“Tôi lại muốn sống cùng Tô Nhan đấy”
Lạc Du Du nghe thấy Sakahara Kurosawa nói như vậy, tức giận: “Đồ trong nhà dựa vào cái gì mà tôi phải dọn? Nam nữ bình đẳng lâu như vậy rồi, lẽ nào anh không tự biết làm việc nhà sao? Tôi là vợ tương lai của anh, không phải là bảo mẫu của anh, sau này những loại chuyện này đừng gọi cho tôi, tự mình làm là được rồi”
Sakahara Kurosawa tiến lên bắt lấy tay Lạc Du Du: “Tôi hiểu rồi, bây giờ cô không cần phải nói chuyện nam nữ bình đẳng với tôi.
Con mẹ nó có phải cô không vui khi làm việc nhà cho ông đây không?”
Lạc Du Du phản xạ có điều kiện muốn hất ra, động tác trong mắt Sakahara Kurosawa chính là một loại chán ghét và cự tuyệt của cô ta, tức đến nỗi anh ta càng nói lời tàn nhãn hơn: “Lạc Du Du, cô muốn làm cái gì?”
“Tại sao tôi phải vui vẻ khi làm việc nhà cho anh?” Lạc Du Du chỉ vào mình: “Là tôi sinh ra phải hầu hạ anh sao?” Lời Sakahara Kurosawa đang định nói ra lại mắc kẹt trong cổ họng, sau đó anh ta hừ một lúc mới nói: “Nhưng trước kia cô đều..”
“Đó là do lúc trước tôi ngu.” Lạc Du Du tức giận đến nỗi mắng cả mình, dáng vẻ tức giận khiến Sakahara Kurosawa nhìn thấy không hiểu vì sao lại muốn cười.
Tuy nhiên người phụ nữ trước mặt vẫn luyên thuyên không ngừng, giống như muốn trút bỏ mọi oan ức của mình ra ngoài vậy: “Sakahara Kurosawa, lúc trước là tôi ngu, không cầu mong cái gì luôn hầu hạ anh, bây giờ tôi hối hận rồi, tôi không vui nữa, hiểu chưa?”
Sakahara Kurosawa cũng hét lên: “Vậy cô chạy làm gì? Tôi gọi cho người nhà tìm một dì đến, sau này không cần cô nấu cơm nữa, như thế không được sao?” Lạc Du Du ngẩn ra.
“Anh muốn gọi cho người nhà tìm một dì sao?” Cô ta nói: “Nhưng tại sao tôi phải ở chung với anh?” Sakahara Kurosawa không quan tâm đến sự giấy dụa của cô ta, bắt cô ta kéo về phía xe mình.
Lạc Du Du nhỏ bé hoàn toàn không chống lại được Sakahara Kurosawa, cơ thể nhỏ bé của cô ta giống như một bé lolita nhỏ chưa trưởng thành vậy, gương mặt cô ta đỏ bừng: “Thả tôi ra”
“Cánh cứng rồi, muốn ra ngoài ở đúng không?” Sakahara Kurosawa nghiến răng nghiến lợi: “Cô thử xem.
Trở về lau nhà cho tôi”
“Vừa mới nói là sẽ gọi một dì đến”
“Ông đây mỗi tháng đều sẽ cho cô tiền” Sakahara Kurosawa không quan tâm gì cả gầm lên: “Trả tiền cho cô.
Cô hài lòng chưa? Sau này cô hầu hạ tôi không phải là miễn phí nữa, tôi trả tiền cho cô.
Cô đã hài lòng chưa?” Trái tim Lạc Du Du co rút dữ dội, cô ta hít sâu vài hơi, mới kìm nén được âm thanh ong ong bên tai.
Hóa ra trong mắt Sakahara Kurosawa, nếu như không vui vẻ, thì cho chút tiền là được rồi.
Lương tâm của anh ta dường như sẽ không bởi vì những đóng góp vô điều kiện của người khác mà bỏ ra.
Nếu như cô thật sự làm ầm lên, cùng lắm cũng chỉ nhận được một số tiền từ Sakahara Kurosawa mà thôi.
Chứ không phải là tư tưởng áy náy ghi nhận sự cố gắng của cô.
Tiền có thể giải quyết được mọi vấn đề sao?
Mắt Lạc Du Du đỏ hoe, nghe thấy Sakahara Kurosawa nói như vậy, cô ta nhìn chằm chằm anh ta một lúc, sau một lúc, cô ta dùng sức gật đầu, giọng nói có chút run rẩy: “Được rồi, vậy thì trả tiền cho tôi đi, tôi muốn xem xem cậu chủ nhà họ Sakahara ra tay hào phóng thế nào.
Đưa lương giúp việc một tháng của tôi là bao nhiêu?” Lời nói này trong tai Sakahara Kurosawa chính là một loại chế nhạo.
Anh ta cười lạnh, ném Lạc Du Du vào trong xe, sau đó dùng sức đóng cửa lại, lúc này mới ngồi vào ghế lái.
Đạp ga, chiếc xe thể thao phát ra tiếng gầm, trong tiếng gầm giọng nói trâm thấp của Sakahara Kurosawa cực kỳ rõ ràng.
Giống như một cơn bão thổi qua tai, nhưng lại có một giọng nói lạnh như băng mở ra, khiến mưa gió biến thành một bản nhạc đệm: “Chưa từng vui vẻ đúng không? Lạc Du Du, vậy chúng ta giải trừ hôn ước thì sao?”.
/1848
|