Dưới sự hướng dẫn của người ngoại quốc, nhóm Lâm Húc Dương leo lên chiếc xe việt dã màu đen, đi tới một nơi chưa biết tên.
Đây là lần đầu tiên Lâm Húc Dương ra nước ngoài, đương nhiên anh cảm thấy rất mới mẻ với các sự vật ở xung quanh.
Trước kia, anh nghe nói vùng Trung Đông khá nghèo nàn, nhưng bây giờ, trên đường đi, anh lại nhìn thấy có khá nhiều các tòa cao ốc.
Anh thấy người đi trên đường ăn mặc cũng khá ổn, chứ không phải kiểu rách rưới te tua cùng với các ngôi nhà lụp sụp vỡ ngói như trong tưởng tượng.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đi qua một con đường ven sông. Cách bờ sông, Lâm Húc Dương nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh khá ngạc nhiên.
Chỉ cách một bờ sông mà dường như hai bên cầu là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Phía bên này của bọn họ đều là những tòa cao ốc, trông rất sầm uất, nhưng bờ sông bên kia thì là một mảng tiêu điều.
Đi qua một căn nhà bảy tầng, họ không còn nhìn thấy tòa nhà cao tầng nào nữa. Nơi đây là một khu nhà lều trại, những người ăn mặc rách rưới có mặt ở khắp mọi nơi.
Trên đầu cầu còn có một người nhìn giống cảnh sát đang canh giữ.
Một cây cầu kết nối hai thế giới lại với nhau, chỉ có thể nhìn thấy những người nghèo khó của bờ sông bên kia liên tục đi về nơi sầm uất, nhưng rất khó để nhìn thấy cảnh tượng ngược lại.
Ba người ngồi trên xe đều nhìn thấy hiện tượng khác thường này, họ không khỏi chau mày, khoảng cách giàu nghèo đúng là quá nghiêm trọng.
Nhưng ba người họ chỉ đến đây du lịch, nên không liên quan gì đến vấn đề khoảng cách giàu nghèo của đất nước này.
Chiếc xe tiếp tục chạy thêm một lúc, ba người họ đã đến một khách sạn sang trọng.
Cả đại sảnh được trang hoàng lộng lẫy, khiến khách sạn này chẳng kém gì khách sạn năm sao trong nước.
Từng nhân viên phục vụ đều có thái độ nghiêm chỉnh và hành vi đúng mực.
Chỉ có điều vì khác biệt của mỗi khu vực, người ở đây trông da dẻ đều khá đen như nước tương, đến phụ nữ cũng chẳng khá hơn là bao.
Gu thẩm mỹ của Lâm Húc Dương là da trắng, nên dù mấy cô gái ở đây trông khá xinh xắn, nhưng anh vẫn không hề có chút hứng thú nào. Hơn nữa, bên cạnh anh đã có hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần rồi.
Ba người họ vừa xuống xe, có rất nhiều người trong đại sảnh khách sạn đều nhìn họ chăm chú.
Ở quốc gia này, người ta hiếm khi được thấy những cô gái đẹp như Phương Thanh Di và Cung Ấu Hi, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy khiến hai cô gái phải đeo thêm cặp kính râm.
Trong khách sạn còn có những người đến từ các quốc gia khác, xem chừng cũng đến đây du lịch, đương nhiên cũng không thể thiếu những người cùng quốc tịch với ba người họ.
Lâm Húc Dương luôn đi theo phía sau hai cô gái như một người vệ sĩ thận trọng, một môi trường lạ lẫm vẫn khiến anh thấy hơi căng thẳng. Dẫu sao mọi người xung quanh đây đang tíu tít nói gì, anh hoàn toàn không hiểu.
May sao là có thể sử dụng tiếng Anh để giao tiếp trong khách sạn này. Sau khi làm thủ tục ở quầy lễ tân, chẳng mấy chốc, Cung Ấu Hi đã đặt xong phòng cho ba người họ.
Lâm Húc Dương không biết tình hình thế nào, nên chỉ có thể đi theo. Đương nhiên người ngoại quốc đến đón họ lúc trước cũng đi cùng, để giúp họ xách hành lý.
Phòng của ba người họ ở sát nhau, Lâm Húc Dương bước vào phòng mình nhìn ngó, thấy phòng ốc khá được, những thứ mà khách sạn cao cấp có thì ở đây đều có đủ.
Phòng của họ ở tầng thứ mười hai, ở độ cao này cơ bản đã đủ để ngắm nhìn toàn cảnh của thành phố này.
Có lẽ công ty bên này đã cố tình sắp xếp, nên ban công ở phòng của bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một mặt sầm uất của thành phố, còn phía sơ xác tiêu điều kia thì hoàn toàn không thấy.
Sau khi bỏ hành lý xuống, ba người họ nghỉ ngơi một lát, rồi lại được người ngoại quốc này dẫn vào trong thành phố.
Nhờ Cung Ấu Hi giới thiệu, Lâm Húc Dương mới biết người đàn ông này tên là Danfu.
Lâm Húc Dương không quan tâm đến vấn đề này lắm, vì anh không biết nói tiếng Anh. Mà những lúc cần giao tiếp thì hầu như không có, anh chỉ cần ngoan ngoãn đi theo hai cô gái này là được.
Ba người họ bay chuyến sáng sớm, xế chiều đã đến Arconia.
Từ giờ đến lúc ăn tối còn khá sớm, Danfu bèn dẫn ba người họ đến công ty hợp tác với Quắc Mỹ.
Tên của công ty này là gì thì Lâm Húc Dương không biết, dẫu sao xem ra nó cũng là một dãy các chữ cái mà anh không đọc được.
Nhưng sau khi đi vào, xem chừng có lẽ đây là một nơi tiêu thụ hàng xa xỉ.
Ở đây chẳng những có quần áo và trang sức đẹp, mà còn có cả đồ điện tử. Nhưng món đồ này hầu như đều có quầy hàng độc lập, từ hàng loạt các con số Ả Rập có thể thấy giá của chúng không hề rẻ.
Bước vào công ty, ba người Lâm Húc Dương cũng đã được tiếp đón nồng nhiệt. Trong đó có một người đàn ông trung tuổi bụng phệ đeo một cặp kính không gọng, trông có vẻ cũng lịch sự, có lẽ đây là tổng giám đốc của công ty này.
Người đàn ông này nhiệt tình bước tới chào hỏi với Cung Ấu Hi, sau khi nhìn thấy Phương Thanh Di, ông ta có vẻ khá bất ngờ.
Sau đó ánh mắt ông ta trở nên hơi lúng túng, Phương Thanh Di thì không quá để ý, cô vẫn lịch sự bắt tay với ông ta.
Sau khi đi dạo quanh công ty, ba người họ được sắp xếp vào một phòng nghỉ ngơi cho khách. Người dẫn đường ngoài Danfu ra thì còn có thêm một cô gái khá có khí chất nữa.
Bọn họ đều giao tiếp bằng tiếng Anh, chỉ có điều Lâm Húc Dương lại nghe như Thiên thư.
Nhân lúc bọn họ ngưng trò chuyện, Lâm Húc Dương hiếu kỳ hỏi: “Người đàn ông đeo kính không gọng ban nãy là tổng giám đốc đúng không? Sao tôi cứ thấy là lạ thế nào ấy? Nhất là lúc ông ta nói chuyện với Phương Thanh Di”.
Phương Thanh Di chỉ nhìn Lâm Húc Dương, không có ý định giải thích.
Cung Ấu Hi mỉm cười rồi giải thích: “Là thế này, trước kia, Christ định hợp tác với Ngự Mỹ Ưu Phẩm. Về sau vì một chuyện ngoài ý muốn nên mới hợp tác với Quắc Mỹ, bọn họ không ngờ chị Thanh Di cũng đến, nên đương nhiên có hơi lúng túng. Đặc biệt là bọn họ cũng đã biết chuyện chị Thanh Di giành được quyền đại lý của Wechi, có lẽ đang thầm thấy hối hận”.
“Ô, tôi nhớ rồi. Lần đó là lúc tôi bị Đặng Hạo trói đi, thì ra là vậy…”
Lâm Húc Dương hiểu ra.
Có lẽ vì đã sắp đến giờ ăn tối, thời gian trò chuyện của ba người họ không còn dài. Cô gái đến tiếp đón bọn họ cầm một cuốn sổ thỉnh thoảng lại ghi ghi chép chép, dáng vẻ rất nghiêm túc, hình như cô ấy đang ghi chép lại lời nói của Cung Ấu Hi và Phương Thanh Di.
Lâm Húc Dương thầm nghĩ có lẽ đây là người hướng dẫn được cử tới mà La Khởi nhắc đến chăng? Đâu thể đi dạo vòng quanh một vòng lấy lệ được?
Vừa rồi, họ lại đi quanh công ty một vòng, chắc hai cô gái này đang đưa ra vài ý kiến của bản thân.
Có lẽ địa điểm ăn tối cũng sẽ ở một nhà hàng rất sang trọng.
Những người tham gia bữa tối ngoài ba người Lâm Húc Dương ra, còn có Danfu và cô gái vừa giống thư ký vừa giống phiên dịch, tổng giám đốc Christ cũng có mặt, ngoài ra còn có thêm hai người trông giống nhân viên cao cấp nữa.
Lâm Húc Dương vốn tưởng mình sẽ nếm thử các món ăn đặc sắc ở đây, nhưng nhìn quy cách ăn uống thì xem ra là ăn theo phong cách tây rồi.
Bít tết, mỳ Ý, Champagne, rượu vang, nói chung đều là những thứ có thể ăn được ở trong nước.
Cùng lắm thì chỉ có hình thứclà khác, mùi vị cũng khá ngon.
Ngoài Lâm Húc Dương ra, trong lúc dùng bữa, bọn họ hết trò chuyện lại cười đùa.
Chỉ có điều Lâm Húc Dương hoàn toàn nghe không hiểu gì, nên anh đành dồn hết sự chú ý vào việc ăn uống.
Bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện hết hơn một tiếng đồng hồ, Lâm Húc Dương thật sự thấy rất nhàm chán, nhưng chỉ có thể ngồi cùng một cách gượng gạo. Điều này khiến anh nhớ lại cảm giác học tiết tiếng Anh khi còn đi học.
May mà một lúc sau, bữa tối này cuối cùng đã kết thúc, Danfu đưa ba người họ về khách sạn.
Có lẽ vì ban ngày ngồi máy bay đã quá mệt, ba người họ nhanh chóng về phòng của mình nghỉ ngơi.
/257
|