Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 782

/1848


Khi Bạc Dạ trở về vào đêm hôm đó, anh đã đưa Đường Duy ra ngoài đi dạo.

Đường Duy và Sakahara Kurosawa dọn ra khỏi khách sạn đó, lúc dọn ra ngoài thì tình cờ gặp đám người Phương Hải, điều này làm cho Phương Hải đặc biệt lo lắng, đây tương đương với việc đưa Đường Duy ra khỏi chương trình, Phương Hải liền lôi kéo khuyên can Bạc Dạ một hồi…

Nhưng mà Bạc Dạ từ đầu đến cuối chỉ nói một

Không đời nào. câu.

Muốn con trai anh ở lại một chương trình luôn ẩn tàng nguy hiểm sao?

Thậm chí nghĩ thôi cũng không muốn!

Bạc Dạ để lại bóng lưng lạnh lùng, trực tiếp đưa Đường Duy cùng Sakahara Kurosawa rời đi, Phương Hải kéo Sakahara Kurosawa lại nói: “Cái kia.. Sakahara Kurosawa, anh phải… phải để lại.”

Sakahara Kurosawa cũng không phải là con trai của anh!

Nhưng mà Bạc Dạ nheo mắt lại: “Ba của Sakahara Kurosawa cùng với tôi vào sinh ra tử, cũng cùng nhau trải qua nguy hiểm, tôi đương nhiên cũng phải lo cho sự an toàn của con trai đồng đội. Làm một người ba, tôi không muốn con trai mình và những đứa trẻ cùng lứa của con trai mình tiếp tục bị đe dọa như thế này. Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ chuyển lời với Bộ trưởng Bộ Tài chính Nhật Bản, cho nên ông không cần phải lo lắng.”

Điều này có nghĩa là muốn tố cáo với Nhật Bản!Phương Hải sợ tới mức chân phát run, vô thức nói: “Không được… Đây là vi phạm hợp đồng mà tổ chương trình của chúng tôi đã ký lúc đầu..”

Bạc Dạ bật cười ngay tại chỗ!

Anh là ai? Anh là một doanh nhân! Anh là người đưa ra tất cả các quy tắc, vậy mà lại có người cùng anh nói đến quy tắc?

Bạc Dạ để Đường Duy và Sakahara Kurosawa đứng sang bên cạnh trước, đồng thời duỗi ngón tay mảnh khảnh của mình ra gõ gõ trên mặt bàn trước mặt, nhìn động tác có vẻ không nghiêm túc, phóng khoáng, nhưng Phương Hải lại cảm thấy một sự ớn lạnh khắp cả người.

Bạc Dạ nhếch khóe môi: “Vi phạm hợp đồng?” Phương Hải run rẩy giải thích: “Không phải đầu cậu Bạc Dạ, tôi chỉ là quá nôn nóng. Kỳ thực mọi người đều là làm công… Mọi việc đều phải thực hiện theo đúng quy trình của hợp đồng có đúng không? Đường Duy và Sakahara Kurosawa đều là bỏ ra không ít tiền mời đến quay chương trình, cho nên mọi người vốn là muốn hợp tác vui vẻ, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ xảy ra loại chuyện này. Anh, anh không thể trực tiếp phá hủy tất cả sự cân bằng, tất cả mọi người nên tôn trọng lẫn nhau…”

Bạc Dạ nghe Phương Hải lải nhải một thôi một hồi, không có lời nào hữu ích, nghe xong chán nản lắc lắc ngón tay, sau đó lại gõ bàn, nói: “Nói cái gì khiến tôi có hứng thú đi, tôi hỏi ông, khi ký hợp đồng, các ông có thừa nhận rằng sẽ có tình huống người chủ trì giết người không?”

Phương Hải ngơ ngác lắc đầu.

Bạc Dạ chế giễu: “Như vậy còn không phải là hết sao! Chính các ông là người đã phá vỡ sự cân bằng các quy định trong hợp đồng, khiến con trai tôi bị bao vây trong tình trạng nguy hiểm, bây giờ các ông lại còn lật ngược, nói tôi đã vi phạm hợp đồng?”

Phương Hải run rẩy: “Không, không, tôi không có ý đó đâu cậu Bạc Dạ, tại tôi diễn đạt không tốt. Tôi hoàn toàn không có ý trách cứ anh.”

Bạc Dạ tiếp tục chế nhạo, dùng ánh mắt ra hiệu cho ông ta, ý là, bịa đi, để tôi xem ông có thể bịa ra được một bông hoa hay không.

Phương Hải không có gì để nói.

Nhưng mà Bạc Dạ lại nói: “Sao vậy, ông có muốn tiếp tục tranh luận về nội dung hợp đồng với tôi không?”

Phương Hải lập tức nói: “Không, không, Cậu Bạc Dạ… Những gì anh nói đều đúng, tất cả đều là trách nhiệm của tổ chương trình, chúng tôi sẽ tự kiểm điểm…” “Tự kiểm điểm là tốt.”

Bạc Dạ chế giễu nhìn Phương Hải một cái, sau đó hạ giọng nói: “Trở về nói cho ông chủ của anh, đừng tưởng rằng tôi không biết anh ta đang giở trò gì, tôi chỉ muốn xem hết những con bài chưa lật trong tay anh ta. Không phải là muốn đối phó với tôi sao, tôi rất thích loại người không sợ chết như ông chủ của các anh.”

Phương Hải bị lời cảnh cáo của Bạc Dạ dọa đến toát mồ hôi lạnh.

Sau đó Bạc Dạ cười nhẹ hai tiếng rồi không nói gì nữa, xoay người nằm lấy tay của Sakahara Kurosawa cùng Đường Duy, Đường Duy hỏi: “Chúng ta đi đâu?” “Đến một khách sạn khác.” “Có phải tốt hơn cái này không?” “Đương nhiên, cái loại khách sạn rác rưới này, chỉ có ăn mày mới ở.”

Phương Hải im lặng run rẩy khi nghe lời này của Bạc Dạ. Bạc Dạ, đây là… đang vòng vèo màng ông chủ Vinh Nam của bọn họ là ăn mày sao?

Anh thật sự là rất ngang ngược vô loi! Làm sao anh có thể trở thành người như thế này!

Càng ngày càng khó chống đỡ!

Sau khi Bạc Dạ đưa Đường Duy và Sakahara Kurosawa ra khỏi khách sạn, cách đó không xa có một chiếc xe chạy tới, anh mở cửa sau để bọn trẻ lên trước, sau đó anh mở cửa xe lên ghế lái phụ.

Vừa lên xe, Đường Duy liền nghe thấy tiếng nói truyền đến từ ghế lái: “Học trò nhỏ, chú nghe nói con đã lập công lớn, bắt được kẻ giết người?”

Đường Duy mừng rỡ, vươn đầu về phía trước kêu to: “Thầy!”

Kỳ Mặc lái xe, nửa đêm rồi còn đeo kính râm trên mặt: “Làm sao vậy, bất ngờ?” “Cực kỳ bất ngờ!”

Giọng nói của Đường Duy tràn ngập sự vui vẻ: “Oa! Mọi người đều đến đây sao! Chú Tùng Sam đâu?” “Bọn họ ở trong khách sạn chờ con, nói buổi tối sẽ dẫn con đi ra ngoài ăn đồ ăn ngon. Mà này, đây là bạn tốt của con sao?” “Chào chú ạ.”

Sakahara Kurosawa lễ phép mim cười: “Cháu là bạn của Đường Duy, chú có thể gọi cháu là

Sakahara Kurosawa.” “Sakahara Kurosawa phải không?” Kỳ Mặc xua tay: “Thực xin lỗi, lúc trước chú hack cơ sở dữ liệu của các cháu, điều tra thân phận của cháu một chút.” …Tại sao người này lại có thể nói chuyện hack thông tin dữ liệu của người ta ra ngoài một cách dễ dàng như vậy?

Sakahara Kurosawa hơi kinh ngạc: “Chú cũng làm?” “O?”

Kỳ Mặc hỏi lại một câu: “Sao cháu không hỏi Đường Duy xem kỹ năng của nó học được từ ai?”

Sakahara Kurosawa quay đầu tò mò nhìn Đường

Duy, chỉ thấy thằng nhóc đắc ý nói: “Đây là thầy của tớ, chuyên gia hacker cao cấp nhất thế giới! R7CKY!” Sakahara Kurosawa mở to hai mắt: “Cái gì… Cao thủ hacker R7CKY? Là chú sao?!”

Kỳ Mặc nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu, cười nói: “Cháu cũng có nghe nói qua? Thật là kinh ngạc, xem ra cũng không phải là một cậu bé ngoan.” “Haha.”

Sakahara Kurosawa ngượng ngùng sờ sau gáy: “Chủ yếu là do lần trước chú xâm nhập vào cơ sở dữ liệu ngân hàng của nước cháu, ba cháu đã tức giận đến mức phát hỏa lớn ở nhà. Ông ấy nói rằng ông ấy muốn truy bắt hacker trên toàn quốc, ông ấy nói nếu bắt được chú thì nhất định sẽ mổ xẻ chú ra.”

Kỳ Mặc lập tức rụt cổ: “Mẹ kiếp, ba của cháu đáng sợ như vậy? Người hung bạo như vậy làm sao có thể là Bộ trưởng Bộ Tài chính?”

Đường Duy cười to: “Chú xong rồi. Gặp phải con trai của kẻ thù.” “Cháu sẽ không tố giác chú.” Sakahara

Kurosawa lập tức vung tay lên nói: “Cháu thật sự rất ghen tị với Đường Duy, ở bên cạnh có những người như các chú.” “Nói thật ra đây không phải là một loại may mån.”

Kỳ Mặc lái xe, nhún vai nói: “Tuy rằng chứ không phải người xấu, nhưng cũng không phái người tốt.”

Sakahara Kurosawa im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Phạm trù người tốt người xấu, ở một mức độ nào đó, rất dễ vượt qua ranh giới.”

/1848

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status