Thật ra trong lòng Từ Thánh Mân biết hôm nay có thể vào được đây chẳng qua là Lam Minh phóng khoáng mà thôi, anh ta quả thật nên cút.
Thái độ của nhóm người xem trò vui này, anh ta cũng rất rõ, chỉ là hôm nay mình làm trò cười cho người khác, có tư cách gì mà tự mình hô hào chứ.
Vì vậy Từ Thánh Mân nhìn sâu Lam Thất Thất, nói với Sakahara Kurosawa: “Tôi vẫn nên đi thôi”
“Sao có thể chứ?”
Sakahara Kurosawa giữ lấy anh ta: “Chỉ cần tôi vẫn còn ở đây, anh vẫn là Từ Thánh Mân đó.
Tôi xem ai dám nói anh một câu, thì chính là chống đối lại tôi”
Cũng rất tốt khi có một người bạn không cùng đường.
nhưng vẫn đứng về phía anh ta, Từ Thánh Mân cười: “Thật ra hôm nay tôi đến đây là để tìm cô”
Nhịp thở của Lam Thất Thất vô thức tăng nhanh, sau khi nghe lời Từ Thánh Mân nói, cô vô thức nắm chặt tay: “Anh đến tìm tôi sao?”
Không có thư mời, đi theo sau Sakahara Kurosawa vào đâu, biết rõ sau khi đi vào sẽ bị rất nhiều người chế nhạo, nhưng vẫn lựa chọn đi vào chính là vì tìm cô sao?
“Ừ, tôi đã suy nghĩ rất lâu”
Từ Thánh Mân cười: “Có điều bạn trai của cô cũng rất đẹp”
Lam Thất Thất ngẩn ra, không ngờ lâu rồi không gặp Từ Thánh Mân, câu đầu tiên anh ta nói lại là khen người đàn ông bên cạnh mình đẹp trai.
Chỉ là chuyện đã qua rừ “Đúng vậy, đối với tôi rất tốt”
Không hề phủ nhận hai chữ bạn trai.
Nói xong Từ Thánh Mân rời đi, bóng lưng đó mặc dù vẫn tiêu sái thẳng đứng, nhưng không biết tại sao, Lam Thất Thất nhìn thấy một nỗi cô đơn.
Cô đơn.
Từ Thánh Mân cũng sẽ cô đơn sao?
Hôm nay anh ta đến đây rốt cuộc là làm gì chứ? Rõ ràng là biết sẽ bị chế nhạo mà.
Không có ai ngăn lại, mọi người đều đang nhìn trò cười.
Lam Thất Thất thở một hơi, nói với người đàn ông bên cạnh: “Nếu như anh ta đã có ý rời đi, vậy em cũng không ngăn cản nữa”
Lời này cũng là nói để Sakahara Kurosawa nghe.
Sakahara Kurosawa thở dài: “Bỏ đi.
Từ Thánh Mân tự có cách nghĩ của mình, hôm nay tôi đến đây cũng chỉ là giúp đỡ thôi”
“Tại sao anh phải mang anh ta đến đây?”
Lam Thất Thất cau mày: “Lẽ nào anh ta không biết trong vòng này có rất nhiều người giậu đổ bình leo sao? Đến rồi sẽ phải đối diện với những cái gì anh ta không biết sao?”
“Nhưng mà anh ta vẫn đến đấy thôi.”
Sakahara Kurosawa chán nản nói một câu: “Anh ta cầu xin tôi đưa đến đây.
muốn gặp cô nhưng lại xấu hổ”
Lam Thất Thất khựng lại, sau đó lắp ba lắp bắp nói: “Gặp tôi làm gì?”
“Cô nói xem?”
Sakahara Kurosawa giang hai tay: “Cái thứ chó này hối hận rồi, muốn đổi xử tốt với cô một chút.
Có điều dáng vẻ bây giờ của cô, chắc là cảm thấy mình không xứng với cô thôi”.
/1848
|