Sở Kiều không khỏi đau nhức cơ thể, đôi mắt xanh rêu cố mở to để quan sát toàn bộ căn phòng, ánh nắng từ cửa sổ lớn ùa vào, khiến cô khẽ cau mày
Thiên Kỳ............. cô khẽ kêu lên một tiếng , thì thấy anh đã ở bên cạnh, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt góc cạnh quyến rũ đến mê người, từng hơi thở tỏa ra đầy mùi nam tính, làm cô không khỏi đỏ mặt nghĩ đến những chuyện tối qua
Anh thực sự thay đổi rất nhiều , và cô cũng vậy..............
anh sẽ không để em đi đâu Thiên Kỳ không biết dậy từ lúc nào, nhẹ vuốt tóc cô, hít hương hoa hồng thơm nhàn nhạt như thể của mình
Sở Kiều quay người lại, khuôn mặt xinh đẹp đối diện với ánh mắt đen lạnh lùng của anh, không khỏi ngạc nhiên, anh đang nói cái gì vậy?
em phải đi Sở Kiều kiên quyết nhìn anh, cô không thể không đi được
làm ơn.......anh không muốn mất em lần nữa Thiên Kỳ mệt mỏi hôn lên trán của cô, giọng điệu của anh khàn khàn, càng đục một lỗ sâu vào trong tim cô, khiến cô run lên
em không thể..... cô nhẹ áp má vào bàn tay thô ráp của anh, để anh cảm nhận thấy hơi ấm của mình
Ánh mắt anh trở nên trùng xuống, anh biết anh không thể khuyên can được điều gì nữa, liền đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, tự nhiên cô có một linh cảm không lành, dõi theo anh
Kiều, đến khi nào xong chuyện, xin em hãy ở đây Thiên kỳ bước ra ngoài, cửa gỗ nhanh chóng đóng lại, cô buộc chăn vào người nhanh chóng chạy theo, nhưng chẳng thể nào mở được nữa
thiên kỳ........... cô mệt mỏi kêu lớn, đủ để anh nghe rõ
Sở Kiều cảm thấy trống rỗng vô cùng, đôi má đã ướt đẫm lệ, nếu như cô không đến , thì chuyện sẽ xảy ra như lời tiên đoán, sẽ thực sự xảy ra..............và cô không thể để anh như vậy được
Tiếng xe BMW rời khỏi dinh thự , mang theo tâm trạng nặng nề của hai người, phải chăng họ đều biết, bản thân sẽ chẳng thể nào rời bỏ định mệnh
Cô bước vào phòng tắm, làn khói của nước nóng bốc lên, đem theo cả mùi hoa hồng tinh khiết, cả thân thể đẹp như tượng vẽ, chìm dần trong nước
thưa cô, tôi sẽ để đồ ăn sáng và quần áo tại đây bà quản gia thực hiện thao tác rất nhanh , không để cho cô có thời gian kịp chặn cửa lại
Có vẻ như anh đã sắp đặt hết tất cả, cả dinh thự giờ có biết bao nhiêu người, ai nấy đều trang bị vũ khí, trông chừng cô cẩn thận, Sở Kiều mặc quần áo xong, từ phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ xem xét
Khẩu súng bạc? Sở kiều lục tung căn phòng lên , không ổn, hẳn là anh đã cầm đi rồi
Cô lao vội vào một góc giường, tìm kiếm thứ gì đó còn sót lại,đó chính là chiếc nhẫn đại diện bang Hí thiên, có thể liên kết được với các nhẫn khác
mong là có tín hiệu sở kiều nhanh chóng chuyển sang chế độ gọi, ngay lập tức đã có vài người bắt máy
Cung Triệt, Tony , Bell, Die nghe thấy tôi chứ? giọng cô có chút hấp tấp
em sao vậy? hiện giờ em đang ở đâu, chúng ta cần lên kế hoạch cụ thể? Cung Triệt dường như đã tập hợp mọi người đủ, nói
hiện giờ , em đang ở cách chỗ đấy khá xa, nên hẳn sẽ không về được, chắc có lẽ cũng khó mà tham dự được đại chiến giọng cô không mơ hồ mà rõ rệt đến mức khó tin
thật sao? em có chuyện gì vậy? Tony gặn hỏi, anh biết cô không phải là người đến phút chót rồi chuẩn bị rút lui
Thiên Kỳ............. cô khẽ kêu lên một tiếng , thì thấy anh đã ở bên cạnh, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt góc cạnh quyến rũ đến mê người, từng hơi thở tỏa ra đầy mùi nam tính, làm cô không khỏi đỏ mặt nghĩ đến những chuyện tối qua
Anh thực sự thay đổi rất nhiều , và cô cũng vậy..............
anh sẽ không để em đi đâu Thiên Kỳ không biết dậy từ lúc nào, nhẹ vuốt tóc cô, hít hương hoa hồng thơm nhàn nhạt như thể của mình
Sở Kiều quay người lại, khuôn mặt xinh đẹp đối diện với ánh mắt đen lạnh lùng của anh, không khỏi ngạc nhiên, anh đang nói cái gì vậy?
em phải đi Sở Kiều kiên quyết nhìn anh, cô không thể không đi được
làm ơn.......anh không muốn mất em lần nữa Thiên Kỳ mệt mỏi hôn lên trán của cô, giọng điệu của anh khàn khàn, càng đục một lỗ sâu vào trong tim cô, khiến cô run lên
em không thể..... cô nhẹ áp má vào bàn tay thô ráp của anh, để anh cảm nhận thấy hơi ấm của mình
Ánh mắt anh trở nên trùng xuống, anh biết anh không thể khuyên can được điều gì nữa, liền đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, tự nhiên cô có một linh cảm không lành, dõi theo anh
Kiều, đến khi nào xong chuyện, xin em hãy ở đây Thiên kỳ bước ra ngoài, cửa gỗ nhanh chóng đóng lại, cô buộc chăn vào người nhanh chóng chạy theo, nhưng chẳng thể nào mở được nữa
thiên kỳ........... cô mệt mỏi kêu lớn, đủ để anh nghe rõ
Sở Kiều cảm thấy trống rỗng vô cùng, đôi má đã ướt đẫm lệ, nếu như cô không đến , thì chuyện sẽ xảy ra như lời tiên đoán, sẽ thực sự xảy ra..............và cô không thể để anh như vậy được
Tiếng xe BMW rời khỏi dinh thự , mang theo tâm trạng nặng nề của hai người, phải chăng họ đều biết, bản thân sẽ chẳng thể nào rời bỏ định mệnh
Cô bước vào phòng tắm, làn khói của nước nóng bốc lên, đem theo cả mùi hoa hồng tinh khiết, cả thân thể đẹp như tượng vẽ, chìm dần trong nước
thưa cô, tôi sẽ để đồ ăn sáng và quần áo tại đây bà quản gia thực hiện thao tác rất nhanh , không để cho cô có thời gian kịp chặn cửa lại
Có vẻ như anh đã sắp đặt hết tất cả, cả dinh thự giờ có biết bao nhiêu người, ai nấy đều trang bị vũ khí, trông chừng cô cẩn thận, Sở Kiều mặc quần áo xong, từ phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ xem xét
Khẩu súng bạc? Sở kiều lục tung căn phòng lên , không ổn, hẳn là anh đã cầm đi rồi
Cô lao vội vào một góc giường, tìm kiếm thứ gì đó còn sót lại,đó chính là chiếc nhẫn đại diện bang Hí thiên, có thể liên kết được với các nhẫn khác
mong là có tín hiệu sở kiều nhanh chóng chuyển sang chế độ gọi, ngay lập tức đã có vài người bắt máy
Cung Triệt, Tony , Bell, Die nghe thấy tôi chứ? giọng cô có chút hấp tấp
em sao vậy? hiện giờ em đang ở đâu, chúng ta cần lên kế hoạch cụ thể? Cung Triệt dường như đã tập hợp mọi người đủ, nói
hiện giờ , em đang ở cách chỗ đấy khá xa, nên hẳn sẽ không về được, chắc có lẽ cũng khó mà tham dự được đại chiến giọng cô không mơ hồ mà rõ rệt đến mức khó tin
thật sao? em có chuyện gì vậy? Tony gặn hỏi, anh biết cô không phải là người đến phút chót rồi chuẩn bị rút lui
/120
|