Bị quản lý đô thị đuổi, số khoai tây mà Lâm Húc Dương bán ở cổng trường học cũng đã ít đi nhiều.
Hôm qua bán được sáu mươi bát, hôm nay đoán chắc được tầm hai mươi bát, đây là bán trước khi quản lý đô thị đến.
Thấy lượng tiêu thụ giảm mạnh, Lâm Húc Dương có chút sốt ruột, hôm nay đã chuẩn bị hai mươi năm cân để bán, nếu không bán hết để qua một hôm mùi vị sẽ giảm đi rất nhiều?
Bất đắc dĩ chỉ có thể lái xe đến quảng trường âm nhạc để bán.
Đang giờ ăn cơm trưa bán hàng ở quảng trường chắc cũng không tệ, Lâm Húc Dương đến nơi xong cũng rất nhanh nhận được vài đơn hàng.
Vốn dĩ muốn dừng ở đây một lát, không ngờ một ông chủ bán hàng tạm thời tiến lại gần.
"Người anh em, cậu bán hàng ở đây không hay cho lắm đâu?"
Ông chủ này là một người trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi, đứng bên cạnh nhìn Lâm Húc Dương làm xong việc rồi mới mở miệng nói.
"Ấy, anh trai, làm ăn nhỏ lẻ nuôi gia đình chắc không ảnh hưởng gì chứ?"
Lâm Húc Dương khách khí nói.
"Cậu có thể đi chỗ khác làm ăn, chỗ này có người bán hàng tạm thời rồi, chúng tôi mua chỗ bán hàng tạm thời ở đây vì không muốn những người bán hàng rong đến tranh giành việc làm ăn, cậu bán hàng ở đây, cho dù là xấu hay tốt thì cũng chính là giành việc làm ăn với chúng tôi!"
Ông chủ có chút không vui nói.
"Tôi bán ở đây một lát thì có sao? Nhìn cửa hàng của anh buôn bán cũng tốt, chắc chắc là bận tối mắt, tôi chỉ nhặt vài đồng rơi rớt, sau hai giờ tôi sẽ đi thì có làm sao?"
Lâm Húc Dương đưa qua một điếu thuốc thương lượng.
"Người anh em, tôi khuyên cậu làm xong mấy đơn này thì mau rời đi, đều là người làm ăn cũng nên hiểu cho nhau một chút, tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu một tiếng, nếu là người khác thì đã gọi quản lý đô thị đến rồi, nơi này quản lý rất nghiêm, quản lý đô thị mà đến sẽ tịch thu xe hàng của cậu đấy! Buổi sáng có một cậu thanh niên không nghe tôi khuyên, quản lý đô thị đến giữ luôn xe của cậu ta rồi!"
Ông chủ nhận lấy điếu thuốc thật lòng nhắc nhở.
"Vậy được rồi, tôi sẽ đi ngay đây!"
Lâm Húc Dương bất đắc dĩ nhìn dòng người qua lại, đành từ bỏ ý định bán hàng ở đây.
Nơi tập trung nhiều người, anh không thể buôn bán, chỉ có thể bán rong ở mấy con ngõ hẻm, thậm chí nhìn thấy xung quanh có quản lý đô thị cũng phải nhanh chóng lái xe rời đi.
Như vậy sẽ lãng phí thời gian, Lâm Húc Dương cũng chẳng bán được bao nhiêu khoai tây, chuẩn bị hai mươi năm cân mà đến hơn hai giờ mới bán được bảy tám cân, trong túi còn chưa được hai trăm.
Để tránh quản lý đô thị Lâm Húc Dương chỉ có thể lái xe đến những nơi thật xa, nhưng cũng may khoai tây trộn là món ăn vặt quốc dân, lai rai cũng bán được một chút.
Gặp mấy chỗ có quán net, Lâm Húc Dương nhìn xung quanh xem có quản lý đô thị không mới lớn giọng mời hàng, ít nhiều cũng có thể bán được mười bát, tất nhiên là không tránh khỏi việc tặng vài phần hoặc vài điếu thuốc cho thu ngân, quản lý quán net để làm thân.
Đi đến một khu phố quán net, Lâm Húc Dương lại gặp phải sự cố.
Anh vừa định mời hàng bán khoai tây thì bị quản lý quán net quát dừng lại.
Trong quán net không cho phép Lâm Húc Dương bán, không bán thì không bán, Lâm Húc Dương cũng không hỏi nhiều liền đi luôn.
Nhưng những quán net ở những con phố bên cạnh anh cũng bị quát dừng lại như vậy.
Lâm Húc Dương hoài nghi đưa điếu thuốc cho một người quản lý quán net bắt chuyện mới biết mấy quán net ở gần đây có một người bán hàng rong bao rồi, bọn họ đã thỏa thuận chỉ cho người bán hàng rong đó vào đây bán, quản lý quán net cũng sẽ đặt đơn hàng giúp.
Lâm Húc Dương không ngờ còn có cách này, chỉ trách anh xui xẻo, từ trước tới giờ, anh cũng không đến nỗi mỗi ngày đều chạy đến nơi xa như vậy tranh giành việc làm ăn với người khác.
Lái xe qua mấy con phố, Lâm Húc Dương mới bán được có mấy bát, điều này làm anh rất buồn rầu.
Đang trong lúc buồn rầu thì anh nhận được cuộc điện thoại, hỏi ra mới biết là em gái ở quán net hôm qua gọi đến, nói có người muốn ăn khoai tây.
Sau khi hỏi cặn kẽ thì quán net đó lại đặt ba mươi phần khoai tây, điều này làm Lâm Húc Dương mừng rỡ, mau chóng đạp xe đến quán net đó.
Vì để trốn tránh quản lý đô thị, Lâm Húc Dương đã ở một nơi gần đó làm trước ba mươi phần khoai tây rồi mới dừng xe bên cạnh quán net, sau đó nhanh chóng giao khoai tây vào.
Điều làm Lâm Húc Dương vui là cô thu ngân xinh đẹp đã giúp anh thu tiền xong rồi, theo giao kèo thì Lâm Húc Dương không chỉ mời cô thu ngân ăn khoai tây mà còn đưa cho cô ba mươi đồng coi như là cả hai cùng vui vẻ.
Sau khi xong việc ở quán net này, Lâm Húc Dương vội vàng đạp xe rời đi, nếu không gặp phải anh trai hôm qua thì lại không hay.
Hôm nay buôn bán khó khăn hơn hôm qua nhiều, đến thời gian bữa tối mà Lâm Húc Dương vẫn còn một nửa khoai tây vẫn chưa bán được.
Dự đoán hôm nay chắc chắn sẽ phải kéo dài thời gian, Lâm Húc Dương gửi cho Phương Thanh Di một tin nhắn nói sẽ về muộn, cũng để cho người phụ nữ này đỡ lo lắng.
Thấy trời cũng tối rồi, Lâm Húc Dương đoán quản lý đô thị cũng đã tan làm mới đánh liều chạy đến nơi đông người bán hàng.
Khoảng tầm hơn mười giờ, Lâm Húc Dương mới bán được gần hết, chỉ còn lại một chút, Lâm Húc Dương nhìn xung quanh cũng không có người mấy mới bắt đầu thu dọn chuẩn bị về nhà.
Tính toán sơ qua lượng tiêu thụ hôm nay một chút, hai mươi năm cân khoai tây, mặc dù không bán hết nhưng trong túi Lâm Húc Dương cũng có sáu trăm đồng, không kiếm được bằng hôm qua những cũng gọi là hài lòng.
Nhưng lúc anh chuẩn bị lái xe về nhà thì Lâm Húc Dương phát hiện bình điện của xe ba gác hết điện rồi.
Cũng khó trách, hôm nay đi nhiều nơi như vậy, bình điện có thể kiên trì đến tối cũng không tệ rồi.
Hết cách chỉ có thể tự đẩy con xe ba gác qua mười mấy con phố trở về khu chung cư.
Về đến phòng, Lâm Húc Dương đã rất mệt mỏi, mở cửa ra Phương Thanh Di vẫn đang ngồi trên ghế sofa.
"Về rồi à? Trong bếp có đồ ăn đấy."
Phương Thanh Di nhẹ nhàng nói.
"Ừm!"
Lâm Húc Dương đáp một tiếng rồi đi vào phòng bếp.
Mặc dù hôm nay kiếm được sáu trăm đồng nhưng tình cảnh hôm nay làm tâm trạng Lâm Húc Dương không vui.
Nếu như sau này vẫn gặp phải quản lý đô thị cản trở, chèn ép như vậy thì đúng là không dễ làm ăn.
Ý định mua một chỗ bán hàng tạm thời làm Lâm Húc Dương lung lay, nhưng vẫn chưa gặp cơ hội thích hợp.
"Sao thế? Nhìn anh không vui, hôm nay không kiếm được tiền sao?"
Phương Thanh Di hỏi một câu.
"Hôm nay bán được sáu trăm có chút mệt."
Lâm Húc Dương bê thức ăn Phương Thanh Di để trong bếp ra, đồng thời lấy một lon bia trong tủ lạnh.
"Sáu trăm cũng không ít mà, không kiếm được tám trăm như hôm qua nên không hài lòng sao?"
Phương Thanh Di hoài nghi hỏi.
"Cũng không phải, hôm nay gặp nhiều quản lý đô thị quá, cứ như đánh du kích vậy, bán hơi khổ sở, hơn nữa có vài người cạnh tranh, cảm thấy tôi phiền phức, haizzz, cô có biết có cái giấy phép bán hàng tạm thời gì đó không?"
Lâm Húc Dương giải thích xong một chút rồi hỏi.
"Giấy phép bán hàng tạm thời? Có nghe nói qua, có lúc quản lý đô thị sẽ làm giấy phép này, dành cho một số trung tâm thương mại lớn thực hiện chương trình khuyến mãi tạm thời, cậu muốn làm giấy này e là không có khả năng?"
Phương Thanh Di trả lời.
"Nhưng hôm nay có gặp một người bán hàng rong ở trước cổng trường, người quản lý đô thị xua đuổi tôi nói anh ta có giấy phép, cho nên mới cho phép anh ta bán trước cổng trường, đuổi tôi đi, không thì hôm nay tôi đã bán xong từ sớm rồi!"
Lâm Húc Dương bất bình trả lời.
Phương Thanh Di trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tôi nghĩ đây không phải là vấn đề có giấy phép hay không, mà chắc là một lý do khác."
Lâm Húc Dương chau mày lại suy nghĩ, sau đó bừng tỉnh nói: "Ý cô là người quản lý đô thị và tên bán hàng rong cấu kết với nhau!"
/257
|