Tin nhận hồi âm này quá mức tàn nhẫn, Lam Thất Thất nhìn chăm chăm màn hình điện thoại một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Sau đó có cười khổ.
Từ Thánh Mẫn, anh cũng ……. Thật biết cách làm đau lòng người khác.
Sao anh ấy có thể từ chối thẳng thừng như vậy? Lam Thất Thất buông điện thoại ra, nhìn vào khoảng không vô định trên trần nhà.
Sau một lúc lâu, cô cắn răng, chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gửi tin nhắn.
“Nếu em vẫn tiếp tục thích anh thì sao?” Từ Thánh Mẫn sửng sốt.
Anh ta cảm giác như có cái gì đó vỡ vụn từ tận sâu trong tim đang dẫn khuếch tán.
Nhưng khi anh trả lời thì —— “Nếu cô vẫn còn như vậy thì tụi mình sẽ tiếp tục tình trạng như hiện giờ.
Cho dù cô ôm anh ta từ phía sau, mãnh liệt nói em thích anh.
Cho dù cô dùng hết mọi thủ đoạn để vào công ty anh ta, tiếp cận anh ta gần hơn.
Cho dù có dùng mọi hành động để đối phó với sự lạnh nhạt của anh ta.
Miễn là cô còn tình cảm với anh ta, anh ta vẫn sẽ tiếp tục lạnh nhạt với cô như vậy.
Từ Thánh Mẫn nghĩ làm như vậy sẽ khiến Lam Thất Thất mất hết hy vọng, nhưng Lam Thất Thất chi trả lời: Dạ, em biết rồi.
Biết cái gì, cô biết được cô phải làm gì sao?
Từ Thánh Mẫn bực bội, ném điện thoại di động sang một bên, không thèm quan tâm nữa.
Ngày hôm sau lúc Lam Thất Thất đi làm, đồng nghiệp trong công ty nhiệt tình chào hỏi cô, cô cũng cười tươi đáp lại rồi quay về vị trí của cô ngồi xuống.
Hồ Quân đi tới, đưa một phần ăn sáng cho cô: “Cô ăn không?”
Lam Thất Thất kinh ngạc, chỉ vào bữa sáng nói: “Tôi không ăn đầu, mà anh mua cho tôi mà?”
“Ừ” Hồ Quân đưa đồ ăn sáng cho Lam Thất Thất rồi vòng qua người cô đi về bàn làm việc của mình, Lam Thất Thất nhìn theo bóng lưng của anh ta: “Cảm ơn đại ca” Đồng nghiệp bên cạnh cười trộm: “Đại ca, anh thật là bất công, người ta cũng muốn ăn sáng nha. Hồ Quân giả vở giận dữ ném một hộp bánh quy nhỏ sang: “Đây, cậu ăn đi.”
“Thất Thất có bữa sáng nóng hổi, còn em chỉ có một hộp bánh quy nhỏ này thôi sao.” Người đồng nghiệp đó lắc đầu nguây nguậy: “Đại ca, anh làm như vậy, em ghen đó nha.”
Cả văn phòng cười ầm lên, lúc đầu Lam Thất Thất còn dự định sẽ ăn bữa sáng đó nhưng nghe mọi người chọc cô như vậy, cô ăn không vô, hai má đỏ bừng, nhanh chóng đẩy đồ ăn sang một bên.
“Hồ hồ hồ hồ hồ đại ca, nếu anh đặc đặc đặc biệt mua bữa ăn này cho em, em …. không dám nhận, em, em ăn không vô Hồ Quân vui vẻ nhìn cô, sau khi giao công việc hằng ngày cho mọi người trong văn phòng, anh ta mới trả lời Lam Thất “Tôi cố tình mua cho cô đó, cô không ăn cũng được, chẳng qua là lãng phí một bữa ăn sáng mà Lam Thất Thất rầu rĩ, ăn cũng không được mà không ăn cũng không xong, lãng phí đồ ăn sẽ mang “Lần này tôi ăn, lần sau anh đừng mua cho tôi nữa Hồ Quân chống nhìn Lam Thất Thất đang thật sự rầu rĩ chứ không như những người khác, ngoài miệng thì nói không nhưng tay vẫn tiếp tục cất đồ ăn sáng, sau đó anh ta nhanh chóng nghiêm túc lại để làm việc, trên mặt anh ta biểu hiện anh ta đang đánh giá cao cô.
Tin tức này truyền tới tại Từ Thánh Mẫn, anh ta ngừng một lát rồi hỏi.
“Chuyện là như thế “Tình yêu văn Trợ lý đứng bên cạnh cẩn thận gật đầu: nay Hồ Quân mua đồ ăn sáng cho người mới đến tên là Lam Thất Từ Thánh Mẫn nhíu mày lại: “Cô ấy có ăn Ăn chứ, còn ăn rất vui vẻ nữa là, cháo húp sạch, không còn một chút nước.
Trợ lý nhìn vào mắt Từ Thánh Mẫn, nuốt nước miếng, không dám nói tiếp.
Từ Thánh Mẫn gõ lên bàn làm việc: gọi cô ấy lên đây cho “Tôi biết rồi.”
Lam Thất Thất nghe nói Từ Thánh Mẫn muốn gặp mình, cô vui vẻ chạy một mạch lên phòng làm việc của anh ta, đẩy cửa vào, Thánh Mẫn từ từ xoay ghế lại đối diện cô, không đợi cô hỏi, anh ta nói thẳng: “Cô bị đuổi việc.
Nụ cười trên gương mặt Lam Thất Thất dần vụt tắt.
Sau đó có cười khổ.
Từ Thánh Mẫn, anh cũng ……. Thật biết cách làm đau lòng người khác.
Sao anh ấy có thể từ chối thẳng thừng như vậy? Lam Thất Thất buông điện thoại ra, nhìn vào khoảng không vô định trên trần nhà.
Sau một lúc lâu, cô cắn răng, chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gửi tin nhắn.
“Nếu em vẫn tiếp tục thích anh thì sao?” Từ Thánh Mẫn sửng sốt.
Anh ta cảm giác như có cái gì đó vỡ vụn từ tận sâu trong tim đang dẫn khuếch tán.
Nhưng khi anh trả lời thì —— “Nếu cô vẫn còn như vậy thì tụi mình sẽ tiếp tục tình trạng như hiện giờ.
Cho dù cô ôm anh ta từ phía sau, mãnh liệt nói em thích anh.
Cho dù cô dùng hết mọi thủ đoạn để vào công ty anh ta, tiếp cận anh ta gần hơn.
Cho dù có dùng mọi hành động để đối phó với sự lạnh nhạt của anh ta.
Miễn là cô còn tình cảm với anh ta, anh ta vẫn sẽ tiếp tục lạnh nhạt với cô như vậy.
Từ Thánh Mẫn nghĩ làm như vậy sẽ khiến Lam Thất Thất mất hết hy vọng, nhưng Lam Thất Thất chi trả lời: Dạ, em biết rồi.
Biết cái gì, cô biết được cô phải làm gì sao?
Từ Thánh Mẫn bực bội, ném điện thoại di động sang một bên, không thèm quan tâm nữa.
Ngày hôm sau lúc Lam Thất Thất đi làm, đồng nghiệp trong công ty nhiệt tình chào hỏi cô, cô cũng cười tươi đáp lại rồi quay về vị trí của cô ngồi xuống.
Hồ Quân đi tới, đưa một phần ăn sáng cho cô: “Cô ăn không?”
Lam Thất Thất kinh ngạc, chỉ vào bữa sáng nói: “Tôi không ăn đầu, mà anh mua cho tôi mà?”
“Ừ” Hồ Quân đưa đồ ăn sáng cho Lam Thất Thất rồi vòng qua người cô đi về bàn làm việc của mình, Lam Thất Thất nhìn theo bóng lưng của anh ta: “Cảm ơn đại ca” Đồng nghiệp bên cạnh cười trộm: “Đại ca, anh thật là bất công, người ta cũng muốn ăn sáng nha. Hồ Quân giả vở giận dữ ném một hộp bánh quy nhỏ sang: “Đây, cậu ăn đi.”
“Thất Thất có bữa sáng nóng hổi, còn em chỉ có một hộp bánh quy nhỏ này thôi sao.” Người đồng nghiệp đó lắc đầu nguây nguậy: “Đại ca, anh làm như vậy, em ghen đó nha.”
Cả văn phòng cười ầm lên, lúc đầu Lam Thất Thất còn dự định sẽ ăn bữa sáng đó nhưng nghe mọi người chọc cô như vậy, cô ăn không vô, hai má đỏ bừng, nhanh chóng đẩy đồ ăn sang một bên.
“Hồ hồ hồ hồ hồ đại ca, nếu anh đặc đặc đặc biệt mua bữa ăn này cho em, em …. không dám nhận, em, em ăn không vô Hồ Quân vui vẻ nhìn cô, sau khi giao công việc hằng ngày cho mọi người trong văn phòng, anh ta mới trả lời Lam Thất “Tôi cố tình mua cho cô đó, cô không ăn cũng được, chẳng qua là lãng phí một bữa ăn sáng mà Lam Thất Thất rầu rĩ, ăn cũng không được mà không ăn cũng không xong, lãng phí đồ ăn sẽ mang “Lần này tôi ăn, lần sau anh đừng mua cho tôi nữa Hồ Quân chống nhìn Lam Thất Thất đang thật sự rầu rĩ chứ không như những người khác, ngoài miệng thì nói không nhưng tay vẫn tiếp tục cất đồ ăn sáng, sau đó anh ta nhanh chóng nghiêm túc lại để làm việc, trên mặt anh ta biểu hiện anh ta đang đánh giá cao cô.
Tin tức này truyền tới tại Từ Thánh Mẫn, anh ta ngừng một lát rồi hỏi.
“Chuyện là như thế “Tình yêu văn Trợ lý đứng bên cạnh cẩn thận gật đầu: nay Hồ Quân mua đồ ăn sáng cho người mới đến tên là Lam Thất Từ Thánh Mẫn nhíu mày lại: “Cô ấy có ăn Ăn chứ, còn ăn rất vui vẻ nữa là, cháo húp sạch, không còn một chút nước.
Trợ lý nhìn vào mắt Từ Thánh Mẫn, nuốt nước miếng, không dám nói tiếp.
Từ Thánh Mẫn gõ lên bàn làm việc: gọi cô ấy lên đây cho “Tôi biết rồi.”
Lam Thất Thất nghe nói Từ Thánh Mẫn muốn gặp mình, cô vui vẻ chạy một mạch lên phòng làm việc của anh ta, đẩy cửa vào, Thánh Mẫn từ từ xoay ghế lại đối diện cô, không đợi cô hỏi, anh ta nói thẳng: “Cô bị đuổi việc.
Nụ cười trên gương mặt Lam Thất Thất dần vụt tắt.
/1848
|