Trao đổi số điện thoại với Lâm Húc Dương rồi, Cung Ấu Hi vô cùng vui vẻ, nhìn thời gian trên di động rồi hơi áy náy nói: “Tính nói chuyện với anh thêm chút nữa, nhưng mà tôi phải về đi làm rồi, có rảnh sẽ đến tìm anh, đúng rồi, cửa hàng anh mở đến mấy giờ?”
“Ừm, thường thì bán hết khoai tây sẽ dẹp, nếu như không bán hết thì sẽ ở lại bán thêm một lúc.”
Lâm Húc Dương nhìn đống khoai tây đầy ắp còn dư lại rồi trả lời.
“Vậy tối nay tôi đặt trước một phần, đợi tan ca sẽ đến lấy! Nhớ chừa cho tôi một phần đó! Tạm biệt...”
Cung Ấu Hi nói xong thì đi vào một văn phòng trong toà cao ốc cách đó không xa.
Sau khi Cung Ấu Hi rời đi, Lâm Húc Dương khẽ nở nụ cười, không ngờ anh đúng là rất có duyên với cô gái này, vậy mà thật sự có thể vô tình gặp được lần thứ ba.
Hình như tính cách rộng rãi của Cung Ấu Hi cũng ảnh hưởng đến Lâm Húc Dương, cảm xúc vốn đã hạ xuống vì buôn bán không tốt cũng bớt đi một chút.
Sau khi thời gian nghỉ trưa trôi qua, người đi đường cũng ít đi, sau khi mấy người bán hàng rong trên quảng trường âm nhạc bận rộn một buổi trưa rồi cũng rối rít nghỉ ngơi.
Lâm Húc Dương ngồi trong xe bán hàng ngẩn ngơ, lúc buôn bán tốt nhất còn vắng tanh thế này, vậy khi bán ít sẽ càng vắng ngắt không ai thèm đến.
Kiểu buôn bán ôm cây đợi thỏ thế này làm cho anh cảm thấy có chút bực bội, hoàn toàn không còn cảm giác nhiệt tình như ngày đầu tiên đạp xe ba gác đi khắp nơi buôn bán nữa.
Thấy chiếc xe ba gác đỗ ở bên cạnh xe bán hàng, thậm chí Lâm Húc Dương lại muốn leo lên xe ba gác đi đánh du kích.
Ngay lúc Lâm Húc Dương ngẩn người không biết làm gì, đằng xa có một vài cô gái nói cười rộn ràng đi đến, sau khi thấy sạp hàng ở đầu cầu, chỉ vào sạp hàng của Lâm Húc Dương nói: “Là nơi này nè! Giống ý như đúc trên mạng.”
Lâm Húc Dương có hơi mờ mịt, nhưng mà trước xe bán hàng bỗng xuất hiện một đống khách thì vẫn phải cười chào đón mới đúng.
“Khoai tây và mì lạnh, cửa hàng vừa mới khai trương, không ngon không lấy tiền! Nếm thử không nào?”
Lâm Húc Dương nói kịch bản của anh ra.
“Ông chủ, thật sự không ngon không lấy tiền ư?”
Trong đó có một cô gái mặc đồ đỏ hỏi.
“Đương nhiên rồi! Nào nào, các cô nếm thử trước! Coi như tôi mời bát này!”
Lâm Húc Dương nhanh chóng trộn xong một bát, cắm mấy đôi đũa vào.
Năm cô gái đứng phía trước nhanh chóng nếm thử, trong mắt đều lộ ra vẻ vui mừng.
“Đúng là giống như trên mạng nói, ăn rất ngon! Ông chủ, cho tôi một chén!”
“Đúng đúng đúng! Ăn rất ngon, chua cay vừa phải, đây là chén khoai tây ngon nhất tôi từng ăn, ông chủ tôi cũng mua một bát!”
“Ông chủ, trừ khoai tây ra còn có món khác không?”
Một cô gái khác hỏi.
“Còn có mì lạnh, tạm thời không còn món khác nữa.”
Lâm Húc Dương cười trả lời, thấy khoai tây của mình được người khác khen, trong lòng anh biết rõ sắp sửa buôn bán được rồi.
“Vậy cho một bát khoai tây và một bát mì lạnh đi!”
Cô gái hỏi kia gật đầu nói.
“Được rồi, bên trong có ghế, các cô ngồi đợi một chút!”
Lâm Húc Dương nhận đơn xong thì lập tức bận rộn, không lâu sau đã bưng mấy món mà mấy cô gái gọi đến.
Cộng luôn chén mì lạnh, lần này Lâm Húc Dương bán được sáu bát.
Thu tiền vào túi rồi, Lâm Húc Dương mới cười hỏi: “Lúc nãy nghe các cô bảo trên mạng, các cô nhìn thấy ở trên mạng mới đến sao?”
“Đúng vậy, thấy trên mạng có ảnh chụp, thấy cũng không tệ nên đến thử xem, không ngờ mùi vị đúng là không tệ, ông chủ, chúng tôi sẽ quảng cáo giúp anh nha!”
Mấy cô gái nói rồi bắt đầu lấy điện thoại di động ra gửi bình luận.
Nghe như vậy, Lâm Húc Dương mới sửng sốt, sau đó mới nhớ đến chuyện Cung Ấu Hi đăng ảnh lên mạng.
Không ngờ mấy cô gái này chỉ tùy tiện đăng một status là có thể giúp mình bán được mấy đơn hàng, xem ra thì bạn bè của cô ấy rất nhiều.
Trong lòng thấy biết ơn, nghĩ thầm nếu có cơ hội phải cảm ơn Cung Ấu Hi cho đàng hoàng mới được.
Mấy cô gái nhìn qua rất gầy, nhưng tốc độ ăn uống lại rất nhanh, khoai tây và mì lạnh gọi lên đã được ăn hết ngay lập tức, còn giống như chưa đã thèm nữa.
Lâm Húc Dương thấy vậy thì làm thêm vài bát bưng lên cười nói: “Cảm ơn các cô đã quảng cáo giúp tôi, mấy bát này coi như tôi mời các cô.”
“Cảm ơn ông chủ, vậy chúng tôi không khách sáo.”
“Ông chủ, anh đẹp trai thật đó!”
“Ông chủ, anh có bạn gái chưa?”
“Ông chủ, hai chị em này của tôi đều đang độc thân đó, xem ra thì bọn họ đã bị khoai tây của anh thu phục rồi, anh có muốn thử suy xét xem chút không?”
“Thấy ghét! Rõ ràng là cô mê trai!”
Ba người phụ nữ họp lại thành một cái chợ, huống chi chỗ này không phải chỉ có ba người phụ nữ.
Nghe ba cô gái trêu chọc, Lâm Húc Dương liên tục hô to không chống đỡ được, dứt khoát chui vào trong xe bán hàng ngồi ngẩn người thôi.
Không lâu sau, mấy cô gái kia ăn xong rời đi, còn không quên đóng gói thêm mấy phần mang về.
Điều này khiến cho việc buôn bán ế ẩm của Lâm Húc Dương trở nên náo nhiệt hơn một chút.
Thời gian sau đó, thỉnh thoảng các xe bán hàng trên quảng trường sẽ bán được vài đơn hàng, nhưng mà cũng không nhiều, thường thường sẽ có một số xe ba gác bán hàng rong khắp nơi tới đây xem thử, thấy không buôn bán được cũng rời đi ngay.
Chuyện làm người khác bất ngờ là, trong khoảng thời gian bình tĩnh này, việc buôn bán của Lâm Húc Dương lại tốt lên.
Hỏi thăm thì mới biết, không ít người nhìn thấy trên mạng quảng cáo cho nên mới cố ý chạy tới đây mua thử.
Lâm Húc Dương vô cùng vui mừng, không ngờ quảng cáo trên mạng lại mang đến cho anh lợi ích lớn đến thế.
Sau khi nhìn tiệm bán khoai tây ở đầu cầu, phát hiện mình bán không đắt bằng Lâm Húc Dương, lúc nhìn về phía này cũng không còn chút thân thiện nữa, giống như cảm thấy Lâm Húc Dương đang cướp mối làm ăn của bọn vậy.
Nhưng mà lần này bọn họ cũng không thể uy hiếp xua đuổi anh đi như lần trước nữa, Lâm Húc Dương đã có xe bán hàng ở chỗ này, là buôn bán hợp pháp.
Một buổi trưa, có khá nhiều người lần lượt nhìn thấy trên mạng rồi đến chỗ Lâm Húc Dương mua khoai tây, Lâm Húc Dương bán từ từ, bốn mươi cân khoai tây chuẩn bị từ trước sắp sửa bán hết rồi.
Buổi chiều gần giờ tan tầm, việc buôn bán của các xe bán hàng ở đầu cầu lại đắt khách lên, nhưng Lâm Húc Dương cũng không có cảm giác gì quá nhiều.
Anh tin tưởng chỉ cần có người nếm thử tay nghề của anh rồi, chắc chắn sẽ có khách quen, qua hôm nay, chắc chắn ngày mai sẽ buôn bán tốt hơn nữa.
Thỉnh thoảng lại đón tiếp vài khách hàng, Lâm Húc Dương thấy khoai tây còn lại cũng không còn nhiều lắm, nhanh chóng làm xong mớ khoai tây còn dư lại để sẵn một bên.
Đây là anh đã hứa với Cung Ấu Hi, cũng không thể quên mất.
Thậm chí còn có khách hàng đến mua, Lâm Húc Dương cũng chỉ có thể xin lỗi nói bán hết hàng rồi.
Lâm Húc Dương cũng không biết Cung Ấu Hi tan ca lúc nào, chỉ có thể tạm thời chờ ở cạnh xe bán hàng.
Khoảng gần sáu giờ, Cung Ấu Hi ra khỏi văn phòng ở tòa cao ốc kia, thấy Lâm Húc Dương còn ở đó thì cười hì hì đi qua.
“Thế nào? Buôn bán được không? Bán hết khoai tây chưa?”
Cung Ấu Hi cười hỏi.
“Cảm ơn cô đã đăng quảng cáo giúp tôi, buổi chiều buôn bán tốt hơn nhiều, cũng may là cô đặt trước, tôi chừa phần cuối cùng lại cho cô đây!”
Lâm Húc Dương nhanh chóng đưa một túi khoai tây đầy ắp được đóng gói kĩ càng qua.
“Làm gì có, tôi chỉ đăng chơi thôi, trong đống bạn tốt của tôi có một đám chị em thích ăn hàng mà, khoai tây của anh ăn ngon như vậy, chắc chắn mấy cô đó sẽ rất thích, nói không chừng còn quảng cáo giúp anh, đây... Tiền của anh...”
Cung Ấu Hi nhận khoai tây, lại lấy năm đồng từ trong túi ra đưa qua.
“Lần này không cần đưa tiền, coi như tôi cảm ơn cô, mời cô ăn!”
Lần này Lâm Húc Dương lại kiên quyết không lấy tiền.
“Anh không nhận tiền, vậy tôi không lấy nữa...”
Cung Ấu Hi chu miệng lên.
“Cô không cần thì ném đi, lúc trước là buôn bán, lần này là tình cảm, cô tự xem làm thế nào!”
Lâm Húc Dương cũng không để bụng nói.
“Anh thật là... Được rồi được rồi, khoai tây ngon thế này tôi cũng không nỡ bỏ, thế buổi tối anh có rảnh không? Có muốn ăn cơm chung không?”
Cung Ấu Hi cầm khoai tây cười hỏi.
/257
|