Thân thể người đàn ông bất đầu rung rẩy, nằm lăn trên mặt đắt, trên người toàn thân như lửa đốt.
Hắn cảm giác có thứ gì đó đang bò lung tung trong thân thể của mình.
Hai tay hắn bất đầu sờ soạng khắp nơi trên người.
Cảm giác như thế nào?
Trình Lam nhìn hắn hỏi.
Tràn Hao thích thú nhìn cô.
Sát thủ số 1 Tử Thần là cô?
Đường Tam đứng bên cạnh Tề Phong lên tiếng.
Không phải chị Lam, thì còn ai có tư cách nhận là sát thủ số 1.
Lôi Lạc Thiên vẫy tay ra hiệu cho Cô.
Trình Lam ung dung bước đến ngồi lên đùi Lôi Lạc Thiên.
Không cần em phải phí tâm, để bọn họ tự lo liệu.
Cô dùng tay chỉ vào bọn thuộc hạ của anh.
Dựa vào họ, họ vẫn chưa đủ tàn nhẫn.
Mạc Gia Thành đứng một bên nhìn thấy cũng phải rùng mình.
Cô vừa mới làm gì với hắn?
Trình Lam nói một cách tự nhiên,
như đó là chuyện bình thường.
Tôi tiêm cho hắn virus 115, do tôi tự tay chế biến.
Người đàn ông nằm dưới mặt đắt dẫy dụa không ngừng, khi nghe cô nói đó là virus 115. Trong lòng kinh hãi.
Mạnh Hùng nghe cô nói liền hỏi lại.
Virus 115 mà trên thế giới không có vắc-xin giải độc.
Đó là vì họ không phải là Trình Lam tôi.
Một câu nói vô cùng bá đạo làm Lôi Lạc Thiên hết sức hài lòng.
Anh hôn lên trán cô một cái.
Giỏi lắm.
Tràn Hao bất lực lắc đầu.
Táo báo như vậy mà cậu còn khen giỏi.
Vậy thì sao? Tôi chỉ dịu dàng với một mình Lạc Thiên mà thôi.
Trình Lam phản bác lại lời nói của Tràn Hao.
Ha ha ha..
Lôi Lạc Thiên vui vẽ cười ra tiếng.
Đúng! chỉ cần em dịu dàng với một mình anh là đủ.
Trình Lam nhìn đồng hồ 2 phút đã qua, cô bước xuống đứng trước mặt người đàn ông nói.
Mầy chịu khai chưa?
Tao chỉ mới tiêm cho mầy liều nhẹ nhất.
Hai đồng bọn của hắn bị treo trên không trung, nhìn thấy một màn vừa rồi sợ hết hồn.
Họ chưa từng thấy ai dùng thủ đoạn đọc ác như vậy bao giờ.
Người đàn ông nằm trên mặt đất giờ nầy không còn sức lực để chống cự nữa.
Trên mặt hắn nổi đầy gân xanh.
Trình Lam vương tay đến gần huyệt phong tri ở sau gáy hắn nói.
Huyệt Phong Tri có thể làm gia thăng tốc độ phát tán của độc.
Chỉ cần 5 giây thì toàn thân mầy sẽ bị virus ăn mòn đến xương cũng không còn.
Khi nghe những lời Trình Lam vừa nói.
Tất cả mọi người có mặt điều lạnh hết sống lưng.
Người đàn ông bất đầu rung rẩy nói năng lắp bắp,
Được... Được tôi nói, tôi nói.
Cô hải tha mạng cho tôi.
Mầy không có tư cách ra điều kiện với tao.
Nói không?
Cô cầm ống tiêm đến trước mặt hắn.
Tôi không biết nhiều, chỉ biết Thủ lãnh hạ lệnh, phải giết cho bằng được Lôi Lạc Thiên.
Thủ lãnh của các người là ai?
Tôi không biết, tôi chỉ biết nhị đương gia mà thôi.
Nhị đương gia là ai?
Là Việt Vũ.
Trình Lam nhìn Lôi Lạc Thiên.
Lôi Lạc Thiên vẫn bộ mặt lạnh tanh không cảm xúc.
Trình Lam hỏi tiếp.
Còn gì nữa?
Nghe nói Việt Vũ đã phái người lén vào biệt thự Lôi Viên để tìm cái USB.
Nghe hắn nói xong cô đứng lên đi về phía Lôi Lạc Thiên.
Chắc hắn chỉ biết bấy nhiêu.
Tề Phú nói với giọng cung kính, càng ngầy anh càng khâm phục chị dâu hơn.
Người đàng ông thấy cô định bỏ đi liền hốt hoảng nói.
Cô còn chưa cho tôi thuốc giải.
Các người chung quanh, không biết cô có đưa thuốc giải cho hắn không.
Ánh mắt điều tập trung lên người cô.
Cậu chỉ bị tôi tiêm thuốc đâu nhức do tôi tự chế, qua vài tiếng đồng hồ sẽ hết, không nguy hiểm tới tính mạng.
Cô cười đi về phía Lôi Lạc Thiên.
Cô thật là một con hồ ly gian xảo.
Tràn Hao cười khâm phục.
Hắn cảm giác có thứ gì đó đang bò lung tung trong thân thể của mình.
Hai tay hắn bất đầu sờ soạng khắp nơi trên người.
Cảm giác như thế nào?
Trình Lam nhìn hắn hỏi.
Tràn Hao thích thú nhìn cô.
Sát thủ số 1 Tử Thần là cô?
Đường Tam đứng bên cạnh Tề Phong lên tiếng.
Không phải chị Lam, thì còn ai có tư cách nhận là sát thủ số 1.
Lôi Lạc Thiên vẫy tay ra hiệu cho Cô.
Trình Lam ung dung bước đến ngồi lên đùi Lôi Lạc Thiên.
Không cần em phải phí tâm, để bọn họ tự lo liệu.
Cô dùng tay chỉ vào bọn thuộc hạ của anh.
Dựa vào họ, họ vẫn chưa đủ tàn nhẫn.
Mạc Gia Thành đứng một bên nhìn thấy cũng phải rùng mình.
Cô vừa mới làm gì với hắn?
Trình Lam nói một cách tự nhiên,
như đó là chuyện bình thường.
Tôi tiêm cho hắn virus 115, do tôi tự tay chế biến.
Người đàn ông nằm dưới mặt đắt dẫy dụa không ngừng, khi nghe cô nói đó là virus 115. Trong lòng kinh hãi.
Mạnh Hùng nghe cô nói liền hỏi lại.
Virus 115 mà trên thế giới không có vắc-xin giải độc.
Đó là vì họ không phải là Trình Lam tôi.
Một câu nói vô cùng bá đạo làm Lôi Lạc Thiên hết sức hài lòng.
Anh hôn lên trán cô một cái.
Giỏi lắm.
Tràn Hao bất lực lắc đầu.
Táo báo như vậy mà cậu còn khen giỏi.
Vậy thì sao? Tôi chỉ dịu dàng với một mình Lạc Thiên mà thôi.
Trình Lam phản bác lại lời nói của Tràn Hao.
Ha ha ha..
Lôi Lạc Thiên vui vẽ cười ra tiếng.
Đúng! chỉ cần em dịu dàng với một mình anh là đủ.
Trình Lam nhìn đồng hồ 2 phút đã qua, cô bước xuống đứng trước mặt người đàn ông nói.
Mầy chịu khai chưa?
Tao chỉ mới tiêm cho mầy liều nhẹ nhất.
Hai đồng bọn của hắn bị treo trên không trung, nhìn thấy một màn vừa rồi sợ hết hồn.
Họ chưa từng thấy ai dùng thủ đoạn đọc ác như vậy bao giờ.
Người đàn ông nằm trên mặt đất giờ nầy không còn sức lực để chống cự nữa.
Trên mặt hắn nổi đầy gân xanh.
Trình Lam vương tay đến gần huyệt phong tri ở sau gáy hắn nói.
Huyệt Phong Tri có thể làm gia thăng tốc độ phát tán của độc.
Chỉ cần 5 giây thì toàn thân mầy sẽ bị virus ăn mòn đến xương cũng không còn.
Khi nghe những lời Trình Lam vừa nói.
Tất cả mọi người có mặt điều lạnh hết sống lưng.
Người đàn ông bất đầu rung rẩy nói năng lắp bắp,
Được... Được tôi nói, tôi nói.
Cô hải tha mạng cho tôi.
Mầy không có tư cách ra điều kiện với tao.
Nói không?
Cô cầm ống tiêm đến trước mặt hắn.
Tôi không biết nhiều, chỉ biết Thủ lãnh hạ lệnh, phải giết cho bằng được Lôi Lạc Thiên.
Thủ lãnh của các người là ai?
Tôi không biết, tôi chỉ biết nhị đương gia mà thôi.
Nhị đương gia là ai?
Là Việt Vũ.
Trình Lam nhìn Lôi Lạc Thiên.
Lôi Lạc Thiên vẫn bộ mặt lạnh tanh không cảm xúc.
Trình Lam hỏi tiếp.
Còn gì nữa?
Nghe nói Việt Vũ đã phái người lén vào biệt thự Lôi Viên để tìm cái USB.
Nghe hắn nói xong cô đứng lên đi về phía Lôi Lạc Thiên.
Chắc hắn chỉ biết bấy nhiêu.
Tề Phú nói với giọng cung kính, càng ngầy anh càng khâm phục chị dâu hơn.
Người đàng ông thấy cô định bỏ đi liền hốt hoảng nói.
Cô còn chưa cho tôi thuốc giải.
Các người chung quanh, không biết cô có đưa thuốc giải cho hắn không.
Ánh mắt điều tập trung lên người cô.
Cậu chỉ bị tôi tiêm thuốc đâu nhức do tôi tự chế, qua vài tiếng đồng hồ sẽ hết, không nguy hiểm tới tính mạng.
Cô cười đi về phía Lôi Lạc Thiên.
Cô thật là một con hồ ly gian xảo.
Tràn Hao cười khâm phục.
/103
|