Lúc Nhậm Cầu chạy tới thì Từ Thánh Mẫn đã buông tay ra rồi, thậm chí anh ta và Đường Duy nhìn nhau một cái rồi trực tiếp nhảy vào trong đám người. Trong lúc hỗn loạn, Bạc Nhan bị người kéo về phía Nhậm Cầu, Nhậm Cầu túm chặt lấy cô: “Chị không bị thương chứ?”
“Tôi không sao”
Rõ ràng trên mặt Bạc Nhan vẫn còn mang theo vẻ kinh hoảng: “Đường Duy đánh nhau với bọn họ rồi.”
Nhậm Cầu kinh ngạc một chút, thấy Từ Thánh Mẫn và Đường Duy đã vọt vào rồi, trong khoảng thời gian ngắn cục diện vô cùng hỗn loạn, thậm chí đã có người lấy điện thoại ra, thật cẩn thận mà chụp lại quá trình bọn họ kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Nhậm Cầu trái ngó phải nhìn: “Đường Duy
Đường Duy đỏ mắt quay đầu lại nhìn, Nhậm Cầu muốn tiến lên lên kéo cậu, Từ Thánh Mẫn ở bên cạnh vừa lúc đuổi tới, ép một người đàn ông với vóc dáng nhỏ con trong đám đối phương lên trên tường.
Nhậm Cầu và Bạc Nhan hoảng sợ, Lam Thất Thất ở bên cạnh chạy về phía bọn họ: “Hai người đứng ngẩn ở đây làm gì chứ. Nhanh đi qua một bên đợi đi. Nhậm Cầu, bảo vệ Bạc Nhan.”
Lúc Đường Duy nghe thấy lời này, cả người cậu lập tức chấn động, không biết sao lại thế này, cảm xúc giống như dòng nước đã bị mở chốt mở ra, lập tức trút xuống ào ào.
Nhậm Cầu, bảo vệ Bạc Nhan.
Hai năm trước, bạo lực học đường, cô bị người khác mang đi trước mặt cậu.
Hai năm sau, quán bar xao động, cô vẫn được người khác bảo vệ ở phía sau.
Bất kể có lặp lại bao nhiêu lần thì từ đầu đến cuối Đường Duy vẫn luôn là vai diễn kẻ ác kia, cậu cũng lười phải tẩy trắng cho mình. Nhưng nếu đã không quan tâm rằng rốt cuộc mình có phải là người tốt hay không, thì vì sao còn có thể chọn xông tới trong loại thời điểm này chứ?
Đường Duy siết chặt nắm tay, yết hầu cậu tựa như là có lời gì đó chặn lại, miêu tả sinh động, lại hết lần này tới lần khác yên lặng không tiếng động. Sau đó tiếng còi báo động của cảnh sát vang lên trong khung cảnh hỗn loạn.
Là Nhậm Cầu đã tranh thủ báo cảnh sát, Lam
Thất Thất và cậu ta bảo vệ Bạc Nhan ở một góc tường.
Cả người Bạc Nhan cảm thấy hơi nặng đầu, không biết vì sao mà tay chân đều ngứa ngáy, dưới tình huống như vậy, thứ cô nhìn đã xuất hiện bóng dáng.
Răng nanh bất tri bất giác mà bắt đầu cắn kéo kẹt kẽo kẹt.
Lam Thất Thất che chở cho cô, cô ấy cũng không chú ý tới tình hình của Bạc Nhan, chỉ là nhìn thấy cảnh sát xông vào đẻ một đám người người ồn ào gây chuyện lại.
Cuối cùng lúc cảnh sát đi đến bên cạnh Đường Duy và Từ Thánh Mân, bọn họ ra ngoài xử lý việc đều thiếu chút nữa mà cằm rơi trên mặt đất.
Đây… đây… đây không phải là cậu chủ nhà họ
Từ và cậu chủ lớn nhà họ Bạc sao? Chuyện gì xảy ra, tụ tập đánh nhau ở trong ngày lại có cả hai ông phật lớn này nữa?
Một đám người làm các tất cả thủ tục theo quy trình một lần, lúc lên xe đến cục cảnh sát làm bảng tường trình, Đường Duy quay đầu lại nhìn thoảng qua Bạc Nhan đi theo phía sau rồi chui vào chiếc xe cảnh sát cuối hàng, cậu ngẩn người.
Biểu cảm trên mặt Bạc Nhan đã không phải quá tốt, Đường Duy cụp mi mắt xuống, cậu vô thức cắn chặt răng, dùng sức đến cắn môi đến mức hơi đau.
Nhậm Cầu và Bạc Nhan ngồi trên chiếc xe đi cuối hàng, xe của Đường Duy ở phía trước bọn họ, sau đó cửa xe ngăn cách tất cả, xe chậm rãi khởi động, đưa bọn họ cùng đi về phía cục cảnh sát.
Hai mươi phút sau, Đường Duy xoa vết thương trên mu bàn tay mà đi ra từ trong cục cảnh sát.
Từ Thánh Mẫn thở hổn hển ở bên cạnh: “Cậu phải đến bệnh viện kiểm tra. Vết thương như vậy cũng không thể không để ý được.”
“Không có việc gì.”
Đường Duy hít sâu một hơi: “Chú Bạch Việt sẽ xem giúp tôi.”
“Cậu nói chính là cái người lúc trước, ghen tỵ Thất Tông Tội Lý, Bạch Việt sao?”
Nhậm Cầu đi theo tới từ phía sau bọn họ, còn có Bạc Nhan đi theo bên cạnh. Nghe thấy giọng nói thì Đường Duy quay đầu lại nhìn, cậu đối mắt với Bạc Nhan.
Trong vài giây nhìn nhau kia, không biết vì cái gì mà Bạc Nhan lại phản xạ có điều kiện trở nên phản cảm.
“Tôi không sao”
Rõ ràng trên mặt Bạc Nhan vẫn còn mang theo vẻ kinh hoảng: “Đường Duy đánh nhau với bọn họ rồi.”
Nhậm Cầu kinh ngạc một chút, thấy Từ Thánh Mẫn và Đường Duy đã vọt vào rồi, trong khoảng thời gian ngắn cục diện vô cùng hỗn loạn, thậm chí đã có người lấy điện thoại ra, thật cẩn thận mà chụp lại quá trình bọn họ kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Nhậm Cầu trái ngó phải nhìn: “Đường Duy
Đường Duy đỏ mắt quay đầu lại nhìn, Nhậm Cầu muốn tiến lên lên kéo cậu, Từ Thánh Mẫn ở bên cạnh vừa lúc đuổi tới, ép một người đàn ông với vóc dáng nhỏ con trong đám đối phương lên trên tường.
Nhậm Cầu và Bạc Nhan hoảng sợ, Lam Thất Thất ở bên cạnh chạy về phía bọn họ: “Hai người đứng ngẩn ở đây làm gì chứ. Nhanh đi qua một bên đợi đi. Nhậm Cầu, bảo vệ Bạc Nhan.”
Lúc Đường Duy nghe thấy lời này, cả người cậu lập tức chấn động, không biết sao lại thế này, cảm xúc giống như dòng nước đã bị mở chốt mở ra, lập tức trút xuống ào ào.
Nhậm Cầu, bảo vệ Bạc Nhan.
Hai năm trước, bạo lực học đường, cô bị người khác mang đi trước mặt cậu.
Hai năm sau, quán bar xao động, cô vẫn được người khác bảo vệ ở phía sau.
Bất kể có lặp lại bao nhiêu lần thì từ đầu đến cuối Đường Duy vẫn luôn là vai diễn kẻ ác kia, cậu cũng lười phải tẩy trắng cho mình. Nhưng nếu đã không quan tâm rằng rốt cuộc mình có phải là người tốt hay không, thì vì sao còn có thể chọn xông tới trong loại thời điểm này chứ?
Đường Duy siết chặt nắm tay, yết hầu cậu tựa như là có lời gì đó chặn lại, miêu tả sinh động, lại hết lần này tới lần khác yên lặng không tiếng động. Sau đó tiếng còi báo động của cảnh sát vang lên trong khung cảnh hỗn loạn.
Là Nhậm Cầu đã tranh thủ báo cảnh sát, Lam
Thất Thất và cậu ta bảo vệ Bạc Nhan ở một góc tường.
Cả người Bạc Nhan cảm thấy hơi nặng đầu, không biết vì sao mà tay chân đều ngứa ngáy, dưới tình huống như vậy, thứ cô nhìn đã xuất hiện bóng dáng.
Răng nanh bất tri bất giác mà bắt đầu cắn kéo kẹt kẽo kẹt.
Lam Thất Thất che chở cho cô, cô ấy cũng không chú ý tới tình hình của Bạc Nhan, chỉ là nhìn thấy cảnh sát xông vào đẻ một đám người người ồn ào gây chuyện lại.
Cuối cùng lúc cảnh sát đi đến bên cạnh Đường Duy và Từ Thánh Mân, bọn họ ra ngoài xử lý việc đều thiếu chút nữa mà cằm rơi trên mặt đất.
Đây… đây… đây không phải là cậu chủ nhà họ
Từ và cậu chủ lớn nhà họ Bạc sao? Chuyện gì xảy ra, tụ tập đánh nhau ở trong ngày lại có cả hai ông phật lớn này nữa?
Một đám người làm các tất cả thủ tục theo quy trình một lần, lúc lên xe đến cục cảnh sát làm bảng tường trình, Đường Duy quay đầu lại nhìn thoảng qua Bạc Nhan đi theo phía sau rồi chui vào chiếc xe cảnh sát cuối hàng, cậu ngẩn người.
Biểu cảm trên mặt Bạc Nhan đã không phải quá tốt, Đường Duy cụp mi mắt xuống, cậu vô thức cắn chặt răng, dùng sức đến cắn môi đến mức hơi đau.
Nhậm Cầu và Bạc Nhan ngồi trên chiếc xe đi cuối hàng, xe của Đường Duy ở phía trước bọn họ, sau đó cửa xe ngăn cách tất cả, xe chậm rãi khởi động, đưa bọn họ cùng đi về phía cục cảnh sát.
Hai mươi phút sau, Đường Duy xoa vết thương trên mu bàn tay mà đi ra từ trong cục cảnh sát.
Từ Thánh Mẫn thở hổn hển ở bên cạnh: “Cậu phải đến bệnh viện kiểm tra. Vết thương như vậy cũng không thể không để ý được.”
“Không có việc gì.”
Đường Duy hít sâu một hơi: “Chú Bạch Việt sẽ xem giúp tôi.”
“Cậu nói chính là cái người lúc trước, ghen tỵ Thất Tông Tội Lý, Bạch Việt sao?”
Nhậm Cầu đi theo tới từ phía sau bọn họ, còn có Bạc Nhan đi theo bên cạnh. Nghe thấy giọng nói thì Đường Duy quay đầu lại nhìn, cậu đối mắt với Bạc Nhan.
Trong vài giây nhìn nhau kia, không biết vì cái gì mà Bạc Nhan lại phản xạ có điều kiện trở nên phản cảm.
/1848
|