Lam Thất Thất gật đầu, Cố Mang lái xe về phía nhà Sakahara Kurosawa, đi hơn mười mấy phút, sau đó hai người xuống xe đứng ở cửa, nhìn nhau do dự.
Cố Mang chỉ vào mình: “Nhìn anh làm gị Lam Thất Thất căng thẳng cười nói: “Vậy, ấn chuông cửa đi”
Cố Mang không thèm suy nghĩ, giơ ngón tay mảnh khảnh ra ấn xuống: “Cái này có cái gì chứ?”
Vừa nói xong, cửa mở ra, Sakahara Kurosawa mặc quần áo bình thường đi từ trong ra, khi nhìn thấy Lam Thất Thất và Cố Mang đứng bên ngoài, vẻ mặt trở lên rất thú vị.
Sakahara Kurosawa nói: “Hai… hai người sao lại đến đây?”
Chết tiệt, vừa rồi Lạc Du Du gửi email cho anh ta, chính là bởi vì chuyện này.
Qủa nhiên người phụ nữ kia sẽ không phí tâm mà quan tâm anh ta như vậy mà, chính là bởi vì có chuyện liên quan đến Lam Thất Thất, nên mới liên lạc với mình thôi.
Giọng điệu của Sakahara Kurosawa trở lên Lam Thất Thất ngẩng đầu, cong người nhìn vào trong: “Tìm Từ Thánh Mân.”
Từ Thánh Mân?
Sakahara Kurosawa nói: “Anh ta đang ngẩn ra một mình trong tầng hầm”
“Ở đó làm gì?”
Bước chân Lam Thất Thất dừng lại: “Anh ấy… vừa nãy trên đường về nhà…”
Sakahara Kurosawa lắc vai: “Cô muốn nghe cái gì? Cô cảm thấy anh ta trở về sẽ vui mừng sao?”
Lam Thất Thất ngẩn ra ở đó.
“Mặc dù tôi biết, Từ Thánh Mân rất có lỗi với cô”
Sakahara Kurosawa thở dài nói: “Ai, cho nên thật ra đứng ở lập trường của cô, tôi cảm thấy bây giờ Từ Thánh Mân rất xứng đáng, nhưng mẹ nó.”
Mẹ nó.
Anh ta có chút đau lòng Từ Thánh Mân.
Lúc mới bắt đầu ai không thích nhau chứ, bỏ phí thành thế này.
Sakahara Kurosawa xua tay ni đợi ở trên tầng, Lam Thất Thất cô xuống dưới Lam Thất Thất căn răng.
“Từ Thánh Mân mà thấy cô sẽ rất vui đây”
Sakahara Kurosawa gật đầu, giống như đang cổ vũ cho.
hai người bọn họ vậy: “Cô đã đuổi đến đây, đã rất lùi bước rồi, tương đương với việc cho anh ta cơ hội, anh ta nhất định sẽ rất vui”
“Được rồi, Cố Mang và tôi Nói xong Sakahara Kurosawa chỉ đường cho Lam Thất Thất: “Tâng hầm đi lối này”
Trong tầng một nhà Sakahara Kurosawa có một hầm rượu rất lớn, bên cạnh hầm rượu là một phòng chiếu riêng, bầu không khí yên tĩnh mà an bình.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp bao trùm lấy anh ta, Từ Thánh Mân dần dần mở to mắt, hơi thở dừng lại.
“Tôi…”
Lam Thất Thất cúi đầu xuống: “Tôi thay ba tôi, xin lỗi anh”
Xin lỗi?
Không, là anh nên xin lỗi cô mới đúng, không phải là cô.
“Mâu thuẫn giữa tôi và anh, không nên để ba tôi xen vào, yêu anh hận anh cũng được, đều là do tôi nói”
Lam Thất Thất hít sâu, ôm lấy anh từ phía sau, giọng nói có chút run rẩy: “T( một kẻ chạy trốn, không dám đối mặt với anh, mượn sức của người khác để khiến anh xấu hổ, khiến lương tâm anh bất an, trả thù anh”
Nói xong những lời này, Lam Thất Thất không nhịn được, nước mắt rơi xuống, dường như cô ấy đang dùng hết sức lực vậy: “Nhưng Từ Thánh Mân, tôi bởi vì sự ích kỷ và vô lý của ba tôi xin lỗi anh, vậy thì anh, bây giờ, lập tức, bởi vì quá khứ đã có lỗi với tôi xin lỗi tôi.
Bây giờ, xin lỗi tôi đi”
Xin lỗi, nhận lỗi, tôi sẽ…
“Tôi sẽ…”
Lam Thất Thất dùng sức ôm lấy Từ Thánh Mân, nước mắt rơi xuống, rơi lã chã sau cổ Từ Thánh Mân: “Tôi sẽ… lấy lại dũng khí… thích anh”.
/1848
|