“Haha, cũng thường thôi, nói cho cô biết này, kế hoạch này là kết quả của một ý tưởng thoáng qua trong đầu tôi đấy, sao, đỉnh không?”
Trước mặt Cung Ấu Hi, Lâm Húc Dương rất tự tin, chuyện gì cần giả bộ thì vẫn sẽ đem ra khoe khoang.
“Đương nhiên rồi, em biết anh Húc Dương lúc nào cũng rất giỏi mà, em thật sự mừng cho anh đấy!”
Cung Ấu Hi chân thành nói.
“Haha… Cô nói vậy làm tôi ngại quá, nhưng Tiểu Hi, công ty của các cô không được chọn thì cũng không sao cả, tôi sẽ nói với Phương Thanh Di xem có thể chia một chút quyền hạn cho các cô không.”
Lâm Húc Dương ngại ngùng gãi đầu.
“Chuyện này anh làm chủ được sao? Nói trước bước không qua đâu!”
Lúc này La Khởi lạnh lùng bước tới.
“Chị Khởi, đừng vậy mà!”
Cung Ấu Hi vội vàng khuyên nhủ.
“Tôi… Tôi không chắc, nhưng nếu Tiểu Hi cần giúp đỡ thì tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Lâm Húc Dương chân thành đáp.
“Cần giúp đỡ? Lần này Tiểu Hi rất cần giúp đỡ, sao không thấy bóng dáng anh đâu?”
“Tiểu Hi đối xử với anh không đủ tốt à? Mà anh cứ phải đi giúp đỡ cái con mụ kia?”
“Hai người thắng rồi đấy? Thích chưa? Anh có biết nó có ý nghĩa gì với Tiểu Hi, với Quắc Mỹ không?”
La Khởi tức giận hỏi.
“Chuyện này… Tôi… Tôi không biết.”
Lâm Húc Dương nhìn Cung Ấu Hi, hơi bất ngờ với lời nói của La Khởi.
“Có biết thắng làm vua thua làm giặc không? Ngự Mỹ Ưu Phẩm lớn mạnh chính là gây áp lực lên Quắc Mỹ, Tiểu Hi vì chuyện của anh mà đã bị bố con bé gây áp lực rất mạnh, lần này thất bại anh nghĩ bố em ấy sẽ nghĩ thế nào đây?”
“Mà liên tiếp thất bại nên tình hình của Quắc Mỹ cũng không lạc quan, nếu Tiểu Hi không nghe lời gia đình, tiếp tục liên lạc với với anh, chuyện này mà bị…”
Nói đến đây, La Khởi cảnh giác nhìn về phía Âu DươngHạo Vũ.
“Bị làm sao?”
Lâm Húc Dương vội vàng hỏi.
“Không liên quan đến anh, dù sao anh cũng phải biết rằng, vì anh mà Tiểu Hi rất có khả năng sẽ bị khó xử, thậm chí nói theo hướng nghiêm trọng hơn thì sản nghiệp của nhà họ Cung sẽ bị phá hủy trên tay anh!”
La Khởi nghiêm túc nói.
“Bị tôi phá hủy? Cô nói có nghiêm trọng quá không vậy?”
Lâm Húc Dương không hề biết được những dây mơ rễ má kia.
“Haha, có nghiêm trọng hay không anh không biết là đúng, nhưng tôi khuyên anh một câu, anh nên biết chừng mực đi, đừng có để đến lúc lún sâu vào lại không rút chân lên được! Tiểu Hi, chúng ta đi thôi!” .
La Khởi hung dữ nói câu cuối cùng rồi kéo Cung Ấu Hi rời đi.
Lâm Húc Dương vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, không hiểu ý của La Khởi.
Trong lòng hơi khó chịu, anh tìm một góc vắng người để hút thuốc.
Không ngờ ngay sau đó, một bóng người xuất hiện trước mặt anh.
Lâm Húc Dương ngẩng đầu, hóa ra là Âu Dương Hạo Vũ.
“Anh Âu Dương, có chuyện gì hả? Làm điếu nhé.”
Lâm Húc Dương lịch sự đưa bao thuốc ra.
“Không cần đâu, tôi không hút thuốc, anh làm tôi bất ngờ đấy, ở buổi trình diễn lần trước nghe nói anh là người nghĩ ra kế hoạch, còn hôm nay thì sao? Chắc anh cũng đóng góp không ít nhỉ?”
Âu Dương Hạo Vũ lạnh lùng nhìn điếu thuốc trong tay Lâm Húc Dương rồi vô cảm hỏi.
“Cũng bình thường, đều là sự cố gắng của cả công ty, công ty của anh Âu Dương cũng rất đỉnh, chúng ta chắc là bất phân thắng bại rồi nhỉ? Anh Âu Dương muốn hợp tác sao? Nhưng anh phải tìm tổng giám đốc Phương mới được, cô ấy chắc sẽ rất vui mừng khi được hợp tác với bên anh đó.”
Lâm Húc Dương khách sáo trả lời.
“Có lẽ vậy, nhưng tôi không tìm anh để nói chuyện đó, anh quen Cung Ấu Hi à?”
“Có quen, sao thế?”
Lâm Húc Dương ngơ ngác.
“Được bao lâu rồi? Hai người có quan hệ gì?”
Âu Dương Hạo Vũ hỏi thẳng.
Mặc dù anh có thể điều tra lén nhưng anh không muốn phiền hà như thế.
Nghe được câu hỏi này, Lâm Húc Dương chau mày, nghĩ đến việc người đàn ông này mua tặng bộ váy trị giá sáu trăm nghìn tặng Cung Ấu Hi, nên cũng dễ hiểu tâm trạng của Âu Dương Hạo Vũ.
Có lẽ là ghen khi thấy mình quá thân thiết với Cung Ấu Hi đây mà.
“À, không bao lâu, chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Lâm Húc Dương do dự rồi cười đáp.
“Bạn bè bình thường à? Mong là vậy!”
Âu Dương Hạo Vũ nhìn Lâm Húc Dương một cái thật lâu, cười lạnh lùng rồi bước đi.
Lâm Húc Dương hơi lo lắng mình sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của Cung Ấu Hi với Âu Dương Hạo Vũ, nhưng anh biết bản thân đi nhiều chuyện cũng không có tác dụng gì, thôi thì cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên thì hơn.
Nhưng Âu Dương Hạo Vũ khí thế như vậy làm anh không thích, có lẽ là vì anh ta ít nhiều ghen với anh nên lời nói khó chịu.
Một bữa trưa phong phú trôi qua, Beryle tuyên bố người có được quyền đại lý.
Dường như cũng không có quá nhiều bất ngờ, từ phản ứng của người phụ nữ này trong buổi biểu diễn cũng có thể thấy được cô ta đã chọn Ngự Mỹ Ưu Phẩm.
Nói Đế Hoa vẫn còn cơ hội thì cũng là cân nhắc đến thực lực tổng hợp của tập đoàn Đế Hoa.
Nhưng là một thương hiệu đẳng cấp quốc tế, Wechi không yếu hơn bất kỳ công ty nào, nếu chỉ là hoàn thiện phục vụ cơ bản thì họ cũng làm được.
Sự sáng tạo của Ngự Mỹ Ưu Phẩm vô cùng mới lạ, Wechi nâng đỡ Ngự Mỹ Ưu Phẩm cũng coi như là một phần thưởng cho công ty này.
Sau khi đã tan hội, Phương Thanh Di vui vẻ về công ty để thông báo tin mừng.
Sau khi có kết quả, Wechi đã trực tiếp kí hợp đồng với Ngự Mỹ Ưu Phẩm, mặc dù còn cần sắp xếp cụ thể nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc giá cổ phiếu của Ngự Mỹ Ưu Phẩm tăng trưởng mạnh mẽ.
Bốn người xuống xe trước cửa công ty, không ngờ Đặng Hạo đã hằm hằm sát khí chờ ở đó.
Phương Thanh Di và Lâm Húc Dương đều đang rất vui vẻ, nhìn thấy một người giận dữ cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của họ, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt của Đặng Hạo, Phương Thanh Di biết rằng kế hoạch cô thiết kế đã thành công rồi.
“Đặng Hạo, sao? Tôi đã làm được chuyện lúc đầu rồi đó! Cổ phiếu của công ty đã tăng, nếu ông giữ hai ngày nữa thì chắc chắn sẽ kiếm được gấp đôi!”
Lâm Húc Dương tiến lên đắc ý nói.
“Ha… Đúng, tăng vọt!”
Đặng Hạo nghiến răng nói.
Người đàn ông này nhận được tin tức của Tiểu Lâm, sau khi thăm dò hồi lâu, thấy Ngự Mỹ Ưu Phẩm không có hy vọng gì thì liền bán sạch cổ phiếu trong thời gian ngắn.
Giờ biết được Ngự Mỹ Ưu Phẩm đã thành công giành được quyền đại lý, nhưng ông ta đã bán sạch rồi, giờ có mua về thì cũng không còn lợi nhuận như lúc trước nữa, chưa kể hiện tại tình hình tốt thế này thì ai sẽ bán chứ?”
Mà mọi chuyện này Đặng Hạo đều đổ lên đầu Tiểu Lâm.
“Tiểu Lâm, đi theo tôi!”
Đặng Hạo nói rồi kéo Tiểu Lâm đi.
Tiểu Lâm sợ hãi trốn phía sau Lâm Húc Dương.
“Tránh ra! Không phải việc của cậu!”
Đặng Hạo hung ác nói.
“Ông làm gì đấy? Lại bị điên à? Chuyện ông cần tôi đã làm tốt, còn ở đây làm gì?”
Lâm Húc Dương không nhượng bộ.
“Liên quan gì cậu? Tôi tìm bạn gái tôi, đừng có xía vào!”
Đặng Hạo hung ác lườm Lâm Húc Dương.
Trái tim ông ta đang rỉ máu.
M* nó chứ! Đáng ra có thể bán được bốn năm trăm nghìn tiền cổ phiếu, vậy mà ông ta chỉ bán được một trăm!
Để Tiểu Lâm vào Ngự Mỹ Ưu Phẩm để làm gì? Không phải là để xác nhận chuyện này hay sao?
Nếu biết kết quả sẽ giống như lúc đầu, tại sao mình phải phí công thế này?
Giờ thì tốt rồi? Gậy ông đập lung ông!
Lỗ mất mấy trăm nghìn, dù có bán Tiểu Lâm đi cũng không được cái giá này.
Đặng Hạo càng nghĩ càng tức, muốn lấy Tiểu Lâm ra xả giận.
/257
|