Thiên Kỳ, con ổn chứ? Thiên Ưng nhìn đứa con trai của mình, đang mờ nhạt trong làn thuốc trắng
Đáp lại ông chỉ là sự im lặng, đôi mắt khẽ buông hờ như đang tính toán điều gì đó
Làm ly rượu chứ Thiên Ưng mệt mỏi ngồi xuống ghế gỗ đen có hoa văn được khắc nổi lên, cảm giác gồ ghề
Bóng dáng cao lớn đi tới, đón lấy chai rượu, nhìn ông một lượt rồi nhấp môi
' Ta thực sự không ngờ con bé là con Liên Thành Thiên Ưng cười đau đớn, có thể thấy ly rượu sắp nứt ra vì tác động lực của ông
Con nghe rồi, có phải ông nội vì chuyện này mà nhập viện anh hướng ánh mắt về xa xăm, nhíu mày , đôi môi bạc nhếch lên một đường dài
Choang ly rượu trong tay anh trở nên vỡ tan, mảnh sức văng khắp nơi, cắm chặt vào tay anh, máu nhỏ từng giọt, ngả người về phía sau, khóe mắt lấp lánh chút nước
Thiên Ưng cũng không kìm được mà đứng bật dậy, vỗ nhẹ vào vai anh, ông rời đi, tiến đến nghĩa trang
hhhhhh nó choàng tỉnh dậy, gò trán và má ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt lại, bàn tay run run ôm lấy đầu, vò mái tóc nâu rối bời, thở gấp
Bước xuống giường, bàn chân vẫn còn run rẩy,nó vỗ ngực, nhanh chóng sửa soạn quần áo, nó không thể ở lại mảnh đất này nữa
Lão đại, chúng ta ăn sáng Bell nói, anh đã dậy từ sớm, đứng nghiêm chỉnh trước cửa
Đi luôn, chúng ta sẽ ăn sáng trên máy bay nó nói, hôm nay nó diện một áo khoác đen da, bên trong là một áo phông và quần legging, đôi bốt đen, đeo một đôi bông tai đen nhỏ , vòng cổ đính đá và đôi bốt
Vâng Bell nói, đi theo sau, gương mặt vẫn điềm tĩnh
Chuyến bay rời đi từ lúc 7h sáng đến 12h15p là về đến thành phố A, nó đã yên vị trên ghế hạng sang, tay đung đưa ly whisky, hướng mắt ra cửa sổ, có chút xa xăm
Anh cùng Thiên Ưng và toàn thể gia tộc, đứng tại mảnh đất giành cho dòng họ Thiên tộc, nhìn hài cốt của Thiên Thần được chôn dần và biến mất trong lớp đất, ai nấy đều cúi đầu nghiêm nghị, Thiên Ưng tuy lạnh nhưng bàn tay ông cứ run rẩy, Lã Thanh Nhạc đứng bên an ủi
Bàn tay anh nắm chặt lại, khuôn mặt trở nên lạnh hơn bao giờ hết, sát khí trở nên không kiểm xoát nổi, làm cho người ta có cảm giác như bị cào xé
Lão đại, bên này Neko cùng Flower niềm nở đón tiếp, nó vỗ nhẹ đầu Neko hỏi han, rồi nhanh chóng trở về dinh thự
Tổ chức cuộc họp lúc 2h chiều, có mặt đầy đủ nó nhìn Tony, ra lệnh, anh gật đầu , rồi lập tức rời khỏi dinh thự, đi lên công ty
Cô chủ, người nên nghỉ ngơi thì hơn bác Smith nhìn nó lo lắng, vừa đáp chuyến bay nó đã chuẩn bị đi đâu đó
Cảm ơn nó nhìn bác Smith, bây giờ nghỉ ngơi chính là tự giết chết mình
A Long? đâu rồi nó chợt nhớ ra, kể từ khi đi italia đến nay cũng được gần tháng rồi, nó chưa gặp thằng bé, bỗng dưng có chút nhớ nhung
À, cậu chủ đang được Thanh Lam và Nguyệt thất trông, thỉnh thoảng có những buổi tối họ đưa cậu chủ lên phòng xong ở đấy rất lâu, tôi cũng có theo dõi, họ cố tìm phòng cô bác Smith nói, nó nghe xong thì bảo bác gọi họ về, bản thân ngồi trong phòng khách , chờ đợi
Mami tiếng hét lớn từ ngoài sân , bàn chân nhỏ bé nhảy chồm lên người nó, ôm chặt
Mami đây nó cười nhạt, vuốt nhẹ mái tóc nâu nhạt, khuôn mặt bầu bĩnh trắng muốt cùng với dáng người nhỏ nhắn có chút bụ bẫm, nó cười hạnh phúc
Đáp lại ông chỉ là sự im lặng, đôi mắt khẽ buông hờ như đang tính toán điều gì đó
Làm ly rượu chứ Thiên Ưng mệt mỏi ngồi xuống ghế gỗ đen có hoa văn được khắc nổi lên, cảm giác gồ ghề
Bóng dáng cao lớn đi tới, đón lấy chai rượu, nhìn ông một lượt rồi nhấp môi
' Ta thực sự không ngờ con bé là con Liên Thành Thiên Ưng cười đau đớn, có thể thấy ly rượu sắp nứt ra vì tác động lực của ông
Con nghe rồi, có phải ông nội vì chuyện này mà nhập viện anh hướng ánh mắt về xa xăm, nhíu mày , đôi môi bạc nhếch lên một đường dài
Choang ly rượu trong tay anh trở nên vỡ tan, mảnh sức văng khắp nơi, cắm chặt vào tay anh, máu nhỏ từng giọt, ngả người về phía sau, khóe mắt lấp lánh chút nước
Thiên Ưng cũng không kìm được mà đứng bật dậy, vỗ nhẹ vào vai anh, ông rời đi, tiến đến nghĩa trang
hhhhhh nó choàng tỉnh dậy, gò trán và má ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt lại, bàn tay run run ôm lấy đầu, vò mái tóc nâu rối bời, thở gấp
Bước xuống giường, bàn chân vẫn còn run rẩy,nó vỗ ngực, nhanh chóng sửa soạn quần áo, nó không thể ở lại mảnh đất này nữa
Lão đại, chúng ta ăn sáng Bell nói, anh đã dậy từ sớm, đứng nghiêm chỉnh trước cửa
Đi luôn, chúng ta sẽ ăn sáng trên máy bay nó nói, hôm nay nó diện một áo khoác đen da, bên trong là một áo phông và quần legging, đôi bốt đen, đeo một đôi bông tai đen nhỏ , vòng cổ đính đá và đôi bốt
Vâng Bell nói, đi theo sau, gương mặt vẫn điềm tĩnh
Chuyến bay rời đi từ lúc 7h sáng đến 12h15p là về đến thành phố A, nó đã yên vị trên ghế hạng sang, tay đung đưa ly whisky, hướng mắt ra cửa sổ, có chút xa xăm
Anh cùng Thiên Ưng và toàn thể gia tộc, đứng tại mảnh đất giành cho dòng họ Thiên tộc, nhìn hài cốt của Thiên Thần được chôn dần và biến mất trong lớp đất, ai nấy đều cúi đầu nghiêm nghị, Thiên Ưng tuy lạnh nhưng bàn tay ông cứ run rẩy, Lã Thanh Nhạc đứng bên an ủi
Bàn tay anh nắm chặt lại, khuôn mặt trở nên lạnh hơn bao giờ hết, sát khí trở nên không kiểm xoát nổi, làm cho người ta có cảm giác như bị cào xé
Lão đại, bên này Neko cùng Flower niềm nở đón tiếp, nó vỗ nhẹ đầu Neko hỏi han, rồi nhanh chóng trở về dinh thự
Tổ chức cuộc họp lúc 2h chiều, có mặt đầy đủ nó nhìn Tony, ra lệnh, anh gật đầu , rồi lập tức rời khỏi dinh thự, đi lên công ty
Cô chủ, người nên nghỉ ngơi thì hơn bác Smith nhìn nó lo lắng, vừa đáp chuyến bay nó đã chuẩn bị đi đâu đó
Cảm ơn nó nhìn bác Smith, bây giờ nghỉ ngơi chính là tự giết chết mình
A Long? đâu rồi nó chợt nhớ ra, kể từ khi đi italia đến nay cũng được gần tháng rồi, nó chưa gặp thằng bé, bỗng dưng có chút nhớ nhung
À, cậu chủ đang được Thanh Lam và Nguyệt thất trông, thỉnh thoảng có những buổi tối họ đưa cậu chủ lên phòng xong ở đấy rất lâu, tôi cũng có theo dõi, họ cố tìm phòng cô bác Smith nói, nó nghe xong thì bảo bác gọi họ về, bản thân ngồi trong phòng khách , chờ đợi
Mami tiếng hét lớn từ ngoài sân , bàn chân nhỏ bé nhảy chồm lên người nó, ôm chặt
Mami đây nó cười nhạt, vuốt nhẹ mái tóc nâu nhạt, khuôn mặt bầu bĩnh trắng muốt cùng với dáng người nhỏ nhắn có chút bụ bẫm, nó cười hạnh phúc
/120
|