Thân hình vừa nhỏ nhắn vừa gầy yếu của Lạc Du Du đi lẫn trong đám người, giống như lúc nào cũng có thể sẽ biến mất.
Sakahara Kurosawa nhìn chằm chằm bóng dáng của Lạc Du Du nhưng đợi tới khi đến gần, hô hấp của anh ta chợt dừng lại.
Sau lưng Lạc Du Du còn có một người nữa.
Đàn ông.
Đàn, ông.
Vậy mà, lại là, Cố Mang?
Trong nháy mắt, trái tim anh ta như bị thứ gì đó đâm mạnh, tức giận, ghen tuông, không cam lòng, còn có những cảm xúc điên cuồng dâng lên nhanh chóng, thậm chí nhanh tới mức khiến anh ta không thể phân rõ, chúng đột nhiên chiếm lấy cả người anh ta.
Giờ phút này đây, từng tế bào thần kinh trong đầu anh ta đều đang sôi trào, anh ta chẳng khác nào một con sư tử dũng mãnh, bị người khác xâm chiếm lãnh địa, ngay tới âm thanh phát ra từ cổ họng cũng khàn khàn như thú dữ: “Cố Mang, cậu tới đây làm cái gì?”
Ánh mắt hung ác lướt qua Lạc Du Du, trực tiếp ghim lên người Cố Mang.
Cố Mang hơi híp mắt, tiếp nhận ánh nhìn của Sakahara Kurosawa.
Chậc.
Người đàn ông trước mắt này, tính chiếm hữu trong đôi mắt cao quý xinh đẹp kia sắp không giấu nổi rồi.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt kia của Sakahara Kurosawa, Lạc Du Du đầu cũng thấy đau, cô ta kéo anh ta lại: “Sao anh lại bất lịch sự thế, tổng giám đốc Cố đưa tôi tới đây đấy!”
Cô ta chỉ sợ Sakahara Kurosawa còn chưa chào hỏi câu nào đã hiểu nhầm người ta, càng sợ người này trực tiếp ra tay đánh người.
Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Lạc Du Du, Sakahara Kurosawa càng thêm tức giận: “Cô căng thẳng như thế làm gì, chẳng lẽ tôi đây còn có thể ăn thịt cậu ta sao?”
“Tôi thấy vẻ mặt hiện tại của anh thật sự có thể ăn thịt người!”
“Nếu tôi muốn ăn, người đầu tiên bị tôi ăn chính là cô!” Sakahara Kurosawa không để ý tới sự giãy dụa của Lạc Du Du, một tay kéo cô ta ra sau lưng: “Tổng giám đốc Cố? Tổng giám đốc Cố nào? Tổng giám đốc Cố từ đâu đến, Lạc Du Du, cô mau nói cho tôi biết, cô quen tổng giám đốc Cố ở đâu?”
Lại còn tổng giám đốc Cố cơi Anh ta lại không biết Cố Mang…là cấp trên của cô ta sao?
Lạc Du Du bị cảm xúc mãnh liệt của anh ta dọa sợ, lần đầu tiên cô †a thấy Sakahara Kurosawa như vậy, cô ta không dám nói gì, nhỏ bé, tội nghiệp đứng đó, ngỡ ngàng chẳng khác nào một con thỏ nhỏ rơi vào miệng cọp, không có cách nào đành khoanh tay bó gối.
Thấy cô ta như vậy, Cố Mang bước tới vài bước: “Anh đừng dọa cô ấy nữa, tôi là lãnh đạo của cô ấy, vừa mới nhậm chức, vậy nên trước đó Lạc Du Du chưa từng nhắc tới tôi.”
Lãnh đạo.
Lãnh đạo mà trẻ thế sao? Anh ta không tin, chắc chắn không phải một lãnh đạo đi lên theo con đường chân chính, nếu không tại sao.
người làm lãnh đạo thì đều lớn tuổi, sao tới lượt Cố Mang, tên mặt người dạ thú này làm?
Sakahara Kurosawa không hề thả lỏng cảnh giác, ngược lại anh ta còn đề phòng hơn: “Thế sao? Lãnh đạo gì?”
“Lãnh đạo trực tiếp”
Cố Mang nhếch miệng: “Thế nào, tôi đưa cô ấy tới đây đã vi phạm quy tắc gì sao? Sao lại có thể khiến anh tức giận với Lạc Du Du như thế?”
Sakahara Kurosawa siết chặt ngón tay.
“Hay là nói, Lạc Du Du đã làm sai chuyện gì?”
Cố Mang liếc mắt nhìn một Lạc Du Du nhỏ bé đứng đó, chậc chậc hai tiếng, lắc đầu nói: “Đừng nha, người anh em tốt, cô ấy không thể dẫn theo một người khác tới đón bay sao? Tôi nghĩ cô ấy cũng chẳng làm gì sai, anh nổi giận với cô ấy như thế chỉ khiến cô ấy tủi thân, sau đó sẽ thất vọng về anh mà thôi”
Những lời này khiến trái tim Sakahara Kurosawa chợt thắt lại, anh ta chợt nhớ lại, đúng thế…
Tại sao anh ta lại tức giận như vậy, vì Lạc Du Du dẫn theo người đàn ông này tới sân bay đón anh ta sao? Vì người đàn ông nay rất đẹp trai, lại có vẻ rất có tiền, lại còn cố ý đi cùng Lạc Du Du tới đây sao?
Nhưng từ trước tới nay, anh ta đều không để ý, vậy thì tại sao…
Tại sao…
Tim anh ta đang đập loạn, nhìn thấy người đàn ông này, anh ta không thể nào khống chế được…
Tức giận..
/1848
|