Editor: Cua Rang Me
Hàn Đông Liệt dụng hết sức để chạy, mới vừa chạy đến khúc quanh, lại thấy không có một một người.
Làm sao đây? Tại sao lại như vậy? Hai người bọn họ rõ ràng cách nhau không xa, tại sao cô lại đột nhiên biến mất? Nơi này chỉ có một con đường, cũng không có lối rẽ, cho dù dùng tốc độ nhanh nhất cũng phải mất hơn hai mươi giây, nhưng bây giờ mới chỉ bảy tám giây, tại sao không thấy tăm hơi?
Rốt cuộc cô chạy đi nơi nào?
" u Tiểu Thiển ——" Hắn hướng về con đường trống trải không một bóng người gào thét tuyệt vọng.
Biệt thự nhà họ Lam,
"Xịch ——" Lôi Minh dừng xe ở cửa lớn, u Thiển Thiển vội vã xuống xe.
Mà đúng lúc Three từ trong cửa lớn đi ra, thấy u Thiển Thiển hắn cười đi tới nói, "Thiển Thiển, rốt cuộc em đã chịu trở lại!"
"Three, chúng ta đi thôi, đi ngay bây giờ, bây giờ, ngay lập tức!" Cô lo lắng bắt lấy hai cánh tay của hắn, chỉ hy vọng rời đi ngay lập tức, bởi vì cô biết, Hàn Đông Liệt lập tức sẽ tìm đến, nếu như cô lại nhìn thấy hắn lần nữa, nhất định cô sẽ bất chấp tất cả chạy về phía hắn.
Nhân lúc cô còn có chút lý trí, mau rời khỏi đây thôi . . . . . .
Three dịu dàng nhìn cô, nhẹ giọng đồng ý, "Được, chúng ta lập tức rời khỏi đây.
. . . . . .
Trên sân cỏ phía sau biệt thự nhà họ Lam, một chiếc máy bay trực thăng đột ngột đậu ở chỗ đó, mà khi bọn họ đi vào, cánh quạt từ từ chuyển động, sau đó càng lúc càng nhanh!
u Thiển Thiển ngồi ở đến trên máy bay trực thăng, đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn về phía cửa lớn. Đột nhiên trái tim đập nhạn, có một suy nghĩ kỳ quái . . . . . . Nếu như bây giờ hắn có thể chạy tới, như vậy là cô không cho hắn một cơ hội sao?
Hắn đến sao? Hắn . . . . . . Có thể đến sao?
Cánh quạt chuyển động đến nhanh nhất, sau đó cả máy bay trực thăng từ từ rời đi sân cỏ, càng lên càng cao . . . . . . Tầm mắt của cô còn nhìn về phía cửa chính xa xôi đó, muốn lập tức rời đi, lại có muốn hắn xuất hiện, rất mâu thuẫn trong lòng, làm cho bản thân rất khổ sở.
"Thiển Thiển!"
Bên tai của cô đột nhiên có tiếng gọi nhẹ nhàng của Three, cô quay đầu nhìn về phía hắn, mà đúng lúc cô vừa quay đầu,cửa lớn nhà họ Lam dần dần xuất hiện một bóng dáng nho nhỏ, cái bóng dáng kia vội vã chạy vào .
"Thế nào?" u Thiển Thiển hoàn toàn không có ý thức được người cô mong đợi đã đến, cô quay đầu nhìn Three.
"Không có gì, chẳng qua là thấy em có thể trở về, tôi rất vui vẻ!" Hắn lúng túng nhìn cô, sau đó cười nói, "Sau này chúng ta vẫn còn là hợp tác chứ? Sau này chúng ta . . . . . . Sẽ luôn luôn ở chung một chỗ chứ?"
"Ừ!" Cô nhẹ nhàng trả lời, đối với hắn hơi cười cười .
"Này, hai người các ngươi, nói chuyện sao lại mờ ám như vậy? Đừng quên, Thiển Thiển đã đồng ý với tôi, làm người phụ nữ của tôi!" Lôi Minh khó chịu nhìn bọn họ “tình chàng ý thiếp”.
u Thiển Thiển nhìn về phía Lôi Minh, chẳng biết tại sao lại cảm thấy rất buồn cười, "Ha ha, tôi sẽ không quên , chúng ta là bạn tốt mà!"
"Em nói cái gì? Không phải em đã đồng ý với tôi như vậy sao!"
"Đồng ý? Có ai làm chứng không? Có vật chứng không?" u Thiển Thiển nguỵ biện. Ừ! Cứ như vậy đi . . . . . . Lúc này rời khỏi đây thôi, rời khỏi cái nơi đau lòng này, rời đi để cho cô không phải động lòng . . . . . . Rời khỏi đây . . . . . . Cứ như vậy mà rời đi . . . . . .
Cô quay đầu lần nữa nhìn về phía cửa chính nhà họ Lam, vẫn không có một bóng người . . . . . .
Cô hoàn toàn không có phát hiện, ở một góc khuất, mấy hộ vệ nhà họ Lam đã bắt được Hàn Đông Liệt, và bởi vì tiếng cánh quạt ầm ĩ, nên cô không cách nào nghe được tiếng của Hàn Đông Liệt gọi không ngừng:
" u Tiểu Thiển, ngươi không được đi, không được rời khỏi tôi . . . . . . u Tiểu Thiển . . . . . ."
" Âu Tiểu Thiển . . . . . ."
"Tiểu Thiển . . . . . ."
Hàn Đông Liệt dụng hết sức để chạy, mới vừa chạy đến khúc quanh, lại thấy không có một một người.
Làm sao đây? Tại sao lại như vậy? Hai người bọn họ rõ ràng cách nhau không xa, tại sao cô lại đột nhiên biến mất? Nơi này chỉ có một con đường, cũng không có lối rẽ, cho dù dùng tốc độ nhanh nhất cũng phải mất hơn hai mươi giây, nhưng bây giờ mới chỉ bảy tám giây, tại sao không thấy tăm hơi?
Rốt cuộc cô chạy đi nơi nào?
" u Tiểu Thiển ——" Hắn hướng về con đường trống trải không một bóng người gào thét tuyệt vọng.
Biệt thự nhà họ Lam,
"Xịch ——" Lôi Minh dừng xe ở cửa lớn, u Thiển Thiển vội vã xuống xe.
Mà đúng lúc Three từ trong cửa lớn đi ra, thấy u Thiển Thiển hắn cười đi tới nói, "Thiển Thiển, rốt cuộc em đã chịu trở lại!"
"Three, chúng ta đi thôi, đi ngay bây giờ, bây giờ, ngay lập tức!" Cô lo lắng bắt lấy hai cánh tay của hắn, chỉ hy vọng rời đi ngay lập tức, bởi vì cô biết, Hàn Đông Liệt lập tức sẽ tìm đến, nếu như cô lại nhìn thấy hắn lần nữa, nhất định cô sẽ bất chấp tất cả chạy về phía hắn.
Nhân lúc cô còn có chút lý trí, mau rời khỏi đây thôi . . . . . .
Three dịu dàng nhìn cô, nhẹ giọng đồng ý, "Được, chúng ta lập tức rời khỏi đây.
. . . . . .
Trên sân cỏ phía sau biệt thự nhà họ Lam, một chiếc máy bay trực thăng đột ngột đậu ở chỗ đó, mà khi bọn họ đi vào, cánh quạt từ từ chuyển động, sau đó càng lúc càng nhanh!
u Thiển Thiển ngồi ở đến trên máy bay trực thăng, đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn về phía cửa lớn. Đột nhiên trái tim đập nhạn, có một suy nghĩ kỳ quái . . . . . . Nếu như bây giờ hắn có thể chạy tới, như vậy là cô không cho hắn một cơ hội sao?
Hắn đến sao? Hắn . . . . . . Có thể đến sao?
Cánh quạt chuyển động đến nhanh nhất, sau đó cả máy bay trực thăng từ từ rời đi sân cỏ, càng lên càng cao . . . . . . Tầm mắt của cô còn nhìn về phía cửa chính xa xôi đó, muốn lập tức rời đi, lại có muốn hắn xuất hiện, rất mâu thuẫn trong lòng, làm cho bản thân rất khổ sở.
"Thiển Thiển!"
Bên tai của cô đột nhiên có tiếng gọi nhẹ nhàng của Three, cô quay đầu nhìn về phía hắn, mà đúng lúc cô vừa quay đầu,cửa lớn nhà họ Lam dần dần xuất hiện một bóng dáng nho nhỏ, cái bóng dáng kia vội vã chạy vào .
"Thế nào?" u Thiển Thiển hoàn toàn không có ý thức được người cô mong đợi đã đến, cô quay đầu nhìn Three.
"Không có gì, chẳng qua là thấy em có thể trở về, tôi rất vui vẻ!" Hắn lúng túng nhìn cô, sau đó cười nói, "Sau này chúng ta vẫn còn là hợp tác chứ? Sau này chúng ta . . . . . . Sẽ luôn luôn ở chung một chỗ chứ?"
"Ừ!" Cô nhẹ nhàng trả lời, đối với hắn hơi cười cười .
"Này, hai người các ngươi, nói chuyện sao lại mờ ám như vậy? Đừng quên, Thiển Thiển đã đồng ý với tôi, làm người phụ nữ của tôi!" Lôi Minh khó chịu nhìn bọn họ “tình chàng ý thiếp”.
u Thiển Thiển nhìn về phía Lôi Minh, chẳng biết tại sao lại cảm thấy rất buồn cười, "Ha ha, tôi sẽ không quên , chúng ta là bạn tốt mà!"
"Em nói cái gì? Không phải em đã đồng ý với tôi như vậy sao!"
"Đồng ý? Có ai làm chứng không? Có vật chứng không?" u Thiển Thiển nguỵ biện.
Cô quay đầu lần nữa nhìn về phía cửa chính nhà họ Lam, vẫn không có một bóng người . . . . . .
Cô hoàn toàn không có phát hiện, ở một góc khuất, mấy hộ vệ nhà họ Lam đã bắt được Hàn Đông Liệt, và bởi vì tiếng cánh quạt ầm ĩ, nên cô không cách nào nghe được tiếng của Hàn Đông Liệt gọi không ngừng:
" u Tiểu Thiển, ngươi không được đi, không được rời khỏi tôi . . . . . . u Tiểu Thiển . . . . . ."
" Âu Tiểu Thiển . . . . . ."
"Tiểu Thiển . . . . . ."
/199
|