Nghe cảnh sát Lý nói, tên đầu trọc cũng lo lắng, nhưng vẫn cười nói: "Đương nhiên, đương nhiên. Nếu phạm tội thì chắc chắn phải xử lý theo quy định, nhưng anh em tôi chỉ là ngồi đây nghỉ ngơi, không làm chuyện gì hết cả! Không tin anh có thể hỏi các ông chủ xung quanh xem!”
"Thật sao? Cô gái này, anh ta đã quấy rối cô như thế nào? Cô hãy nói ra!"
Viên cảnh sát họ Lý nhìn La Khởi hỏi.
"Ông ta gọi tôi là tiểu thư (*)! Tiểu thư có ý gì không phải các anh không biết đấy chứ? Hơn nữa còn uy hiếp bắt tôi rời khỏi đây, không cho tôi mua khoai tây ở đây ăn!”
(*) Tiểu thư ngoài nghĩa là con gái trong gia đình quyền quý còn có nghĩa là gái gọi.
Vẻ mặt La Khởi đầy tức giận nói.
"Có chuyện như vậy sao?"
Cảnh sát Lý nhìn tên đầu trọc hỏi.
"Hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm! Tôi thấy cô ấy còn trẻ như vậy nên được gọi là tiểu thư cũng không sai chứ? Cảnh sát Lý, anh cũng biết rằng trình độ học vấn của chúng tôi thấp mà. Còn dọa bắt cô ta rời đi thì càng không thể. Ngược lại chính cô ta muốn đuổi chúng tôi đi, nói là chúng tôi gây ảnh hưởng đến việc cô ta ăn đồ ăn. Làm gì có chuyện như vậy chứ...”
Tên đầu trọc giải thích với một nụ cười.
"Cô gái này, anh ta nói đúng, cái này chưa được gọi là chòng ghẹo, xem ra lại là cô hơi vô lý rồi!"
Cảnh sát Lý gật đầu.
"Đồng chí cảnh sát, tôi có thể nói một câu!"
Lúc này Lâm Húc Dương mới lên tiếng.
"Anh nói đi, có vấn đề gì?"
Cảnh sát Lý gật đầu.
"Bọn họ đúng là có nói năng lỗ mãng với cô gái này, còn tôi làm ăn ở đây, họ lại vây quầy hàng của tôi, tôi không thể kinh doanh được!"
Lâm Tuyết Dương tức giận nói.
"Thật là oan uổng quá! Đây là quảng trường âm nhạc, ở nơi công cộng, anh em tôi chỉ ngồi đây, đâu có ngăn cản người khác không cho họ mua đồ của cậu. Cậu làm ăn không tốt sao lại trách chúng tôi? Còn như cậu bảo chúng tôi nói lời lỗ mãng, đó chỉ là lời nói một chiều của cậu. Nói không chừng hai người còn quen biết nhau nên chắc chắn sẽ giúp nhau nói chuyện rồi. Cảnh sát Lý, không tin anh hỏi chủ quầy hàng bên cạnh xem tôi có làm như vậy không! "
Tên đầu trọc nói với vẻ mặt đầy bất lực.
"Có chuyện như vậy hay không?"
Cảnh sát Lý nhìn sang chủ quầy hàng bánh bao chiên bên cạnh.
"Không có, không có, mấy ông anh này chỉ ngồi ở chỗ này thôi, không làm gì khác..."
Ông chủ bánh bao chiên vội vàng nói.
"Nếu như họ đã không làm gì cả thì không được coi là phạm tội!"
Cảnh sát Lý cau mày sau khi nghe vậy.
"Cảnh sát! Lẽ nào anh không nhìn ra hay sao? Bọn họ hung hăng ngồi ở chỗ này, ai còn dám đến mua đồ? Anh đây là đang muốn che chở cho bọn họ sao?"
La Khởi tức giận hỏi.
"Cô này, chú ý lời nói của cô, cô đây là đang vu khống cảnh sát đó! Nếu họ thực sự phạm tội, tôi sẽ đưa họ đi! Nhưng những người khác cũng đã chứng minh rằng họ chỉ ngồi ở đây thôi! Cho dù chúng tôi là cảnh sát cũng không thể bắt người bừa bãi! "
Cảnh sát Lý nghiêm túc nói.
"Anh cảnh sát nói đúng. Nếu như chúng tôi phạm sai lầm, chắc chắn phải bắt đi! Nhưng tôi đảm bảo, chúng tôi chỉ đơn giản là ngồi ở đây thôi!"
Tên đầu trọc cười nói.
"Còn chuyện gì nữa không! Sau này đừng gọi bừa cho cảnh sát về những chuyện như vậy, nếu không chúng tôi có thể bắt cô vì tội danh cản trở công vụ!"
Cảnh sát Lý nhìn La Khởi nghiêm nghị nói, nhưng sau đó cũng dần điều chỉnh lại giọng điệu rồi nói thêm: "Vị này và cả ông chủ của cô, hai người cũng đã nghe thấy và nhìn thấy rồi, người ta chỉ ngồi ở đây thôi, không gây phiền phức. Cho dù chúng tôi muốn bắt họ, cũng phải có căn cứ. Người ta không làm gì cả mà chúng tôi lại bắt họ, có nghĩa là thi hành pháp luật bừa bãi! Họ muốn khiếu nại chúng tôi chúng tôi cũng phải bị trừng phạt! "
Ánh mắt Lâm Húc Dương đầy vẻ khó chịu, anh chỉ có thể gật đầu bất lực.
"Không có chuyện gì nữa rồi!"
La Khởi nhíu mày, vốn tưởng rằng cảnh sát đến là có thể giải quyết chuyện này, nhưng xem ra bây giờ không dễ dàng chút nào.
Mặc dù lời nói của cảnh sát Lý có lý, nhưng ai tinh ý cũng có thể nhận thấy họ có phần bao che cho mấy người kia.
"Được rồi! Ra về!"
Thấy rằng sự việc đã được giải quyết, cảnh sát Lý cũng rời đi cùng với hai viên cảnh sát đi cùng.
"Ấy, anh cảnh sát, mấy anh đi thong thả..."
Tên đầu trọc tươi cười chào.
Khi cảnh sát rời đi, tên đầu trọc bước đến trước mặt hai người rồi đắc ý nói: "Đã nhìn thấy chưa, cảnh sát đến cũng vô dụng thôi! Tôi đã nói rồi, chúng tôi chỉ là ngồi đây nghỉ ngơi thôi! Còn cậu biết điều thì nhanh chóng đóng cửa phắn đi, đỡ để người ta phải phí công!”
Lâm Húc Dương bị chọc tức đến mức không muốn nói chuyện, La Khởi trừng mắt nhìn tên đầu trọc một cái rồi quay người chuẩn bị rời đi..
"Ơ, tiểu thư, cô quên lấy khoai tây của mình này!"
Tên đầu trọc không quên đưa suất khoai tây mà Lâm Húc Dương đã làm xong cho La Khởi.
La Khởi giận dữ liếc nhìn tên đầu trọc, đón lấy gói khoai tây rồi quay trở vào trong toà nhà văn phòng.
Nhìn thấy La Khởi đã trở lại, Cung Ấu Hi vội vàng đến hỏi: "Chị Khởi, tình hình thế nào rồi? Em thấy cảnh sát tới, tại sao bọn chúng vẫn không rời đi?"
"Là chị đã đánh giá thấp đám người này. Bọn họ chỉ ngồi trước quầy hàng mà không gây chuyện. Cảnh sát đến cũng không giúp được gì! Hơn nữa chị nghĩ có thể tên đầu trọc còn quen biết cảnh sát, tạm thời không giúp được gì!" "
La Khởi tỏ vẻ xin lỗi nói, sau đó sắc mặt trở nên lạnh lùng, kèm theo giọng điệu căm hận: "Nhưng mà Tiểu Hi à, không phải chị nói gì em, nhưng mà nếu như em muốn thích một người đàn ông, tầm nhìn cũng đừng kém quá như thế chứ. Người đàn ông này ngoài cái mã đẹp trai ra, theo chị thấy cũng chỉ là một gã vô dụng thôi. Chị giúp cậu ta nói chuyện, cậu ta lại cứ co rúm lại. Chỉ khi cảnh sát đến cậu ta mới dám đánh một cái rắm, loại đàn ông này thật vô dụng! Chỉ được cái hình thức thôi! Em muốn tìm một gã đàn ông đẹp trai, chị hoàn toàn có thể giới thiệu cho em rất nhiểu người đàn ông có tiền có quyền, lại đẹp giống như các ngôi sao nổi tiếng vậy đó!”
"Chị Khởi, đừng nói như vậy về anh Húc Dương, thật ra anh ấy không phải như vậy, chị còn cách nào khác không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh ấy sẽ không thể làm ăn được!"
Cung Ấu Hi cầu khẩn hỏi.
"Không làm ăn được thì đóng cửa đi, rồi tìm việc ở nơi khác là được. Lẽ nào cứ phải va chạm với cái đám xã hội đó mới được à? Đây không phải đang tự rước lấy hay sao? Một thằng đàn ông nếu như không bán khoai tây lẽ nào chết đói hay sao?”
La Khởi nói không mấy thiện cảm.
"Ấy, chị không biết những thứ liên quan trong đó thôi. Có nói với chị cũng vô dụng, có điều chị giúp em đi, nghĩ xem còn có cách nào khác không?"
Cung Ấu Hi nhìn La Khởi với vẻ mặt chán nản, thỉnh thoảng lại lắc vai cô gái này.
"Được rồi, được rồi, không phải là không có cách nào, chỉ là em cần phải tự đi tìm bố mình. Ông ấy ra mặt dùng đến mối quan hệ xã hội thì đám côn đồ đó tự khắc sẽ phải cút xéo. Có điều như vậy thì suy nghĩ của em cũng không giấu được nữa rồi!"
La Khởi bất lực đáp.
"Tìm bố em? Chuyện này tuyệt đối không được. Nếu như ông ấy biết anh Húc Dương có khi còn phiền phức hơn. Chị Khởi, lẽ nào không còn cách nào khác sao?"
Cung Ấu Hi tái mặt hỏi.
"Không có, chị chỉ có thể nghĩ ra cái này, rốt cuộc phải làm như thế nào em tự mình cân nhắc đi! Chị về văn phòng đây. Phương án thiết kế lần trước của khách hàng kia, em phải nhanh chóng làm xong đi!”
La Khởi quay người rời đi.
Trên thực tế, La Khởi với tư cách là người phụ trách của tòa nhà thương mại Quắc Mỹ, có quen biết đủ các hạng người trong xã hội. Cô muốn giúp Lâm Húc Dương giải quyết rắc rối này cũng không phải là không thể. Chỉ là vì cô em gái họ của mình, cô không muốn làm như vậy.
Hơn nữa cô cũng muốn xem xem, rốt cuộc người đàn ông có vẻ vô dụng dưới lầu kia sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Sau khi nhìn khoai tây vừa mang lên, La Khởi nếm thử một miếng, không ngờ vị của nó lại rất ngon. Cô vội vàng ăn thêm miếng nữa, thầm nghĩ rằng nếu như người đàn ông này thực sự bị làm cho sợ hãi, có khi nào sau này cô sẽ không được ăn món khoai tây ngon như vậy không?
/257
|