Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1624: Chương 1622

/1848


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Chỉ một chút thảm thương là không đủ, nếu không đủ mạnh mẽ thì sẽ không có người chú ý đến”
Vinh Sở nhìn Tô Nhan: “Cho nên anh mới biết lý do vì sao.

lúc trước anh lại thích em, bởi vì ánh mắt kia của em luôn bộc lộ một cảm giác tuyệt vọng không thể cứu vãn, nhưng Tô Nhan, anh không được, chẳng lẽ Đường Duy thì có thể sao?”

Giây phút đó, hai mắt Tô Nhan đỏ hoe.

Cô cười nói: “Có lẽ là do em vẫn đang sống trong giấc mơ, anh trai nhỏ thời niên thiếu chính là ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh của em”
Cô biết sự tàn nhãn trong trái tim cậu, sự tàn bạo kinh người và chém giết trong sâu thẳm tâm hồn dưới lớp da kia, mà cậu càng biết rõ sự bẩn thỉu của cô, biết sự tuyệt vọng của cô khi coi thường, một tay chăm sóc dạy bảo, mang đến cho.

cô biết bao nhiêu gió tanh mưa máu cùng thống khổ, lại tự tay bóp cổ cô, nói với cô: Nếu như em yêu đau đớn, nếu em lõm sâu vào trong mê man thống khổ, nếu như có một ngày phải có người siết cổ họng em, thì người đó chỉ có thể là anh.

Ánh sáng đó chính là ánh mắt của Đường Duy.

Bọn họ phối hợp lẫn nhau trở thành người đối phương cần nhất, cho nên dù có xảy ra chuyện gì, Tô Nhan đều không vì bản thân mà than khổ.


“Anh không nên đến nhà tù tìm em”
Tô Nhan đỏ hết cả mắt nhưng bên môi lại nở nụ cười: “Giữa em và Đường Duy, không thể có người thứ hai xen vào, anh ấy muốn báo thù chỉ có thể đến tìm em.

Em dù có chết cũng sẽ chết trong tay anh ấy, còn những người khác, đều không xứng bị Đường Duy trả thù”
Trừ cô ra, không có ai thích hợp tới đón nhận những hận thù kia của Đường Duy hơn so với cô.

“Cho nên xin anh hãy trở về đi”
Tô Nhan đứng lên: “Em đối với Thất Tông Tội mới của các anh không hề có hứng thú, Vinh Sở, nếu em không thể vượt qua được khó khăn của mình thì em sẽ không bao giờ buông tay, vì vậy đừng cố gắng tìm kiếm sự đồng cảm từ em”


“Đường Duy thật là lợi hại, tiền đồ tương lai là không thể lường trước”
Hơi thở của Vinh Sở bắt đầu trở nên dồn dập: “Tô Nhan, tại sao em không thử đi ra từ trong quá khứ? Tô Nhan, Đường Duy là ý nghĩ sống của em sao? Giữa hai người đã không thể vãn hồi, cũng không cần phải tiếp tục…”
“Không thể vãn hồi cũng là chuyện của em và Đường Duy, còn với những người khác… “ Trên mặt Tô Nhan không có một biểu cảm dư thừa, khi ở một mình, cô lại mang một dáng vẻ đẹp đẽ như một bức tranh nhưng lại vô cùng lạnh lùng không thể tới gần: “Em không hề có hứng thú.”
Nếu sinh ra đã là nghiệp chướng, vậy không bằng làm một nghiệp chướng khi kết thúc cuộc đời.

“Đi thôi”.



/1848

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status