Bạc Nhan cảm thấy có lẽ trạng thái tâm lý của Từ Dao không ổn lắm, đây là thời điểm vô cùng nguy hiểm, cô ta lại cứ thích lao đầu đến, rốt cuộc là vì muốn chứng tỏ cảm giác tồn tại hay là vì… muốn xây dựng cho bản thân một hình tượng hào phóng, lương thiện?
Cô nhìn Từ Dao, đột nhiên nở nụ cười: “Được rồi, tôi và Vinh Sở cùng đi với mọi người nhé?”
Vinh Sở nhíu mày, không nghĩ đến Bạc Nhan lại đáp ứng, giây tiếp theo Bạc Nhan đã nắm lấy tay Vinh Sở: “Vừa đúng lúc, cô với Đường Duy có đôi có cặp, tôi thì lại thiếu một người bạn trai.”
Cô ngẩng đầu nhìn Vinh Sở: “Vinh Sở, anh sẽ đi cùng em chứ?”
Bạc Nhan rất ít khi tính kế người khác, nhưng mà nếu cô đã muốn đóng vai một bạch liên hoa hoặc trà xanh thì sao Từ Dao có thể so sánh với cô được chứ?
Hầu kết Vinh Sở giật giật, tuy rằng Bạc Nhan chủ động thân thiết với mình nhưng mà anh ta hiểu rõ đây cách Bạc Nhan phản công, mà cái đích của đòn phản công này chính là Từ Dao luôn thích áp chế cô.
Không phải cô ta muốn cùng nhau đi vào à, vậy vừa đúng lúc, lại hợp ý cô ta, thế nào?
Từ Dao thật sự không ngờ Bạc Nhan lại đồng ý, cô ta làm như vậy là có ý nhục nhã Bạc Nhan, muốn để cho Bạc Nhan thấy bộ dạng tâm đầu ý hợp của cô ta với Đường Duy. Nhưng hiện tại Bạc Nhan lại thoải mái đồng ý như vậy, không một chút ứng phó, ngược lại khiến cho cô ta bắt đầu bối rối.
Tại sao cô ấy có thể không quan tâm chút nào? Không phải cô ấy rất coi trọng Đường Duy sao!
Bạc Nhan kéo cánh tay Vinh Sở, đôi môi đỏ mọng nhếch lên nụ cười xa cách với Đường Duy: “Vẫn còn sớm lắm, vốn dĩ tôi định quay lại tìm Vinh Sở, thì anh ấy lại đến tìm tôi, Từ Dao nói hai người phải đi cùng nhau, vậy sao không cùng nhau đi nhỉ?”
Cô ta đào đầu ra lá gan đó? Đường Duy giận không thể tả, nhưng mà cho dù trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn thì trên mặt vẫn chưng ra bộ dạng không sao cả, nếu Bạc Nhan đã thích so ai tàn nhẫn hơn thì cậu sẽ tàn nhẫn hơn bất cứ ai!
Bốn người mang theo bốn loại tâm tình khác nhau lên xe thương vụ bản mở rộng, Bạc Nhan tỏ vẻ khách sáo: “Chân thành cảm ơn cậu chủ Đường đã cho tôi và Vinh Sở đi nhờ của anh.”
Để phối hợp với Bạc Nhan, Vinh Sở cực kỳ tri kỷ vén tóc cho cô: “Không sao, buổi tối anh sẽ kêu người đến đón em.”
Đường Duy ở bên cạnh siết chặt đầu ngón tay!
Từ Dao cũng không mong đợi nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô ta rất muốn thể hiện một chút trước mặt Bạc Nhan và Vinh Sở, kết quả lại bị Bạc Nhan và Vinh Sở đút cơm chó ngược lại!
Tài xế lái xe là một người không có tâm nhãn, muốn nhập cuộc nói chuyện nên lên tiếng: “Aida, hai cô cậu đúng là đôi tình nhân thật đẹp mắt, bạn gái của cậu chủ Đường thật đẹp, bạn trai của cô Bạc cũng rất anh tuấn, đúng là trời sinh một cặp.”
Trời sinh một cặp.
Đường Duy chưa từng nghe có người sẽ dùng những từ như này để miêu tả Bạc Nhan và người khác.
Nếu Bạc Nhan và người khác là trời sinh một cặp, vậy còn cậu thì sao? Cậu với Bạc Nhan là cái gì chứ?
Từ Dao cố ý không vạch trần lời nói của tài xế, chỉ tiếp tục tiếp lời ông: “Đúng vậy, cũng không biết lần này Bạc Nhan có thể ở bên Vinh Sở bao lâu.”
Nói được câu này cũng thật cool.
Bạc Nhan không cho Từ Dao chút mặt mũi nào: “Liên quan gì đến cô? Lo chăm lo cho tốt tình cảm giữa cô và Đường Duy đi, cô cho rằng cô có thể kéo dài bao lâu nữa?”. truyện tiên hiệp hay
Ngồi trong cùng một xe, giọng nói của cô cứ như một con dao nhỏ đâm thẳng về phía Từ Dao.
Từ Dao ngẩn cả người, sắc mặt đại biến: “Bạc Nhan cô nói cái gì hả, chuyện của tôi…”
“Chuyện của cô không liên quan đến tôi thì tương tự, chuyện của tôi cũng chẳng liên quan quái gì đến cô, bớt quản nhiều đi. Nhất là cố ý làm bộ như có lòng tốt ở bên cạnh nhưng lời nói lại chứa đầy toan tính.” Bạc Nhan mỉm cười: “Chẳng lẽ không đúng à?”
Cô nhìn Từ Dao, đột nhiên nở nụ cười: “Được rồi, tôi và Vinh Sở cùng đi với mọi người nhé?”
Vinh Sở nhíu mày, không nghĩ đến Bạc Nhan lại đáp ứng, giây tiếp theo Bạc Nhan đã nắm lấy tay Vinh Sở: “Vừa đúng lúc, cô với Đường Duy có đôi có cặp, tôi thì lại thiếu một người bạn trai.”
Cô ngẩng đầu nhìn Vinh Sở: “Vinh Sở, anh sẽ đi cùng em chứ?”
Bạc Nhan rất ít khi tính kế người khác, nhưng mà nếu cô đã muốn đóng vai một bạch liên hoa hoặc trà xanh thì sao Từ Dao có thể so sánh với cô được chứ?
Hầu kết Vinh Sở giật giật, tuy rằng Bạc Nhan chủ động thân thiết với mình nhưng mà anh ta hiểu rõ đây cách Bạc Nhan phản công, mà cái đích của đòn phản công này chính là Từ Dao luôn thích áp chế cô.
Không phải cô ta muốn cùng nhau đi vào à, vậy vừa đúng lúc, lại hợp ý cô ta, thế nào?
Từ Dao thật sự không ngờ Bạc Nhan lại đồng ý, cô ta làm như vậy là có ý nhục nhã Bạc Nhan, muốn để cho Bạc Nhan thấy bộ dạng tâm đầu ý hợp của cô ta với Đường Duy. Nhưng hiện tại Bạc Nhan lại thoải mái đồng ý như vậy, không một chút ứng phó, ngược lại khiến cho cô ta bắt đầu bối rối.
Tại sao cô ấy có thể không quan tâm chút nào? Không phải cô ấy rất coi trọng Đường Duy sao!
Bạc Nhan kéo cánh tay Vinh Sở, đôi môi đỏ mọng nhếch lên nụ cười xa cách với Đường Duy: “Vẫn còn sớm lắm, vốn dĩ tôi định quay lại tìm Vinh Sở, thì anh ấy lại đến tìm tôi, Từ Dao nói hai người phải đi cùng nhau, vậy sao không cùng nhau đi nhỉ?”
Cô ta đào đầu ra lá gan đó? Đường Duy giận không thể tả, nhưng mà cho dù trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn thì trên mặt vẫn chưng ra bộ dạng không sao cả, nếu Bạc Nhan đã thích so ai tàn nhẫn hơn thì cậu sẽ tàn nhẫn hơn bất cứ ai!
Bốn người mang theo bốn loại tâm tình khác nhau lên xe thương vụ bản mở rộng, Bạc Nhan tỏ vẻ khách sáo: “Chân thành cảm ơn cậu chủ Đường đã cho tôi và Vinh Sở đi nhờ của anh.”
Để phối hợp với Bạc Nhan, Vinh Sở cực kỳ tri kỷ vén tóc cho cô: “Không sao, buổi tối anh sẽ kêu người đến đón em.”
Đường Duy ở bên cạnh siết chặt đầu ngón tay!
Từ Dao cũng không mong đợi nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô ta rất muốn thể hiện một chút trước mặt Bạc Nhan và Vinh Sở, kết quả lại bị Bạc Nhan và Vinh Sở đút cơm chó ngược lại!
Tài xế lái xe là một người không có tâm nhãn, muốn nhập cuộc nói chuyện nên lên tiếng: “Aida, hai cô cậu đúng là đôi tình nhân thật đẹp mắt, bạn gái của cậu chủ Đường thật đẹp, bạn trai của cô Bạc cũng rất anh tuấn, đúng là trời sinh một cặp.”
Trời sinh một cặp.
Đường Duy chưa từng nghe có người sẽ dùng những từ như này để miêu tả Bạc Nhan và người khác.
Nếu Bạc Nhan và người khác là trời sinh một cặp, vậy còn cậu thì sao? Cậu với Bạc Nhan là cái gì chứ?
Từ Dao cố ý không vạch trần lời nói của tài xế, chỉ tiếp tục tiếp lời ông: “Đúng vậy, cũng không biết lần này Bạc Nhan có thể ở bên Vinh Sở bao lâu.”
Nói được câu này cũng thật cool.
Bạc Nhan không cho Từ Dao chút mặt mũi nào: “Liên quan gì đến cô? Lo chăm lo cho tốt tình cảm giữa cô và Đường Duy đi, cô cho rằng cô có thể kéo dài bao lâu nữa?”. truyện tiên hiệp hay
Ngồi trong cùng một xe, giọng nói của cô cứ như một con dao nhỏ đâm thẳng về phía Từ Dao.
Từ Dao ngẩn cả người, sắc mặt đại biến: “Bạc Nhan cô nói cái gì hả, chuyện của tôi…”
“Chuyện của cô không liên quan đến tôi thì tương tự, chuyện của tôi cũng chẳng liên quan quái gì đến cô, bớt quản nhiều đi. Nhất là cố ý làm bộ như có lòng tốt ở bên cạnh nhưng lời nói lại chứa đầy toan tính.” Bạc Nhan mỉm cười: “Chẳng lẽ không đúng à?”
/1848
|