Thấy ánh mắt của Tiêu Hách Thiên, Đường Thi chỉ cảm thấy châm chọc. Thì ra ngôi sao đều là trước mặt người khác xinh đẹp chỉnh chu, sau lưng lại đáng ghê tởm như thế.
Cô quay mặt đi, không muốn dây dưa với Tiêu Hách Thiên, nào ngờ Tiêu Hách Thiên lại giả vờ như không thấy, tiến lên chào hỏi. “Xem ra hôm nay anh rất bận rộn.”
Tiêu Hách Thiên nói với Phúc Trăn, ánh mắt lại nhìn Đường Thi. Phúc Trăn cũng nhận ra ý tưởng của anh ta, chỉ mim cười: “Đúng vậy. Cậu đã nhắc nhở truyền thông chưa?”
“Vâng, bây giờ truyền thông còn chưa được vào.” Tiêu Hách Thiên trực tiếp nhìn Đường Thi: “Cho nên tôi tạm thời vẫn tự do, chờ truyền thông vào đây, chắc sẽ không còn rảnh rồi nữa.”
Đây là đang mờ mịt ám chỉ anh ta nổi tiếng cỡ nào, chờ truyền thông vào hội trường, anh ta sẽ phải đi làm phỏng vấn. Đường Thi chỉ cười thờ ơ, Tiêu Hách Thiên nổi tiếng cỡ nào thì liên quan gì tới cô?
Phúc Trăn kinh ngạc nhìn Đường Thi, Anh vốn tưởng Đường Thi sẽ vẫn muốn làm quen với Tiêu
Hách Thiên, không ngờ bây giờ cô thậm chí chẳng buồn nhìn anh ta, xem ra sự sụp đổ hình tượng khiến cô bị shock nặng. Nhưng anh là chủ sự nên không thể để mọi người xụ mặt đứng đây, thấy Thạch Hoa giữ chặt tay Tiêu Hách Thiên không buông ra, Phúc Trăn rất đau đầu, dứt khoát nói: “Hay là ra hậu trường đi một vòng đi?”
Tiêu Hách Thiên đồng ý. Thạch Họa lại như tìm được bến đỗ mới, đắc ý nhìn Đường Thi. Nào ngờ Đường Thi chẳng buồn ngước mắt, khí chất cao quý lạnh lùng, đi theo Phúc Trăn. Nhìn chằm chằm bóng lưng cô, Tiêu Hách Thiên hỏi: “Đường Thi trông có vẻ lạnh lùng nhỉ?”
Đường Thi hung tợn nói: “Ha ha, chỉ thoạt nhìn lạnh lùng thôi, chứ cô ta lẳng lơ cỡ nào ai mà biết! Lúc là anh Dạ lúc là anh họ em, chắc chắn mỗi người đàn ông cô ta đều phải quyến rũ một lần. Anh đừng bị gương mặt nhìn như thuần khiết của cô ta lừa gạt! Loại đàn bà này thiếu gì thủ đoạn lung lạc lòng người!”
Tiêu Hách Thiên cười đầy ẩn ý: “Ồ, thì ra cũng là mặt hàng bị xài rồi, tôi không ngờ đấy.”
“Đúng thế!” Thạch Họa chỉ hận không thể bôi nhọ hình tượng của Đường Thi trong lòng mọi người: “Em nghĩ tin tức của cô ta đều là tuyên truyền thôi! Gì mà chịu năm năm tù ngục, gì mà nuôi con một mình, gì mà cổ vũ dân tâm ở hiện trường vụ nổ, đều là giả, diễn kịch thôi. Loại người như cô ta nhìn đã thấy giả dối!”
Tiêu Hách Thiên cũng nghe nói về sự tích của Đường Thi: “Cô ấy thật sự có một đứa con trai sao?”
“Không biết.” Thạch Họa trợn trắng mắt: “Chắc chắn cũng không phải là thứ tốt lành gì. Nếu thật sự có con trai thì chắc cũng là con riêng, nhưng em nhìn cô ta không giống người từng sinh con.”
Tiêu Hách Thiên nhớ tới dáng người của Đường Thi, vòng eo thon gọn, đôi chân thon dài, đúng là không giống người phụ nữ từng sinh dục, vất vả nuôi con. Vậy thì chuyện mà Thạch Họa nói càng đáng nghiên cứu. Có lẽ thật sự chỉ là diễn kịch, chỉ vì phụ trợ hình tượng kiên cường đáng thương của cô mà thôi. Tiêu Hách Thiên bước lên trước: “Đi, gặp mặt cô ấy.”
Loại đàn bà dối trá như vậy, anh ta rất vui lòng qua lại một chút, có lẽ sau này xảy ra chuyện gì thì hai bên cũng có thể phủi mông chia tay, tiện hơn cả ngủ một đêm xong bị fans nữ quấn lấy.
Cô quay mặt đi, không muốn dây dưa với Tiêu Hách Thiên, nào ngờ Tiêu Hách Thiên lại giả vờ như không thấy, tiến lên chào hỏi. “Xem ra hôm nay anh rất bận rộn.”
Tiêu Hách Thiên nói với Phúc Trăn, ánh mắt lại nhìn Đường Thi. Phúc Trăn cũng nhận ra ý tưởng của anh ta, chỉ mim cười: “Đúng vậy. Cậu đã nhắc nhở truyền thông chưa?”
“Vâng, bây giờ truyền thông còn chưa được vào.” Tiêu Hách Thiên trực tiếp nhìn Đường Thi: “Cho nên tôi tạm thời vẫn tự do, chờ truyền thông vào đây, chắc sẽ không còn rảnh rồi nữa.”
Đây là đang mờ mịt ám chỉ anh ta nổi tiếng cỡ nào, chờ truyền thông vào hội trường, anh ta sẽ phải đi làm phỏng vấn. Đường Thi chỉ cười thờ ơ, Tiêu Hách Thiên nổi tiếng cỡ nào thì liên quan gì tới cô?
Phúc Trăn kinh ngạc nhìn Đường Thi, Anh vốn tưởng Đường Thi sẽ vẫn muốn làm quen với Tiêu
Hách Thiên, không ngờ bây giờ cô thậm chí chẳng buồn nhìn anh ta, xem ra sự sụp đổ hình tượng khiến cô bị shock nặng. Nhưng anh là chủ sự nên không thể để mọi người xụ mặt đứng đây, thấy Thạch Hoa giữ chặt tay Tiêu Hách Thiên không buông ra, Phúc Trăn rất đau đầu, dứt khoát nói: “Hay là ra hậu trường đi một vòng đi?”
Tiêu Hách Thiên đồng ý. Thạch Họa lại như tìm được bến đỗ mới, đắc ý nhìn Đường Thi. Nào ngờ Đường Thi chẳng buồn ngước mắt, khí chất cao quý lạnh lùng, đi theo Phúc Trăn. Nhìn chằm chằm bóng lưng cô, Tiêu Hách Thiên hỏi: “Đường Thi trông có vẻ lạnh lùng nhỉ?”
Đường Thi hung tợn nói: “Ha ha, chỉ thoạt nhìn lạnh lùng thôi, chứ cô ta lẳng lơ cỡ nào ai mà biết! Lúc là anh Dạ lúc là anh họ em, chắc chắn mỗi người đàn ông cô ta đều phải quyến rũ một lần. Anh đừng bị gương mặt nhìn như thuần khiết của cô ta lừa gạt! Loại đàn bà này thiếu gì thủ đoạn lung lạc lòng người!”
Tiêu Hách Thiên cười đầy ẩn ý: “Ồ, thì ra cũng là mặt hàng bị xài rồi, tôi không ngờ đấy.”
“Đúng thế!” Thạch Họa chỉ hận không thể bôi nhọ hình tượng của Đường Thi trong lòng mọi người: “Em nghĩ tin tức của cô ta đều là tuyên truyền thôi! Gì mà chịu năm năm tù ngục, gì mà nuôi con một mình, gì mà cổ vũ dân tâm ở hiện trường vụ nổ, đều là giả, diễn kịch thôi. Loại người như cô ta nhìn đã thấy giả dối!”
Tiêu Hách Thiên cũng nghe nói về sự tích của Đường Thi: “Cô ấy thật sự có một đứa con trai sao?”
“Không biết.” Thạch Họa trợn trắng mắt: “Chắc chắn cũng không phải là thứ tốt lành gì. Nếu thật sự có con trai thì chắc cũng là con riêng, nhưng em nhìn cô ta không giống người từng sinh con.”
Tiêu Hách Thiên nhớ tới dáng người của Đường Thi, vòng eo thon gọn, đôi chân thon dài, đúng là không giống người phụ nữ từng sinh dục, vất vả nuôi con. Vậy thì chuyện mà Thạch Họa nói càng đáng nghiên cứu. Có lẽ thật sự chỉ là diễn kịch, chỉ vì phụ trợ hình tượng kiên cường đáng thương của cô mà thôi. Tiêu Hách Thiên bước lên trước: “Đi, gặp mặt cô ấy.”
Loại đàn bà dối trá như vậy, anh ta rất vui lòng qua lại một chút, có lẽ sau này xảy ra chuyện gì thì hai bên cũng có thể phủi mông chia tay, tiện hơn cả ngủ một đêm xong bị fans nữ quấn lấy.
/1848
|