Bạc Dạ cùng đám nhân viên y tế đã tìm kiếm mười lăm phút, cuối cùng phải thông qua camera giám sát mới có thể nắm được tung tích của cô. Không ngờ người phụ nữ này lại học được cách lẩn trốn camera và hành động. Sự thông minh của cô lúc này khiến anh cảm thấy đáng sợ. Cuối cùng, người ta trông thấy Đường Thi đứng ở góc nhà xác, cạnh vị trí của Đường Dịch. Cô đang nói không ngừng, vừa nói vừa khóc. Bạc Dạ tiến lên trước, mới nghe được cô đang xin lỗi, lặp đi lặp lại câu xin lỗi.
Cô nói: “Xin lỗi… anh trai… xin lỗi… nhất định là anh đang lừa em đúng không? Em còn phải tổ chức sinh nhật cho anh cơ mà…”
“Xin lỗi… em đã không đưa Duy Duy về nhà.”
“Xin lỗi, anh đừng đùa với em nữa được không? Anh trai, em xin anh tỉnh lại… em không thể không có anh… sao anh có thể bỏ em lại chứ…”
“Anh… anh… anh–!!”
Hôm nay là sinh nhật của Đường Dịch, anh đặc biệt gọi điện thoại vào lúc không giờ sáng để nhắc Đường Thi tối nay cùng đón sinh nhật với anh. Nhưng Đường Thi không hề nghĩ tới việc kế hoạch đón sinh nhật tốt đẹp này lại đột tan tành như thế. Khoảnh khắc biết tin dữ của Đường Dịch, cô nghe được tiếng sụp đổ của cả thế giới từ trong chiếc điện thoại.
Đường Thi ngầng đầu lên thì thấy Bạc Dạ đi qua. Cô chết lặng, nghiêng đầu nhìn anh, bên dưới lỗ tai còn đang chảy máu, trên mu bàn tay cũng đầm đìa máu tươi, nhân viên y tế nhìn cũng không nỡ nhìn. Bóng người ngấm ngầm chịu đựng của Bạc Dạ đang run nhẹ, anh nói: “Đường Thi, em thương rồi, phải nghỉ ngơi thôi.” “Nghỉ ngơi ư?”
Đường Thi lầm bẩm, lặp lại một lần nữa: “Bạc Dạ, anh không phải muốn ép chết tôi sao?”
Câu hỏi vặn này khiến tim Bạc Dạ thắt lại, Đường Thi khế cười: “Đây không phải là thứ anh vui sướng nhất khi nhìn thấy sao? Hôm nay là sinh nhật anh của tôi, tôi phải ở đây đón sinh nhật với anh, tôi…”
“Em đủ rồi đấy, Đường Thi!”
Không biết sức mạnh từ đâu ra mà Bạc Dạ tiến lên túm gọn lấy cổ tay Đường Thi, cánh tay của phụ nữ nhỏ đến mức chỉ cần dùng sức thì sẽ gãy nát: “Em đừng như vậy nữa. Đường Dịch đi rồi, em phải nghĩ thoáng ra. Đường Duy còn cần em!”
“Ở đây thì bớt nói lời ngon ngọt đi!”
Đường Thi ra sức đẩy anh ta, hét lớn đến chói tai, “Anh nghĩ tất cả những chuyện này là do ai gây nên hả?! Còn không phải anh luôn miệng nói tôi đơm đặt viện cớ, nhưng sự thật thì sao, Bạc Dạ! Anh nói cho tôi biết, tôi gạt anh ở đâu?! Anh trai tôi qua đây đón tôi, anh ấy vì tôi mà mất mạng, anh cũng đừng hòng trốn tránh trách nhiệm, anh là nguồn gốc tội ác!”
Đường Thi ra sức đẩy anh ta, hét lớn đến chói tai: “Anh nghĩ tất cả những chuyện này là do ai gây nên hå?! Còn không phải anh luôn miệng nói tôi đặt điều viện cớ, nhưng sự thật thì sao hả, Bạc Dạ! Anh nói cho tôi biết, tôi lừa anh chỗ nào?! Anh trai tôi qua đây đón tôi, anh ấy vì tôi mà mất mạng, anh cũng đừng hòng trốn tránh trách nhiệm, anh chính là nguồn gốc của tội ác!”
Anh chính là nguồn gốc của tội ác!
Tám chữ này như lưỡi dao đâm xuyên đáy lòng anh, Bạc Dạ chỉ cảm thấy thần kinh khắp người đều bị kéo căng, anh lùi lại vài bước, nhìn Đường Thi: “Em bình tĩnh…”
“Bình tĩnh?”
Đường Thi đột nhiên bật cười, cô dùng giọng điệu gần như không ra tiếng, như người khàn giọng đang gầm gừ, từng câu từng chữ đâm vào trong tim Bạc Dạ: “Bạc Dạ… thật ra thì tôi có lỗi với anh ở đâu hả? Cả đời này, tốt nhất là anh đừng tha thứ cho tôi, bởi vì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu.”
Nên làm thế nào đây, cô đã đến bước đường cùng rồi thì còn gì để mất nữa?
Không còn nữa! Cô sẽ không bị Bạc Dạ uy hiếp nữa! Bởi vì điểm yếu của cô sớm đã bị cô và Bạc Dạ tận tay giết chết rồi!
Bạc Dạ nhìn Đường Thi trước mặt, gương mặt đẹp đẽ đầy sóng gió: “Ở đây thì bớt…”
Nhưng Đường Thi đã cất tiếng nói, giọng của cô rất nhỏ, thẳng thừng cắt ngang lời tiếp theo của Bạc Dạ. Cô nói: “Thần là đấng thiện lương, ngài tha thứ cho mọi người, nhưng Bạc Dạ à, tôi ác độc, nên tôi mong anh, xuống, địa, ngục.”
Cô nói: “Xin lỗi… anh trai… xin lỗi… nhất định là anh đang lừa em đúng không? Em còn phải tổ chức sinh nhật cho anh cơ mà…”
“Xin lỗi… em đã không đưa Duy Duy về nhà.”
“Xin lỗi, anh đừng đùa với em nữa được không? Anh trai, em xin anh tỉnh lại… em không thể không có anh… sao anh có thể bỏ em lại chứ…”
“Anh… anh… anh–!!”
Hôm nay là sinh nhật của Đường Dịch, anh đặc biệt gọi điện thoại vào lúc không giờ sáng để nhắc Đường Thi tối nay cùng đón sinh nhật với anh. Nhưng Đường Thi không hề nghĩ tới việc kế hoạch đón sinh nhật tốt đẹp này lại đột tan tành như thế. Khoảnh khắc biết tin dữ của Đường Dịch, cô nghe được tiếng sụp đổ của cả thế giới từ trong chiếc điện thoại.
Đường Thi ngầng đầu lên thì thấy Bạc Dạ đi qua. Cô chết lặng, nghiêng đầu nhìn anh, bên dưới lỗ tai còn đang chảy máu, trên mu bàn tay cũng đầm đìa máu tươi, nhân viên y tế nhìn cũng không nỡ nhìn. Bóng người ngấm ngầm chịu đựng của Bạc Dạ đang run nhẹ, anh nói: “Đường Thi, em thương rồi, phải nghỉ ngơi thôi.” “Nghỉ ngơi ư?”
Đường Thi lầm bẩm, lặp lại một lần nữa: “Bạc Dạ, anh không phải muốn ép chết tôi sao?”
Câu hỏi vặn này khiến tim Bạc Dạ thắt lại, Đường Thi khế cười: “Đây không phải là thứ anh vui sướng nhất khi nhìn thấy sao? Hôm nay là sinh nhật anh của tôi, tôi phải ở đây đón sinh nhật với anh, tôi…”
“Em đủ rồi đấy, Đường Thi!”
Không biết sức mạnh từ đâu ra mà Bạc Dạ tiến lên túm gọn lấy cổ tay Đường Thi, cánh tay của phụ nữ nhỏ đến mức chỉ cần dùng sức thì sẽ gãy nát: “Em đừng như vậy nữa. Đường Dịch đi rồi, em phải nghĩ thoáng ra. Đường Duy còn cần em!”
“Ở đây thì bớt nói lời ngon ngọt đi!”
Đường Thi ra sức đẩy anh ta, hét lớn đến chói tai, “Anh nghĩ tất cả những chuyện này là do ai gây nên hả?! Còn không phải anh luôn miệng nói tôi đơm đặt viện cớ, nhưng sự thật thì sao, Bạc Dạ! Anh nói cho tôi biết, tôi gạt anh ở đâu?! Anh trai tôi qua đây đón tôi, anh ấy vì tôi mà mất mạng, anh cũng đừng hòng trốn tránh trách nhiệm, anh là nguồn gốc tội ác!”
Đường Thi ra sức đẩy anh ta, hét lớn đến chói tai: “Anh nghĩ tất cả những chuyện này là do ai gây nên hå?! Còn không phải anh luôn miệng nói tôi đặt điều viện cớ, nhưng sự thật thì sao hả, Bạc Dạ! Anh nói cho tôi biết, tôi lừa anh chỗ nào?! Anh trai tôi qua đây đón tôi, anh ấy vì tôi mà mất mạng, anh cũng đừng hòng trốn tránh trách nhiệm, anh chính là nguồn gốc của tội ác!”
Anh chính là nguồn gốc của tội ác!
Tám chữ này như lưỡi dao đâm xuyên đáy lòng anh, Bạc Dạ chỉ cảm thấy thần kinh khắp người đều bị kéo căng, anh lùi lại vài bước, nhìn Đường Thi: “Em bình tĩnh…”
“Bình tĩnh?”
Đường Thi đột nhiên bật cười, cô dùng giọng điệu gần như không ra tiếng, như người khàn giọng đang gầm gừ, từng câu từng chữ đâm vào trong tim Bạc Dạ: “Bạc Dạ… thật ra thì tôi có lỗi với anh ở đâu hả? Cả đời này, tốt nhất là anh đừng tha thứ cho tôi, bởi vì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu.”
Nên làm thế nào đây, cô đã đến bước đường cùng rồi thì còn gì để mất nữa?
Không còn nữa! Cô sẽ không bị Bạc Dạ uy hiếp nữa! Bởi vì điểm yếu của cô sớm đã bị cô và Bạc Dạ tận tay giết chết rồi!
Bạc Dạ nhìn Đường Thi trước mặt, gương mặt đẹp đẽ đầy sóng gió: “Ở đây thì bớt…”
Nhưng Đường Thi đã cất tiếng nói, giọng của cô rất nhỏ, thẳng thừng cắt ngang lời tiếp theo của Bạc Dạ. Cô nói: “Thần là đấng thiện lương, ngài tha thứ cho mọi người, nhưng Bạc Dạ à, tôi ác độc, nên tôi mong anh, xuống, địa, ngục.”
/1848
|