Nghe Phương Thanh Di nói như thế, Lâm Húc Dương chỉ thản nhiên liếc nhìn cô một cái rồi bình thản nói: “Có lẽ Cung Ấu Hi rất giàu, nhưng có liên quan gì đến tôi chứ? Chẳng lẽ tôi theo đuổi cô ấy rồi đi ở rể ư? Ở quê nhà chúng tôi, đàn ông mà đi ở rể là thằng đàn ông không có bản lĩnh nhất!”
Nói đến đây, Lâm Húc Dương lắc đầu, nở một nụ cười tự giễu cợt rồi nói tiếp: “Tôi biết tôi rất nghèo, tôi nghèo đến mức chỉ còn lại chút tự trọng và khí phách, tôi không muốn mất đi...”
“Tôi cũng chỉ nói đại vậy thôi, cậu coi như tôi nói đùa là được, hơn nữa nhà gái có tiền cũng không nhất định phải đi ở rể, nếu như cậu có thể theo đuổi được cô ấy, ít nhất cậu có thể bớt phải phấn đấu hai mươi năm!”
Phương Thanh Di áy náy cười.
“Thật không, vậy còn cô thì sao? Nếu như tôi theo đuổi cô, có thể bớt phấn đấu được bao nhiêu năm?”
Lâm Húc Dương quay đầu nhìn chằm chằm Phương Thanh Di hỏi.
“Tôi? Ha ha ha, cậu đừng nghĩ quá nhiều, bây giờ trên lý thuyết thì tôi vẫn là phụ nữ có chồng, cho dù giải quyết xong chuyện của Đặng Hạo, tôi cũng không có ý định đi thêm bước nữa.Không phải chỉ riêng cậu, theo tôi thấy không thể dựa vào đàn ông được, tự dựa vào mình còn hơn!”
Phương Thanh Di cười ha ha.
“Vậy con cái thì sao? Cô không muốn có con à?”
Lâm Húc Dương hỏi tiếp.
“Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển thế này rồi, nếu như tôi muốn có con thì đi chọn một hạt giống ưu tú là được, cần đàn ông làm gì?”
Phương Thanh Di trả lời không chút bận tâm.
“Cái kia thì sao? Cô... cô thật sự không cần đàn ông an ủi à?”
Lâm Húc Dương do dự một lúc, sợ làm Phương Thanh Di tức giận.
Nghe Lâm Húc Dương nói, Phương Thanh Di hơi đỏ mặt, dường như vì muốn che giấu sự xấu hổ nên cô vỗ lên vai người đàn ông này một cái rồi mới đĩnh đạc nói:
“Cậu nghĩ cái gì vậy hả! Phụ nữ không giống như đàn ông, không suy nghĩ bằng nửa người dưới!”
Phương Thanh Di nói xong thì phát hiện đã một lúc lâu rồi mà Lâm Húc Dương còn chưa có phản ứng gì, quay sang nhìn thì mới phát hiện ra người đàn ông này đang ôm vai mình, hơi nhíu mày lại. Bây giờ cô mới nhận ra, có lẽ Lâm Húc Dương đã phải chịu không ít đau đớn ở chỗ Đặng Hạo.
“Cậu không sao chứ? Bị thương chỗ nào sao?”
Phương Thanh Di quan tâm hỏi.
“Không có gì đáng lo, có lẽ là bị thương ngoài da thôi.”
Lâm Húc Dương đợi dịu lại một lúc rồi mới lắc đầu.
“Cậu cởi quần áo ra, tôi xem vết thương của cậu!”
Phương Thanh Di nghiêm túc ra lệnh.
“Cởi quần áo? Như vậy không tốt lắm đâu”
Lâm Húc Dương có hơi kháng cự.
“Bảo cậu cởi thì cậu cởi đi, thấy vết thương của cậu rồi tôi mới yên lòng một chút, nếu như quá nghiêm trọng thì đi bác sĩ, kéo dài cũng không tốt đối với cậu!”
Phương Thanh Di nghiêm khắc ra lệnh.
“Được rồi... Xem giúp tôi cũng được...”
Lâm Húc Dương dề môi, kéo áo trên người xuống một chút.
Phương Thanh Di vừa mới nhìn thấy nửa người trên cởi trần của Lâm Húc Dương thì hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt không kìm chế được sự tức giận.
Cô giơ bàn tay có hơi run rẩy của mình sờ lên phần lưng phía sau của Lâm Húc Dương, tức giận hỏi: “Đây đều là bị Đặng Hạo đánh sao?”
“Cũng may, không đánh vào mặt, nếu không có lẽ lúc cô đến gặp tôi sẽ không nhận ra tôi đâu.’
Lâm Húc Dương ra vẻ ung dung trả lời.
“Tên khốn này thật quá đáng, đánh cậu thành ra như thế...”
Phương Thanh Di không kìm được mắng một câu, thấy vết bầm tím trên người Lâm Húc Dương, trong lòng cô cũng có hơi đau đớn.
“Còn đau không?”
Phương Thanh Di dịu dàng hỏi.
“Cũng ổn, cô sờ lên thì không còn đau nữa...”
Lâm Húc Dương vẫn có tâm trạng đùa giỡn, tuy trên người rất đau, nhưng được Phương Thanh Di nhẹ nhàng chạm vào, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời.
“Bị như thế rồi mà còn có tâm trạng nói đùa, cậu đừng có nhúc nhích, tôi đi luộc vài quả trứng gà, nghe nói có thể làm tan máu bầm.”
Phương Thanh Di nói xong thì đi vào phòng bếp, không lâu sau thì cầm mấy quả trứng gà đã chín bước ra.
Cô cầm một cái khăn mỏng bọc chúng lại, như vậy có thể tránh việc trứng gà quá nóng.
“Nếu như nóng quá thì nói nhé.”
Phương Thanh Di nói xong thì cẩn thận lăn lên người Lâm Húc Dương.
Trứng gà vừa mới tiếp xúc với lưng của Lâm Húc Dương, người đàn ông này đã không nhịn được xuýt xoa một chút, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của Phương Thanh Di, anh vẫn cắn răng kìm nén xuống.
Có lẽ trứng gà luộc thật sự có hiệu quả làm tan máu bầm, cũng có lẽ là dáng vẻ tập trung dịu dàng của người đẹp bên cạnh hấp dẫn Lâm Húc Dương, người đàn ông này như không cảm thấy quá đau nữa.
Chỉ là người đẹp ở cạnh, hương thơm ập vào mũi, nhìn bộ dạng dịu dàng của Phương Thanh Di, thỉnh thoảng lại cảm nhận được sự đụng chạm nhẹ nhàng của người phụ nữ này, trong lòng Lâm Húc Dương dần dần có chút rung động.
“Shh... Nóng!”
Phương Thanh Di cảm thấy trứng gà không còn quá nóng thì đổi sang quả khác, lúc chạm lên ngực của người đàn ông này, Lâm Húc Dương không kìm được kêu lên.
“Nóng sao?”
Chuyện này khiến Phương Thanh Di vội vàng thu tay lại, mái tóc được búi gọn sau tai xõa xuống, gương mặt dán sát lại chỗ vừa mới lăn quả trứng hà hơi thổi.
Lần này thì hay rồi, Phương Thanh Di vừa mới cúi người xuống, cổ áo lại lộ ra một quang cảnh rộng lớn, hơi lạnh thổi ra từ miệng cô cũng làm cho Lâm Húc Dương ngứa ngáy trong lòng.
Quần của người đàn ông này cũng không thể khống chế mà dựng lên một túp lều nhỏ.
Cảm thấy Lâm Húc Dương không nhúc nhích và đột nhiên không phát ra tiếng động, Phương Thanh Di thấy lạ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua gương mặt gần sát của người đàn ông, phát hiện người đàn ông này đang dùng ánh mắt đắm đuối nhìn mình.
Gương mặt xinh đẹp của Phương Thanh Di đỏ lên, ánh mắt nóng bỏng của Lâm Húc Dương làm lòng cô run lên, trực giác của người phụ nữ nói cho cô biết, có lẽ người đàn ông này đang nghĩ đến chuyện gì đó không đứng đắn.
Vốn định cảnh cáo anh một câu, nhưng mà nhìn thấy cơ thể đầy vết thương của người đàn ông này, cô lại mềm lòng, hình như nghĩ đến việc mình hấp dẫn người đàn ông này hơn Cung Ấu Hi, trong lòng Phương Thanh Di lại có chút đắc ý.
Chỉ suy nghĩ một lúc rồi mặc kệ cậu ta, không lẽ bản thân còn có thể kiểm soát được cả suy nghĩ của người đàn ông này hay sao?
Phương Thanh Di tự an ủi mình, tiếp tục thổi chỗ vừa bị nóng đỏ lên, nhưng khi phát hiện vị trí mình đang thổi hơi thì mặt lại càng đỏ hơn nữa, cô giương mắt lên là nhìn thấy cơ ngực rộng lớn của Lâm Húc Dương.
Phương Thanh Di cúi đầu né tránh theo bản năng, nhưng vừa lúc lại nhìn thấy cái lều nhỏ ngay đũng quần.
Cho dù không cần nghĩ cũng biết ngay chắc chắn người đàn ông này đang suy nghĩ bằng nửa người dưới rồi.
Làm sao đây? Mình có nên tiếp tục chườm nóng cho người đàn ông này hay không? Hay là nên trách mắng vài câu rồi tránh ra?
Phương Thanh Di cảm thấy mình không thể quyết định được.
“Đừng thổi nữa, chườm nóng chút là được, cô mà cứ thổi tiếp thì tôi sẽ không kiềm chế được nữa!”
Không ngờ Lâm Húc Dương lại nói ra những lời này trước, khuôn mặt của người đàn ông này rất đỏ, nhìn qua thì giống như đang phải vất vả chịu đựng thứ gì đó.
“Không sao, tôi thổi một lúc là được, Nếu không... phủi phui... cậu đã như thế này rồi mà còn nghĩ cái gì vậy... người toàn vết thương còn không đứng đắn như thế!”
Phương Thanh Di ý thức được bản thân lỡ lời, còn thổi gì chứ, cái này cũng sẽ liên tưởng đến rất nhiều thứ đó?
“Tôi biết mà, nhưng mà tôi chỉ là người đàn ông bình thường thôi, cô hấp dẫn như thế, tôi có chút không kiềm chế được!”
Vốn Lâm Húc Dương còn cho rằng Phương Thanh Di sẽ tức giận, nhưng mà phản ứng của người phụ nữ này làm lòng anh cảm thấy vui vẻ, cũng buột miệng thốt ra.
Phương Thanh Di nghe thế, bỏ trứng gà trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhướng mày nhìn Lâm Húc Dương: “Sao nào? Cậu muốn lên giường với tôi à?”
/257
|