Người chủ trì ra lệnh, một đám trẻ con lập tức dẫn theo đối tác tạm thời là những người qua đường chạy ra ngoài, Sakahara Kurosawa cũng vẫy vẫy điện thoại di động: "Liên hệ điện thoại di động, Đường Duy, lần này chúng ta là đối thủ!" "Tôi sẽ không nhân từ." Đường Duy cười gắn, sau đó người đàn ông cao lớn bên cạnh nói: “Đi thôi, chúng ta sắp bắt đầu tính thời gian. Đường Duy liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, vẫn cảm thấy hơi thở quen thuộc, nhưng những thói quen và bản năng lại cho cậu biết đây không phải là người đó trong ấn tượng của cậu.
Rốt cuộc là người nào... bị chọn tham gia vào nhóm chương trình? Thật sự trùng hợp vậy sao?
Mười phút sau, cô bé con lai xinh đẹp đã chế nhạo hai người Đường Duy là chủng tộc da vàng nhị đẳng là nhóm tìm thấy một thẻ bài poker đầu tiên. Ngay sau đó, Đường Duy cũng tìm thấy một tấm trong thang máy của trung tâm mua sắm, lại gửi cho Sakahara Kurosawa một tin nhắn ngắn, bên kia cũng trả lời nói đã tìm thấy rồi, trong túi của người phục vụ trong cửa hàng đồ ngọt. "Cái này cũng nghĩ ra được..."
Đường Duy dùng tiếng Trung cảm thán: "Thật là chỗ nào cũng giấu được, không biết Sakahara Kurosawa làm sao phát hiện ra..." Người đàn ông dường như nghe hiểu được, câu môi cười cười, nhưng Đường Duy không phát hiện được.
Ngay sau đó, một số đứa trẻ khác cũng tìm thấy những tấm thẻ mà nhóm chương trình giấu đi. Quá trình tìm kiếm của chúng cũng vô cùng thú vị. Một đứa trẻ nhiệt tình như lửa đến từ Bachy đã trực tiếp đi hỏi một chị gái trong áo ngực của chị ta có giấu lá bài nào không, cái này nếu đổi thành người khác sẽ lập tức bị quy kết là tội quấy rối tình dục, nhưng đứa trẻ hỏi rất ngây thơ, còn rất chân thành, làm ơn, làm ơn, chúng em đang quay chương trình, em cần tìm thẻ.
Người nước ngoài cũng rất nhiệt tình hào phóng, cô gái thơm lên trán cậu nhóc Bachy, trêu chọc cậu: "Nhóc đẹp trai, có lẽ khi em lớn lên chị sẽ cho em xem …"
Một đám khán giả bật cười, lao nhao cho rằng cậu nhóc này quá thú vị, cậu nhỏ bị chị gái sexy hôn một cái làm cho đầu óc choáng váng, mặt đỏ bừng, đến khi thấy chị gái đó quay đi mới hồi thần hô lại một câu, sau này trưởng thành nhất định em sẽ đến tìm chị.
Khương Thích đang ngồi trước TV, cười nghiêng ngã: “Ôi! Đứa nhỏ này sao mà đáng yêu như vậy! Nhưng thật ra rất đẹp, đôi mắt cũng rất đẹp." "Bachy là nơi xuất thân của các siêu mẫu, và Venezuela là nơi xuất thân của các hoa hậu Thế giới."
Đường Thi cũng canh đúng giờ để xem chương trình "Ánh sáng tương lai" trước TV, nhận xét một câu: "Tớ không biết Đường Duy nhà tớ có thể nhận được sự chào đón từ các chị gái sexy không?" “Đương nhiên là có rồi, con trai của cậu đẹp như vậy mà." Khương Thích vừa cắn hạt dưa, vừa cảm khái một câu: "Không biết khi nào tớ mới có thể sinh ra một đứa con trai thiên tài như vậy."
Đôi mắt Hàn Nhượng lập tức mắt sáng lên: "Tìm anh! Tìm anh! Khương Thích nương nương, mau đến lâm hạnh anh đi!"
Khương Thích hoảng sợ: “Anh làm gì vậy!" "Tại sao em vẫn không chịu kết hôn với anh?” Hàn Nhượng lộ ra vẻ mặt đau khổ, "Anh đã đợi em rất lâu rồi, vì sao em không đến lâm hạnh anh chứ." Khương Thích có chút lúng túng: "Bởi vì em... em..."
Cô ấy căn bản chưa có chuẩn bị xong, nhưng... cô ấy cũng còn gì để khiến Hàn Nhượng hao phí tâm tự như vậy, nếu còn để tình yêu của Hàn Nhượng tiếp tục bị mài mòn nữa, đó chính là lỗi của cô ấy.
Khương Thích hít sâu một hơi: "Em không phải sinh ra từ danh gia vọng tộc, nhà anh... gia đình anh sẽ không chán ghét em chứ?"
Cô ấy biết rõ bản thân mình có trọng lượng bao nhiêu, ba mẹ Thương Thích sớm đã ly hôn, mối quan hệ giữa cô và mẹ lại không được tốt, số tiền để chi trả trong lúc học đại học là do cô phải cố gắng đi làm thêm mới có được, cô chưa từng nghĩ lại có thể gặp được con người như Hàn Nhượng đây.
Rốt cuộc là người nào... bị chọn tham gia vào nhóm chương trình? Thật sự trùng hợp vậy sao?
Mười phút sau, cô bé con lai xinh đẹp đã chế nhạo hai người Đường Duy là chủng tộc da vàng nhị đẳng là nhóm tìm thấy một thẻ bài poker đầu tiên. Ngay sau đó, Đường Duy cũng tìm thấy một tấm trong thang máy của trung tâm mua sắm, lại gửi cho Sakahara Kurosawa một tin nhắn ngắn, bên kia cũng trả lời nói đã tìm thấy rồi, trong túi của người phục vụ trong cửa hàng đồ ngọt. "Cái này cũng nghĩ ra được..."
Đường Duy dùng tiếng Trung cảm thán: "Thật là chỗ nào cũng giấu được, không biết Sakahara Kurosawa làm sao phát hiện ra..." Người đàn ông dường như nghe hiểu được, câu môi cười cười, nhưng Đường Duy không phát hiện được.
Ngay sau đó, một số đứa trẻ khác cũng tìm thấy những tấm thẻ mà nhóm chương trình giấu đi. Quá trình tìm kiếm của chúng cũng vô cùng thú vị. Một đứa trẻ nhiệt tình như lửa đến từ Bachy đã trực tiếp đi hỏi một chị gái trong áo ngực của chị ta có giấu lá bài nào không, cái này nếu đổi thành người khác sẽ lập tức bị quy kết là tội quấy rối tình dục, nhưng đứa trẻ hỏi rất ngây thơ, còn rất chân thành, làm ơn, làm ơn, chúng em đang quay chương trình, em cần tìm thẻ.
Người nước ngoài cũng rất nhiệt tình hào phóng, cô gái thơm lên trán cậu nhóc Bachy, trêu chọc cậu: "Nhóc đẹp trai, có lẽ khi em lớn lên chị sẽ cho em xem …"
Một đám khán giả bật cười, lao nhao cho rằng cậu nhóc này quá thú vị, cậu nhỏ bị chị gái sexy hôn một cái làm cho đầu óc choáng váng, mặt đỏ bừng, đến khi thấy chị gái đó quay đi mới hồi thần hô lại một câu, sau này trưởng thành nhất định em sẽ đến tìm chị.
Khương Thích đang ngồi trước TV, cười nghiêng ngã: “Ôi! Đứa nhỏ này sao mà đáng yêu như vậy! Nhưng thật ra rất đẹp, đôi mắt cũng rất đẹp." "Bachy là nơi xuất thân của các siêu mẫu, và Venezuela là nơi xuất thân của các hoa hậu Thế giới."
Đường Thi cũng canh đúng giờ để xem chương trình "Ánh sáng tương lai" trước TV, nhận xét một câu: "Tớ không biết Đường Duy nhà tớ có thể nhận được sự chào đón từ các chị gái sexy không?" “Đương nhiên là có rồi, con trai của cậu đẹp như vậy mà." Khương Thích vừa cắn hạt dưa, vừa cảm khái một câu: "Không biết khi nào tớ mới có thể sinh ra một đứa con trai thiên tài như vậy."
Đôi mắt Hàn Nhượng lập tức mắt sáng lên: "Tìm anh! Tìm anh! Khương Thích nương nương, mau đến lâm hạnh anh đi!"
Khương Thích hoảng sợ: “Anh làm gì vậy!" "Tại sao em vẫn không chịu kết hôn với anh?” Hàn Nhượng lộ ra vẻ mặt đau khổ, "Anh đã đợi em rất lâu rồi, vì sao em không đến lâm hạnh anh chứ." Khương Thích có chút lúng túng: "Bởi vì em... em..."
Cô ấy căn bản chưa có chuẩn bị xong, nhưng... cô ấy cũng còn gì để khiến Hàn Nhượng hao phí tâm tự như vậy, nếu còn để tình yêu của Hàn Nhượng tiếp tục bị mài mòn nữa, đó chính là lỗi của cô ấy.
Khương Thích hít sâu một hơi: "Em không phải sinh ra từ danh gia vọng tộc, nhà anh... gia đình anh sẽ không chán ghét em chứ?"
Cô ấy biết rõ bản thân mình có trọng lượng bao nhiêu, ba mẹ Thương Thích sớm đã ly hôn, mối quan hệ giữa cô và mẹ lại không được tốt, số tiền để chi trả trong lúc học đại học là do cô phải cố gắng đi làm thêm mới có được, cô chưa từng nghĩ lại có thể gặp được con người như Hàn Nhượng đây.
/1848
|