Người thân.
Tùng Sam sững sờ khi nghe cái từ này được phát ra từ trong miệng của Đường Thi, dường như trước đó chưa từng nghe Đường Thi hình dung về anh ta như vậy.
Bây giờ nghe xong, cảm giác có hơi xúc động.
Người thân… Rốt cuộc là đã bao lâu rồi chưa từng cảm nhận được từ này?
Ánh mắt của Đường Thi quét qua quét lại giữa Tùng Sam và Đường Dịch, quét nửa ngày, cô lẩm bẩm nói: “Hai người quả thật là rất giống nhau.”
Đường Dịch nói: “Thôi bỏ đi, anh không cảm thấy như vậy.”
Tùng Sam cười lạnh: “Đúng vậy”
Đã xảy ra chuyện gì?
Sao lại có cảm giác như hai người anh trai này muốn đánh nhau nhỉ?
Buổi chiều hôm đó Tùng Sam lái xe mang Đường Thi và Đường Dịch trở về Tùng Lâm, bầu không khí trên đường trở về đều vô cùng nặng nề.
Bọn họ không mang Đường Duy theo, đại khái là sợ thang bé tiếp xúc quá sớm với những đồ vật không tốt ở Tùng Lâm, cho nên mỗi lần đến Tùng Lâm tụ họp, đều cố gắng tránh mang Đường Duy theo.
Lần đi này, Đường Duy dời ánh mắt khỏi cửa số, lắc lư một mình đi vào trong phòng, kinh ngạc nhìn lên trần nhà, cậu cảm thấy đã rất lâu rồi chưa gặp ba của mình, đột nhiên có chút nhớ Bạc Dạ.
Thật kỳ lạ, từ nỗi hận thầu xương ban đầu, bây giờ lại chủ động nhớ đến Bạc Dạ, Đường Duy cảm thấy có chút khó tin. Rõ ràng cậu đã sớm nhận định đây là một người ba máu lạnh vô tình, nhưng mà cho đến bây giờ, cậu lại dân dần thay đổi ý nghĩ. Bởi vì mỗi lần cậu gặp nguy hiếm, kiểu gì thì bóng dáng kia cũng sẽ nhanh chóng xuất hiện trước mặt cậu, chống đỡ bầu trời cho cậu.
Đường Duy hít sâu một cái, bật máy tính của mình lên, nhưng mà hôm nay ở bên kia lại rất yên tĩnh, thầy của cậu cũng không có động tĩnh gì khác.
Yên lặng như vậy, khiến Đường Duy cảm thấy sợ hãi.
Đường Duy: “Tích tích tích, thầy ơi thầy có ở đây không?” Đường Duy: “Tích tích tích.”
R7CKY: “Tích tích cái gì chứ, mới tỉnh ngủ.”
Đường Duy: “Wow. Hôm qua mấy giờ mọi người mới đi ngủ vậy?”
R7CKY: “Sáu giờ sáng bọn tôi mới đi ngủ.”
Đường Duy: “Ôi trời, thấy làm gì vậy?”
R7CKY: “Truy tìm một người phụ nữ thay cho ba của cậu.” Một người phụ nữ? Truy tìm? Còn là thay Bạc Dạ?
Trong đầu của Đường Duy xẹt qua một chút suy nghĩ, cảm thấy có gì đó không đúng, lại hỏi thêm câu nữa, tại sao muốn truy tìm một người phụ nữ?
Kỳ Mặc trả lời cho cậu chính là, Lục Y Đình trốn rồi.
Lục Y Đình…
Đường Duy giật nảy cả người, tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Kỳ Mặc, sau khi nối máy với bên kia, Đường Duy lại hỏi: “Là người phụ nữ kia sao? Người có ý đồ tấn công chúng ta ở London.”
“Đúng vậy.”
Giọng điệu của Kỳ Mặc còn có chút mơ màng, chắc là do ngủ không đủ giấc tạo thành: “Cô ta được người khác cứu đi, hơn nữa có vẻ như sau ngày được cứu đi, còn chạy vào trong biệt thự của Bạc Dạ, động tay động chân gi đó trong biệt thự của Bạc Dạ, cho nên bây giờ Bạc Dạ muốn tìm cho ra tung tích của người phụ nữ này.”
Đường Duy nhíu mày: “Tại sao cô ta lại muốn động tay động chân trong biệt thự của ba em?”
“Không biết.” Giọng nói của Kỳ Mặc có chút khàn, một cánh tay từ bên cạnh vươn qua, cướp đi điện thoại trong tay anh ta, xoay người nhìn qua thì là Lạc Phàm, có lẽ là bị đánh thức, nói alo một tiếng với cái điện thoại. “À, là Lạc Phàm sao?”
Đường Duy nói: “Chào buổi sáng anh Lạc”
“Đã xế chiều rồi.”
Lạc Phàm híp mắt lại: “Cậu đang hỏi chuyện có liên quan đến Lục Y Đình sao?”
“Vâng.”
“Chúng tôi tra ra được chút chuyện.”
Trong mắt Lạc Phàm khôi phục lại chút tỉnh táo: “Lục Y Đình và tên quản gia làm việc bên người của Vinh Nam kia, đều đã từng ở trong cô nhi viện.”
Cô nhi viện? “Hơn nữa.”
Lạc Phàm dừng một chút, rồi tiếp tục nói: “Là cùng một cô nhi viện với mẹ và cả người cậu Đường Dịch của cậu đó. Chac là cậu cũng biết Đường Thi và Đường Dịch không phải con ruột mà là được nhà họ Đường nhận nuôi nhỉ?”
Tùng Sam sững sờ khi nghe cái từ này được phát ra từ trong miệng của Đường Thi, dường như trước đó chưa từng nghe Đường Thi hình dung về anh ta như vậy.
Bây giờ nghe xong, cảm giác có hơi xúc động.
Người thân… Rốt cuộc là đã bao lâu rồi chưa từng cảm nhận được từ này?
Ánh mắt của Đường Thi quét qua quét lại giữa Tùng Sam và Đường Dịch, quét nửa ngày, cô lẩm bẩm nói: “Hai người quả thật là rất giống nhau.”
Đường Dịch nói: “Thôi bỏ đi, anh không cảm thấy như vậy.”
Tùng Sam cười lạnh: “Đúng vậy”
Đã xảy ra chuyện gì?
Sao lại có cảm giác như hai người anh trai này muốn đánh nhau nhỉ?
Buổi chiều hôm đó Tùng Sam lái xe mang Đường Thi và Đường Dịch trở về Tùng Lâm, bầu không khí trên đường trở về đều vô cùng nặng nề.
Bọn họ không mang Đường Duy theo, đại khái là sợ thang bé tiếp xúc quá sớm với những đồ vật không tốt ở Tùng Lâm, cho nên mỗi lần đến Tùng Lâm tụ họp, đều cố gắng tránh mang Đường Duy theo.
Lần đi này, Đường Duy dời ánh mắt khỏi cửa số, lắc lư một mình đi vào trong phòng, kinh ngạc nhìn lên trần nhà, cậu cảm thấy đã rất lâu rồi chưa gặp ba của mình, đột nhiên có chút nhớ Bạc Dạ.
Thật kỳ lạ, từ nỗi hận thầu xương ban đầu, bây giờ lại chủ động nhớ đến Bạc Dạ, Đường Duy cảm thấy có chút khó tin. Rõ ràng cậu đã sớm nhận định đây là một người ba máu lạnh vô tình, nhưng mà cho đến bây giờ, cậu lại dân dần thay đổi ý nghĩ. Bởi vì mỗi lần cậu gặp nguy hiếm, kiểu gì thì bóng dáng kia cũng sẽ nhanh chóng xuất hiện trước mặt cậu, chống đỡ bầu trời cho cậu.
Đường Duy hít sâu một cái, bật máy tính của mình lên, nhưng mà hôm nay ở bên kia lại rất yên tĩnh, thầy của cậu cũng không có động tĩnh gì khác.
Yên lặng như vậy, khiến Đường Duy cảm thấy sợ hãi.
Đường Duy: “Tích tích tích, thầy ơi thầy có ở đây không?” Đường Duy: “Tích tích tích.”
R7CKY: “Tích tích cái gì chứ, mới tỉnh ngủ.”
Đường Duy: “Wow. Hôm qua mấy giờ mọi người mới đi ngủ vậy?”
R7CKY: “Sáu giờ sáng bọn tôi mới đi ngủ.”
Đường Duy: “Ôi trời, thấy làm gì vậy?”
R7CKY: “Truy tìm một người phụ nữ thay cho ba của cậu.” Một người phụ nữ? Truy tìm? Còn là thay Bạc Dạ?
Trong đầu của Đường Duy xẹt qua một chút suy nghĩ, cảm thấy có gì đó không đúng, lại hỏi thêm câu nữa, tại sao muốn truy tìm một người phụ nữ?
Kỳ Mặc trả lời cho cậu chính là, Lục Y Đình trốn rồi.
Lục Y Đình…
Đường Duy giật nảy cả người, tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Kỳ Mặc, sau khi nối máy với bên kia, Đường Duy lại hỏi: “Là người phụ nữ kia sao? Người có ý đồ tấn công chúng ta ở London.”
“Đúng vậy.”
Giọng điệu của Kỳ Mặc còn có chút mơ màng, chắc là do ngủ không đủ giấc tạo thành: “Cô ta được người khác cứu đi, hơn nữa có vẻ như sau ngày được cứu đi, còn chạy vào trong biệt thự của Bạc Dạ, động tay động chân gi đó trong biệt thự của Bạc Dạ, cho nên bây giờ Bạc Dạ muốn tìm cho ra tung tích của người phụ nữ này.”
Đường Duy nhíu mày: “Tại sao cô ta lại muốn động tay động chân trong biệt thự của ba em?”
“Không biết.” Giọng nói của Kỳ Mặc có chút khàn, một cánh tay từ bên cạnh vươn qua, cướp đi điện thoại trong tay anh ta, xoay người nhìn qua thì là Lạc Phàm, có lẽ là bị đánh thức, nói alo một tiếng với cái điện thoại. “À, là Lạc Phàm sao?”
Đường Duy nói: “Chào buổi sáng anh Lạc”
“Đã xế chiều rồi.”
Lạc Phàm híp mắt lại: “Cậu đang hỏi chuyện có liên quan đến Lục Y Đình sao?”
“Vâng.”
“Chúng tôi tra ra được chút chuyện.”
Trong mắt Lạc Phàm khôi phục lại chút tỉnh táo: “Lục Y Đình và tên quản gia làm việc bên người của Vinh Nam kia, đều đã từng ở trong cô nhi viện.”
Cô nhi viện? “Hơn nữa.”
Lạc Phàm dừng một chút, rồi tiếp tục nói: “Là cùng một cô nhi viện với mẹ và cả người cậu Đường Dịch của cậu đó. Chac là cậu cũng biết Đường Thi và Đường Dịch không phải con ruột mà là được nhà họ Đường nhận nuôi nhỉ?”
/1848
|