Sakahara Kurosawa giống như một chú chó bị người vứt bỏ.
Rõ ràng bọn họ đều ở đây nhưng Lạc Du Du lại cố ý bỏ qua anh ta, chào hỏi với Từ Thánh Mân và Lam Thất Thất nhưng khi tới chỗ Sakahara Kurosawa thì lại im lặng.
Im lặng như vậy, Lam Thất Thất vội vàng chạy tới giảng hòa: “Mệt rồi phải không? Du Du, cậu ngồi máy bay lâu như thế, mau lên xe thôi, hôm nay Từ Thánh Mân mời khách, đưa cậu đi ăn đêm! Coi như chào đón cậu về nước!”
Cô ấy cố ý cao giọng, nói với vẻ vui mừng.
Lạc Du Du cảm nhận được Lam Thất Thất đang cố gắng khuấy động không khí, tâm trạng cô ta cũng bị lây mấy phần nên đã nhếch miệng cười: “Được, từ lúc nào mà Từ Thánh Mân lại hào phóng thế?”
“Tôi đây không có tiền!”
Từ Thánh Mân ngồi ở ghế lái, tức giận khởi động xe: “Tiền đều đưa hết cho Lam Thất Thất rồi! Tôi lấy đâu ra tiền mời cơm chứ!”
“Một đồng cũng không có?”
Vừa nghe thấy vậy, Lam Thất Thất da mặt mỏng, cổ cứng ngắc, nói với Từ Thánh Mân: “Em không tin, chắc chắn anh có giấu quỹ riêng…”
“Đừng nói tới một đồng…” Từ Thánh Mân nghiêng đầu, giọng điệu ranh mãnh: “Thật sự ngay tới một cắc anh cũng không có!”
Mặt Lam Thất Thất đỏ bừng: “Anh nói cái gì thế! Em không tin anh thật sự không có tiền…”
“Có bao nhiêu tiền đều đưa hết cho em rồi, không tin thì bảo ba em đi kiểm tra tài khoản ngân hàng đi”
Từ Thánh Mân lầm bầm: “Bé cưng này, tối nay anh sẽ ở lại rửa bát, mọi người chạy trước đi”
Lạc Du Du bị Từ Thánh Mân chọc tới điểm cười, cô ta che miệng cười.
Lúc cô ta vừa muốn xách vali thì phát hiện có người đã bỏ vali của Lạc Du Du vào cốp xe Từ Thánh Mân nhân lúc mọi người không để ý.
Lạc Du Du sửng sốt.
Cô ta nhìn thấy Sakahara Kurosawa đang đứng cạnh cốp xe, nhìn dáng vẻ của anh ta… Chính anh ta đã giúp cô ta xách vali.
Tim cô ta lại bắt đầu cảm thấy chua xót, nhưng cô ta không thể để lộ ra bên ngoài, Lạc Du Du chỉ có thể nở nụ cười theo phép với Sakahara Kurosawa, còn nói thêm một câu cảm ơn.
Cô ta đã từng bỏ ra mọi thứ nhưng anh ta không hề để ý đến cô, hôm nay anh ta giúp cô ta chuyển hành lý, cô ta muốn nói cảm ơn với anh ta.
Hít sâu một hơi, nói xong Lạc Du Du vội quay người lên xe.
Xe của Từ Thánh Mân nên đương nhiên Lam Thất Thất sẽ ngồi ghế phó lái, vì thế Sakahara Kurosawa ngồi ghế sau cùng Lạc Du Du.
Ngồi sóng vai bên nhau nhưng không còn cảm giác kích động như trước mà chỉ còn lại đau khổ.
Sakahara Kurosawa không dám nói chuyện, anh ta nhìn thấy Lạc Du Du cố gắng dán sát vào cửa sổ xe, người cũng nghiêng sang một bên, có thể thấy cô ta muốn tránh xa anh ta tới mức nào, một động tác nhỏ này cũng khiến anh ta ngẩn ngơ.
Đã bị… Chán ghét tới mức này rồi sao?
Từ Thánh Mân chọn một quán lẩu chưa đóng cửa rồi dừng xe.
Xuống xe, Lam Thất Thất khoác tay Lạc Du Du, sợ cô ta lúng túng: “Sao suốt đường đi cậu không nói chuyện thế? Tính tình yên tĩnh hơn nhiều”
Trông giống như Tô Nhan vậy.
Dù sao lúc không có chuyện gì làm, Nhan Nhan sẽ yên lặng một mình, vẻ mặt sẽ thay đổi khi nhìn thấy Đường Duy, những lúc còn lại, trong mắt người ngoài thì cô chính là một cô gái xinh đẹp, cao quý, lạnh lùng, dù bị tủi thân hay đang vui vẻ cũng không nói một lời nào.
Nói thật, Lam Thất Thất rất đau lòng vì trong lòng Tô Nhan thường xuyên giả vờ, vậy nên cô ấy cũng sợ rằng Lạc Du Du cũng sẽ như Tô Nhan, giả vờ nhiều thành quen, biến thành một người trầm lặng ít nói.
Lạc Du Du giật giật khóe miệt khỏi bệnh xong”
“Bệnh lâu như thế” Lam Thất Thất sờ mặt Lạc Du Du: “Ở nước ngoài ai chăm sóc cho cậu vậy?”
Lạc Du Du thẳng thắn: “Cố Mang”
Nghe tới cái tên này, Sakahara Kurosawa chợt dừng bước, theo sau đó là cảm giác đau đớn trong tim từ lòng ngực tràn ra.
“Đúng là hơi mệt, tớ mới.
.
/1848
|