Âu Thiển Thiển cảm giác toàn thân đều đau đớn, từ từ mở mắt, cô quay đầu nhìn Hàn Đông Liệt đang ngủ say ở bên canh, khóe miệng của hắn nở một nụ cười hạnh phúc, làm cho cô vừa hận vừa thương!
Đau khổ nhắm hai mắt lại, sắp xếp lại nỗi long phiền muộn, sau đó nhẹ nhàng di chuyển cánh tay hắn đang ôm cô, từ từ bước xuống giường, vừa đi về phía cửa được hai bước, cô lại quay đầu lại, nhìn hắn để trần nửa người trên, cô bất đắc dĩ thở dài, sau đó trở lại bên giường, đem chăn kéo lên trên, đắp lên cho hắn.
Bởi vì cô đã đồng ý với chị là sẽ chăm sóc cho hắn thật tốt, cho nên mới phải làm như thế, cũng không có nguyên nhân nào khác, cô không ngừng tự nói với mình như vậy, nhưng trong lòng cũng có loại cảm giác là lạ, không nói được, không thể nói rõ.
. . . . . .
Ra khỏi phòng, cô lập tức đi tới một góc không có người, gọi điện thoại cho Three!
Điện thoại được kết nối, cô vội vàng hỏi "Three, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tiểu Thiển tại sao phải đột nhiên không thấy?"
Đây là yêu cầu của cô ấy.
"Cái gì? Yêu cầu? Tại sao chị phải làm như vậy? Chị ấy bây giờ đang ở đâu?"
Đã chuyển tới một bệnh viện khác, cô yên tâm nha!
"Là bệnh viện nào?"
Thiển Thiển, tôi có thể nói cho cô biết là bệnh viện nào, nhưng mà cô ấy nhờ tôi chuyển lời đến cô, tạm thời không nên đi thăm cô ấy, cô ấy muốn yên tĩnh một mình, còn có. . . . . .Cô ấy muốn cô chăm sóc thật tốt cho Hàn Đông Liệt.
"Tại sao? Tại sao lại như vậy, chị không có nói lý do sao?"
Không có.
Chân mày Âu Thiển Thiển nhíu thật chặc, nguyên nhân cuối cùng là gì? Là bởi vì đã gặp hắn sao? Là bởi vì lúc hai người ở cùng một chỗ hắn đã nói với chị cái gì sao, làm tổn thương tới chị sao? Hay là hắn ngủ ở trên vai của cô, nên đã để cho chị đau lòng?
Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Có thể nói cho cô biết được không? Ít nhất, để cho cô cảm thấy an tâm một chút.
Thiển Thiển, cô làm sao vậy? Tại sao không nói lời nào? Không có sao chứ? Trong điện thoại Three lo lắng hỏi.
Âu Thiển Thiển hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói "Tôi không sao, biết chị không có việc gì thì tôi đã yên tâm, được rồi, tôi cúp máy đây"
Thiển Thiển, cô chờ một chút, Thiển Thiển, cô không có chuyện gì thật sao? Thiển Thiển. . . . . . Thiển. . . . . .
Âu Thiển Thiển ngắt điện thoại, sau đó mệt mỏi xoay người, muốn đi vào tắm nước lạnh cho tỉnh táo, nhưng mà lúc cô xoay người, trước mặt cô đã thấy Hàn Đông Liệt đứng ở ngoài cửa, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm.
"Anh. . . . . . anh đã thức?" Hắn đến đây lúc nào? Cô mới vừa nói chuyện với Three, hắn đã nghe?
Hàn Đông Liệt di chuyển, từng bước từng bước đến gần cô "Tôi chỉ vừa đến mà thôi, chẳng qua tôi vừa nghe được tiếng của người đàn ông đó, em ở đây cùng hắn nói chuyện điện thoại?"
Cô gái chết tiệt này, cư nhiên vào lúc này dám gọi cho người đàn ông kia, tìm hắn ta kể khổ sao? Bởi vì hắn đã mạnh mẽ chiếm đoạt thân thể của cô?
Thì ra là hắn không có nghe thấy! Âu Thiển Thiển buông điện thoại xuống, lạnh lùng nói với hắn "Tôi gọi điện thoại cho anh trai, chẳng lẽ cũng không thể gọi sao?"
"A. . . . . . Có thể, đương nhiên là có thể!" Hàn Đông Liệt đứng ở trước mặt cô, nắm nhẹ lấy cằm của cô, để cho cô ngẩng đầu nhìn mình, sau đó bá đạo hôn lên môi của cô, lưỡi đưa vào trong miệng của cô, đem theo một viên gì tròn tròn đưa vào cổ họng của cô.
Âu Thiển Thiển kinh hoảng đẩy hắn ra, ngậm miệng mình nói "Anh cho ta ăn cái gì?"
Đau khổ nhắm hai mắt lại, sắp xếp lại nỗi long phiền muộn, sau đó nhẹ nhàng di chuyển cánh tay hắn đang ôm cô, từ từ bước xuống giường, vừa đi về phía cửa được hai bước, cô lại quay đầu lại, nhìn hắn để trần nửa người trên, cô bất đắc dĩ thở dài, sau đó trở lại bên giường, đem chăn kéo lên trên, đắp lên cho hắn.
Bởi vì cô đã đồng ý với chị là sẽ chăm sóc cho hắn thật tốt, cho nên mới phải làm như thế, cũng không có nguyên nhân nào khác, cô không ngừng tự nói với mình như vậy, nhưng trong lòng cũng có loại cảm giác là lạ, không nói được, không thể nói rõ.
. . . . . .
Ra khỏi phòng, cô lập tức đi tới một góc không có người, gọi điện thoại cho Three!
Điện thoại được kết nối, cô vội vàng hỏi "Three, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tiểu Thiển tại sao phải đột nhiên không thấy?"
Đây là yêu cầu của cô ấy.
"Cái gì? Yêu cầu? Tại sao chị phải làm như vậy? Chị ấy bây giờ đang ở đâu?"
Đã chuyển tới một bệnh viện khác, cô yên tâm nha!
"Là bệnh viện nào?"
Thiển Thiển, tôi có thể nói cho cô biết là bệnh viện nào, nhưng mà cô ấy nhờ tôi chuyển lời đến cô, tạm thời không nên đi thăm cô ấy, cô ấy muốn yên tĩnh một mình, còn có. . . . . .Cô ấy muốn cô chăm sóc thật tốt cho Hàn Đông Liệt.
"Tại sao? Tại sao lại như vậy, chị không có nói lý do sao?"
Không có.
Chân mày Âu Thiển Thiển nhíu thật chặc, nguyên nhân cuối cùng là gì? Là bởi vì đã gặp hắn sao? Là bởi vì lúc hai người ở cùng một chỗ hắn đã nói với chị cái gì sao, làm tổn thương tới chị sao? Hay là hắn ngủ ở trên vai của cô, nên đã để cho chị đau lòng?
Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Có thể nói cho cô biết được không? Ít nhất, để cho cô cảm thấy an tâm một chút.
Thiển Thiển, cô làm sao vậy? Tại sao không nói lời nào? Không có sao chứ? Trong điện thoại Three lo lắng hỏi.
Âu Thiển Thiển hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói "Tôi không sao, biết chị không có việc gì thì tôi đã yên tâm, được rồi, tôi cúp máy đây"
Thiển Thiển, cô chờ một chút, Thiển Thiển, cô không có chuyện gì thật sao? Thiển Thiển. . . . . . Thiển. . . . . .
Âu Thiển Thiển ngắt điện thoại, sau đó mệt mỏi xoay người, muốn đi vào tắm nước lạnh cho tỉnh táo, nhưng mà lúc cô xoay người, trước mặt cô đã thấy Hàn Đông Liệt đứng ở ngoài cửa, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm.
"Anh. . . . . . anh đã thức?" Hắn đến đây lúc nào? Cô mới vừa nói chuyện với Three, hắn đã nghe?
Hàn Đông Liệt di chuyển, từng bước từng bước đến gần cô "Tôi chỉ vừa đến mà thôi, chẳng qua tôi vừa nghe được tiếng của người đàn ông đó, em ở đây cùng hắn nói chuyện điện thoại?"
Cô gái chết tiệt này, cư nhiên vào lúc này dám gọi cho người đàn ông kia, tìm hắn ta kể khổ sao? Bởi vì hắn đã mạnh mẽ chiếm đoạt thân thể của cô?
Thì ra là hắn không có nghe thấy! Âu Thiển Thiển buông điện thoại xuống, lạnh lùng nói với hắn "Tôi gọi điện thoại cho anh trai, chẳng lẽ cũng không thể gọi sao?"
"A. . . . . . Có thể, đương nhiên là có thể!" Hàn Đông Liệt đứng ở trước mặt cô, nắm nhẹ lấy cằm của cô, để cho cô ngẩng đầu nhìn mình, sau đó bá đạo hôn lên môi của cô, lưỡi đưa vào trong miệng của cô, đem theo một viên gì tròn tròn đưa vào cổ họng của cô.
Âu Thiển Thiển kinh hoảng đẩy hắn ra, ngậm miệng mình nói "Anh cho ta ăn cái gì?"
/199
|