Lạc Du Du cảm thấy rắng cô ta đang sống trong một giấc mơ, dùng chính bản thân mình để đền bù cho Sakahara Kurosawa vì đã gây ra một vụ bắt cóc lớn như vậy trong cuộc đời anh ta, trong lòng cô ta cảm thấy rất áy náy nên mới liều mạng bồi thường tất cả mọi thứ.
Nhưng mà dường như anh ta không cần cô ta phải bồi thường.
Điều anh ta muốn là cô ta sống không bằng chết.
Nếu đúng là như vậy thì Sakahara Kurosawa, anh ta đã làm được rồi.
Cô ta thà rằng cả đời này không được coi trọng hay quan tâm, cho dù chỉ là món đồ chơi bên cạnh Sakahara Kurosawa, còn tốt hơn so với bây giờ ở bên cạnh nhau nhưng rất xa cách, cũng không buông tha cô ta, còn muốn trêu chọc cô ta.
Lạc Du Du yêu Sakahara Kurosawa như vậy, làm sao có thể chịu đựng được.
Cô ta thu mình lại trên ghế sô pha, Lạc Du Du ôm lấy chính bản thân mình, sự im lặng của căn phòng khiến cô ta cảm thấy không chân thật, giống như chưa từng có cuộc cãi vã nào xảy ra cả, và cô ta là người duy nhất còn lại trên thế giới này.
Sau khi hít một hơi, cô ta chìm vào giấc ngủ trong sự mệt mỏi, nhưng Sakahara Kurosawa lại mất ngủ trong căn phòng ngủ vốn không phải của anh ta.
Lăn qua lăn lại, trắn trọc mãi không thế ngủ.
Chăn bông và ga trải giường rất thoải mái, không có chuyện anh ta ngủ không quen.
Giữa chăn cũ và chăn mới, anh ta cố ý chọn chăn cũ mà trước đây Lạc Du Du ngủ, trực tiếp đá chăn mới xuống giường.
Ngay cả chăn ga gối cũng có mùi của Lạc Du Du, anh ta cảm thấy bản thân giống như một tên biến thái, quấn mình trong chăn như thể đang ôm Lạc Du Du vào lòng.
Điên rồi, điên rồi.
Tại sao bây giờ đang nằm trên giường mà đầu óc anh ta chỉ toàn nghĩ đến Lạc Du Du.
Người phụ nữ kia có xứng đáng hay không chứ?
Tại sao anh ta giống như như bị quỷ ám vậy, nghĩ đến mọi sự uất ức vừa rồi trong đôi mắt cô ta, nước mắt cứ rơi liên tục làm anh ta vô cùng đau lòng.
Sakahara Kurosawa tính toán thời gian, lẩm bẩm một mình tại sao bây giờ cô ta vẫn chưa vào?
Lẽ nào muốn ngủ riêng với anh ta?
Sakahara Kurosawa nở nụ cười mỉa mai, cầm điện thoại lên, trực tiếp gửi đi hai tin nhắn.
“Chiến tranh lạnh với tôi sao? Cô ngủ bên ngoài có thoải mái không?”
“Nếu cô không đi vào, tôi sẽ ra bắt cô vào”
Nhưng mà hai tin nhắn này gửi đi, không có người trả lời lại.
Sakahara Kurosawa ngây ngốc đợi hồi lâu, không tin tính tình Lạc.
Có một bóng dáng nhỏ bé co ro trên sô pha bên ngoài, đang cuộn mình lại giống như một con thú nhỏ, một tư thế cực kỳ bất an, trong nháy mắt đập thẳng vào tim anh ta.
Cô ta đã ngủ thiếp đi, nhưng tư thế ngủ của cô ta rất phòng bị, như sợ bị tấn công khi đang ngủ, vì vậy cô ta ngủ một cách rất thận trọng.
Sakahara Kurosawa bước đến gần, anh ta cảm thấy dường như tim mình đang đập loạn xạ.
Tại sao cô ta lại như thế này…cô ta rõ ràng là một cô chủ, đáng ra cô ta sẽ không sợ bất kỳ chuyện gì, chuyện gì đã làm tổn thương cô ta như vậy, là ai, đã trở thành sự uy hiếp đối với cô ta?
Theo bản năng Sakahara Kurosawa vươn tay ra, thời điểm sắp chạm vào mặt Lạc Du Du, lại giống như bị điện giật thu tay lại.
Cổ họng của người đàn ông co rút, dường như anh ta có thể hiểu được, nỗi đau bản thân đã vượt qua sự tức giận, sự ghen tị và từ từ chạm tới nơi sâu thẳm nhất của trái tim của trái tim, đó là loại cảm giác gì?
Chính là đau lòng..
/1848
|