Bạc Nhan mim cười, Tô Nghiêu đang cố ý dỗ dành có thật vui vẻ, vì thế nói: “Nghiêu Nghiều nhà chúng ta lợi hại rồi nha, hiện tại đã hiểu được việc tiếp đón khách đến nhà, xem ra đã trưởng thành thật rồi”
Cái gì? Bạc Nhan còn gián tiếp đồng ý với em trai cô nói anh ta là chủ sao?
Trấn Diệp Tiêu nổi lên đây gần xanh, vừa mới mở cửa ra, Tô Kỳ từ bên trong đi tới: “Nhan Nhan cùng Diệp Tiêu cùng nhau tới đây sao? Vừa đúng lúc, Diệp Tiêu ở lại ăn cơm với nhà chủ đi.”
Diệp Tiêu hiểu rõ cười nói: “Nếu chủ đã mời thì hôm nay cháu xin phép làm khách một bữa này vậy.”
Tô Nghiêu nhíu mày liếc mắt nhìn Diệp Tiêu một cái, cảm thấy anh ta mang đến cảm giác không đúng lắm.
Không biết vì cái gì, cậu ta không yên tâm khi đi chị mình ở bên cạnh anh ta, nhưng là…
Nghĩ đến điều gì đó, Tô Nghiêu đột nhiên nằm tay lại, hít sâu một hơi. Nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, cuối cùng vẫn là dừng lại ở bóng dáng Bạc Nhan.
Không…Cậu ta, không có tư cách gi…
Cả thế giới ai cũng có thể có tư cách ở bên Bạc Nhan, thậm chỉ Đường Duy cũng có thể. Chỉ duy nhất cậu ta là không hết lần này đến lần khác đều không có tư cách được đứng cạnh có
Sau hai mươi phút thì bữa tối bắt đầu, Tô Kỳ sai bảo người giúp việc làm những món Bạc Nhan yếu thích, sau đó anh ta ở vừa gap rau cho Bạc Nhan, vừa lại hỏi Diệp Tiêu vô số vấn đề. “Diệp Tiêu, cháu đến tiếp quản Nhà họ Diệp từ khi nào vậy?”
“Cậu cháu Diệp Kinh Đường hai năm trước đã truyền đạo trường lại cho cháu, cậu cháu lẻ loi chỉ có một mình, lại không có con cháu để tiếp quản chuyện này, cho nên cháu đến đấy hỗ tro” Gương mặt Diệp Tiêu và Diệp Kinh Đường đều có nét tương tự nhau, Diệp Kinh Đường có một đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp, chỉ là do không phải họ hàng thân thích nên tình cảm huyết thống của Diệp Tiêu với anh ta không bền chặt như tình ba con mà thôi.
Điểm chung duy nhất của hai người chính là Diệp Tiêu cũng có cặp mắt hơi màu hổ phách. “Diệp Kinh Đường có dự định đem Nhà họ Diệp cho cháu quản lý trong tương lai không?”
Tô Kỳ tâm tư kín đảo đặt ra vấn đề này.
Diệp Tiêu ngừng một chút, cuối cùng vẫn thắng thần thành thật trả lời: “Vâng… Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Nhà họ Diệp hắn là sẽ đến phiên cháu quản, cậu đã có ý cất nhắc cháu, huống chi ”
Anh ta nhìn thoáng qua phía Bạc Nhan rồi lập tức thu hồi ánh mắt: “Một mình cậu đã chống đỡ lâu lắm rồi, cậu muốn để lại trọng trách này cho người khác rồi đi nước ngoài du lịch một thời gian. “Ra là vậy.”
Tô Kỳ vuốt cảm không biết suy nghĩ cái gì, sau đó lẩm bẩm: “Vậy về sau cháu chính là chủ nhân của Nhà họ Diệp, người đứng đầu, ừ, nghe cũng không tồi.
Lông tơ Bạc Nhan dựng hết lên: “Ba, lời này tại sao nghe như đang tính toán làm ăn vậy. “Ba con chính là một thương nhân, đương nhiên có thể coi là tính toán tiền đỗ tương lai cho cậu nhóc Diệp Tiêu này rồi.” Tô Kỳ đưa tay qua nhẹ nhàng xoa đầu Bạc Nhan: “Chỉ có điều con cũng đừng sợ, ba nhất định để lại công ty cho hai đứa nhỏ các con, đến lúc đó con cùng em trai cùng quản lý, nhưng đừng đem công ty của ba làm đến phá sản. Đúng rồi, qua hai ngày nữa có một hội nghị nước ngoài, ba được mời, nhưng con thay ba đi đi, vừa lúc thể hiện cho ba xem con hiện tại trưởng thành như thế nào rồi “Đi nước ngoài sao ạ?
Bạc Nhan giật mình: “Đột nhiên tới đó thì “Ba, còn con đi đâu?” Tô Nghiêu hỏi. “Con theo ba đi đến thành phố bên cạnh xem xét tình hình, chúng ta có một lô đất đai sở hữu.
Tô Kỳ đều sắp xếp nhiệm vụ đầy đủ cho hai chị em: “Chẳng qua là việc của Tô Nghiêu quan trọng hơn một chút, cần kinh nghiệm thực tế. Bạc Nhan đi chuyện kia là vì mặt tiền của cửa hàng, nhưng dù sao thì ba tuổi tác đã cao, ba liên ủy thác cho con rồi “Hội nghị nước ngoài kia?” Diệp Tiêu bằng nhiên nói: “Cháu cũng được mời “
Cái gì? Bạc Nhan còn gián tiếp đồng ý với em trai cô nói anh ta là chủ sao?
Trấn Diệp Tiêu nổi lên đây gần xanh, vừa mới mở cửa ra, Tô Kỳ từ bên trong đi tới: “Nhan Nhan cùng Diệp Tiêu cùng nhau tới đây sao? Vừa đúng lúc, Diệp Tiêu ở lại ăn cơm với nhà chủ đi.”
Diệp Tiêu hiểu rõ cười nói: “Nếu chủ đã mời thì hôm nay cháu xin phép làm khách một bữa này vậy.”
Tô Nghiêu nhíu mày liếc mắt nhìn Diệp Tiêu một cái, cảm thấy anh ta mang đến cảm giác không đúng lắm.
Không biết vì cái gì, cậu ta không yên tâm khi đi chị mình ở bên cạnh anh ta, nhưng là…
Nghĩ đến điều gì đó, Tô Nghiêu đột nhiên nằm tay lại, hít sâu một hơi. Nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, cuối cùng vẫn là dừng lại ở bóng dáng Bạc Nhan.
Không…Cậu ta, không có tư cách gi…
Cả thế giới ai cũng có thể có tư cách ở bên Bạc Nhan, thậm chỉ Đường Duy cũng có thể. Chỉ duy nhất cậu ta là không hết lần này đến lần khác đều không có tư cách được đứng cạnh có
Sau hai mươi phút thì bữa tối bắt đầu, Tô Kỳ sai bảo người giúp việc làm những món Bạc Nhan yếu thích, sau đó anh ta ở vừa gap rau cho Bạc Nhan, vừa lại hỏi Diệp Tiêu vô số vấn đề. “Diệp Tiêu, cháu đến tiếp quản Nhà họ Diệp từ khi nào vậy?”
“Cậu cháu Diệp Kinh Đường hai năm trước đã truyền đạo trường lại cho cháu, cậu cháu lẻ loi chỉ có một mình, lại không có con cháu để tiếp quản chuyện này, cho nên cháu đến đấy hỗ tro” Gương mặt Diệp Tiêu và Diệp Kinh Đường đều có nét tương tự nhau, Diệp Kinh Đường có một đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp, chỉ là do không phải họ hàng thân thích nên tình cảm huyết thống của Diệp Tiêu với anh ta không bền chặt như tình ba con mà thôi.
Điểm chung duy nhất của hai người chính là Diệp Tiêu cũng có cặp mắt hơi màu hổ phách. “Diệp Kinh Đường có dự định đem Nhà họ Diệp cho cháu quản lý trong tương lai không?”
Tô Kỳ tâm tư kín đảo đặt ra vấn đề này.
Diệp Tiêu ngừng một chút, cuối cùng vẫn thắng thần thành thật trả lời: “Vâng… Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Nhà họ Diệp hắn là sẽ đến phiên cháu quản, cậu đã có ý cất nhắc cháu, huống chi ”
Anh ta nhìn thoáng qua phía Bạc Nhan rồi lập tức thu hồi ánh mắt: “Một mình cậu đã chống đỡ lâu lắm rồi, cậu muốn để lại trọng trách này cho người khác rồi đi nước ngoài du lịch một thời gian. “Ra là vậy.”
Tô Kỳ vuốt cảm không biết suy nghĩ cái gì, sau đó lẩm bẩm: “Vậy về sau cháu chính là chủ nhân của Nhà họ Diệp, người đứng đầu, ừ, nghe cũng không tồi.
Lông tơ Bạc Nhan dựng hết lên: “Ba, lời này tại sao nghe như đang tính toán làm ăn vậy. “Ba con chính là một thương nhân, đương nhiên có thể coi là tính toán tiền đỗ tương lai cho cậu nhóc Diệp Tiêu này rồi.” Tô Kỳ đưa tay qua nhẹ nhàng xoa đầu Bạc Nhan: “Chỉ có điều con cũng đừng sợ, ba nhất định để lại công ty cho hai đứa nhỏ các con, đến lúc đó con cùng em trai cùng quản lý, nhưng đừng đem công ty của ba làm đến phá sản. Đúng rồi, qua hai ngày nữa có một hội nghị nước ngoài, ba được mời, nhưng con thay ba đi đi, vừa lúc thể hiện cho ba xem con hiện tại trưởng thành như thế nào rồi “Đi nước ngoài sao ạ?
Bạc Nhan giật mình: “Đột nhiên tới đó thì “Ba, còn con đi đâu?” Tô Nghiêu hỏi. “Con theo ba đi đến thành phố bên cạnh xem xét tình hình, chúng ta có một lô đất đai sở hữu.
Tô Kỳ đều sắp xếp nhiệm vụ đầy đủ cho hai chị em: “Chẳng qua là việc của Tô Nghiêu quan trọng hơn một chút, cần kinh nghiệm thực tế. Bạc Nhan đi chuyện kia là vì mặt tiền của cửa hàng, nhưng dù sao thì ba tuổi tác đã cao, ba liên ủy thác cho con rồi “Hội nghị nước ngoài kia?” Diệp Tiêu bằng nhiên nói: “Cháu cũng được mời “
/1848
|