*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Nghiêu cũng không biết rốt cuộc cậu ta bị làm sao nữa. Nhưng vào ngay khoảnh khắc Tô Nhan bắt đầu đi ra khỏi cửa từ đêm qua thì trong lòng cậu ta bắt đầu hoảng loạn.
Hễ tưởng tượng đến cảnh Tô Nhan đi đến nhà của người đàn ông khác trong đêm mà cậu ta cứ lo âu cả đêm không thể nào ngủ được. Cậu ta cứ ngồi như một tên ngốc ở trên ghế sô pha trong phòng khách mà chờ Tô Nhan về.
Bây giờ trời vẫn còn sớm mà Tô Nhan đã về lại khiến cho cậu ta hơi bất ngờ.
Tô Nhan nhìn ánh mắt mệt mỏi của Tô Nghiêu rồi cầm lấy cổ tay của cậu ta sau đó từ từ gỡ bàn tay của cậu ta ra, cô nói: “Em đi ngủ trước đi”
Buông bàn tay ra, Tô Nhan nhìn thoáng qua chỗ lúc nãy bị Tô Nghiêu cầm.
Chỗ ấy nóng như thiêu như đốt giống như có ngọn lửa đụng vào.
Tô Nghiêu hơi hoảng sợ nói: “À, chơi game cả đêm nên thần kinh rất hưng phấn. Không ngờ lại khiến em mất ngủ cả đêm, không ngủ được”
Viện cớ kém quá.
Tô Nhan lại nói: “Em vẫn còn chơi loại game kinh khủng đó à. Sau này trước khi đi ngủ thì chơi ít thôi, nếu không lại mất ngủ đó”
Thì ra cô vẫn còn nhớ rõ là năm đó khi tâm trạng của cô không tốt nên Tô Nghiêu đã rủ cô chơi game kinh dị để giải khuây.
Thì ra…
Cô đều nhớ hết.
Tô Nhan chớp chớp mắt, nói khe khẽ: “Suyt, Trì Liệt và người nhà của anh ấy vẫn chưa dậy. Chị lén trốn về”
Nghe nói vậy thì ánh mắt của Tô Nghiêu sáng lên, giọng nói của cậu †a không giấu được vẻ kích động: “Nói như vậy là chị vẫn thích nơi này hơn đúng không?”
Tô Nhan nở nụ cười: “Đúng vậy, đây mới là nhà của chị”
Nhà Ngay lúc đó, Tô Nghiêu đang đứng ở cửa lầu hai. Cậu ta từ trên cao nhìn xuống thấy Tô Nhan đang đứng đó, dáng người nhỏ bé lẻ loi một mình và ánh mắt lạnh lẽo.
Tô Nhan, nếu chị cần nhà.
Tô Nghiêu phất tay, nhẹ nhàng thoải mái nói với Tô Nhan: “Như vậy mới đúng chứ. Đây mới là nhà, lần sau không cho phép chị ra khỏi nhà vào ban đêm nữa. Em đi ngủ trước đây, buổi tối em sẽ ăn những món chị nấu.”
Sau khi đóng cửa lại thì nụ cười tươi trên môi cậu ta vụt tắt.
Ánh mắt của cậu ta nặng nề giống y như: người chết vậy.
Như vậy thì cả đời này em mãi mãi làm em trai của chị cũng chẳng sao cả.
Trong góc phòng họp tối tắm, có một người chan chứa nước mắt với vẻ điềm đạm đáng thương nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt: “Chuyện này và chúng tôi trước đây không giống nhau…”
Hoàn toàn không giống…
Từ Dao lắc trong ánh mắt hiện ra sự hận thù khiến người khác nhìn thấy mà ghê sợ: “Tất cả là tại sự xuất hiện của Tô Nhan. Tất cả là tại Tô Nhan nên Đường Duy mới rời bỏ tôi…
Tại sao, tại sao Đường Duy lại nói ra những lời nói đó được chứ? Trước kia cậu chưa bao giờ nói như thế, tại sao bây giờ lại nói những lời như đâm thủng ruột gan cô ta như vậy chứ…
Người đàn ông vẫn không thay đổi sắc mặt: “Có thể cô đã hết giá trị lợi dụng rồi”
“Không”
Từ Dao hét lên một tiếng gay gắt chói tai: “Tôi muốn Tô Nhan phải trả giá đắt”
Người đàn ông lại cất giọng lạnh như băng hỏi: “Cô còn muốn làm gì nữa?”
“Tôi muốn..” Từ Dao cắn răng tỏ vẻ oán hận, những âm thanh kia đều đã được ghi âm lại, cứ thế được truyền đến trước một màn hình máy tính đang ở một nơi khác.
Đường Duy nhìn xuống, vẻ mặt hoàn toàn thất vọng.
Từ Thánh Mân đang hút thuốc ở bên cạnh, làn khói bay lượn lờ trong không trung. Giọng nói của Từ Dao truyền đến: “Tôi muốn Tô Nhan biến mất khỏi thế giới này”
Tô Nghiêu cũng không biết rốt cuộc cậu ta bị làm sao nữa. Nhưng vào ngay khoảnh khắc Tô Nhan bắt đầu đi ra khỏi cửa từ đêm qua thì trong lòng cậu ta bắt đầu hoảng loạn.
Hễ tưởng tượng đến cảnh Tô Nhan đi đến nhà của người đàn ông khác trong đêm mà cậu ta cứ lo âu cả đêm không thể nào ngủ được. Cậu ta cứ ngồi như một tên ngốc ở trên ghế sô pha trong phòng khách mà chờ Tô Nhan về.
Bây giờ trời vẫn còn sớm mà Tô Nhan đã về lại khiến cho cậu ta hơi bất ngờ.
Tô Nhan nhìn ánh mắt mệt mỏi của Tô Nghiêu rồi cầm lấy cổ tay của cậu ta sau đó từ từ gỡ bàn tay của cậu ta ra, cô nói: “Em đi ngủ trước đi”
Buông bàn tay ra, Tô Nhan nhìn thoáng qua chỗ lúc nãy bị Tô Nghiêu cầm.
Chỗ ấy nóng như thiêu như đốt giống như có ngọn lửa đụng vào.
Tô Nghiêu hơi hoảng sợ nói: “À, chơi game cả đêm nên thần kinh rất hưng phấn. Không ngờ lại khiến em mất ngủ cả đêm, không ngủ được”
Viện cớ kém quá.
Tô Nhan lại nói: “Em vẫn còn chơi loại game kinh khủng đó à. Sau này trước khi đi ngủ thì chơi ít thôi, nếu không lại mất ngủ đó”
Thì ra cô vẫn còn nhớ rõ là năm đó khi tâm trạng của cô không tốt nên Tô Nghiêu đã rủ cô chơi game kinh dị để giải khuây.
Thì ra…
Cô đều nhớ hết.
Tô Nhan chớp chớp mắt, nói khe khẽ: “Suyt, Trì Liệt và người nhà của anh ấy vẫn chưa dậy. Chị lén trốn về”
Nghe nói vậy thì ánh mắt của Tô Nghiêu sáng lên, giọng nói của cậu †a không giấu được vẻ kích động: “Nói như vậy là chị vẫn thích nơi này hơn đúng không?”
Tô Nhan nở nụ cười: “Đúng vậy, đây mới là nhà của chị”
Nhà Ngay lúc đó, Tô Nghiêu đang đứng ở cửa lầu hai. Cậu ta từ trên cao nhìn xuống thấy Tô Nhan đang đứng đó, dáng người nhỏ bé lẻ loi một mình và ánh mắt lạnh lẽo.
Tô Nhan, nếu chị cần nhà.
Tô Nghiêu phất tay, nhẹ nhàng thoải mái nói với Tô Nhan: “Như vậy mới đúng chứ. Đây mới là nhà, lần sau không cho phép chị ra khỏi nhà vào ban đêm nữa. Em đi ngủ trước đây, buổi tối em sẽ ăn những món chị nấu.”
Sau khi đóng cửa lại thì nụ cười tươi trên môi cậu ta vụt tắt.
Ánh mắt của cậu ta nặng nề giống y như: người chết vậy.
Như vậy thì cả đời này em mãi mãi làm em trai của chị cũng chẳng sao cả.
Trong góc phòng họp tối tắm, có một người chan chứa nước mắt với vẻ điềm đạm đáng thương nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt: “Chuyện này và chúng tôi trước đây không giống nhau…”
Hoàn toàn không giống…
Từ Dao lắc trong ánh mắt hiện ra sự hận thù khiến người khác nhìn thấy mà ghê sợ: “Tất cả là tại sự xuất hiện của Tô Nhan. Tất cả là tại Tô Nhan nên Đường Duy mới rời bỏ tôi…
Tại sao, tại sao Đường Duy lại nói ra những lời nói đó được chứ? Trước kia cậu chưa bao giờ nói như thế, tại sao bây giờ lại nói những lời như đâm thủng ruột gan cô ta như vậy chứ…
Người đàn ông vẫn không thay đổi sắc mặt: “Có thể cô đã hết giá trị lợi dụng rồi”
“Không”
Từ Dao hét lên một tiếng gay gắt chói tai: “Tôi muốn Tô Nhan phải trả giá đắt”
Người đàn ông lại cất giọng lạnh như băng hỏi: “Cô còn muốn làm gì nữa?”
“Tôi muốn..” Từ Dao cắn răng tỏ vẻ oán hận, những âm thanh kia đều đã được ghi âm lại, cứ thế được truyền đến trước một màn hình máy tính đang ở một nơi khác.
Đường Duy nhìn xuống, vẻ mặt hoàn toàn thất vọng.
Từ Thánh Mân đang hút thuốc ở bên cạnh, làn khói bay lượn lờ trong không trung. Giọng nói của Từ Dao truyền đến: “Tôi muốn Tô Nhan biến mất khỏi thế giới này”
/1848
|