Thật ra lúc Phương Thanh Di mời Lâm Húc Dương đến công ty làm việc lần nữa, người đàn ông này cũng đã từng suy nghĩ cẩn thận.
Lần này mình khiến Phương Thanh Di tổn thất rất lớn, trong lòng anh cũng áy náy, Lâm Húc Dương hiểu rất rõ, nếu mình vào công ty của Phương Thanh Di làm việc, khả năng chuyện xảy ra như hôm nay sẽ rất nhỏ.
Cho dù Đặng Hạo có sai một đám đầu trọc đến bắt mình, cũng phải cân nhắc tới mặt mũi của Phương Thanh Di.
Nhưng khi nghe thấy Phương Thanh Di đề nghĩ lần nữa, anh vẫn lựa chọn từ chối.
Phương Thanh Di nghẹn một hơi trong lòng, anh muốn dùng chính cách của anh để tạo ra thành tích.
Tuy bán khoai tây khiến người ta khinh thường, nhưng mà bán được mấy ngày, anh hiểu rõ tiền lời của nghề này không tệ.
Có thể làm một hai năm, kiếm một số tiền đầu tư vào vụ làm ăn lớn hơn, bản thân mình mới có cơ hội phát triển hơn nữa.
Đồng thời cái chỗ bán hàng tạm thời này, Lâm Húc Dương tốn hơn hai mươi nghìn mới lấy được, bây giờ xe bán hàng đã tăng thêm, cho dù Lâm Húc Dương muốn nhượng lại cũng không nhượng được. Anh không muốn lãng phí số tiền này, cho dù để cho Đặng Hạo biết mình còn bán khoai tây ở quảng trường âm nhạc sẽ nguy hiểm, anh vẫn muốn làm.
Đầu tư nhiều thời gian, tinh thần và sức lực như vậy, nếu như cứ thế từ bỏ, chưa nói đến nợ ân tình với Phương Thanh Di, Lâm Húc Dương cũng có thể lỗ nặng.
Ngày hôm sau, tuy cơ thể vẫn còn đau, Lâm Húc Dương vẫn chuẩn bị hai mươi lăm cân khoai tây đi tới quảng trường âm nhạc chuẩn bị bán.
Tối hôm qua lúc rời đi còn chưa kịp thu dọn sạp hàng, hôm nay đến đây thì Lâm Húc Dương lại phát hiện sạp hàng của mình đã được người ta dọn dẹp ngay ngắn.
Nghĩ một lát thì biết ngay do Cung Ấu Hi giúp rồi.
Tối hôm qua gặp nạn, Cung Ấu Hi không hề do dự đồng ý bỏ ra năm trăm để cứu anh, trong lòng Lâm Húc Dương rất cảm động, nhưng mà nhiều lắm cũng chỉ cảm động và cảm ơn mà thôi, hoàn toàn không có ý gì khác cả.
Mở tủ chứa đồ của xe bán hàng ra, bên trong còn có khoai tây còn thừa của ngày hôm qua, bởi vì chuyện của Đặng Hạo, hai mươi lăm cân khoai tây ngày hôm qua cũng chỉ bán được khoảng mười cân mà thôi.
Tuy rằng nhìn qua thì mười lăm cân còn lại vẫn có thể ăn được, nhưng không được bảo quản thích hợp, Lâm Húc Dương suy nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định bỏ vào thùng rác hết.
Làm nghề buôn bán thức ăn, đồ đã bán đi người ta sẽ nuốt vào bụng, Lâm Húc Dương cảm thấy đây là điểm nhất định phải tuân thủ một cách thành thật!
Mấy người bán hàng rong trên quảng trường âm nhạc thấy Lâm Húc Dương lại đến nữa, trong lòng có chút ngạc nhiên liếc nhìn anh vài cái, tuy trong lòng ai cũng cảm thấy tò mò nhưng mà không có ai tùy tiện sang hỏi thăm cả.
Lâm Húc Dương đang chuẩn bị đồ bán cho hôm nay, ông chủ của xe bán hàng đầu tiên đi đến trước sạp hàng của Lâm Húc Dương, cười như không cười nhìn một lúc lâu, sau đó đưa cho Lâm Húc Dương một điếu thuốc.
“Anh em, hôm qua cậu không sao chứ?”
“Không có việc gì, có chút hiểu lầm với mấy người bạn mà thôi!”
Lâm Húc Dương thuận miệng giải thích, anh cũng không cần thiết nói chuyện này cho người ngoài biết.
“Bạn bè hiểu lầm sao? Vậy thì tốt, đám người ngày hôm qua nhìn rất hung ác, tôi còn tưởng là mấy tên côn đồ ở khu gần đây đó. Mấy người buôn bán nhỏ như chúng ta sợ nhất là đắc tội với đám người này, đặc biệt là có sạp hàng cố định thế này, nếu như bọn họ cứ luôn tìm gây phiền phức, có làm bị thương người hay không thì không nói, điểm mấu chốt là không thể làm ăn tiếp được nữa! Làm ăn không được còn ảnh hưởng đến việc buôn bán của người bên cạnh, cậu nói có đúng không?”
Ông chủ kia nhìn Lâm Húc Dương với thâm ý sâu xa.
“Ừ...”
Lâm Húc Dương nhướng mắt lên liếc nhìn người đàn ông này, lúc đầu còn tưởng rằng tên này nhiều chuyện chạy đến thăm dò tin tức, nói một lúc sau mới biết được thì ra là chạy đến đây cảnh cáo anh.
Lâm Húc Dương cũng không muốn nói nhiều, chỉ lạnh nhạt trả lời một câu, ông chủ kia thấy đã nói xong những lời cần nói, thấy dáng vẻ Lâm Húc Dương thờ ơ thế này, nếu tiếp tục nói thì cũng chỉ tự khiến mình mất mặt, đảo mắt nhìn mấy dấu chân trên xe bán hàng rồi quay trở về xe bán hàng của mình.
Chuyện ngày hôm qua cũng không có ảnh hưởng đến việc làm ăn của Lâm Húc Dương, gần đến giữa trưa thì việc buôn bán cũng tốt lên.
Lâm Húc Dương còn nhớ rõ Cung Ấu Hi nói muốn đặt trước một phần khoai tây, thấy cũng sắp đến giờ rồi thì chuẩn bị trước.
Có điều hôm nay Cung Ấu Hi ra đây khá trễ, nhìn trái nhìn phải một lúc rồi mới đi thẳng đến chỗ của Lâm Húc Dương.
“Anh không sao chứ?”
Cung Ấu Hi quan tâm hỏi.
“Không có gì, ngày hôm qua cảm ơn cô nhiều! Xem như là cô đã cứu mạng tôi đó.”
Lâm Húc Dương gật đầu.
“Đừng nói như thế, thật ra tôi cũng đâu có làm gì đâu, nhưng mà trong lòng tôi có rất nhiều câu hỏi, thậm chí còn cảm thấy rất kỳ lạ.”
Cung Ấu Hi lắc đầu.
“Ngồi xuống ăn khoai tây đi, nhìn chung tôi cũng biết cô muốn hỏi gì, nếu như Phương Thanh Di cũng đã dẫn cô đến rồi, chắc có thể cũng đã nói qua cho cô nghe về mọi chuyện.”
Lâm Húc Dương ra hiệu Cung Ấu Hi đi ra đằng sau xe.
Cung Ấu Hi đi vào, mở khoai tây Lâm Húc Dương đã làm xong ra ăn, chờ người đàn ông này nói rõ với mình.
“Cô muốn hỏi vì sao tôi lại trêu chọc đám người này đúng không?”
Lâm Húc Dương hỏi.
“Cũng muốn hỏi cái này, hơn nữa còn cảm thấy sự liên quan trong này rất loạn, sao mấy người lại dây dưa với nhau vậy? Đừng hiểu lầm, tôi không có nhiều chuyện, tôi chỉ nghĩ nếu tôi hiểu rõ vấn đề mấu chốt trong này thì có thể giúp anh được.”
Cung Ấu Hi giải thích.
“Ừ... Lúc trước tôi là nhân viên của Đặng Hạo, Đặng Hạo vì muốn giành được số tiền lớn sau khi ly hôn nên bảo tôi đi dụ dỗ Phương Thanh Di, nhưng mà tôi lại không muốn chịu oan ức này, nên tôi đã từ chối. Đặng Hạo kiếm chuyện với tôi, tôi rơi vào đường cùng, Phương Thanh Di cho tôi ở chung nhà, giúp đỡ tôi, cũng nói rõ đầu đuôi sự việc giữa cô ấy và Đặng Hạo cho tôi biết, mà Đặng Hạo lại cho rằng tôi và Phương Thanh Di đang yêu đương, cho nên mới nhắm vào tôi, cho rằng lấy tôi ra uy hiếp sẽ có tác dụng với Phương Thanh Di."
Lâm Húc Dương giải thích đơn giản một chút.
“Thì ra là như thế, tôi đã nói sao mà Đặng Hạo lại gọi Phương tiểu thư là vợ, Phương tiểu thư ưu tú như thế, sao lại gả cho một tên khốn nạn như vậy chứ. Nhưng mà nhìn qua thì Phương tiểu thư đã rất lo lắng, anh cho rằng bắt anh để uy hiếp là không có tác dụng, nhưng mà cuối cùng Phương tiểu thư vẫn đưa tiền ra.”
Cung Ấu Hi vô cùng tức giận nói.
“Đúng vậy, hơn nữa đây cũng không phải một lần, lúc Đặng Hạo kiếm chuyện với tôi cô ấy đã bảo vệ tôi. Lúc đầu tôi còn muốn giúp đỡ cô ấy, nhưng mà hình như bây giờ là cô ấy hết lần này đến lần khác giúp đỡ tôi.”
Lâm Húc Dương thở dài.
“Chuyện này... Chuyện này cũng khá phiền phức, tôi còn tưởng anh chỉ dây vào trúng đám lưu manh xã hội, tôi còn nghĩ báo cảnh sát thử xem có tác dụng gì không, nhưng mà giờ lại biến thành vấn đề gia đình của người khác, tôi cũng không nghĩ ra được cách gì, trừ khi Phương tiểu thư ly hôn với Đặng Hạo!”
Mặt Cung Ấu Hi lộ ra vẻ khó xử.
“Không sao, chuyện này còn phiền phức hơn, vốn dĩ Đặng Hạo muốn ly hôn, nhưng mà tên này lòng tham không đáy, sau này lại không muốn ly hôn nữa! Cho nên khiến cho mọi chuyện rất phiền phức.”
Lâm Húc Dương nhíu mày.
“Cái tên này đúng là một tên khốn nạn, quá ghê tởm!”
Mặt Cung Ấu Hi đầy vẻ tức giận.
“Đúng rồi, tôi muốn nói, tuy ngày hôm qua cô đồng ý bỏ tiền ra cứu tôi, tôi rất cảm ơn, nhưng mà tôi hi vọng cho dù sau này cô ở trong tình huống nào, cũng đừng làm chuyện như thế này nữa. Tôi là đàn ông, không muốn dựa vào phụ nữ bỏ tiền ra cứu!”
Giọng Lâm Húc Dương rất lạnh nhạt.
Nhưng mà ánh mắt khi nhìn Cung Ấu Hi lại vô cùng nghiêm túc.
“Tôi... Tôi chỉ lo lắng bọn họ sẽ làm anh bị thương... Huống chi lúc đó cũng không có cách nào tốt hơn nữa, nếu như bọn họ đánh anh tàn phế thì biết làm sao đây?”
Cung Ấu Hi đỏ mặt nói.
“Được rồi được rồi, không phải là tôi không sao rồi ư, cho dù cô có tiền, thì đó cũng là tiền của cô, tiêu tiền vì tôi không đáng chút nào! Cô có hiểu không?”
Lời nói của Cung Ấu Hi khiến Lâm Húc Dương trợn trừng mắt lên, sau đó mang nhìn cô đầy thâm ý, anh cũng không rõ cô gái trẻ trước mắt có thể nghe hiểu được ý trong lời nói của anh không nữa.
Phương Thanh Di đoán rằng Cung Ấu Hi có ý với Lâm Húc Dương, Lâm Húc Dương lại không chắc chắn, nhưng mà cũng không thể hỏi thẳng được, chỉ có thể biểu đạt một cách uyển chuyển rằng giữa hai người họ không có khả năng.
/257
|