Nhưng mà sau đó Lâm Húc Dương lại cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi, phần lớn bây giờ các cách mát xa đều khá giống nhau, trừ một số kiểu cách đặc biệt ra, thì cũng không dễ dàng phân chia ra được.
Vẫn dùng độ mạnh thích hợp xoa bóp hai vai của Phương Thanh Di, sau đó đắc ý trả lời: “Đương nhiên, dù sao cũng làm nhiều năm, tôi cũng coi như dân chuyên nghiệp trong việc mát xa, cô thấy chỗ nào không thoải mái lắm thì nói với tôi, tôi sẽ chăm sóc đặc biệt chỗ đó."
“Ừ, cậu cứ làm theo quy trình mát xa bình thường là được, cậu làm hai năm ở chỗ Đặng Hạo cũng chỉ làm việc chà lưng thôi ư?”
Phương Thanh Di có chút ngạc nhiên nói.
“Đúng vậy, tôi không có bằng cấp, cũng không biết làm mấy việc khác, chỉ có thể làm cái này, dù sao đều là ngành dịch vụ, tuy tiền lương không cao, nhưng mà cuộc sống cũng không khó khăn gì.”
Lâm Húc Dương bất đắc dĩ trả lời.
“Chỗ Đặng Hạo cũng không tính là chính quy, chắc chắn ông ta còn làm vài việc mờ ám, cậu không lêu lổng gì với mấy người phụ nữ kia chứ?”
Phương Thanh Di tiếp tục hỏi.
“Coi cô nói kìa, ai cũng có quy tắc hành xử riêng của mình, tuy chỗ của ông ta cũng có một số người phụ nữ nhìn qua khá ổn, nhưng tôi cũng không nhất định phải dính líu với mấy người đó đúng không? Giống như trong công ty của cô cũng có mấy nhân viên đẹp trai, không lẽ cô cũng nhất định phải dùng quy tắc ngầm với họ ư?”
Lâm Húc Dương ví dụ nói.
“Nói cũng đúng, vậy lúc cậu làm ở chỗ Đặng Hạo có gặp chuyện gì đặc biệt không? Đúng... Ngay vai đó, ấn mạnh một chút, chỗ đó thường hay nhức mỏi.”
Phương Thanh Di vừa hưởng thụ Lâm Húc Dương mát xa, vừa hỏi.
“Không có chuyện gì đặc biệt thú vị cả, nhưng mà lại gặp không ít mấy chuyện cực kỳ buồn nôn, chẳng hạn như gay, rồi chẳng hạn như mấy bà nhà giàu không được thỏa mãn...”
Lâm Húc Dương dựa theo lời Phương Thanh Di nói, chú ý mát xa phần vai, sau đó trả lời.
“Ha ha ha, ý cậu là có đàn ông mời gọi cậu ư? Hay là mấy bà thím giàu có? Cậu có đồng ý không?”
Hình như Phương Thanh Di cảm thấy đây là một chuyện rất thú vị.
“Cô nhìn tôi giống như người dễ bị bọn họ mời gọi ư? Đàn ông thì miễn bàn đi, nghĩ tới là tôi đã thấy buồn nôn rồi, mấy người phụ nữ thì cỡ ba mươi bốn mươi trông như sói như hổ, tôi lo lắng cái cơ thể nhỏ bé của tôi không chịu nổi, cũng không dám đồng ý!”
Lâm Húc Dương cười trả lời.
“Đó là vì cậu không gặp được người phụ nữ xinh đẹp đúng không? Nếu như có phụ nữ xinh đẹp muốn đi ra ngoài với cậu thì sao? Cậu có đồng ý không?”
Phương Thanh Di hỏi tiếp.
“Không, không phải là chưa từng gặp được, tôi chỉ bán nghệ không bán thân!”
Lâm Húc Dương trả lời quyết đoán.
“Ồ, không ngờ cậu còn có nguyên tắc như vậy đó!”
Phương Thanh Di cười nói.
“Còn không phải sao, nếu tôi không có nguyên tắc, cô đã sớm bị tôi... khụ khụ... Nói sai rồi...”
Lâm Húc Dương nhanh chóng ngừng lại chuyện anh suýt nữa thì buột miệng thốt ra.
“Cũng đúng, nếu cậu không có nguyên tắc, chắc tôi cũng không dám để cậu ở nhà tôi!”
Phương Thanh Di im lặng một lúc rồi thản nhiên nói.
“Thật ra, đôi khi ở cùng với cô, đúng là bài kiểm tra nguyên tắc của tôi đó...”
Lâm Húc Dương nói đùa một câu.
“Sao nào? Ý của cậu là tôi đang dụ dỗ cậu hả?”
Giọng nói của Phương Thanh Di trở nên lạnh lùng hơn.
“Không không không, tôi không có ý này, ý của tôi là dù sao tôi cũng là một người đàn ông bình thường, lại phải sống cùng với một tiên nữ không dính khói lửa phàm tục, đây là một bài kiểm tra rất khó khăn đối với tôi!”
Lâm Húc Dương nhanh chóng giải thích, đồng thời nịnh bợ.
Hình như những lời nói này đã gợi lên những ký ức xấu hổ của hai người bọn họ, hai người đều im lặng đi.
Tuy cách lớp quần áo chạm vào da thịt của Phương Thanh Di, khiến anh có cảm giác rất thoải mái, nhưng bây giờ anh cũng không dám suy nghĩ quá nhiều, lỡ như cơ thể anh lại có phản ứng, bị người phụ nữ này nhìn thấy thì quá xấu hổ.
“Có một số việc chỉ là ngoài ý muốn, nếu cậu cứ nhớ mãi không quên thì cũng chẳng phải chuyện tốt với cậu!”
Phương Thanh Di bình tĩnh nói một câu.
Lâm Húc Dương nghe lọt những lời này, trong lòng hiểu rõ.
“Ừ, tôi hiểu, tiếp theo tôi sẽ mát xa thắt lưng cho cô, có một số huyệt sẽ khá tê, cô cố chịu một chút.”
Lâm Húc Dương lên tiếng, tìm cớ nói sang chuyện khác.
Phương Thanh Di cũng không nói tiếng nào, chỉ yên lặng nằm trên sofa cho Lâm Húc Dương mát xa.
Chỉ khi Lâm Húc Dương kích thích mấy huyệt đạo kia, mới nhìn thấy rõ cơ thể của người phụ nữ này cứng nhắc hơn chút.
Phương Thanh Di như rất hưởng thụ quá trình mát xa của Lâm Húc Dương, đã mát xa vai lưng xong một lần rồi nhưng cô cũng không có ý kêu dừng.
Lâm Húc Dương cũng không cảm thấy mệt, có thể nói mát xa cho Phương Thanh Di cũng là một chuyện rất vui vẻ, lập tức mát xa lại từ đầu một lần nữa.
Chẳng qua đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, đánh gãy gợn sóng giữa hai người bọn họ.
“Trễ thế này rồi còn ai vậy chứ?”
Lâm Húc Dương thấy lạ hỏi.
Phương Thanh Di cũng ngồi dậy từ trên ghế sofa, mờ mịt lắc đầu.
“Đây là nhà cô, hay là cô ra mở cửa đi, tôi tránh mặt một chút, lỡ như là bạn của cô, nhìn thấy tôi ở trong nhà của cô sẽ có hiểu lầm.”
Lâm Húc Dương nói xong thì bước vào phòng mình.
Phương Thanh Di chỉnh sửa quần áo rồi ra mở cửa, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt tươi cười của người đàn ông đứng ở cửa, phản ứng đầu tiên của cô chính là sập cửa trước mặt của ông ta.
Phương Thanh Di xoay tay tính đóng cửa lại, nhưng lại bị một cánh tay hơi mập chặn lại.
“Sao ông lại đến đây nữa? Rốt cuộc ông muốn gì?”
Phương Thanh Di tức giận hỏi.
“Thanh Di, anh muốn nói chuyện với em, để anh vào nhà ngồi rồi nói chuyện được không?”
Đặng Hạo cầu xin nhìn Phương Thanh Di.
“Gọi tôi là Phương Thanh Di! Tôi không có chuyện gì cần nói với ông cả! Chuyện duy nhất hai chúng ta có thể bàn với nhau chính là khi nào đến Cục Dân Chính ký tên!”
Phương Thanh Di không chút cảm xúc nói.
“Thanh Di, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, em không nên vô tình như vậy, anh thật lòng muốn chung sống với em mà! Anh sẽ không để ý đến những chuyện trước kia của em! Chúng ta sống hòa thuận với nhau được không? Cho anh một cơ hội đi! Anh sẽ thể hiện cho em xem! Anh sẽ thay đổi như những gì em mong muốn!”
Đặng Hạo nhanh chóng thể hiện thái độ, vẻ mặt chân thành gần như có thể lấy giải Oscar luôn rồi.
Nhưng mà mặc kệ Đặng Hạo thể hiện chân thành đến cỡ nào, lọt vào mắt của Phương Thanh Di cũng chỉ thấy sự buồn nôn, cô cười lạnh nói: “Đặng Hạo, không cần phải giả bộ nữa, ông là hạng người gì tôi hiểu rất rõ, rốt cuộc ông muốn gì?”
“Anh muốn sống hòa thuận với em, chúng ta là vợ chồng mà! Là người sống chung cả đời đó!”
Đặng Hạo nhanh chóng nói.
“Vợ chồng? Đặng Hạo, ông đừng giả ngu nữa, chẳng qua tôi tới cục Dân Chính đăng kí kết hôn với ông là vì để đối phó với người lớn trong nhà thôi, tôi không hề có chút tình cảm nào với ông cả, tôi nhìn thấy ông đã cảm thấy buồn nôn rồi!”
Phương Thanh Di không hề nể tình nói thẳng.
“Phương Thanh Di, tôi đã bỏ thể diện xuống cầu xin cô rồi, rốt cuộc cô muốn thế nào nữa? Không lẽ cô thật sự muốn theo một thằng nhóc nghèo chứ cũng không muốn chấp nhận tôi ư?”
Từ nãy đến giờ Đặng Hạo vẫn luôn nhiệt tình, nhưng bị lạnh nhạt làm cho ông ta cũng không giữ nổi sắc mặt, vốn dĩ ông ta cũng được coi là một nhân vật lớn, tạm nhân nhượng vì lợi ích thế này cũng rất tức giận trong lòng rồi.
“Chấp nhận ông ư? Cho dù đàn ông trên thế giới này chết sạch tôi cũng không thể chấp nhận ông! Tôi chỉ muốn cầu xin ông đừng đến làm phiền tôi nữa được không?”
Phương Thanh Di nhấn mạnh.
“Phương Thanh Di, cô đừng có quá đáng, như vậy thì không ai tốt lành được, trên giấy đăng ký kết hôn có tên của cả hai chúng ta, cô chính là vợ của tôi! Người khác cũng sẽ cho rằng cô chính là vợ của tôi! Cô đừng khiến tôi không giữ được mặt mũi!”
Giọng điệu của Đặng Hạo cũng lạnh đi.
“Ha... Ông cũng có mặt mũi ư? Ông muốn mặt mũi mà tìm người khác đến chơi tôi ư?”
Phương Thanh Di tiếp tục châm chọc.
“Đúng... là tôi không biết xấu hổ, nếu vậy thì tôi sẽ cho cô biết tôi không biết xấu hổ đến thế nào!”
Đặng Hạo nói xong câu này thừa dịp Phương Thanh Di không kịp đề phòng chen chân vào phòng, đồng thời túm lấy tay của Phương Thanh Di, cười dữ tợn nói: “Cô là vợ của tôi, ông đây còn chưa đụng vào cô lần nào, bây giờ tôi sẽ cho cô biết là tôi không biết xấu hổ thế nào! Hôm nay ông đây không biết xấu hổ cũng không muốn sống, ông đây muốn chơi cô!”
/257
|