“Xong rồi.”
Kỳ Mặc thả người ngồi xuống ghế sô pha phía sau: “Bị Sakahara Kurosawa nói như vậy, cảm giác mọi chuyện đều trở lại điểm ban đầu.”
Lúc này, những ý nghĩ ban đầu quanh quẩn trong đầu Đường Duy đã bắt đầu càng lúc càng mạnh mẽ hơn…
Nếu suy đoán của cậu không sai… nếu không có gì sai thì…
Vậy loại trừ những khả năng đó ra, kết hợp các lựa chọn còn lại, dù cho đó là không thể…
Vậy chắc chắn là thật rồi.
Đường Duy nằm chặt tay: “Con biết rồi.” “Cậu biết gì?”
Từ khóe miệng Đường Duy phun ra một từ, ngay lúc tiếng nói vừa hạ xuống, con ngươi của mọi người trong giây lát co rút thành hình kim.
Tất cả mọi người đều bị câu trả lời trong miệng của Đường Duy làm cho kinh ngạc tới mức không nói nên lời.
Quả thực là… Theo cách này, mọi chuyện đều có the giải thích được một cách dễ dàng… Ngay từ đầu, đã có người cố gắng hết sức để Thất Tông Toi nổi lên trên mặt nước, sau đó lại triệu tập báy đứa trẻ lại hợp thành Thất Tông Tội mới. Tất cả đều có mối liên hệ lại với nhau.
Duy nhất, thiếu duy nhất một thứ.
Mắt xích quan trọng đó đã không được chứng minh bởi bất kỳ bằng chứng nào.
Bạc Dạ cảm thấy rằng những manh mối trong đầu anh vẫn còn thiếu một mảnh ghép chí mạng, về cơ bản thì đã rõ ràng, có lẽ chỉ thieu một bước cuối cùng nữa thôi. án.” “Không sao, có lẽ… con có thể tìm ra được đáp
Đường Duy thì thào nói nhỏ: “B, ba có tin con không?” “Ba tin con.” Bạc Dạ dừng lại: “Nhưng ba không muốn con mạo hiểm một mình.”
Vẻ mặt của Đường Duy sững sờ, sau đó đáp: “Da, vâng ạ. Để bảo vệ mẹ ngốc nghếch, chúng ta hãy cùng kề vai sát cánh.”
Ánh mắt Bạc Dạ sâu thẩm, cùng với bóng tối của đêm đen, nó dần dần trở nên u ám khó tả.
Tất cả những điều này… tất cả chúng đều có thể chi là những quân cờ do ai đó sắp đặt.
Tất cả bọn họ đều không thoát được, như con chim bị troi buộc trong long.
Đường Duy đã ngủ cả đêm trong khách sạn cùng Sakahara Kurosawa.
Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Bạc Dạ đã tháo những chiếc băng đó ra cho cậu, vừa tháo vừa nói: “Được rồi được rồi, đủ để răn đe rồi, sau này không cần tiếp tục nữa.” “Con có thể tiếp tục diễn.” Đường Duy bày ra một vẻ mặt yếu ớt vô lực: “Ba ba, nhớ lừa tiền cho con, lừa thêm vài triệu… nếu không công con ngã xuống lầu thành công cốc mất.” “Haha.” Bạc Dạ cười phá lên khi nghe thấy lời của Đường Duy: “Không ngờ lòng tham của con lại lớn vậy.” “Đúng vậy đó.” Đường Duy khinh thường nói:”Không phải ba cũng lừa mẹ con năm triệu rồi sao, hứ, thật keo kiệt.”
Khuôn mặt của Bạc Dạ trở nên cứng đờ: “Khi đó mẹ con không phải. Không phải bị mù sao! Bây giờ tất cả tiền của ba đều là của con, con có thể cho Đường Thi bao nhiêu tùy ý mà.”
Đường Duy không tin: “Vậy thì con muốn cổ phần của tập đoà khách sạn này.” “O, lấy đi.” “Ba còn gì nữa không?” “Công trường kiến trúc.” “Cao ốc Quốc Khánh.”.. ” Truyền thông sáng tạo Universe.” “Chờ đã, công ty lấn át truyền thông Starlight?” Đường Duy nghe đến tên đã sửng sốt đến ngây người: “Gần đây nó mới nổi lên, khí thế vô cùng mạnh. Con nghe giám đốc Phương Hải nói rồi..” “Đúng rồi.” Bạc Dạ một bên quấn băng một bên nhẹ nhàng nói: “Rảnh rỗi mà, không muốn thấy một nhà Phúc Trăn đoc chiếm, vì vậy nên mở một công ty giải trí có tính chất tương tự, để cho họ có trải nghiệm bị nghiền nát. ” không!
Ba đừng không biết xấu hổ như vậy có được không?
Kỳ Mặc thả người ngồi xuống ghế sô pha phía sau: “Bị Sakahara Kurosawa nói như vậy, cảm giác mọi chuyện đều trở lại điểm ban đầu.”
Lúc này, những ý nghĩ ban đầu quanh quẩn trong đầu Đường Duy đã bắt đầu càng lúc càng mạnh mẽ hơn…
Nếu suy đoán của cậu không sai… nếu không có gì sai thì…
Vậy loại trừ những khả năng đó ra, kết hợp các lựa chọn còn lại, dù cho đó là không thể…
Vậy chắc chắn là thật rồi.
Đường Duy nằm chặt tay: “Con biết rồi.” “Cậu biết gì?”
Từ khóe miệng Đường Duy phun ra một từ, ngay lúc tiếng nói vừa hạ xuống, con ngươi của mọi người trong giây lát co rút thành hình kim.
Tất cả mọi người đều bị câu trả lời trong miệng của Đường Duy làm cho kinh ngạc tới mức không nói nên lời.
Quả thực là… Theo cách này, mọi chuyện đều có the giải thích được một cách dễ dàng… Ngay từ đầu, đã có người cố gắng hết sức để Thất Tông Toi nổi lên trên mặt nước, sau đó lại triệu tập báy đứa trẻ lại hợp thành Thất Tông Tội mới. Tất cả đều có mối liên hệ lại với nhau.
Duy nhất, thiếu duy nhất một thứ.
Mắt xích quan trọng đó đã không được chứng minh bởi bất kỳ bằng chứng nào.
Bạc Dạ cảm thấy rằng những manh mối trong đầu anh vẫn còn thiếu một mảnh ghép chí mạng, về cơ bản thì đã rõ ràng, có lẽ chỉ thieu một bước cuối cùng nữa thôi. án.” “Không sao, có lẽ… con có thể tìm ra được đáp
Đường Duy thì thào nói nhỏ: “B, ba có tin con không?” “Ba tin con.” Bạc Dạ dừng lại: “Nhưng ba không muốn con mạo hiểm một mình.”
Vẻ mặt của Đường Duy sững sờ, sau đó đáp: “Da, vâng ạ. Để bảo vệ mẹ ngốc nghếch, chúng ta hãy cùng kề vai sát cánh.”
Ánh mắt Bạc Dạ sâu thẩm, cùng với bóng tối của đêm đen, nó dần dần trở nên u ám khó tả.
Tất cả những điều này… tất cả chúng đều có thể chi là những quân cờ do ai đó sắp đặt.
Tất cả bọn họ đều không thoát được, như con chim bị troi buộc trong long.
Đường Duy đã ngủ cả đêm trong khách sạn cùng Sakahara Kurosawa.
Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Bạc Dạ đã tháo những chiếc băng đó ra cho cậu, vừa tháo vừa nói: “Được rồi được rồi, đủ để răn đe rồi, sau này không cần tiếp tục nữa.” “Con có thể tiếp tục diễn.” Đường Duy bày ra một vẻ mặt yếu ớt vô lực: “Ba ba, nhớ lừa tiền cho con, lừa thêm vài triệu… nếu không công con ngã xuống lầu thành công cốc mất.” “Haha.” Bạc Dạ cười phá lên khi nghe thấy lời của Đường Duy: “Không ngờ lòng tham của con lại lớn vậy.” “Đúng vậy đó.” Đường Duy khinh thường nói:”Không phải ba cũng lừa mẹ con năm triệu rồi sao, hứ, thật keo kiệt.”
Khuôn mặt của Bạc Dạ trở nên cứng đờ: “Khi đó mẹ con không phải. Không phải bị mù sao! Bây giờ tất cả tiền của ba đều là của con, con có thể cho Đường Thi bao nhiêu tùy ý mà.”
Đường Duy không tin: “Vậy thì con muốn cổ phần của tập đoà khách sạn này.” “O, lấy đi.” “Ba còn gì nữa không?” “Công trường kiến trúc.” “Cao ốc Quốc Khánh.”.. ” Truyền thông sáng tạo Universe.” “Chờ đã, công ty lấn át truyền thông Starlight?” Đường Duy nghe đến tên đã sửng sốt đến ngây người: “Gần đây nó mới nổi lên, khí thế vô cùng mạnh. Con nghe giám đốc Phương Hải nói rồi..” “Đúng rồi.” Bạc Dạ một bên quấn băng một bên nhẹ nhàng nói: “Rảnh rỗi mà, không muốn thấy một nhà Phúc Trăn đoc chiếm, vì vậy nên mở một công ty giải trí có tính chất tương tự, để cho họ có trải nghiệm bị nghiền nát. ” không!
Ba đừng không biết xấu hổ như vậy có được không?
/1848
|