Đường Duy nghe Bạc Nhan gào lên như vậy thì tức giận bốc lên ngùn ngụt không kìm chế nổi: “Cô lấy tôi so sánh với loại người Diệp Tiêu? Anh ta có xứng?”
Mặc cho chuyện này cũng đã xảy ra rồi, nhưng chuyện Đường Duy quan tâm nhất vẫn là mặt mũi của cậu.
Bạc Nhan cứng họng không nói được gì, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt của Đường Duy, cảm thấy cả cơ thể lạnh buốt như băng, họng không phát ra được âm thanh nào cả.
Đường Duy nhặt quần áo của Bạc Nhan ở dưới đất lên, sau đó trùm lên đầu cô, vỗ vỗ vài cái: “Mặc quần áo cho tử tế lại đi, tôi đi trước.”
Tôi đi trước. Cậu tuyệt tình quay người bỏ đi, để lại một đống tàn cuộc cho cô phải đối mặt.
Bạc Nhan không kìm nổi bản thân, lú Đường Duy đóng cửa lại bỏ đi thì cô cầm cái gạt tàn thuốc lá trên tủ đầu giường, dùng hết sức ném, kèm theo đó là giọng nói khàn đặc: “Cút đi! Muốn cút thì cút xa một chút, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Mỗi một lần…lúc bắt đầu lại cuộc sống mới, thì cậu lại lặng lẽ như không phá vỡ sóng yên biển lặng, nhưng tháng ngày tốt đẹp. của cô.
Cậu ta là ma quỷ hả? Đường Duy, anh là ma quỷ sao?
Đường Duy như nghe được những lời kêu gào trong sâu thẳm lòng cô, quay người lại, hai mắt người đàn ông đen nháy, cứng rắn nhìn khóa Bạc Nhan lại.
Bầu không khí cứ căng thẳng mà thâm trầm như vậy, thời gian cứ như dừng lại, sau đó Đường Duy vẫn chọn rời đi, đi ra khỏi phòng Bar không chủ lưu luyến tình cảm.
“Chuyện có giao cho tôi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn!”
Trong phòng làm việc của tập đoàn Diệp Thị, Diệp Tiêu ngồi trên ghế sopha ngoài sảnh lớn cầm điện thoại, biểu cảm không chút thân thiệt: “Tại sao Đường Duy lại xuất hiện ở đó, với cả tôi không muốn nhìn thấy Bạc Nhan như vậy!”
“Chỉ có như thế mới làm cô ta mất hết danh dự, chẳng lẽ là anh không biết?”
Phía đối diện là giọng một người phụ nữ: “Làm Bạc Nhan hôn mê là anh bày ra, sao hôm nay lại trở mặt quay ra trách móc tôi?”
“Tôi hoàn toàn không biết cô còn sắp xếp một kế hoạch khác nữa!”
Bị người ta tính kế, Diệp Tiêu đứng phắt dậy từ ghế sopha: “Tôi chỉ muốn dạy dỗ Bạc Nhan một chút thôi, để cô ta biết điều mà cách xa nhà họ Diệp ra, nhưng lại đến cô, tại sao cô phải cho Đường Duy xuất hiện ở đó?”
“Không có chuyện gì quan trọng cả, tôi đã chụp được hình cô ta, rất nhanh sau đó cô ta sẽ mất hết danh tiếng rồi thân bại danh liệt thôi, mà đây chẳng phải kết cục mà anh mong muốn sao?”
Người phụ nữ phía đối diện mỉm cười: “Chỉ cần biết kết quả, quá trình xảy ra thế nào không quan trọng, không biết lớn nhỏ nhà họ Diệp ở trong lòng lại cắn rứt lương tâm mà hối hận chứ?”
Diệp Tiêu thay đổi sắc mặt: “Từ Dao, cô đừng có tưởng là tôi không dám động chạm đến cô.
“Tôi đã chuẩn bị hết rồi, cậu cả nhà họ Diệp. Chuyện hôm nay xảy ra như vậy, cũng có một phần của anh, tôi chỉ là đứng sau tùy thời mà đổ thêm dầu vào lửa, để cho tình huống thêm kịch tính mà thôi. Nếu Bạc Nhan có xảy ra chuyện gì, chắc chắn cô ta cũng sẽ ghi hận với anh thôi. Mà dù sao thì anh cũng đã chán ghét cô ta như vậy rồi, như vậy không phải là càng tốt sao?”
“Tôi ghét cô ta nhưng việc vì phải dùng cái thủ đoạn như vậy!”
Diệp Tiêu hận không thể ném điện thoại xuống: “Chuyện này khác hoàn toàn kết quả mà ban đầu cô nói!”
“Đúng vậy, là tôi cố ý đó, tôi cố ý sắp đặt cho Đường Duy xuất hiện! Cứ theo vậy mà trở thành đối tượng bị người ta chỉ trích, sau đó Đường Duy càng căm ghét Bạc Nhan, hai người bọn họ càng không thể ở cùng một chỗ…
“Rõ ràng là cô yêu thích Đường Duy mà cũng dám tính kế anh ta!”
“Cũng vì tương lai sau này của tôi và Đường Duy thôi, phải để Bạc Nhan phải cút đi thật xa, giảm mức độ thiện cảm của cô ta trong lòng Đường Duy xuống mức thấp nhất, tôi phải làm vậy.”
Từ Dao cầm điện thoại di động lên, nghiến răng nghiến lợi gắn từng câu từng chữ một: “Vì vậy, chỉ cầm làm Đường Duy ghét bỏ Bạc Nhan, cho dù là làm gì đi nữa, tôi cũng làm được!”
Diệp Tiêu cười như không cười: “Vì vậy, thủ đoạn của cô Từ thật thâm hiểm, cao tay nha.” Anh ta biết tình hình này không còn gì để cứu vãn nữa rồi, nhưng anh ta nghĩ kỹ lại thì thấy không nhất thiết phải tức giận, Bạc Nhan mất mặt, mất danh dự là chuyện của cô ta, anh ta phải cảm thấy vui vẻ mới đúng chứ.
Tại sao…tại sao anh ta lại cảm thấy hơi kích động…
Mặc cho chuyện này cũng đã xảy ra rồi, nhưng chuyện Đường Duy quan tâm nhất vẫn là mặt mũi của cậu.
Bạc Nhan cứng họng không nói được gì, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt của Đường Duy, cảm thấy cả cơ thể lạnh buốt như băng, họng không phát ra được âm thanh nào cả.
Đường Duy nhặt quần áo của Bạc Nhan ở dưới đất lên, sau đó trùm lên đầu cô, vỗ vỗ vài cái: “Mặc quần áo cho tử tế lại đi, tôi đi trước.”
Tôi đi trước. Cậu tuyệt tình quay người bỏ đi, để lại một đống tàn cuộc cho cô phải đối mặt.
Bạc Nhan không kìm nổi bản thân, lú Đường Duy đóng cửa lại bỏ đi thì cô cầm cái gạt tàn thuốc lá trên tủ đầu giường, dùng hết sức ném, kèm theo đó là giọng nói khàn đặc: “Cút đi! Muốn cút thì cút xa một chút, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Mỗi một lần…lúc bắt đầu lại cuộc sống mới, thì cậu lại lặng lẽ như không phá vỡ sóng yên biển lặng, nhưng tháng ngày tốt đẹp. của cô.
Cậu ta là ma quỷ hả? Đường Duy, anh là ma quỷ sao?
Đường Duy như nghe được những lời kêu gào trong sâu thẳm lòng cô, quay người lại, hai mắt người đàn ông đen nháy, cứng rắn nhìn khóa Bạc Nhan lại.
Bầu không khí cứ căng thẳng mà thâm trầm như vậy, thời gian cứ như dừng lại, sau đó Đường Duy vẫn chọn rời đi, đi ra khỏi phòng Bar không chủ lưu luyến tình cảm.
“Chuyện có giao cho tôi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn!”
Trong phòng làm việc của tập đoàn Diệp Thị, Diệp Tiêu ngồi trên ghế sopha ngoài sảnh lớn cầm điện thoại, biểu cảm không chút thân thiệt: “Tại sao Đường Duy lại xuất hiện ở đó, với cả tôi không muốn nhìn thấy Bạc Nhan như vậy!”
“Chỉ có như thế mới làm cô ta mất hết danh dự, chẳng lẽ là anh không biết?”
Phía đối diện là giọng một người phụ nữ: “Làm Bạc Nhan hôn mê là anh bày ra, sao hôm nay lại trở mặt quay ra trách móc tôi?”
“Tôi hoàn toàn không biết cô còn sắp xếp một kế hoạch khác nữa!”
Bị người ta tính kế, Diệp Tiêu đứng phắt dậy từ ghế sopha: “Tôi chỉ muốn dạy dỗ Bạc Nhan một chút thôi, để cô ta biết điều mà cách xa nhà họ Diệp ra, nhưng lại đến cô, tại sao cô phải cho Đường Duy xuất hiện ở đó?”
“Không có chuyện gì quan trọng cả, tôi đã chụp được hình cô ta, rất nhanh sau đó cô ta sẽ mất hết danh tiếng rồi thân bại danh liệt thôi, mà đây chẳng phải kết cục mà anh mong muốn sao?”
Người phụ nữ phía đối diện mỉm cười: “Chỉ cần biết kết quả, quá trình xảy ra thế nào không quan trọng, không biết lớn nhỏ nhà họ Diệp ở trong lòng lại cắn rứt lương tâm mà hối hận chứ?”
Diệp Tiêu thay đổi sắc mặt: “Từ Dao, cô đừng có tưởng là tôi không dám động chạm đến cô.
“Tôi đã chuẩn bị hết rồi, cậu cả nhà họ Diệp. Chuyện hôm nay xảy ra như vậy, cũng có một phần của anh, tôi chỉ là đứng sau tùy thời mà đổ thêm dầu vào lửa, để cho tình huống thêm kịch tính mà thôi. Nếu Bạc Nhan có xảy ra chuyện gì, chắc chắn cô ta cũng sẽ ghi hận với anh thôi. Mà dù sao thì anh cũng đã chán ghét cô ta như vậy rồi, như vậy không phải là càng tốt sao?”
“Tôi ghét cô ta nhưng việc vì phải dùng cái thủ đoạn như vậy!”
Diệp Tiêu hận không thể ném điện thoại xuống: “Chuyện này khác hoàn toàn kết quả mà ban đầu cô nói!”
“Đúng vậy, là tôi cố ý đó, tôi cố ý sắp đặt cho Đường Duy xuất hiện! Cứ theo vậy mà trở thành đối tượng bị người ta chỉ trích, sau đó Đường Duy càng căm ghét Bạc Nhan, hai người bọn họ càng không thể ở cùng một chỗ…
“Rõ ràng là cô yêu thích Đường Duy mà cũng dám tính kế anh ta!”
“Cũng vì tương lai sau này của tôi và Đường Duy thôi, phải để Bạc Nhan phải cút đi thật xa, giảm mức độ thiện cảm của cô ta trong lòng Đường Duy xuống mức thấp nhất, tôi phải làm vậy.”
Từ Dao cầm điện thoại di động lên, nghiến răng nghiến lợi gắn từng câu từng chữ một: “Vì vậy, chỉ cầm làm Đường Duy ghét bỏ Bạc Nhan, cho dù là làm gì đi nữa, tôi cũng làm được!”
Diệp Tiêu cười như không cười: “Vì vậy, thủ đoạn của cô Từ thật thâm hiểm, cao tay nha.” Anh ta biết tình hình này không còn gì để cứu vãn nữa rồi, nhưng anh ta nghĩ kỹ lại thì thấy không nhất thiết phải tức giận, Bạc Nhan mất mặt, mất danh dự là chuyện của cô ta, anh ta phải cảm thấy vui vẻ mới đúng chứ.
Tại sao…tại sao anh ta lại cảm thấy hơi kích động…
/1848
|