Năm đó, Đường Thi ở trường học cũng được coi là một người có thành tích cao, chẳng qua chỉ kém hơn Bạc Dạ một chút. Tuy nhiên, Đường Thi lại là người rất ưa thích học tập, thường xuyên tìm mấy đề khó để thử thách chính mình, đó cũng là nguyên nhân vì sao cô hay đến tìm Bạc Dạ để học hỏi. Người tài chỉ có cùng người giỏi học tập mới có thể tiến bộ được.
Đường Thi còn cất giấu rất cẩn thận tâm tư nhỏ của mình, đỏ là cô thích Bạc Da, mà có thể dùng lý do này tiếp cận được Bạc Dạ cũng coi như là một loại hạnh phúc.
Nhưng mà Bạc Dạ lúc ấy lại không nhận ra được tâm tư của Đường Thi, chỉ là cảm thấy, cô gái này thật sự rất chăm chỉ, cũng là một cô chủ nhưng so với những cô chủ nhà giàu khác lại biết cố gắng hơn rất nhiều, chẳng qua chỉ kém anh có một chút mà thôi.
Vì thế anh tương đối hay nói lời hung ác khi đối mặt với Đường Thi đến hỏi bài. "Loại câu hỏi này mà cũng không giải được, rốt cuộc cô có phải là học trò của ban cán sự học tập không đấy?” “Cái này là vấn đề cơ bản đó cô chủ Đường" "Tôi nhớ không lâm thì cô đứng thứ nhất trong đội tuyển toán của trường phải không? Vậy mà đề này cũng giải không ra à? Chỉ cần thiết lập được công thức rồi thay số vào là giải quyết được thôi.” "Cái hàm số của cô tính sai rồi, tôi thấy cô bỏ cái ý nghĩ nhảy lớp đi”
Mỗi lần Đường Thi ở bên cạnh Bạc Dạ hết bị châm chọc rồi đến khiêu khích. Về đến nhà là lập tức làm bộ mặt tủi thân.
Lúc kể cho Đường Dịch nghe, thì người anh trai Đường hiến nhiên vô cùng đau lòng. Anh ta thẳng thắn, dứt khoát giành lại vị trí thứ nhất của Bạc Dạ trong kỳ thi ở trường học, giống như là thay em gái mình trút giận cơn bực tức.
Nghĩ lại thì bọn họ quen biết nhau từ sớm, sau một vòng luẩn quẩn, vận mệnh lại đẩy ba người họ vào một tương lai không thể xoay chuyển.
Đường Dịch nhíu mày: "Có vẻ như cậu đã không chăm sóc tốt cho em gái của tôi."
Biểu tình của Bạc Dạ cũng y như vậy, nheo cặp mắt xinh đẹp lại nhìn đối phương, nói: "Sao anh biết là tôi không chăm sóc tốt?" “Nhìn vẻ mặt của em gái tôi là biết
Đường Dịch cười lạnh một tiếng: "Hại tôi còn nghĩ rằng cậu đã thay đổi rồi, sẽ có chút tiến bộ, nhưng xem ra vẫn không thế gửi gắm em gái của tôi cho cậu được"
Bạc Dạ phần nộ, nhếch mép cười, ý cười trên mặt càng lúc càng hiện rõ sự nguy hiểm: "Tôi thật sự không ngờ là anh còn sống, vậy anh có biết Đường Thi đã từng vì anh mà rơi biết bao nhiêu là nước mắt không? Anh có biết khoảng thời gian đó cô ấy có bao nhiêu tuyệt vọng không? Anh còn sống, vì sao lại không nói sớm? Vì sao mà muốn để cho cô ấy phải chịu đựng đau khổ?"
Cổ họng Đường Dịch như bị tắc nghẹn, sau đó chỉ có thể gắt gao ôm Đường Thi đang nghi hoặc thật chặt vào lòng: "Không tới lượt cậu dạy bảo tôi, tôi đến để đưa Đường Thi và ba mẹ của chúng tôi đi."
Có thể nói ra những lời như vậy, chắc chắn anh ta cũng cũng biết được chuyện của ba mẹ nuôi.
Bạc Dạ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hóa ra Đường Dịch vẫn luôn mang theo thái độ của người đứng xem tất cả mọi chuyện xảy ra, vậy anh ta đã trải qua những gì, đoán được cái gì?
Đường Dịch phớt lờ sự hoài nghi trong mắt Bạc Dạ, anh ta biết năng lực của Bạc Dạ rất mạnh, sẽ rất nhanh có thể tra được tin tức trước đó anh ta đang làm cái gì.
Dù không muốn nhưng cũng không thể không thừa nhận, Bạc Dạ thật sự có khả năng làm chuyện đó.
Việc cấp bách cần phải làm nhất bây giờ chính là cướp lại em gái từ tay của đối phương.
Đường Dịch che chắn cho Đường Thi ở phía sau, nói: "Hậu sự của ba mẹ chúng tôi cử giao lại cho người một nhà chúng tôi lo là tốt nhất. Bạc Dạ cậu không nhất thiết phải nhúng tay vào việc
Ngụ ý muốn nói, đối với bọn họ mà nó, Bạc Dạ chẳng qua cũng chỉ là người ngoài mà thôi.
Nghe được loại ngôn luận này của Đường Dịch, Bạc Da lập tức nhíu mày, ý này thật ra đã cực kỳ rõ ràng, là muốn anh và Diệp Kính Đường đi. Đường Dịch đã trở về, một lần nữa lại trở thành chỗ dựa an toàn cho Đường Thi, bây giờ cô không thiếu cái gì.
Đường Dịch nhìn vào đáy mắt bỗng chốc lạnh lẽo như hầm băng của Bạc trong lòng tự biết mình không thể khinh thường người đàn ông này: "Làm sao? Bạc Da, cậu là người thích xen vào việc của người khác như vậy sao? Ngay cả chuyện nhà chúng rồi cũng muốn can dự vào sao?"
Đường Thi còn cất giấu rất cẩn thận tâm tư nhỏ của mình, đỏ là cô thích Bạc Da, mà có thể dùng lý do này tiếp cận được Bạc Dạ cũng coi như là một loại hạnh phúc.
Nhưng mà Bạc Dạ lúc ấy lại không nhận ra được tâm tư của Đường Thi, chỉ là cảm thấy, cô gái này thật sự rất chăm chỉ, cũng là một cô chủ nhưng so với những cô chủ nhà giàu khác lại biết cố gắng hơn rất nhiều, chẳng qua chỉ kém anh có một chút mà thôi.
Vì thế anh tương đối hay nói lời hung ác khi đối mặt với Đường Thi đến hỏi bài. "Loại câu hỏi này mà cũng không giải được, rốt cuộc cô có phải là học trò của ban cán sự học tập không đấy?” “Cái này là vấn đề cơ bản đó cô chủ Đường" "Tôi nhớ không lâm thì cô đứng thứ nhất trong đội tuyển toán của trường phải không? Vậy mà đề này cũng giải không ra à? Chỉ cần thiết lập được công thức rồi thay số vào là giải quyết được thôi.” "Cái hàm số của cô tính sai rồi, tôi thấy cô bỏ cái ý nghĩ nhảy lớp đi”
Mỗi lần Đường Thi ở bên cạnh Bạc Dạ hết bị châm chọc rồi đến khiêu khích. Về đến nhà là lập tức làm bộ mặt tủi thân.
Lúc kể cho Đường Dịch nghe, thì người anh trai Đường hiến nhiên vô cùng đau lòng. Anh ta thẳng thắn, dứt khoát giành lại vị trí thứ nhất của Bạc Dạ trong kỳ thi ở trường học, giống như là thay em gái mình trút giận cơn bực tức.
Nghĩ lại thì bọn họ quen biết nhau từ sớm, sau một vòng luẩn quẩn, vận mệnh lại đẩy ba người họ vào một tương lai không thể xoay chuyển.
Đường Dịch nhíu mày: "Có vẻ như cậu đã không chăm sóc tốt cho em gái của tôi."
Biểu tình của Bạc Dạ cũng y như vậy, nheo cặp mắt xinh đẹp lại nhìn đối phương, nói: "Sao anh biết là tôi không chăm sóc tốt?" “Nhìn vẻ mặt của em gái tôi là biết
Đường Dịch cười lạnh một tiếng: "Hại tôi còn nghĩ rằng cậu đã thay đổi rồi, sẽ có chút tiến bộ, nhưng xem ra vẫn không thế gửi gắm em gái của tôi cho cậu được"
Bạc Dạ phần nộ, nhếch mép cười, ý cười trên mặt càng lúc càng hiện rõ sự nguy hiểm: "Tôi thật sự không ngờ là anh còn sống, vậy anh có biết Đường Thi đã từng vì anh mà rơi biết bao nhiêu là nước mắt không? Anh có biết khoảng thời gian đó cô ấy có bao nhiêu tuyệt vọng không? Anh còn sống, vì sao lại không nói sớm? Vì sao mà muốn để cho cô ấy phải chịu đựng đau khổ?"
Cổ họng Đường Dịch như bị tắc nghẹn, sau đó chỉ có thể gắt gao ôm Đường Thi đang nghi hoặc thật chặt vào lòng: "Không tới lượt cậu dạy bảo tôi, tôi đến để đưa Đường Thi và ba mẹ của chúng tôi đi."
Có thể nói ra những lời như vậy, chắc chắn anh ta cũng cũng biết được chuyện của ba mẹ nuôi.
Bạc Dạ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hóa ra Đường Dịch vẫn luôn mang theo thái độ của người đứng xem tất cả mọi chuyện xảy ra, vậy anh ta đã trải qua những gì, đoán được cái gì?
Đường Dịch phớt lờ sự hoài nghi trong mắt Bạc Dạ, anh ta biết năng lực của Bạc Dạ rất mạnh, sẽ rất nhanh có thể tra được tin tức trước đó anh ta đang làm cái gì.
Dù không muốn nhưng cũng không thể không thừa nhận, Bạc Dạ thật sự có khả năng làm chuyện đó.
Việc cấp bách cần phải làm nhất bây giờ chính là cướp lại em gái từ tay của đối phương.
Đường Dịch che chắn cho Đường Thi ở phía sau, nói: "Hậu sự của ba mẹ chúng tôi cử giao lại cho người một nhà chúng tôi lo là tốt nhất. Bạc Dạ cậu không nhất thiết phải nhúng tay vào việc
Ngụ ý muốn nói, đối với bọn họ mà nó, Bạc Dạ chẳng qua cũng chỉ là người ngoài mà thôi.
Nghe được loại ngôn luận này của Đường Dịch, Bạc Da lập tức nhíu mày, ý này thật ra đã cực kỳ rõ ràng, là muốn anh và Diệp Kính Đường đi. Đường Dịch đã trở về, một lần nữa lại trở thành chỗ dựa an toàn cho Đường Thi, bây giờ cô không thiếu cái gì.
Đường Dịch nhìn vào đáy mắt bỗng chốc lạnh lẽo như hầm băng của Bạc trong lòng tự biết mình không thể khinh thường người đàn ông này: "Làm sao? Bạc Da, cậu là người thích xen vào việc của người khác như vậy sao? Ngay cả chuyện nhà chúng rồi cũng muốn can dự vào sao?"
/1848
|