“Đúng vậy.” Đường Thi mim cười: "Hết cách rồi, tôi đành phải đưa con chó này đến nhà Bạc Dạ, chứ nhà chúng tôi không ai rảnh để nuôi nó cả."
Hàn Thâm nghe đến cái tên Bạc Dạ, mắt lại càng sâu. Sau đó nhét hành lý vào trong cốp xe rồi đưa con chó lên xe.
Tất nhiên Tiểu Dạ Dạ là dạng quen ngồi xe xịn nên Đường Thi vừa mở cửa nó đã tự động nhảy lên ghế phụ ngồi. Bộ dạng phách phối ngang ngược đó giống hệt như Bạc Dạ.
May nó là chó chứ không Đường Thi đã nghĩ tiếp theo Tiểu Dạ Dạ sẽ mở miệng nói tài xế lái xe đi.
Người nào chó nấy mà!
Đường Thi bật cười chui vào ngồi ghế sau, sau đó xe nổ máy, cô nói địa chỉ cũ của nhà họ Bạc cho Hàn Thâm để Hàn Thâm đi đến nhà họ Bạc thu xếp ổn thỏa cho Tiểu Dạ Dạ rồi mới tới sân bay.
Vừa hay, đường đến nhà họ Bạc cùng đường với sân bay nên không phải đi đường vòng.
Lại nửa tiếng sau, khi Sam Tuệ Thu và Bạc Lương xem xong tin tức radio buổi chiều đang định đi ngủ thì bà vú đi đến cửa: "Ông Bạc Lương, bên ngoài có người gõ cửa."
Bạc Lương lấy làm lạ hỏi: "Ai vậy?"
Dù không phải là nửa đêm nhưng dù sao cũng là buổi tối, ai mà muộn thế rồi còn đến vậy? Sau đó, hai vợ chồng cùng ra ngoài cửa, mở cửa ra xem, thấy Đường Thi đang đứng trước cửa.
Đường Thi còn đứng bên cạnh một người đàn ông cao to điển trai.
Lúc Sầm Tuệ Thu nhìn thấy Đường Thi, đôi mắt bà sáng lên vẻ ngạc nhiên: "Trời ơi, Đường Thi, sao lại là cháu?"
Đường Thi cười hơi ngượng ngùng: “Ờ, bác ơi! Gần đây cháu sắp đi xa, sang Luân Đôn một chuyến." “Ồ, bác biết rồi! Chương trình của Đường Duy đúng không?" Sầm Tuệ Thu đã lớn tuổi, không lên weibo nên đương nhiên không biết những chuyện ầm ĩ đang lan truyền bên ngoài, còn cho rằng Đường Thi sang đó cùng lộ diện nên rất vui vẻ. “Trời ơi, bác thấy Đường Duy ở trên tivi, tuổi còn nhỏ mà thật là..."
Sầm Tuệ Thu cảm thấy tự hào về Đường Duy.
Đường Thi gật đầu, không kể sự thật cho Sầm Tuệ Thu biết, cô sợ Sầm Tuệ Thu cũng sẽ thấy lo lång: "Vâng, đúng vậy nên cháu phải sang đó. Con chó này là do Bạc Dạ tặng cháu lúc trước, mặc dù nói là tặng cháu nhưng thật ra giống như hai đứa cháu cùng nhau nuôi vậy. Do cháu sắp đi Luân Đôn nên không thể nào chăm sóc, những người xung quanh đúng lúc cũng có công chuyện...nên nghĩ đến hai người...không biết hai bác..." “Ôi!”
Sầm Tuệ Thu vừa nghe thấy Đường Thi nhờ vả thì lập tức giúp cô dàt chó vào: "Đường Thi, cháu đừng khách sáo với bác. Con chó này là Bạc Dạ tặng cho cháu đúng không? Haha, không ngờ nó lại muốn tặng cho cháu một con chó, mà cháu thích là được rồi."
Đường Thi không nói nhiều, chỉ gật đầu, khẽ nói: "Cháu cảm ơn bác." "Cảm ơn gì chứ." Bạc Lương vốn im lặng đứng ở bên cạnh, nhìn Hàn Thâm đẹp trai bên cạnh Đường Thi, không đoán được quan hệ giữa bọn họ.
Nhưng nếu Đường Thi...thật sự yêu người khác thì thằng khốn già đầu nhà mình chỉ có thể đứng nhìn.
Cũng không thể thật sự đi phá hoại hạnh phúc của Đường Thi được? "Vậy thưa bác, cháu đi đây ạ. Đã đặt vé rồi, cháu sợ lát nữa không đến kịp."
Đường Thi lại dặn dò Tiểu Dạ Dạ rất nhiều điều, dù nó vừa ngốc vừa đần, hoàn toàn không hiểu gì. "Phải ngoan đấy, đây xem như là ông bà nội của mày. Mày đừng có can bậy cần bạ trong nhà, tao đi mấy ngày sẽ về."
Tiểu Dạ Dạ nhìn thấy Đường Thi chuẩn bị rời đi, đột nhiên giống như mở mang đầu óc, chạy đến kêu rên vài tiếng.
Hàn Thâm nghe đến cái tên Bạc Dạ, mắt lại càng sâu. Sau đó nhét hành lý vào trong cốp xe rồi đưa con chó lên xe.
Tất nhiên Tiểu Dạ Dạ là dạng quen ngồi xe xịn nên Đường Thi vừa mở cửa nó đã tự động nhảy lên ghế phụ ngồi. Bộ dạng phách phối ngang ngược đó giống hệt như Bạc Dạ.
May nó là chó chứ không Đường Thi đã nghĩ tiếp theo Tiểu Dạ Dạ sẽ mở miệng nói tài xế lái xe đi.
Người nào chó nấy mà!
Đường Thi bật cười chui vào ngồi ghế sau, sau đó xe nổ máy, cô nói địa chỉ cũ của nhà họ Bạc cho Hàn Thâm để Hàn Thâm đi đến nhà họ Bạc thu xếp ổn thỏa cho Tiểu Dạ Dạ rồi mới tới sân bay.
Vừa hay, đường đến nhà họ Bạc cùng đường với sân bay nên không phải đi đường vòng.
Lại nửa tiếng sau, khi Sam Tuệ Thu và Bạc Lương xem xong tin tức radio buổi chiều đang định đi ngủ thì bà vú đi đến cửa: "Ông Bạc Lương, bên ngoài có người gõ cửa."
Bạc Lương lấy làm lạ hỏi: "Ai vậy?"
Dù không phải là nửa đêm nhưng dù sao cũng là buổi tối, ai mà muộn thế rồi còn đến vậy? Sau đó, hai vợ chồng cùng ra ngoài cửa, mở cửa ra xem, thấy Đường Thi đang đứng trước cửa.
Đường Thi còn đứng bên cạnh một người đàn ông cao to điển trai.
Lúc Sầm Tuệ Thu nhìn thấy Đường Thi, đôi mắt bà sáng lên vẻ ngạc nhiên: "Trời ơi, Đường Thi, sao lại là cháu?"
Đường Thi cười hơi ngượng ngùng: “Ờ, bác ơi! Gần đây cháu sắp đi xa, sang Luân Đôn một chuyến." “Ồ, bác biết rồi! Chương trình của Đường Duy đúng không?" Sầm Tuệ Thu đã lớn tuổi, không lên weibo nên đương nhiên không biết những chuyện ầm ĩ đang lan truyền bên ngoài, còn cho rằng Đường Thi sang đó cùng lộ diện nên rất vui vẻ. “Trời ơi, bác thấy Đường Duy ở trên tivi, tuổi còn nhỏ mà thật là..."
Sầm Tuệ Thu cảm thấy tự hào về Đường Duy.
Đường Thi gật đầu, không kể sự thật cho Sầm Tuệ Thu biết, cô sợ Sầm Tuệ Thu cũng sẽ thấy lo lång: "Vâng, đúng vậy nên cháu phải sang đó. Con chó này là do Bạc Dạ tặng cháu lúc trước, mặc dù nói là tặng cháu nhưng thật ra giống như hai đứa cháu cùng nhau nuôi vậy. Do cháu sắp đi Luân Đôn nên không thể nào chăm sóc, những người xung quanh đúng lúc cũng có công chuyện...nên nghĩ đến hai người...không biết hai bác..." “Ôi!”
Sầm Tuệ Thu vừa nghe thấy Đường Thi nhờ vả thì lập tức giúp cô dàt chó vào: "Đường Thi, cháu đừng khách sáo với bác. Con chó này là Bạc Dạ tặng cho cháu đúng không? Haha, không ngờ nó lại muốn tặng cho cháu một con chó, mà cháu thích là được rồi."
Đường Thi không nói nhiều, chỉ gật đầu, khẽ nói: "Cháu cảm ơn bác." "Cảm ơn gì chứ." Bạc Lương vốn im lặng đứng ở bên cạnh, nhìn Hàn Thâm đẹp trai bên cạnh Đường Thi, không đoán được quan hệ giữa bọn họ.
Nhưng nếu Đường Thi...thật sự yêu người khác thì thằng khốn già đầu nhà mình chỉ có thể đứng nhìn.
Cũng không thể thật sự đi phá hoại hạnh phúc của Đường Thi được? "Vậy thưa bác, cháu đi đây ạ. Đã đặt vé rồi, cháu sợ lát nữa không đến kịp."
Đường Thi lại dặn dò Tiểu Dạ Dạ rất nhiều điều, dù nó vừa ngốc vừa đần, hoàn toàn không hiểu gì. "Phải ngoan đấy, đây xem như là ông bà nội của mày. Mày đừng có can bậy cần bạ trong nhà, tao đi mấy ngày sẽ về."
Tiểu Dạ Dạ nhìn thấy Đường Thi chuẩn bị rời đi, đột nhiên giống như mở mang đầu óc, chạy đến kêu rên vài tiếng.
/1848
|