Sắc mặt Bạc Dạ thay đổi trong nháy mắt, Đường Thi ôm ngực cười, cười đến mức điên cuồng.
Bạc Dạ, nỗi đau đớn mà tôi phải chịu đựng, căn bản anh không thể cảm nhận được, căn bản cũng không thế xóa bỏ đi được.
Nếu anh có thế cảm nhận được một phần một nghìn nỗi đau của tôi thì anh cũng sẽ không sử dụng thủ đoạn độc ác như vậy để ép tôi thành như thế này!
Đường Thi xoay người lại, muốn tiếp tục đi tiếp, lúc này Bạc Dạ liếc mắt nhìn thấy người của anh đã lái xe đến đây, vì vậy anh hô to một tiếng: “Không được cử động!”
Đường Thi vừa định bắt đầu chạy thì nghe thấy giọng nói của người đàn ông này truyền đến bên tai, giống như một nhát dao xé đôi cơ thể cô ra.
“Đừng để cô ấy chạy thoát! Bắt cô ấy lại!” Đường Thi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn những chiếc xe thương vụ đã vây quanh mình từ lúc nào không hay, cô lùi lại mấy bước nhưng vẫn không có lối thoát để chạy trốn, rốt cuộc là từ lúc nào… Những người này đến đây từ khi nào vậy?
Đường Thi bị đàn em của Bạc Dạ giữ chặt lại, và lần này bọn họ nhanh chóng bóp miệng cô rồi nhét một tấm vải rách vào miệng cô, phòng ngừa cô cắn bọn họ bị thương hoặc là cần lưỡi tự tử.
Tay chân của Đường Thi đều bị người giữ chặt, những giọt nước mắt nóng hối rơi xuống, toàn thân cô run rẩy, cô cảm thấy mình sắp lại phải quay trở lại thế giới biệt lập, bị nhốt trong bóng tối một lần nữa.
Cô bị người đưa vào trong xe, lúc này ở bên trái bên phải cô đều có một người đàn ông canh giữa. Bạc Dạ ném chìa khóa của chiếc xe ban đầu của mình cho tài xế, còn mình thì ngồi vào chiếc ghế phụ đang chở Đường Thi Đường Thi rơi nước mắt, cô mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của Bạc Dạ qua màn nước mắt, anh lạnh lùng giống như Tu La đến từ địa ngục, anh cười nhạt với cô: “Nghe lời từ sớm thì có phải là tốt rồi không, tiết kiệm được bao nhiêu rắc rối không cần thiết”
Anh đang chế giễu cô vì sự yếu đuối và nhu nhược của cô.
Đường Thi nhầm mắt lại, miệng bị nhét đầy vải rách nên không thốt ra được một âm thanh kêu cứu nào, mặc cho chiếc xe chở cô đến nhà họ Bạc ngày càng gần.
Hai mươi phút sau, Đường Thi lại trở lại nhà họ Bạc một lần nữa, nhưng lần này Bạc Dạ không nhốt cô trong phòng tối nhỏ nữa mà thay vào đó anh bế cô lên giường Miếng vải trong miệng Đường Thi được lấy ra, cô thở phì phò từng ngụm từng ngụm từng ngụm một: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” Trong giọng nói của cô còn mang theo sự cầu xin.
Bạc Dạ cụp mắt xuống, ánh mắt không tự chủ được rơi trên miệng vết thương trên đùi của cô, anh búng ngón tay một cái, có người cầm đồ đạc đi vào.
“Nếu em không phản kháng nổi thì hãy ngoan ngoãn mà nghe lời tôi. Đây mới chính là suy nghĩ của những người thông minh. Mà bây giờ em nghĩ em có thể thẳng nổi tôi chỉ bằng bản năng và sự.
kích động của mình sao?” Đúng vậy, so với lòng dạ sắt đá, cô cũng không sánh bắng Bạc Dạ.
Có một số việc chỉ cần dựa vào sự nhiệt huyết và kích động là có thể hoàn thành, nhưng cũng có một số việc cho dù có đánh cược tính mạng với ý nghĩ muốn chết, cũng không thể đánh bại người đàn ông trước mặt Đường Thi chỉ cảm thấy hai chân lạnh ngắt, cô bất giác rùng mình, nhưng bắp đùi lại bị ai đó đè xuống.
Người đàn ông dùng nhíp gắp một miếng bông khử trùng để lau vết thương, giúp cô xử lý vết thương, cuối cùng thì dùng băng vải cùng băng dính băng bó cho cô, Sự dịu dàng của Bạc Dạ thể hiện vào lúc này giống như một liều thuốc độc tàn nhẫn rót vào cổ họng Đường Thi, đôi mắt cô đỏ hoe nói: “Bây giờ.
anh đang giả bộ tốt bụng gì vậy?” Bạc Dạ cười nhạt, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô: “Tôi chưa bao giờ là một người tốt, chẳng qua tôi thấy thế này chói mắt quá thôi” Đường Thi bị ánh mắt chế nhạo của Bạc Dạ nhìn như thể muốn đâm từng nhát dao vào mặt cô, “Bạc Dạ, rốt cuộc tôi nợ anh cái gì?” Bạc Dạ không nói chuyện.
“Tôi đã cho anh tất cả mọi thứ rồi, bây giờ tôi không còn cái gì cả, rốt cuộc anh muốn tôi làm gì nữa?” Bạc Dạ vẫn im lặng như trước.
Đường Thi tuyệt vọng, im lặng cười: “Buông tha cho tôi đi, Bạc Dạ. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, tôi sợ đến cái mạng này tôi cũng không còn”
Bạc Dạ, nỗi đau đớn mà tôi phải chịu đựng, căn bản anh không thể cảm nhận được, căn bản cũng không thế xóa bỏ đi được.
Nếu anh có thế cảm nhận được một phần một nghìn nỗi đau của tôi thì anh cũng sẽ không sử dụng thủ đoạn độc ác như vậy để ép tôi thành như thế này!
Đường Thi xoay người lại, muốn tiếp tục đi tiếp, lúc này Bạc Dạ liếc mắt nhìn thấy người của anh đã lái xe đến đây, vì vậy anh hô to một tiếng: “Không được cử động!”
Đường Thi vừa định bắt đầu chạy thì nghe thấy giọng nói của người đàn ông này truyền đến bên tai, giống như một nhát dao xé đôi cơ thể cô ra.
“Đừng để cô ấy chạy thoát! Bắt cô ấy lại!” Đường Thi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn những chiếc xe thương vụ đã vây quanh mình từ lúc nào không hay, cô lùi lại mấy bước nhưng vẫn không có lối thoát để chạy trốn, rốt cuộc là từ lúc nào… Những người này đến đây từ khi nào vậy?
Đường Thi bị đàn em của Bạc Dạ giữ chặt lại, và lần này bọn họ nhanh chóng bóp miệng cô rồi nhét một tấm vải rách vào miệng cô, phòng ngừa cô cắn bọn họ bị thương hoặc là cần lưỡi tự tử.
Tay chân của Đường Thi đều bị người giữ chặt, những giọt nước mắt nóng hối rơi xuống, toàn thân cô run rẩy, cô cảm thấy mình sắp lại phải quay trở lại thế giới biệt lập, bị nhốt trong bóng tối một lần nữa.
Cô bị người đưa vào trong xe, lúc này ở bên trái bên phải cô đều có một người đàn ông canh giữa. Bạc Dạ ném chìa khóa của chiếc xe ban đầu của mình cho tài xế, còn mình thì ngồi vào chiếc ghế phụ đang chở Đường Thi Đường Thi rơi nước mắt, cô mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của Bạc Dạ qua màn nước mắt, anh lạnh lùng giống như Tu La đến từ địa ngục, anh cười nhạt với cô: “Nghe lời từ sớm thì có phải là tốt rồi không, tiết kiệm được bao nhiêu rắc rối không cần thiết”
Anh đang chế giễu cô vì sự yếu đuối và nhu nhược của cô.
Đường Thi nhầm mắt lại, miệng bị nhét đầy vải rách nên không thốt ra được một âm thanh kêu cứu nào, mặc cho chiếc xe chở cô đến nhà họ Bạc ngày càng gần.
Hai mươi phút sau, Đường Thi lại trở lại nhà họ Bạc một lần nữa, nhưng lần này Bạc Dạ không nhốt cô trong phòng tối nhỏ nữa mà thay vào đó anh bế cô lên giường Miếng vải trong miệng Đường Thi được lấy ra, cô thở phì phò từng ngụm từng ngụm từng ngụm một: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” Trong giọng nói của cô còn mang theo sự cầu xin.
Bạc Dạ cụp mắt xuống, ánh mắt không tự chủ được rơi trên miệng vết thương trên đùi của cô, anh búng ngón tay một cái, có người cầm đồ đạc đi vào.
“Nếu em không phản kháng nổi thì hãy ngoan ngoãn mà nghe lời tôi. Đây mới chính là suy nghĩ của những người thông minh. Mà bây giờ em nghĩ em có thể thẳng nổi tôi chỉ bằng bản năng và sự.
kích động của mình sao?” Đúng vậy, so với lòng dạ sắt đá, cô cũng không sánh bắng Bạc Dạ.
Có một số việc chỉ cần dựa vào sự nhiệt huyết và kích động là có thể hoàn thành, nhưng cũng có một số việc cho dù có đánh cược tính mạng với ý nghĩ muốn chết, cũng không thể đánh bại người đàn ông trước mặt Đường Thi chỉ cảm thấy hai chân lạnh ngắt, cô bất giác rùng mình, nhưng bắp đùi lại bị ai đó đè xuống.
Người đàn ông dùng nhíp gắp một miếng bông khử trùng để lau vết thương, giúp cô xử lý vết thương, cuối cùng thì dùng băng vải cùng băng dính băng bó cho cô, Sự dịu dàng của Bạc Dạ thể hiện vào lúc này giống như một liều thuốc độc tàn nhẫn rót vào cổ họng Đường Thi, đôi mắt cô đỏ hoe nói: “Bây giờ.
anh đang giả bộ tốt bụng gì vậy?” Bạc Dạ cười nhạt, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô: “Tôi chưa bao giờ là một người tốt, chẳng qua tôi thấy thế này chói mắt quá thôi” Đường Thi bị ánh mắt chế nhạo của Bạc Dạ nhìn như thể muốn đâm từng nhát dao vào mặt cô, “Bạc Dạ, rốt cuộc tôi nợ anh cái gì?” Bạc Dạ không nói chuyện.
“Tôi đã cho anh tất cả mọi thứ rồi, bây giờ tôi không còn cái gì cả, rốt cuộc anh muốn tôi làm gì nữa?” Bạc Dạ vẫn im lặng như trước.
Đường Thi tuyệt vọng, im lặng cười: “Buông tha cho tôi đi, Bạc Dạ. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, tôi sợ đến cái mạng này tôi cũng không còn”
/1848
|