Khi bọn họ đồng loạt tỉnh hồn lại, không hẹn mà cùng hít vào khí lạnh.
Bạc Dạ này ngay cả Vinh Nam cũng mång? Phương Hải không dám tin nhìn Bạc Da, anh… anh biết Vinh Nam là ai chăng?
Mà ở trong mắt Bạc Dạ, ông đây mặc kệ Vinh Nam mày là ai, thì đều là người trưởng thành rồi, có thể hành động thì tuyệt đối không mở miệng đe dọa, chỉ cần Vinh Nam dám ra tay trước lên, Bạc Dạ sẽ dám nổi gót mà đạp một cước tới.
Vinh Nam cổ nhịn lửa giận của mình, trợn mắt nhìn Bạc Dạ: “Anh biết mình đang nói cái gì không?”
Bạc Dạ làm như không nhìn thấy biểu hiện của nhẫn nhịn trên mặt anh ta, còn không nhẹ không nặng mà vừa lúc giẫm một cước lên mặt Vinh Nam: “O? Vậy các người có biết đã gây ra bao nhiêu tổn thương cho con trai tôi không?” nối.
Vinh Nam nghẹn họng, suýt chút nữa không thở
Bạc Dạ đúng là vô lai!
Có cầu nói là, thương nhân đều vô lại, quá nhiên là chính xác
Vinh Nam nhìn chằm chằm Bạc Dạ: “Đối với chuyện của con anh, chúng tôi vô cùng xin lỗi, và một loạt trách nhiệm phía sau chúng tôi sẽ thực hiện từng cái một, đồng thời cam đoan sẽ không tái xuất hiện lại vấn đề này, cậu Bạc Dạ, chúng tôi hiểu anh sốt ruột, thế nhưng cũng mời anh dành cho nhân viên của chúng tôi sự tôn trọng…” “À.” Bạc Dạ lại lành lạnh nói: “Tôi đã cố gắng tôn trọng các người, cũng cố gắng yên tâm về các người. Nhưng câu trả lời thuyết phục các người cho tôi chính là để một người mang tội giết người lẫn vào đoàn phim, còn muốn cho con tôi tham gia chương trình, mặt mũi các người ở đâu ra?” Ý là Vinh Nam và toàn bộ chương trình đều không biết xấu hổ?
Vinh Nam cản răng nghien lợi nói: “Không có, anh Bạc nói hoàn toàn chính xác, ngay từ đầu đúng là chương trình chúng tôi sơ say… Cho nên…” “Cho nên?”
Bạc Dạ nhếch miệng cười cười: “Định bồi thường thế nào? Tôi cảm thấy các người phải đứng trước máy quay công khai xin lỗi, có phải quá đáng không?”
Vinh Nam cả kinh.
Thân phận như anh ta không thể bị lộ ra trước mát công chúng, nhưng Bạo Dạ, lại đang ép anh ta phải phơi bày mọi thứ về mình!
Người đàn ông này… Thực sự là khó đối phó.
Vinh Nam vô ý thức nắm chặt nắm tay, vẻ bình tĩnh nãy giờ trên mặt của anh ta xuất hiện một chút lo lắng: “Cậu Bạc Dạ, về chuyện này… Lâm Hiếu Thần ra tay giết người là một vấn đề xác suất nhỏ, anh không thể đặt sai lầm có xác suất nhỏ ở trên người người khác..” “Vấn đề xác suất nhỏ vẫn là vấn đề!”
Bạc Dạ thích trêu chọc, cũng thích dùng mấy thứ này để ép Vinh Nam: “À, tại sao chương trình người ta không có người mang tội giết người, kỳ quái.”
Gân xanh trên ót Vinh Nam giật mình: “Tôi… Tôi làm sao biết.” “Vậy các người tự kiểm điểm đi.”
Lời nói của Bạc Dạ trực tiếp chặn bọn họ lại, sau đó anh tay trải dắt Đường Duy tay phải dắt Sakahara Kurosawa, không cho cảnh sát Henry ở trước mặt cùng toàn bộ người trong chương trình kể cả Vinh Nam chút mặt mũi.
Anh hời hợt giễu cợt nói: “Chờ khi nào các người công khai chuyện mất mặt này đồng thời xin lỗi, tôi sẽ đưa con trai tôi trở về. Các người cũng có thể lựa chọn không nói, nhưng chúng tôi cũng có quyền tiết lộ điều đó, tôi tin rằng cảnh sát Luân Đôn công bằng nhất định sẽ đứng về phía chúng tôi. Một chương trình xảy ra một vụ án giết người mà không có một chút lực ứng phó với khủng hoáng quan hệ công sao còn có thể tồn tại trên đời?” Ngụ ý của anh thật ra là muốn tiêu diệt toàn bộ chương trình?
Khi Bạc Dạ dắt hai đứa trẻ và quay đầu rời đi, Vinh Nam và những người khác không quay lại. Đến khi nhìn bóng lưng của anh biến mất, Vinh
Nam mới nghiêm khắc một câu thô tục.
Ngải Tư đời này anh ta chưa từng thấy người tôn quý ưu nhã như Vinh Nam lại bùng nổ nói một câu không văn minh, thế nhưng lần này anh ta lại bị Bạc Dạ đao thương bất nhập lại khó chơi này dồn đến mức phải chửi bậy.
Lục Y Đình lập tức ở một bên dụ dỗ nói: “Ngài Vinh Nam, anh đừng nóng giận như vậy… Chúng tôi trở về suy nghĩ biện pháp giải quyết.” “Giải quyết như thế nào?”
Vinh Nam nổi giận gầm lên một tiếng: Dạ hiện tại đang đè đầu chúng ta bắt chúng ta xin lõi!”
Ngải Tư và Lục Y Đình đều trầm mặc. “Nếu bị những người khác biết chuyện này, bảy đứa trẻ này nhất định sẽ bị bọn họ đón về nước hết, điều này đại diện cho cái gì các người biết không, đại diện cho việc chỉ một đám trẻ mà không ai trong chúng ta kiểm soát
Bạc Dạ muốn phá hỏng toàn bộ ván cờ của anh tal
Vinh Nam rất tức giận, bởi vì những lời này không thể nói ra trước mặt Bạc Dạ, cho nên chúng đè nặng trong lòng, trở thành cái gai trong cố hong. Anh ta nắm tay, nhìn Phương Hải run lấy bấy ở một bên, mång một câu phế vật.
Những đứa trẻ bị cảnh sát đưa ra xa vây lại, thấy biểu tình âm trầm trên mặt Vinh Nam lại càng hoảng sợ, Vinh Nam ý thức được mình không thể tức giận như thế này, nên chỉ có thể bày ra một khuôn mặt tươi cười khác, Eva tiến lên gọi một tiếng: “Chú.”
Nhìn đàn ông đẹp mắt, luôn làm tâm tình người ta vui thích.
Eva bày tư thế của một thiên kim tiểu thư, cô bé kéo làn váy nhón chân lên và chào, Vinh Nam lên tiếng: “Chào cháu.” “Chú ơi, xin hỏi bạn nhỏ Đường Duy và Sakahara
Kurosawa đâu rồi?”
Thật ra cô bé rất khinh thường hai người này, nhưng để giữ hình tượng tốt của mình trước mặt người khác, cô bé không để lộ ra vẻ khinh thường trong giọng điệu.
Vinh Nam nhớ tới chuyện này lại một bụng tức giận, đáng tiếc anh ta không thể trút giận lên những đứa trẻ ngậm thìa vàng này, nên chỉ có thể cứng ngắc nói: “Đi rồi, ba các bạn dẫn các bạn đi rồi”
Eva không nghĩ tới giọng của Vinh Nam lại lạnh như thế, cô bé ngoài ý muốn nghĩ tới người đàn ông khí thế khùng bő bên người Đường Duy kia.
Chết tiệt, dựa vào cái gì mà người lớn đều xoay xung quanh câu chứ? Dựa vào cái gì chứ?
Eva nåm chặt nắm tay, cho tới bây giờ… Cho tới bây giờ cô bé chưa từng nhận được sự quan tâm như vậy… Vì sao… Đường Duy có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người?
Sau đó Vinh Nam dẫn Ngải Tư và Lục Y Đình đi, Lục Y Đình lúc đi còn sâu sắc nhìn Eva: “Cô bé, đừng suy đoán xem người lớn nghĩ gì, tuổi nào nên làm chuyện nấy, một khi vi phạm, hậu quả sẽ giống hai nhóc con xấu xa kia.”
Lục Y Đình cảm thấy sớm muộn gì Đường Duy cũng có một ngày, bị sự tài trí thông minh của mình cắn trả.
Eva bị Lục Y Đình cảnh cáo nên sắc mặt trắng nhợt, sau đó cô bé nói không nên lời.
Phương Hải được Vinh Nam để lại để giải quyết các vấn đề tiếp theo của bọn trẻ, sau đó Vinh Nam cùng Ngải Tư tiếp tục quay đầu đi nghĩ biện pháp giải quyết phiền toái lớn Bạc Dạ này như thế nào. Sau khi lên xe, Vinh Nam chưa hề nói chuyện, về sau anh ta cơ hồ nghiến răng nói: “Rốt cuộc là làm sao… Bạc Dạ thoát khỏi kiểm tra an ninh?”
Anh ta đã ra lệnh, không cho Bạc Dạ ra khỏi nước.
Ngải Tư lái xe, không dám phỏng đoán tâm tu
Vinh Nam, Lục Y Đình nói một câu: “Khả năng có người giúp anh ta.”
Có người giúp anh ta.
Ánh mắt Vinh Nam chợt lạnh lẽo, đến cùng bên người Bạc Dạ còn có ai có thể lọt lưới?
Thậm chí có thể… Giúp anh thoát khỏi vòng kiểm tra của hải quan, để anh lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở Luân Đôn!
Bạc Dạ này ngay cả Vinh Nam cũng mång? Phương Hải không dám tin nhìn Bạc Da, anh… anh biết Vinh Nam là ai chăng?
Mà ở trong mắt Bạc Dạ, ông đây mặc kệ Vinh Nam mày là ai, thì đều là người trưởng thành rồi, có thể hành động thì tuyệt đối không mở miệng đe dọa, chỉ cần Vinh Nam dám ra tay trước lên, Bạc Dạ sẽ dám nổi gót mà đạp một cước tới.
Vinh Nam cổ nhịn lửa giận của mình, trợn mắt nhìn Bạc Dạ: “Anh biết mình đang nói cái gì không?”
Bạc Dạ làm như không nhìn thấy biểu hiện của nhẫn nhịn trên mặt anh ta, còn không nhẹ không nặng mà vừa lúc giẫm một cước lên mặt Vinh Nam: “O? Vậy các người có biết đã gây ra bao nhiêu tổn thương cho con trai tôi không?” nối.
Vinh Nam nghẹn họng, suýt chút nữa không thở
Bạc Dạ đúng là vô lai!
Có cầu nói là, thương nhân đều vô lại, quá nhiên là chính xác
Vinh Nam nhìn chằm chằm Bạc Dạ: “Đối với chuyện của con anh, chúng tôi vô cùng xin lỗi, và một loạt trách nhiệm phía sau chúng tôi sẽ thực hiện từng cái một, đồng thời cam đoan sẽ không tái xuất hiện lại vấn đề này, cậu Bạc Dạ, chúng tôi hiểu anh sốt ruột, thế nhưng cũng mời anh dành cho nhân viên của chúng tôi sự tôn trọng…” “À.” Bạc Dạ lại lành lạnh nói: “Tôi đã cố gắng tôn trọng các người, cũng cố gắng yên tâm về các người. Nhưng câu trả lời thuyết phục các người cho tôi chính là để một người mang tội giết người lẫn vào đoàn phim, còn muốn cho con tôi tham gia chương trình, mặt mũi các người ở đâu ra?” Ý là Vinh Nam và toàn bộ chương trình đều không biết xấu hổ?
Vinh Nam cản răng nghien lợi nói: “Không có, anh Bạc nói hoàn toàn chính xác, ngay từ đầu đúng là chương trình chúng tôi sơ say… Cho nên…” “Cho nên?”
Bạc Dạ nhếch miệng cười cười: “Định bồi thường thế nào? Tôi cảm thấy các người phải đứng trước máy quay công khai xin lỗi, có phải quá đáng không?”
Vinh Nam cả kinh.
Thân phận như anh ta không thể bị lộ ra trước mát công chúng, nhưng Bạo Dạ, lại đang ép anh ta phải phơi bày mọi thứ về mình!
Người đàn ông này… Thực sự là khó đối phó.
Vinh Nam vô ý thức nắm chặt nắm tay, vẻ bình tĩnh nãy giờ trên mặt của anh ta xuất hiện một chút lo lắng: “Cậu Bạc Dạ, về chuyện này… Lâm Hiếu Thần ra tay giết người là một vấn đề xác suất nhỏ, anh không thể đặt sai lầm có xác suất nhỏ ở trên người người khác..” “Vấn đề xác suất nhỏ vẫn là vấn đề!”
Bạc Dạ thích trêu chọc, cũng thích dùng mấy thứ này để ép Vinh Nam: “À, tại sao chương trình người ta không có người mang tội giết người, kỳ quái.”
Gân xanh trên ót Vinh Nam giật mình: “Tôi… Tôi làm sao biết.” “Vậy các người tự kiểm điểm đi.”
Lời nói của Bạc Dạ trực tiếp chặn bọn họ lại, sau đó anh tay trải dắt Đường Duy tay phải dắt Sakahara Kurosawa, không cho cảnh sát Henry ở trước mặt cùng toàn bộ người trong chương trình kể cả Vinh Nam chút mặt mũi.
Anh hời hợt giễu cợt nói: “Chờ khi nào các người công khai chuyện mất mặt này đồng thời xin lỗi, tôi sẽ đưa con trai tôi trở về. Các người cũng có thể lựa chọn không nói, nhưng chúng tôi cũng có quyền tiết lộ điều đó, tôi tin rằng cảnh sát Luân Đôn công bằng nhất định sẽ đứng về phía chúng tôi. Một chương trình xảy ra một vụ án giết người mà không có một chút lực ứng phó với khủng hoáng quan hệ công sao còn có thể tồn tại trên đời?” Ngụ ý của anh thật ra là muốn tiêu diệt toàn bộ chương trình?
Khi Bạc Dạ dắt hai đứa trẻ và quay đầu rời đi, Vinh Nam và những người khác không quay lại. Đến khi nhìn bóng lưng của anh biến mất, Vinh
Nam mới nghiêm khắc một câu thô tục.
Ngải Tư đời này anh ta chưa từng thấy người tôn quý ưu nhã như Vinh Nam lại bùng nổ nói một câu không văn minh, thế nhưng lần này anh ta lại bị Bạc Dạ đao thương bất nhập lại khó chơi này dồn đến mức phải chửi bậy.
Lục Y Đình lập tức ở một bên dụ dỗ nói: “Ngài Vinh Nam, anh đừng nóng giận như vậy… Chúng tôi trở về suy nghĩ biện pháp giải quyết.” “Giải quyết như thế nào?”
Vinh Nam nổi giận gầm lên một tiếng: Dạ hiện tại đang đè đầu chúng ta bắt chúng ta xin lõi!”
Ngải Tư và Lục Y Đình đều trầm mặc. “Nếu bị những người khác biết chuyện này, bảy đứa trẻ này nhất định sẽ bị bọn họ đón về nước hết, điều này đại diện cho cái gì các người biết không, đại diện cho việc chỉ một đám trẻ mà không ai trong chúng ta kiểm soát
Bạc Dạ muốn phá hỏng toàn bộ ván cờ của anh tal
Vinh Nam rất tức giận, bởi vì những lời này không thể nói ra trước mặt Bạc Dạ, cho nên chúng đè nặng trong lòng, trở thành cái gai trong cố hong. Anh ta nắm tay, nhìn Phương Hải run lấy bấy ở một bên, mång một câu phế vật.
Những đứa trẻ bị cảnh sát đưa ra xa vây lại, thấy biểu tình âm trầm trên mặt Vinh Nam lại càng hoảng sợ, Vinh Nam ý thức được mình không thể tức giận như thế này, nên chỉ có thể bày ra một khuôn mặt tươi cười khác, Eva tiến lên gọi một tiếng: “Chú.”
Nhìn đàn ông đẹp mắt, luôn làm tâm tình người ta vui thích.
Eva bày tư thế của một thiên kim tiểu thư, cô bé kéo làn váy nhón chân lên và chào, Vinh Nam lên tiếng: “Chào cháu.” “Chú ơi, xin hỏi bạn nhỏ Đường Duy và Sakahara
Kurosawa đâu rồi?”
Thật ra cô bé rất khinh thường hai người này, nhưng để giữ hình tượng tốt của mình trước mặt người khác, cô bé không để lộ ra vẻ khinh thường trong giọng điệu.
Vinh Nam nhớ tới chuyện này lại một bụng tức giận, đáng tiếc anh ta không thể trút giận lên những đứa trẻ ngậm thìa vàng này, nên chỉ có thể cứng ngắc nói: “Đi rồi, ba các bạn dẫn các bạn đi rồi”
Eva không nghĩ tới giọng của Vinh Nam lại lạnh như thế, cô bé ngoài ý muốn nghĩ tới người đàn ông khí thế khùng bő bên người Đường Duy kia.
Chết tiệt, dựa vào cái gì mà người lớn đều xoay xung quanh câu chứ? Dựa vào cái gì chứ?
Eva nåm chặt nắm tay, cho tới bây giờ… Cho tới bây giờ cô bé chưa từng nhận được sự quan tâm như vậy… Vì sao… Đường Duy có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người?
Sau đó Vinh Nam dẫn Ngải Tư và Lục Y Đình đi, Lục Y Đình lúc đi còn sâu sắc nhìn Eva: “Cô bé, đừng suy đoán xem người lớn nghĩ gì, tuổi nào nên làm chuyện nấy, một khi vi phạm, hậu quả sẽ giống hai nhóc con xấu xa kia.”
Lục Y Đình cảm thấy sớm muộn gì Đường Duy cũng có một ngày, bị sự tài trí thông minh của mình cắn trả.
Eva bị Lục Y Đình cảnh cáo nên sắc mặt trắng nhợt, sau đó cô bé nói không nên lời.
Phương Hải được Vinh Nam để lại để giải quyết các vấn đề tiếp theo của bọn trẻ, sau đó Vinh Nam cùng Ngải Tư tiếp tục quay đầu đi nghĩ biện pháp giải quyết phiền toái lớn Bạc Dạ này như thế nào. Sau khi lên xe, Vinh Nam chưa hề nói chuyện, về sau anh ta cơ hồ nghiến răng nói: “Rốt cuộc là làm sao… Bạc Dạ thoát khỏi kiểm tra an ninh?”
Anh ta đã ra lệnh, không cho Bạc Dạ ra khỏi nước.
Ngải Tư lái xe, không dám phỏng đoán tâm tu
Vinh Nam, Lục Y Đình nói một câu: “Khả năng có người giúp anh ta.”
Có người giúp anh ta.
Ánh mắt Vinh Nam chợt lạnh lẽo, đến cùng bên người Bạc Dạ còn có ai có thể lọt lưới?
Thậm chí có thể… Giúp anh thoát khỏi vòng kiểm tra của hải quan, để anh lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở Luân Đôn!
/1848
|