Thấy Phương Thanh Di xuất hiện, ánh mắt Lâm Húc Dương vô thức né tránh, giống như đứa trẻ làm sai điều gì đó.
“À.......Tiểu Hi, lúc nãy nghe nói cô đã lâu không nghỉ ngơi, bây giờ tôi không sao rồi, cô đi nghỉ ngơi một lát đi.”
Lâm Húc Dương lo lắng nói.
“Hả......à......”
Dường như Cung Ấu Hi không muốn rời đi.
“Đi thôi! Không nghe thấy người ta đuổi em đi à? Người tình đến, đừng đứng đây làm kỳ đà cản mũi nữa!”
La Khởi trừng mắt nhìn Lâm Húc Dương, ép Cung Ấu Hi đi ra ngoài.
“À......anh Húc Dương, anh nghỉ ngơi đi, có thời gian tôi sẽ đến thăm anh! Chị Phương, tiếp theo phải làm phiền chị rồi.”
Lúc ra đến cửa Cung Ấu Hi miễn cưỡng nói.
“Ừm......”
Sau Phương Thanh Di đáp lại bằng một nụ cười, gật đầu, dùng ánh mắt tiễn Cung Ấu Hi và La Khởi rời đi.
Sau đó người phụ nữ này sải bước vào trong phòng bệnh, đặt túi đồ lên bàn bên cạnh, mặt không biểu cảm nhìn Lâm Húc Dương bị băng bó trông như cái bánh chưng.
“Hahaha......Thanh Di, sao cô lại đến? Không bận việc công ty sao?”
Lâm Húc Dương run rẩy hỏi, khóe miệng run cầm cập.
“Bận chứ, sao thế? Chột dạ à?”
Phương Thanh Di lạnh lùng hỏi.
“Hả haha......”
Lâm Húc Dương chỉ có thể cười ngượng ngùng.
“Cậu cũng có bản lĩnh đấy, lại biến bản thân thành bộ dạng này, hơn nữa còn giấu tôi, cậu được đấy!”
Phương Thanh Di nói với giọng điệu không mấy vui vẻ.
“Không phải tôi không muốn cô lo lắng sao?”
Lâm Húc Dương vội giải thích.
“Không muốn tôi lo lắng? Vậy cậu có biết, bộ dạng bây giờ của cậu chỉ khiến tôi càng lo lắng không?”
Nghe thấy câu nói này của Lâm Húc Dương, Phương Thanh Di dường như không thể giữ bình tĩnh được, lớn tiếng quát.
“Xin lỗi, tôi không ngờ lại thành ra thế này.”
Lâm Húc Dương áy náy trả lời, lúc ngẩng đầu nhìn Phương Thanh Di, phát hiện mắt người phụ nữ này bỗng nhiên đỏ lên.
“Cô......làm sao vậy?”
Lâm Húc Dương lo lắng hỏi.
“Tôi làm sao thì mặc kệ tôi? Cậu là gì của tôi chứ? Cậu có bản lĩnh đi gây rắc rối, còn quản tôi hay sao?”
Phương Thanh Di cúi đầu, khóe mắt ngấn lệ.
“Xin......xin lỗi......lúc đó hơi kích động, không nghĩ quá nhiều......”
Nhìn thấy dáng vẻ của Phương Thanh Di, Lâm Húc Dương có chút lúng túng.
“Không nghĩ quá nhiều? Đương nhiên cậu không thể nghĩ quá nhiều, cậu thề rằng sẽ bảo vệ tôi, có thể làm chỗ dựa cho tôi, kết quả thì sao? Cậu làm việc hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả! Không hề có trách nhiệm!
Cậu biết tôi đã sợ hãi thế nào khi nhận được tin này không? Tôi tới bệnh viện, thấy người cậu toàn máu, tôi......tôi suýt nữa tưởng rằng không thể cứu được cậu nữa!”
Phương Thanh Di vừa nói liền òa khóc.
“Tôi......tôi không nghĩ rằng cô, cô coi trọng tôi như thế......”
Lâm Húc Dương bối rối trả lời.
“Cậu đương nhiên là không ngờ rồi, tôi cũng không ngờ tôi lại lo lắng như thế khi nghe tin này! Cậu là một người đàn ông, cậu phải có trách nhiệm với bản thân, cậu không chỉ đang sống vì bản thân! Cậu không những phải trả tiền cho tôi, cậu còn phải chăm sóc cho bố mẹ, nếu cậu liều mạng với người khác, chết rồi thì sao!
Như vậy có đáng không?”
Phương Thanh Di lớn tiếng hỏi, trong tiềm thức cô vẫn không muốn thừa nhận tình cảm của bản thân.
“Tôi......tôi biết sai rồi, chỉ là tôi quá kích động!”
Lâm Húc Dương áy náy trả lời, thực ra sau khi tỉnh dậy anh đã nhận thức được bản thân làm như thế thực sự rất ngu xuẩn.
“Kích động, chuyện của Đặng Hạo mới qua hai ngày, cậu lại dám gây ra chuyện thế này! Tôi nói không cho cậu buôn bán ở ngoài, cậu cứ đi, lần này thì tốt rồi, chưa chết coi như là may mắn!”
Phương Thanh Di đã kiểm soát được cảm xúc của bản thân, mặc dù luôn châm chọc Lâm Húc Dương, nhưng ai cũng có thể nhận ra sự quan tâm của cô.
“Đúng vậy, đại nạn không chết ắt có phúc, Thanh Di, tôi đảm bảo với cô, sau này tôi tuyệt đối sẽ không kích động như thế nữa!”
Lâm Húc Dương giơ tay thề, nhưng nhận ra bản thân vẫn không có sức để giơ tay lên.
“Cậu vẫn muốn sau này? Cậu cứ tiếp tục khoe khoang đi, có chuyện gì cậu cứ giấu. Tôi giãi bày hết với cậu, cậu lại giấu diếm tôi! Cậu được đấy!”
Phương Thanh Di phẫn nộ nói.
“Cô yên tâm, tuyệt đối sẽ không như thế nữa, sau này có chuyện gì tôi cũng sẽ nói hết với cô!”
Lâm Húc Dương vội vàng trả lời.
“Bỏ đi, tôi không muốn nói nữa, càng nói tôi càng tức giận, Lâm Húc Dương, tôi rất thất vọng về cậu!”
Phương Thanh Di lau nước mắt, khôi phục lại vẻ mặt thờ ơ.
“Thanh Di, đừng mà! Cô cho tôi một cơ hội nữa đi! Tôi đảm bảo sau này sẽ không như thế nữa...... khụ khụ khụ”
Lâm Húc Dương nói xong liền ngồi dậy, nhưng cơ thể không có sức, chỉ ho một cơn yếu ớt.
“Cậu đừng cử động! Đã thế này rồi còn không để người ta bớt lo sao?”
Nhìn thấy Lâm Húc Dương khó chịu, Phương Thanh Di lại lộ vẻ quan tâm.
“Vẫn ổn......vẫn ổn......”
Lâm Húc Dương vui vẻ cười.
“Vẫn ổn cái gì chứ?”
Phương Thanh Di bực bội hỏi.
“Thấy cô vẫn quan tâm tôi, chí ít chứng minh cô không có ý định bỏ rơi tôi, vì thế tôi cảm thấy vẫn ổn......”
Lâm Húc Dương cười xòa giải thích.
“Bây giờ tôi không muốn nói nhiều với cậu, tôi quan tâm cậu, không đồng nghĩa với việc tôi tha thứ cho cậu, không có nghĩa là tôi không tức giận!”
Phương Thanh Di trả lời rất lý trí.
“Ừm, đợi tôi khỏe lại, tôi sẽ từ từ đền tội với cô có được không?”
Lâm Húc Dương vội gật đầu, quen biết Phương Thanh Di lâu như vậy rồi, cũng biết người phụ nữ này ngoài miệng ăn nói khó nghe, nhưng bên trong lại có tấm lòng tốt.
Phương Thanh Di liếc nhìn Lâm Húc Dương, cô lay giường của người đàn ông này một chút, sau đó lấy một bát cháo đã nấu sẵn từ trong cái túi mà cô mang đến, múc một thìa đặt vào miệng để thử độ nóng rồi đưa cho Lâm Húc Dương.
“Mở miệng!”
Lâm Húc Dương nghe lời cô há miệng ra, sau khi tỉnh lại anh cũng thấy hơi đói.
Phương Thanh Di cứ đút từng thìa cháo cho Lâm Húc Dương như thế, nhìn thấy anh cũng phối hợp nên sắc mặt mới tốt hơn một chút.
“Hai ngày nay Đặng Hạo không gây rắc rối cho cô chứ?”
Sau khi ăn xong, thần sắc của Lâm Húc Dương cũng đỡ hơn một chút.
“Không có, chuyện tên đầu trọc tôi tưởng phải mời luật sư, không ngờ Cung Ấu Hi đã giúp đỡ giải quyết xong chuyện này rồi, cậu khỏe lại rồi nên cảm ơn cô ấy đàng hoàng, nói thật tôi thấy cô gái này có ý với cậu đấy.”
Phương Thanh Di lắc đầu giải thích.
“Tôi biết, nghe nói cô ấy cũng giúp bồi thường tiền viện phí của tên đầu trọc, hơn 200 nghìn, tôi chưa kiếm được tiền lại nợ một khoản lớn, không biết khi nào mới trả hết được, có điều dù sao cô ấy cũng còn nhỏ tuổi, có sự khác biệt với tôi, tôi thích người phụ nữ trưởng thành hơn!”
Lâm Húc Dương nói xong không quên tâng bốc, đặc biệt chú ý biểu cảm của Phương Thanh Di.
“Nếu cậu thấy cần thiết, tôi có thể giúp cậu trả tiền trước cho cô ấy! Có điều trả tiền rồi, ân huệ cũng trả rồi, nếu cậu không có ý với người ta tốt nhất nên suy nghĩ nói rõ ràng chuyện này.”
Phương Thanh Di bình thản trả lời, làm như không nghe thấy câu nói phía sau của Lâm Húc Dương.
“Thực ra, tôi đã thử nói tế nhị với cô ấy rồi, có điều hình như cô ấy không hiểu ý của tôi, về việc trả tiền, tôi nghĩ để tôi tự trả thì hơn! Tôi sẽ nghĩ cách trả tiền!”
Lâm Húc Dương nghĩ một lúc rồi trả lời.
“Sao thế? Nếu hồi phục sức khỏe, cậu vẫn có ý định đi bán khoai tây à?”
Nghe Lâm Húc Dương nói xong, giọng Phương Thanh Di bỗng lạnh lùng, đặt mạnh chiếc bát lên đầu tủ.
/257
|