*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm đó Tô Nhan rời đi, Đường Duy đứng cô đơn trơ trọi trên đường, đột nhiên cảm thấy trời đất rộng lớn nhưng lại không có chỗ cho mình.
Sau đó cậu đã gọi điện cho Từ Thánh Mân, khi Từ Thánh Mân đến đón cậu, nhìn thấy Đường Duy đang đi lững thững trên đường, bóng dáng vô cùng cô đơn, giống như một đứa trẻ bị lạc mất mẹ.
Nhưng cũng có những cô bé dậy sớm chạy ngang qua, xúc động thốt lên: “Trên đường có một anh đẹp trai kìa”
“Sáng sớm mà anh ấy làm sao vậy?”
“Không biết nữa, hình như là uống hơi nhiều rượu.”
“Dường như anh ấy đang đợi một ai đó.
Trông thật đáng thương. Ai lại nhẫn tâm bỏ một người đàn ông đẹp trai bên đường như: vậy”
Từ Thánh Mân tìm thấy Đường Duy, đập mạnh vào lưng cậu: “Cậu làm gì ở bên đường như thây ma vậy?”
Khi nhìn lên, anh ta thấy Đường Duy đang quay mặt lại, hai mắt đỏ bừng, cậu nói: “Tô Nhan đi rồi”
Từ Thánh Mân miễn cưỡng che mặt, anh ta cũng đoán được đoạn kết quả này.
“Chúng ta trở về đi”
Từ Thánh Mân thở dài nói: “Đưa chìa khóa xe cho tôi”
Từ Thánh Mân sửng sốt, lắc đầu: “Lời này của Tô Nhan cũng… quá tàn nhẫn rồi.”
Tuy nhiên, không ai có thể chỉ trích Tô Nhan, sự tàn nhẫn của cô chính là do Đường Duy ép.
Vì vậy, ngay cả khi nghe thấy sự thờ ơ của Tô Nhan lúc này, Từ Thánh Mân cũng không thể nói một lời.
Đường Duy cũng biết. Chính vì vậy cậu mới im lặng, cậu có tư cách gì để chỉ trích Tô Nhan chứ?
Cuối cùng, Từ Thánh Mân đưa Đường Duy.
về nhà, trước khi xuống xe, anh ta quay đầu lại nhìn Đường Duy: “Cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi, có lẽ Tô Nhan muốn tịnh tâm lại cho nên mới không muốn nhìn thấy cậu thôi”
Lời an ủi này thực ra cũng không có tác dụng gì, nhưng Đường Duy vẫn nói lời cảm ơn.
Cậu xuống xe, Từ Thánh Mân định rời đi, nhưng cả hai người đều sững sờ.
Từ xa, có một người phụ nữ đứng ở cửa nhà, như thể ông chủ đã đặc biệt đợi ở đó từ sáng sớm.
Đường Duy mím môi, biểu cảm không tốt lắm.
Người phụ nữ bước tới, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng hỏi Đường Duy: “Anh đã ở đâu? Sao bây giờ mới quay về?”
Nói xong, cô ta ngửi thấy mùi rượu trên người Đường Duy, cô ta lại cẩn thận vỗ nhẹ vào lưng Đường Duy: “Anh uống rượu?”
Bàn tay đang duỗi ra bị Đường Duy chụp lại: “Đừng chạm vào tôi, Từ Dao”
Sắc mặt Từ Dao tái nhợt, nhưng vẫn cố gắng lấy lòng: ‘Anh Duy, chúng ta đã lâu không gặp nhau, sao gần đây anh không tới tìm em?”
Điều này giống hệt như một bà vợ đang tra khảo chồng mình vì sao cả đêm không về nhà, nếu người khác nghe được, nhất định họ sẽ chửi Đường Duy là đồ cặn bã, đẹp trai cao ráo mà nhân phẩm kém, vợ xinh đẹp như vậy mà đi ra ngoài làm loạn Nhưng sự thật là gì?
Từ Thánh Mân ở một bên cười nhạo, như đang xem một vở kịch: “Em gái thân yêu của anh, em luôn có khả năng đặt mình vào phe yếu thế để kiếm chút đồng cảm đấy”
Từ Dao và Từ Thánh Mân có một mối quan hệ không tốt, và Từ Thánh Mân đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội có thể chế nhạo cô ta.
Từ Dao nghe Từ Thánh Mân nói vậy thì nhìn Đường Duy với ánh mắt ủy khuất, như thế đang đợi cậu thay mình ra mặt.
Tuy nhiên, Đường Duy vẫn dửng dung không chút động lòng.
Ngày hôm đó Tô Nhan rời đi, Đường Duy đứng cô đơn trơ trọi trên đường, đột nhiên cảm thấy trời đất rộng lớn nhưng lại không có chỗ cho mình.
Sau đó cậu đã gọi điện cho Từ Thánh Mân, khi Từ Thánh Mân đến đón cậu, nhìn thấy Đường Duy đang đi lững thững trên đường, bóng dáng vô cùng cô đơn, giống như một đứa trẻ bị lạc mất mẹ.
Nhưng cũng có những cô bé dậy sớm chạy ngang qua, xúc động thốt lên: “Trên đường có một anh đẹp trai kìa”
“Sáng sớm mà anh ấy làm sao vậy?”
“Không biết nữa, hình như là uống hơi nhiều rượu.”
“Dường như anh ấy đang đợi một ai đó.
Trông thật đáng thương. Ai lại nhẫn tâm bỏ một người đàn ông đẹp trai bên đường như: vậy”
Từ Thánh Mân tìm thấy Đường Duy, đập mạnh vào lưng cậu: “Cậu làm gì ở bên đường như thây ma vậy?”
Khi nhìn lên, anh ta thấy Đường Duy đang quay mặt lại, hai mắt đỏ bừng, cậu nói: “Tô Nhan đi rồi”
Từ Thánh Mân miễn cưỡng che mặt, anh ta cũng đoán được đoạn kết quả này.
“Chúng ta trở về đi”
Từ Thánh Mân thở dài nói: “Đưa chìa khóa xe cho tôi”
Từ Thánh Mân sửng sốt, lắc đầu: “Lời này của Tô Nhan cũng… quá tàn nhẫn rồi.”
Tuy nhiên, không ai có thể chỉ trích Tô Nhan, sự tàn nhẫn của cô chính là do Đường Duy ép.
Vì vậy, ngay cả khi nghe thấy sự thờ ơ của Tô Nhan lúc này, Từ Thánh Mân cũng không thể nói một lời.
Đường Duy cũng biết. Chính vì vậy cậu mới im lặng, cậu có tư cách gì để chỉ trích Tô Nhan chứ?
Cuối cùng, Từ Thánh Mân đưa Đường Duy.
về nhà, trước khi xuống xe, anh ta quay đầu lại nhìn Đường Duy: “Cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi, có lẽ Tô Nhan muốn tịnh tâm lại cho nên mới không muốn nhìn thấy cậu thôi”
Lời an ủi này thực ra cũng không có tác dụng gì, nhưng Đường Duy vẫn nói lời cảm ơn.
Cậu xuống xe, Từ Thánh Mân định rời đi, nhưng cả hai người đều sững sờ.
Từ xa, có một người phụ nữ đứng ở cửa nhà, như thể ông chủ đã đặc biệt đợi ở đó từ sáng sớm.
Đường Duy mím môi, biểu cảm không tốt lắm.
Người phụ nữ bước tới, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng hỏi Đường Duy: “Anh đã ở đâu? Sao bây giờ mới quay về?”
Nói xong, cô ta ngửi thấy mùi rượu trên người Đường Duy, cô ta lại cẩn thận vỗ nhẹ vào lưng Đường Duy: “Anh uống rượu?”
Bàn tay đang duỗi ra bị Đường Duy chụp lại: “Đừng chạm vào tôi, Từ Dao”
Sắc mặt Từ Dao tái nhợt, nhưng vẫn cố gắng lấy lòng: ‘Anh Duy, chúng ta đã lâu không gặp nhau, sao gần đây anh không tới tìm em?”
Điều này giống hệt như một bà vợ đang tra khảo chồng mình vì sao cả đêm không về nhà, nếu người khác nghe được, nhất định họ sẽ chửi Đường Duy là đồ cặn bã, đẹp trai cao ráo mà nhân phẩm kém, vợ xinh đẹp như vậy mà đi ra ngoài làm loạn Nhưng sự thật là gì?
Từ Thánh Mân ở một bên cười nhạo, như đang xem một vở kịch: “Em gái thân yêu của anh, em luôn có khả năng đặt mình vào phe yếu thế để kiếm chút đồng cảm đấy”
Từ Dao và Từ Thánh Mân có một mối quan hệ không tốt, và Từ Thánh Mân đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội có thể chế nhạo cô ta.
Từ Dao nghe Từ Thánh Mân nói vậy thì nhìn Đường Duy với ánh mắt ủy khuất, như thế đang đợi cậu thay mình ra mặt.
Tuy nhiên, Đường Duy vẫn dửng dung không chút động lòng.
/1848
|