Một mặt, Đường Thi lựa chọn tìm nhà họ Ôn ra mặt, mặt khác, không biết từ khi nào Hàn Thành đã trở về từ Sở Cảnh sát Luân Đôn. Ban đêm ở đồn cảnh sát, có một bức tường kính ngăn cách giữa Bạc Dạ và Hàn Thâm. Hàn Thâm ngôi ở bên ngoài, thấp giọng nói: "Xem ra anh có vẻ rất biết cách lấy lùi làm tiến đấy. "Sự xuất hiện của anh cũng khiến tôi khá ngạc nhiên đấy Không ngờ người đó lại là anh." Bạc Dạ ngôi đó, ảnh mắt sắc bén, hoàn toàn không giống một người đang ngôi trong trại giam. Hàn Thâm đã sớm biết Bạc Dạ đang cố ý, mục đích là để có thể nằm được đồng chuối của Mã Cường, rồi sẽ từ từ thực hiện thủ đoạn của mình, khiến Mã Cường lầm tưởng rằng anh ta có thể thượng phong.
Trên thực tế, những người làm việc lớn luôn che giấu rất kỹ.
Hàn Thâm bình tĩnh nắm chặt tay, không trả lời Bạc Dạ vế sau mà bất đầu nói ra suy nghĩ trong lòng minh: "Theo tôi được biết, Đường Thi vi anh mà đã bôn ba khấp noi
Những lời này cuối cùng khiến khuôn mặt vốn bình tĩnh của Bạc Dạ hơi động đậy, ánh mát của anh ta chợt lóe lên, sau đó anh ta cười lớn hai tiếng: "À.. Tôi biết rồi, có ấy là loại phụ nữ như vậy mà
Loại phụ nữ đó, là người có thể đi một minh trên con đường có hàng ngàn hàng van binh mã.
Hàn Thâm lim dim mất nhìn Bạc Dạ, rõ ràng anh ta có chút không thoải mài về Bạc Dạ: "Anh như vậy, để Đường Thi vì anh mà liên hệ với vô số người, thực sự có thế nhâm mất làm ngơ sao?"
Bạc Dạ thoái mái chống càm, tựa như anh ta đã quá quen thuộc đối với những chuyện như này rồi. Tất cả sư việc xảy ra đều nằm trong kế hoạch của gã, anh ta cười nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ không để cho bảo bối của tôi phải chịu uất ức đâu. " "Giấu cô ấy tất cả chuyện này đã khiến cô ấy phải chịu uất ức rồi. Hàn Thâm đứng lên: "Bạc Da, nếu anh không thể bảo vệ Đường Thi thì hãy để một người tốt hơn chăm sóc cô ấy"
Ánh mắt Bạc Da hiện lên một tia đầy sát ý: "Anh tới đây là muốn khiêu khích hay là hợp tác với tôi? Nếu là hợp tác, tôi khuyến anh nên kiềm chế lại. Bởi vì không phải tôi không thế làm gì anh, nhưng anh chỉ có lựa chọn là phải làm tôi hài lòng.
Rõ ràng là đang ngồi trong trại giam, lại ăn nói kiểu không biết trời cao đất dày như vậy, có lẽ trên đời này chỉ có Bạc Dạ mới dám nói với giọng điệu như thế này Hàn Thâm nghiến răng: "Tôi cần tin tức của nhà họ "Anh có thể đến gặp Kỳ Mặc." Bạc Dạ cố ý nói kéo dài đoạn kết: “Có lẽ anh có quan hệ tốt với anh ta, đúng không?
Hàn Thâm năm chất tay: "Anh thừa biết, tôi không thể nói ra hết trước mặt Kỳ Mặc mà." "Ồ." Bạc Dạ cười gần: "Tôi đã sớm đoán ra rồi, thân phận của anh thật sự vô vị, Muốn biết thì đến gặp Lâm
Từ, nói chuyện với trợ lý đặc biệt của tôi, chi cần nói đây là ý của tôi, anh ta sẽ giúp anh. " "Cũng được!" Dù không muốn thừa nhận nhưng Hàn Thâm vẫn nói lời cảm ơn với Bạc Dạ: “Cuối cùng, Bạc Dạ. Tôi muốn nói với anh một câu, không phải mọi sự bảo vệ đều là ý tốt. Nếu anh thực sự thành tâm thành ý với Đường Thi, tốt nhất anh nên kế cho cô ấy mọi thứ về bản thân mình. Anh có biết cô ấy vì anh mà đã vất vả như thế nào không?"
Bạc Dạ sững lại, Hàn Thâm không nhịn được nói thêm: "Nhưng còn anh lại thoải mái ngồi ở đây, xem bộ dáng có vẻ như đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi! Anh có biết Đường Thi đang rất no lực không? Cô ấy đã cố gắng hết sức để đưa anh ra, tốt nhất là anh đừng quá đặc ý coi Đường Thi như một con rối!"
Bạc Dạ co người lại, một lúc lâu anh ta mới củi đầu lẩm bẩm: "Anh không cần phải lo lãng." "U!" Hàn Thâm xoay người rời đi, bây giờ trong phòng chỉ còn lại Bạc Dạ
Anh ta cúi đầu, mắt rưng rưng xúc động.
Trên thực tế, những người làm việc lớn luôn che giấu rất kỹ.
Hàn Thâm bình tĩnh nắm chặt tay, không trả lời Bạc Dạ vế sau mà bất đầu nói ra suy nghĩ trong lòng minh: "Theo tôi được biết, Đường Thi vi anh mà đã bôn ba khấp noi
Những lời này cuối cùng khiến khuôn mặt vốn bình tĩnh của Bạc Dạ hơi động đậy, ánh mát của anh ta chợt lóe lên, sau đó anh ta cười lớn hai tiếng: "À.. Tôi biết rồi, có ấy là loại phụ nữ như vậy mà
Loại phụ nữ đó, là người có thể đi một minh trên con đường có hàng ngàn hàng van binh mã.
Hàn Thâm lim dim mất nhìn Bạc Dạ, rõ ràng anh ta có chút không thoải mài về Bạc Dạ: "Anh như vậy, để Đường Thi vì anh mà liên hệ với vô số người, thực sự có thế nhâm mất làm ngơ sao?"
Bạc Dạ thoái mái chống càm, tựa như anh ta đã quá quen thuộc đối với những chuyện như này rồi. Tất cả sư việc xảy ra đều nằm trong kế hoạch của gã, anh ta cười nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ không để cho bảo bối của tôi phải chịu uất ức đâu. " "Giấu cô ấy tất cả chuyện này đã khiến cô ấy phải chịu uất ức rồi. Hàn Thâm đứng lên: "Bạc Da, nếu anh không thể bảo vệ Đường Thi thì hãy để một người tốt hơn chăm sóc cô ấy"
Ánh mắt Bạc Da hiện lên một tia đầy sát ý: "Anh tới đây là muốn khiêu khích hay là hợp tác với tôi? Nếu là hợp tác, tôi khuyến anh nên kiềm chế lại. Bởi vì không phải tôi không thế làm gì anh, nhưng anh chỉ có lựa chọn là phải làm tôi hài lòng.
Rõ ràng là đang ngồi trong trại giam, lại ăn nói kiểu không biết trời cao đất dày như vậy, có lẽ trên đời này chỉ có Bạc Dạ mới dám nói với giọng điệu như thế này Hàn Thâm nghiến răng: "Tôi cần tin tức của nhà họ "Anh có thể đến gặp Kỳ Mặc." Bạc Dạ cố ý nói kéo dài đoạn kết: “Có lẽ anh có quan hệ tốt với anh ta, đúng không?
Hàn Thâm năm chất tay: "Anh thừa biết, tôi không thể nói ra hết trước mặt Kỳ Mặc mà." "Ồ." Bạc Dạ cười gần: "Tôi đã sớm đoán ra rồi, thân phận của anh thật sự vô vị, Muốn biết thì đến gặp Lâm
Từ, nói chuyện với trợ lý đặc biệt của tôi, chi cần nói đây là ý của tôi, anh ta sẽ giúp anh. " "Cũng được!" Dù không muốn thừa nhận nhưng Hàn Thâm vẫn nói lời cảm ơn với Bạc Dạ: “Cuối cùng, Bạc Dạ. Tôi muốn nói với anh một câu, không phải mọi sự bảo vệ đều là ý tốt. Nếu anh thực sự thành tâm thành ý với Đường Thi, tốt nhất anh nên kế cho cô ấy mọi thứ về bản thân mình. Anh có biết cô ấy vì anh mà đã vất vả như thế nào không?"
Bạc Dạ sững lại, Hàn Thâm không nhịn được nói thêm: "Nhưng còn anh lại thoải mái ngồi ở đây, xem bộ dáng có vẻ như đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi! Anh có biết Đường Thi đang rất no lực không? Cô ấy đã cố gắng hết sức để đưa anh ra, tốt nhất là anh đừng quá đặc ý coi Đường Thi như một con rối!"
Bạc Dạ co người lại, một lúc lâu anh ta mới củi đầu lẩm bẩm: "Anh không cần phải lo lãng." "U!" Hàn Thâm xoay người rời đi, bây giờ trong phòng chỉ còn lại Bạc Dạ
Anh ta cúi đầu, mắt rưng rưng xúc động.
/1848
|