Lâm Húc Dương dùng tay đón lấy Cung Ấu Hi, một tay kéo ba lô đi vào trong thương mại Quắc Mỹ.
Cung Ấu Hi làm việc ở Quắc Mỹ cũng đã lâu, mặc dù rất ít người biết về thân phận của cô nhưng phần lớn đều quen mặt cô.
Thấy cô được một anh chàng đẹp trai cõng đi vào công ty, những người này đều nhìn theo mấy lần.
Lâm Húc Dương đặt Cung Ấu Hi vào một chiếc ghế trong tòa nhà, rồi quỳ xuống nhìn hai chân của cô, hỏi: “Chân nào bị trẹo?”
“Chân này…”
Cung Ấu Hi đỏ mặt giơ một bên chân ra.
Lâm Húc Dương cũng không thấy bẩn, dùng hai tay nắm lấy chân của cô, nhẹ nhàng ấn xuống.
Mặt Cung Ấu Hi đỏ bừng lên, nhưng bàn tay của người đàn ông này như có ma lực, chỗ bị trẹo cũng không còn đau nữa.
“Sao rồi? Có đỡ hơn chút nào không?”
Lâm Húc Dương cười hỏi.
“Ừm, không sao rồi ạ, cảm ơn anh.”
Cung Ấu Hi đỏ mặt trả lời.
“Ừ, giày cô đâu rồi?”
Lâm Húc Dương lại hỏi.
“Gót giày bị gãy, lúc đi xuống em cũng đã vứt đi luôn rồi.”
Cung Ấu Hi thành thật đáp.
“Ặc… Được rồi! Thế cô đi giày cỡ bao nhiêu?”
Lâm Húc Dương hơi cạn lời nhìn cô, đúng là người có tiền có khác.
Người phụ nữ khác gãy gót giày thì còn cầm đem đi sửa, đằng này cô ấy vứt đi luôn, cũng không biết là bao nhiêu tiền một đôi nữa.
“Cỡ 36, sao vậy anh?”
Cung Ấu Hi tò mò nhìn Lâm Húc Dương.
Người đàn ông này nhìn ngó xung quanh, cũng may bên cạnh có một cửa hàng giày nữ, rồi lại quỳ xuống trước mặt Cung Ấu Hi.
“Tôi nghĩ rồi, giày có vừa hay không thì phải thử mới biết được, đi nào, tôi mua cho cô đôi mới!”
Thấy Lâm Húc Dương muốn mua giày cho mình, Cung Ấu Hi càng vui hơn nữa, đồng ý một tiếng rồi lại trèo lên lưng của người đàn ông này.
Lâm Húc Dương cõng Cung Ấu Hi đi vào cửa hàng giày nữ.
“Bà chủ, tìm cho cô ấy mấy đôi giày.”
Cũng không hỏi giá cả, Lâm Húc Dương trực tiếp dặn dò nhân viên.
Nhân viên thấy Cung Ấu Hi không đi giày, biết là khách hàng đến rồi, bèn nhiệt tình tìm mấy đôi giày nhìn cũng đẹp đặt ra trước mặt Cung Ấu Hi.
Thử một lúc, Cung Ấu Hi đứng dậy đi vài bước, cũng rất vừa chân.
“Sao? Có thích không? Cô rảnh thì có thể từ từ chọn một đôi mình thích cũng được.”
Lâm Húc Dương cười hỏi.
“Được rồi, đôi này cũng được, em nhiều giày lắm mà, giờ mua cũng chỉ mang tạm thôi ấy.”
Cung Ấu Hi tùy ý nhìn, đôi giày cô đang thử trông cũng khá đẹp.
Lâm Húc Dương gật đầu, đến quầy thu ngân thanh toán, lấy ví ra đếm tiền, nghĩ bụng chắc chỉ đến ba bốn trăm là cùng, trong ví còn hai nghìn, mua đôi này tặng Cung Ấu Hi cũng không quá khó.
“Thưa anh, đôi giày này có giá một nghìn sáu trăm tám mươi tệ!”
“Bao nhiêu cơ?!!”
Tay Lâm Húc Dương run lên một cái, anh tưởng mình nghe nhầm.
“Một nghìn sáu trăm tám mươi tệ ạ!”
Nhân viên thu ngân lặp lại lần nữa.
“Đắt vậy á? Không được giảm giá à?”
Lâm Húc Dương hỏi.
“Thưa anh, cửa hàng chúng tôi không giảm giá ạ, các hệ thống trên toàn quốc đều bán nguyên giá!”
Nhân viên thu ngân lịch sự trả lời.
Lâm Húc Dương quay đầu nhìn Cung Ấu Hi đang thích thú ngắm giày trong gương, mặc dù rất muốn mua một đôi giày giá rẻ cho cô, nhưng anh lại cắn chặt răng rồi lấy tiền ra trả.
Cầm hóa đơn đi về phía Cung Ấu Hi, trái tim Lâm Húc Dương như đang rỉ từng giọt máu.
Mặc dù tiền lương và thưởng của Ngự Mỹ Ưu Phẩm rất tốt, nhưng tiền nào đã về đến tay anh chứ!
Cầm tiền lương tháng này, trả nợ cho Thanh Di xong là anh cũng chỉ còn chút tiền đó, chỉ mong Quắc Mỹ có thể bao ăn bao ở được thôi.
“Anh Húc Dương, sao sắc mặt anh trông không được tốt thế?”
Để ý đến sự thay đổi của Lâm Húc Dương, Cung Ấu Hi lo lắng hỏi.
“Không có gì!”
Lâm Húc Dương cố lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“A! Hay là vì giày đắt quá? Bao nhiêu tiền vậy anh?”
Cung Ấu Hi đột nhiên nhận ra bản chất của vấn đề.
“Cũng ổn, cô thích là được! Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện công việc.”
Lâm Húc Dương khổ sở cười, đáp.
“Chỉ cần là anh Húc Dương tặng thì em đều thích!”
Cung Ấu Hi cười vui vẻ, ôm cánh tay Lâm Húc Dương đi ra khỏi cửa hàng giày.
Cô dẫn Lâm Húc Dương vào thang máy nhân viên, đi lên khu văn phòng chính của thương mại Quắc Mỹ ở trên tầng mười tám.
“Tiểu Hi, ban nãy em hớt hải chạy đi đâu mà nhanh thế?”
Vừa đi vào phòng làm việc, tiếng ổn ào của La Khởi đã phát ra.
Nhưng tiếng của La Khởi bỗng ngừng lại, cô nhìn thấy Lâm Húc Dương ở cạnh Cung Ấu Hi.
“Ha, không ngờ là anh tới thật, sao? Bỏ mụ già kia rồi à?”
La Khởi cười lạnh hỏi.
“Chị Khởi, đừng nói vậy chứ, thấy chưa, em đã nói là em sẽ nhờ được anh Húc Dương đến giúp đỡ mà?”
Cung Ấu Hi kéo tay La Khởi rồi đắc ý nói.
“Anh ta thì giúp được gì chứ?”
Ánh mắt La Khởi hơi lộ ra vẻ phiền toái, rồi tiến đến, lạnh lùng hỏi: “Này, ban đầu anh bảo anh có thể giúp chúng tôi có được quyền hạn của Wechi mà? Sao rồi? Ngự Mỹ Ưu Phẩm có hợp tác với chúng tôi không?”
“Cái này… Xin lỗi… Phương Thanh Di không đồng ý với đề nghị của tôi, tôi không thuyết phục được cô ấy.”
Lâm Húc Dương hổ thẹn đáp.
“Haha, tôi biết ngay mà, Phương Thanh Di không phải người đơn giản, sao có thể đồng ý được chứ. Rồi sao? Anh liền làm loạn lên, đòi chia tay? Rồi chạy tới đây dựa dẫm chúng tôi sao?”
La Khởi khinh thường nhìn Lâm Húc Dương.
“Cũng không phải, tôi từ chức rồi, tôi đồng ý tới đây giúp Tiểu Hi mà!”
Lâm Húc Dương ngại ngùng cười giải thích.
“Giúp Tiểu Hi? Anh định giúp kiểu gì? Anh biết mọi chuyện là như thế nào không? Anh muốn giúp Tiểu Hi thì phải cút thật xa mới phải, để Tiểu Hi không bao giờ gặp lại anh nữa là tốt nhất!”
La Khởi không khách khí nói.
“Chị Khởi! Chị mà vậy nữa thì em sẽ tức giận thật đấy! Anh Húc Dương đã bỏ vị trí phó tổng giám đốc để tới đây giúp chúng ta, chị còn muốn thế nào nữa? Anh ấy mà đi thì em cũng sẽ đi!”
Cung Ấu Hi cũng không khách khí đáp trả lại La Khởi.
“Tiểu Hi… Em! Em nghĩ cái gì vậy hả? Anh ta không biết tình hình, chẳng lẽ em cũng không biết luôn à? Em muốn làm bố em tức chết phải không?”
La Khởi buồn bực nhìn Cung Ấu Hi.
“Chị Khởi, tôi không phải cái gì cũng không biết như cô nghĩ đâu. Tiểu Hi đã nói cho tôi một số chuyện, tôi biết Âu Dương Hạo Vũ đang gây áp lực lên Quắc Mỹ, tôi cũng không biết tôi sẽ làm được gì, nhưng việc gì tôi giúp được thì tôi sẽ cố gắng hết sức!”
“Tôi biết sự hiện diện của tôi làm cô và Tiểu Hi gặp nhiều rắc rối, thật ra tôi cũng mong Tiểu Hi có một bến đỗ hạnh phúc, nhưng người này chắc chắn không phải Âu Dương Hạo Vũ!”
Lâm Húc Dương nghiêm túc nhìn La Khởi nói.
“Không phải Âu Dương Hạo Vũ? Thế thì là anh chắc? Sao anh không đ*i một bãi rồi soi mình xem có tư cách gì mà đánh giá Âu Dương Hạo Vũ? Anh hơn anh ấy chỗ nào?”
La Khởi càng thêm khinh bỉ.
Lâm Húc Dương nhìn quanh, trong công ty có không ít nhân viên, ba bọn họ nói chuyện cũng thu hút sự chú ý của đám người này, Lâm Húc Dương định sẽ nói rõ hết mọi chuyện ở đây luôn.
“La Khởi, chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh được không? Có vài chuyện tôi muốn cô được biết!”
/257
|