Thấy Tiêu Hách Thiên like weibo của mình, Đường Thi nhíu mày. Cô lưỡng lự có nên xóa weibo này hay không, nhưng nếu xóa đi thì sẽ thể hiện mình chột dạ, có lẽ cánh nhà báo sẽ viết ra một đống bài viết về câu chuyện giữa hai người. Đường Thi thở dài, đúng là không muốn dính líu tới showbiz chút nào, quả nhiên là quá phức tạp, chỉ cần một chút động thái cũng có thể tưởng tượng ra một vở kịch lớn.
Ngay khi cô đang cân nhắc xem nên xử lý quan hệ phiền toái với Tiêu Hách Thiên như thế nào thì tay nắm cửa của cửa phòng nghỉ bỗng chuyển động. Cô giật mình, sau đó thấy cửa bị đẩy ra.
Là Tiêu Hách Thiên.
Đường Thi không ngờ Tiêu Hách Thiên lại một mình đến hậu trường tìm mình, khiến cô cảm thấy bất an, bèn cau mày hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
Tiêu Hách Thiên còn ra vẻ nghiêm trang: “Tôi cũng là khách quý, tại sao không thể đến hội trường?”
Đường Thi mím môi, sau đó nhìn về phía Tiêu Hách Thiên: “Vậy anh ở lại đây đi, tôi ra ngoài hít thở không khí.”
“Tại sao tôi vừa đến cô đã muốn đi?”
Tiêu Hách Thiên thấy Đường Thi mặc sườn xám đứng dậy, dáng người thướt tha khiến ánh mắt anh ta tối sầm, giữ chặt cổ tay Đường Thi. Cô cúi đầu nhìn, giọng nói lạnh lẽo: “Anh buông tay ra.”
“Tôi thấy bài viết cũ trên wiebo của cô.” Tiêu Hách Thiên ác liệt cười, khuôn mặt đúng là hình mẫu tiểu thịt tươi hoàn hảo trên màn ảnh, tiếc rằng lúc này nhìn thấy gương mặt này, Đường Thi chỉ cảm thấy khó chịu. “Trước kia cô đã follow tôi, cô là fans của tôi đúng không?
Cô dùng sức rút tay ra, sau đó muốn ra ngoài. Tiêu Hách Thiên không đuổi theo mà nhìn cô đi về phía cửa. Lúc kéo cửa, Đường Thị ngây ngẩn cả người, bởi vì cánh cửa bị khóa lại.
Đường Thi dùng sức kéo tay nắm cửa, phát hiện vô ích, bên ngoài có người chặn cửa, cô còn nghe thấy tiếng cửa bị khóa. Đường Thi đập lên cửa: “Ai ở bên ngoài?”
“Ha ha!” Giọng Thạch Họa vang lên từ bên ngoài: “Cô cứ ở trong đó đi! Tiêu Tiêu để mắt đến cô là phúc của cô! Đường Thi, cô cứ chờ chết đi, tôi muốn cô thân bại danh liệt!”
Đường Thi còn chưa kịp nói gì thì đằng sau, Tiêu Hách Thiên đã ôm chầm lấy cô, sau đó vuốt ve bụng cô cách lớp sườn xám. Sắc mặt Đường Thi thay đổi, giọng nói âm trầm của Tiêu Hách Thiên vang lên: “Nghe nói cô là loại đàn bà chỉ cần có tiền là ngủ được, chi bằng chúng ta cùng nhau làm chuyện vui vẻ nhé?”
Đường Thi cắn răng. Bàn tay của Tiêu Hách Thiên rất không thành thật, có lẽ anh ta là cao thủ trên giường, biết phụ nữ nên vuốt ve như thế nào. Đường Thi nổi da gà, muốn phản kháng, Tiêu Hách Thiên lại cười nói: “Cô kêu đi, kêu cho mọi người đều thấy, chúng ta cùng nhau lên hot search!”
Hèn hạ! Đường Thi cắn răng, giả vờ bình tĩnh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Cô không nhận ra sao? Tôi rất hứng thú với dáng vẻ mặc sườn xám của cô.” Tiêu Hách Thiên cắn tai cô: “Giống như tình thú…”
“Tôi đêm đến ba, anh buông ra không?”
Đường Thi chỉ là phụ nữ nên không khỏe bằng đàn ông như Tiêu Hách Thiên. Vẻ mặt cô có phần kích động, cặp chân dài trắng nõn dưới làn váy quả thực dụ dỗ người ta phạm tội.
Tiêu Hách Thiên hít vào một hơi, sau đó huýt sáo, đè cô lên sofa: “Đường Thi, đừng giãy dụa nữa, tôi biết cô là loại người gì, chúng ta đều là cùng một loại người, chi bằng cùng nhau tận hứng đi?”
Ngay khi cô đang cân nhắc xem nên xử lý quan hệ phiền toái với Tiêu Hách Thiên như thế nào thì tay nắm cửa của cửa phòng nghỉ bỗng chuyển động. Cô giật mình, sau đó thấy cửa bị đẩy ra.
Là Tiêu Hách Thiên.
Đường Thi không ngờ Tiêu Hách Thiên lại một mình đến hậu trường tìm mình, khiến cô cảm thấy bất an, bèn cau mày hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
Tiêu Hách Thiên còn ra vẻ nghiêm trang: “Tôi cũng là khách quý, tại sao không thể đến hội trường?”
Đường Thi mím môi, sau đó nhìn về phía Tiêu Hách Thiên: “Vậy anh ở lại đây đi, tôi ra ngoài hít thở không khí.”
“Tại sao tôi vừa đến cô đã muốn đi?”
Tiêu Hách Thiên thấy Đường Thi mặc sườn xám đứng dậy, dáng người thướt tha khiến ánh mắt anh ta tối sầm, giữ chặt cổ tay Đường Thi. Cô cúi đầu nhìn, giọng nói lạnh lẽo: “Anh buông tay ra.”
“Tôi thấy bài viết cũ trên wiebo của cô.” Tiêu Hách Thiên ác liệt cười, khuôn mặt đúng là hình mẫu tiểu thịt tươi hoàn hảo trên màn ảnh, tiếc rằng lúc này nhìn thấy gương mặt này, Đường Thi chỉ cảm thấy khó chịu. “Trước kia cô đã follow tôi, cô là fans của tôi đúng không?
Cô dùng sức rút tay ra, sau đó muốn ra ngoài. Tiêu Hách Thiên không đuổi theo mà nhìn cô đi về phía cửa. Lúc kéo cửa, Đường Thị ngây ngẩn cả người, bởi vì cánh cửa bị khóa lại.
Đường Thi dùng sức kéo tay nắm cửa, phát hiện vô ích, bên ngoài có người chặn cửa, cô còn nghe thấy tiếng cửa bị khóa. Đường Thi đập lên cửa: “Ai ở bên ngoài?”
“Ha ha!” Giọng Thạch Họa vang lên từ bên ngoài: “Cô cứ ở trong đó đi! Tiêu Tiêu để mắt đến cô là phúc của cô! Đường Thi, cô cứ chờ chết đi, tôi muốn cô thân bại danh liệt!”
Đường Thi còn chưa kịp nói gì thì đằng sau, Tiêu Hách Thiên đã ôm chầm lấy cô, sau đó vuốt ve bụng cô cách lớp sườn xám. Sắc mặt Đường Thi thay đổi, giọng nói âm trầm của Tiêu Hách Thiên vang lên: “Nghe nói cô là loại đàn bà chỉ cần có tiền là ngủ được, chi bằng chúng ta cùng nhau làm chuyện vui vẻ nhé?”
Đường Thi cắn răng. Bàn tay của Tiêu Hách Thiên rất không thành thật, có lẽ anh ta là cao thủ trên giường, biết phụ nữ nên vuốt ve như thế nào. Đường Thi nổi da gà, muốn phản kháng, Tiêu Hách Thiên lại cười nói: “Cô kêu đi, kêu cho mọi người đều thấy, chúng ta cùng nhau lên hot search!”
Hèn hạ! Đường Thi cắn răng, giả vờ bình tĩnh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Cô không nhận ra sao? Tôi rất hứng thú với dáng vẻ mặc sườn xám của cô.” Tiêu Hách Thiên cắn tai cô: “Giống như tình thú…”
“Tôi đêm đến ba, anh buông ra không?”
Đường Thi chỉ là phụ nữ nên không khỏe bằng đàn ông như Tiêu Hách Thiên. Vẻ mặt cô có phần kích động, cặp chân dài trắng nõn dưới làn váy quả thực dụ dỗ người ta phạm tội.
Tiêu Hách Thiên hít vào một hơi, sau đó huýt sáo, đè cô lên sofa: “Đường Thi, đừng giãy dụa nữa, tôi biết cô là loại người gì, chúng ta đều là cùng một loại người, chi bằng cùng nhau tận hứng đi?”
/1848
|