Mỹ Nhân lâu, Khuynh Thành các.
Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ được trạm khắc hoa văn tinh mỹ rọi vào bên trong, tạo nên một căn phòng đầy ắp ánh sáng vàng óng ánh. Một làn gió nhẹ nhàng thổi qua làm cho tấm rèm đung đưa bay lượn. Trên bàn trúc đặt một cái lư hương tinh xảo bằng mã não, phả ra từng đợt từng đợt khói hương thơm nhè nhẹ lượn lờ, thơm ngát cả căn phòng.
Vũ Văn Huyền Băng mặc hoa phục màu tím ngồi bên bàn gỗ đàn hương, mày kiếm nhíu lại, môi mỏng mím chặt, ngón tay trắng nõn nhỏ dài qua lại vuốt vuốt ly trà ngọc Dương Chi nắm trong tay, khuôn mặt tuấn tú tà lạnh trong hơi nước lượn lờ càng có vẻ hư vô bí hiểm.
“Khuynh Thành cô nương, bản công tử hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, nữ tử áo trắng giúp cô nương đả bại Mị Cơ, giành được vị trí hoa khôi, đến cùng là người nào? Nhà ở đâu?”
Vũ Văn Huyền Băng đặt chén trà xuống, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh tà mị âm hiểm, ánh mắt sâu thẳm như hàn đàm, đầy sắc bèn nhìn chằm chằm vào Khuynh Thành đang ngồi đối diện.
“Cô nương tốt nhất nên nghĩ thông suốt rồi trả lời, nếu không, đừng trách bản công tử đối với cô nương không khách sáo!”
Khí lạnh trong lời nói kia làm cho Khuynh Thành nhịn không được âm thầm kinh hãi, đôi mắt trong như nước hồ thu cùng Vũ Văn Huyền Băng nhìn nhau trong chốc lát, lập tức không tự chủ được bại trận, không dám cùng ánh mắt lạnh như băng quá mức sắc bén kia nhìn nhau nữa.
Đắn đo một hồi lâu, Khuynh Thành lại ngẩng đầu lên, vẫn giả ra vẻ mặt nghi hoặc không giải thích được nói: “Vị công tử này, ta thật sự không hiểu lời kia của ngài là có ý gì. Tỷ thí với Mị Cơ cô nương vẫn luôn là ta, làm sao có nữ tử áo trắng? Ngày ấy ta hát một khúc ‘Thần thoại’, vừa rồi cũng đã hát cho công tử nghe rồi, còn có ‘Lạc Thần phú’ ngày ấy làm, vừa rồi cũng đã viết cho công tử xem. Ta thật sự không rõ, vì sao công tử vẫn nghi ngờ ta, sao lại nói tỉ thí với Mị Cơ là một người hoàn toàn khác?”
Trong giọng nói của Khuynh Thành tuy có không vui nhưng ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng mặt Vũ Văn Huyền Băng, đáy lòng cũng có chút chột dạ và kinh hoảng. Chỉ có thể cúi đầu, nâng chung trà lên nhấp nhẹ để che dấu bất an cùng chột dạ của mình.
Nàng không biết vị công tử đột nhiên tới chơi này rốt cuộc là ai, nhưng từ cách ăn mặc quý giá kia, cùng với ngông cuồng bá đạo và khí chất tao nhã tôn quý toát ra, có thể thấy được thân phận hắn bất phàm, không giàu cũng quý. Chẳng qua là cũng ngẫu nhiên ẩn hiện chút âm hiểm và cả người tỏa ra hơi thở lạnh như băng kia, khiến trực giác cho nàng biết, người đàn ông xa lạ cực kỳ tuấn tú này là một người thập phần nguy hiểm cùng tàn nhẫn. Nàng sợ hắn sẽ có mưu kế gì hoặc có điều gì bất lợi với Vãn Ca muội muội, cho nên, nàng mới không chịu thừa nhận tỷ thí với Mị Cơ là một người khác hoàn toàn.
Cũng may về phương diện âm luật trình độ của nàng cũng giỏi, ca khúc mang phong cách độc đáo của Vãn Ca muội muội tỷ thí ngày đó nàng chỉ nghe một lần là học được, mà bài ‘Lạc Thần phú’ bởi vì nàng cực kỳ thích cho nên cũng âm thầm ghi lại. Vừa rồi vị công tử này muốn nàng hát bài hát đó, ngâm tụng bài thơ phú đó, nàng đều ứng phó không lộ chút sơ hở nào. Nàng không hiểu, vì sao vị công tử này vẫn chưa tin nàng, còn một mực chắc chắn ngày đó tỷ thí với Mị Cơ tuyệt đối không phải mình, mà là một người khác hoàn toàn.
Trước đó cũng có một người áo đen nhiều lần chạy tới chất vấn mình nữ tử áo trắng ngày ấy tỷ thí với Mị Cơ rốt cuộc là ai, chỉ là mỗi một lần đều bị mình trấn định tự nhiên lừa dối. Không ngờ hôm nay lại có một công tử áo tím thoạt nhìn không đơn giản, vừa mở miệng cũng là hỏi tin tức của Vãn Ca muội muội. Chẳng qua là lần này mặc cho mình giải thích thế nào, chứng minh như thế nào, hắn cũng không tin nữ tử áo trắng ngày đó chính là mình.
Hắn đến cùng là đã biết những gì? Rốt cuộc muốn làm gì? Người đàn ông áo đen lúc trước là cùng một phe với hắn sao? Vì sao hắn muốn thám thính tin tức của Vãn Ca muội muội? Chẳng lẽ là ham sắc đẹp của Vãn Ca muội muội, hay là muốn mưu hại Vãn Ca muội muội và Mặc nhạc công?
Nghĩ đến mưu hại, Khuynh Thành không khỏi nghĩ đến đêm đó Mặc nhạc công bị người ta đuổi giết mà bị thương, chẳng lẽ người đuổi giết Mặc nhạc công là vị công tử áo tím trước mắt này? Bằng không hắn vội vàng thám thính tin tức của Vãn Ca muội muội để làm gì?
Khuynh thành càng nghĩ càng kinh hãi, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, dường như cũng đã khẳng định người đàn ông áo tím trước mắt này là kẻ thù của Vãn Ca muội muội và Mặc nhạc công.
Tóm lại, mặc kệ thế nào, nàng tuyệt đối không thể đem tin tức Vãn Ca muội muội và Mặc nhạc công nói ra được, cũng tuyệt đối không thể thừa nhận ngày đó tỷ thí với Mị Cơ chính là Vãn Ca muội muội. Nàng tuyệt đối không thể hại hai người bọn họ.
"Ha ha, thật không, Khuynh Thành cô nương thật sự không biết lời của bản công tử có ý gì sao?” Vũ Văn Huyền Băng cười nhưng tâm không cười, liếc nhìn Khuynh Thành đang khẽ cúi đầu, bỗng nhiên biến sắc, tay dùng sức một cái, ly trà Ngọc Dương Chi đắt tiền lập tức bị hắn bóp nát. "Khuynh Thành cô nương, bản công tử đã cho ngươi một cơ hội, là ngươi tự mình không biết quý trọng, cũng đừng nên trách ta.”
Vũ Văn Huyền Băng lạnh lùng cười một tiếng, ngay sau đó giọng nói âm hàn lập tức phân phó: “Huyền Ảnh, đem nữ tử không biết tốt xấu này mang về Diên Chí môn, các loại thủ đoạn giày vò đều tiếp đón, không cần thương hương tiếc ngọc! Sau khi nàng ta biến mất, để Mị Cơ đến đây thế thân đi!”
Vừa dứt lời, đã thấy một bóng đen như quỷ mị hư vô nhanh chóng tiến vào, đó chính là Huyền Ảnh vẫn ẩn mình ở chỗ tối.
Khi Khuynh Thành thấy rõ người tới không khỏi hoảng sợ, lại nghe đến người đàn ông áo tím dường như muốn tra tấn mình đến chết, bất giác vừa kinh vừa sợ, nhất thời kích động phẫn nộ không suy nghĩ lớn tiếng thét hỏi: “Các người quả nhiên là cùng một phe? Vãn Ca muội muội và Mặc nhạc công rốt cuộc có thâm thù đại hận gì với các người, các người lại muốn đưa bọn họ vào chỗ chết như vậy? Lúc trước ám sát Mặc nhạc công không thành, bây giờ lại đến chỗ này của ta ép hỏi nơi bọn họ biến mất? Ta nói cho các ngươi biết, ta có chết cũng sẽ không nói cho các người biết tin tức của Vãn Ca muội muội và Mặc nhạc công đâu! Các ngươi chết tâm đi!”
Khuynh Thành cười lạnh một tiếng, hai tròng mắt oán hận trừng mắt Huyền Ảnh, lúc trước người áo đen nhiều lần đến hỏi Vãn Ca muội đó là hắn, hắn và người đàn ông áo tím quả nhiên là một phe.
“Ngươi mới vừa nói cái gì? Vãn Ca muội muội? Vừa rồi ngươi gọi như vậy phải không? Ta không nghe lầm có phải hay không?.” Vũ Văn Huyền Băng không nghe được những gì Khuynh Thành nói sau đó, hắn chỉ sâu sắc bắt được từ ‘Vãn Ca", cái tên mà cuộc đời này cũng khó khăn phai mờ trong đầu mình. "Nữ tử áo trắng tỷ thí với Mị Cơ ngày ấy quả nhiên không phải ngươi, nàng ấy gọi là Vãn Ca đúng không? Nàng ấy thật sự gọi là Vãn Ca đúng không?” Nghĩ nữ tử áo trắng kia và cô gái nhỏ kia có đủ loại tương tự, nghĩ đến vòng ngọc tím độc nhất vô nhị trên cổ tay kia, nghĩ nàng cũng gọi tên giống như đúc, Vãn Ca... hay là... Hay là cô gái nhỏ dung mạo tuyệt thế đáng yêu kia không có chết, hay là ngày đó nữ tử áo trắng tỷ thí với Mị Cơ chính là nàng ấy.
Nghĩ đến có khả năng này, cả người Vũ Văn Huyền Băng nhịn không được rung động, giống như áp chế vui sướng thật lớn. Nói xong, hắn đứng lên, động tác đột ngột và kịch liệt khiến ấm tử sa màu trắng điêu khắc khéo léo trên bàn rung động không thôi, rồi rớt xuống đất vỡ nát, nước trà cũng hắt bắn tung tóe ra, rơi trên người hắn.
Mà Vũ Văn Huyền Băng không chút nào để ý đến, chỉ kích động không thôi thẳng tắp nhìn Khuynh Thành, lại như nhớ tới cái gì, lập tức từ trong lòng lấy ra tờ giấy, sau đó thật cẩn thận mở ra, đưa tới trước mặt Khuynh Thành, thanh âm run rẩy hỏi: "Nhận ra nữ tử trong bức hoạ này không? Nữ tử áo trắng tỷ thí với Mị Cơ ngày đó có phải là nàng ấy hay không? Còn nữa Vãn Ca muội muội trong miệng ngươi có phải là nàng ấy hay không?”
Khuynh Thành không rõ người đàn ông áo tím trước mắt vì sao đột nhiên trở nên kích động kinh hỉ như thế.... Thất thố, hơn nữa dáng vẻ và biểu tình của hắn dường như cũng không giống như muốn mưu hại Vãn Ca muội muội, giống như là yêu say đắm Vãn Ca muội muội, lại cùng Vãn Ca muội muội trải qua một hồi sinh ly tử biệt đau triệt nội tâm vậy.
Trong lòng tuy có trăm điều khó hiểu, nhưng suy nghĩ lại, Khuynh Thành vẫn theo lời hắn, nhìn đến nữ tử trong bức tranh kia. Nhìn kỹ, nàng cảm thấy giật mình nhưng sau đó ánh mắt cũng chuyển sang bình thản nhẹ nhàng. Cô gái tuyệt sắc với ống tay áo nhẹ nhàng bay lượn trong bức tranh không phải là Vãn Ca muội muội sao? Hình tượng nữ tử trong bức tranh rất thật, giống như nàng đang đối diện với ngươi tung bay nhảy múa, nụ cười như mây trôi, kiều mị xinh đẹp như ao xuân, ngay cả tư thái giơ tay nhấc chân cũng đều lộ ra vẻ thoát trần giống như tiên trên trời, tất cả đều được hoạ thật cẩn thận sinh động, có thể thấy được người vẽ tranh có tình cảm sâu sắc đối với nàng ấy.
“Sao ngươi có bức họa của Vãn Ca muội muội? Ngươi và Vãn Ca muội muội cùng với Mặc nhạc công rốt cuộc có quan hệ gì? Theo thần sắc kích động mừng rỡ của ngươi vừa rồi và bức hoạ này xem ra ngươi không giống người muốn đưa Vãn Ca muội muội vào chỗ chết.” Khuynh Thành kinh hãi nghi ngờ không xác định được nói, người đàn ông áo tím trước mắt này nhìn thế nào cũng không giống kẻ thù của Vãn Ca muội muội, chẳng lẽ lúc trước là mình nghĩ lầm rồi? Có lẽ hắn chỉ là thuần túy muốn biết tin tức của Vãn Ca muội muội, cũng không có ý mưu hại nàng ấy và Mặc nhạc công?
“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Bản công tử làm sao có thể hại nàng ấy!” Vũ Văn Huyền Băng thật cẩn thận thu hồi bức họa, lại thả vào ngực mình, che dấu vẻ kích động gần như luống cuống, tỏ ra vẻ lạnh băng như lúc trước. "Nói cho bản công tử biết bây giờ nàng đang ở đâu? Đem tất cả những gì ngươi biết về nàng nói cho bản công tử, bản công tử lập tức không làm khó ngươi nữa. Ngươi yên tâm đi, bản công tử tuyệt đối sẽ không hại nàng, bản công tử hiện giờ chỉ muốn tìm được nàng, hơn nữa nhất định phải tìm được nàng. Nàng đối với bản công tử mà nói rất quan trọng, cũng có thể nói không thể thiếu.”
“Thật vậy sao? Công tử thật sự sẽ không hại Vãn Ca muội muội?” Khuynh Thành mắt cũng không chớp nghênh hướng con ngươi đen sắc bén lạnh như băng của Vũ Văn Huyền Băng, giống như đang chứng thực rốt cuộc lời nói của hắn là thật hay giả, nhìn hồi lâu như trước nàng cũng nhìn không ra cái gì, chỉ có ngẫu nhiên tiết lộ ra vẻ chân thành cùng thâm tình.
“Đương nhiên!” Vũ Văn Huyền Băng khẽ gật đầu. Trên đời này hắn có thể làm hại bất luận kẻ nào, nhưng sẽ không hại đến nàng, hắn chỉ biết hắn sẽ không từ bất kì thủ đoạn nào đem nàng giành về tay, sau đó khóa chặt ở bên người chính mình. Vốn tưởng rằng kiếp này mình cũng sẽ không yêu bất kỳ nữ tử nào, nhưng khi biết được nàng đã chết thì nỗi đau đau đớn thấu tim kia trong nháy mắt không tự chủ được lan khắp toàn thân, làm cho mình tuyệt vọng bi thống, gần như muốn hít thở không thông, có một đoạn thời gian thật dài hắn cảm giác cuộc đời mình bỗng trở nên mờ mịt, sống không có ý nghĩa.
Khi đó hắn mới hiểu được, thì ra hắn đã trong vô thức yêu cô gái nhỏ tên là Nguyệt Vãn Ca kia, nhưng lại yêu thật sự sâu rất sâu, sâu đến nỗi hắn cũng nói không rõ, chỉ biết là cái chết của nàng mang đi tất cả hy vọng của hắn, làm cho đời hắn từ nay về sau trở nên ảm đạm không ánh sáng, cũng làm cho hắn càng hận Long Ngự Tà, thề muốn tiêu diệt Long Đằng quốc, sau đó giết chết hắn ta.
“Mau nói cho bản công tử biết, nàng hiện giờ đang ở đâu?” Vũ Văn Huyền Băng che giấu tâm tư, có chút vội vàng hỏi. Nếu nàng không chết, vậy mình phải ra tay chiếm lợi thế trước, không thể để cho Long Ngự Tà biết được tin tức rồi lại đến tranh với mình. "Nói mau, ta nhất định phải tìm được nàng!”
Khuynh Thành thấy dáng vẻ hắn quả thật không giống như là muốn mưu hại Vãn Ca muội muội, trầm ngâm một lát, mới nói: "Công tử, kỳ thật ta cũng không biết nhà Vãn Ca muội muội ở đâu, ta có thể cùng vãn Ca muội muội quen biết cũng là bởi vì phu quân của muội ấy từng là nhạc công của ta. Đêm đó Mặc nhạc công bị người ta ám sát, sau khi bị thương được ta cứu, sau đó Vãn Ca muội muội đến Mỹ Nhân lâu tìm Mặc nhạc công, chúng ta đã quen nhau lúc đó. Ngày hôm sau Vãn Ca muội muội lại đến thì vừa vặn gặp lúc ta và Mị Cơ cô nương ở Yên Chi lâu tỷ thí, mắt thấy ta sẽ thua Mị Cơ, vãn Ca muội muội muốn đền đáp ân cứu giúp của ta với Mặc nhạc công, cho nên đã giả dạng hình dáng của ta thay ta ra sân khấu tỷ thí, sau đó đã thật sự giúp ta đánh bại Mị Cơ bảo vệ danh hiệu hoa khôi đệ nhất Phượng thành. Ta cũng chỉ biết có vậy, trừ lần đó ra cũng không còn lần nào nữa, ta cũng chưa bao giờ hỏi qua Vãn Ca muội muội ở đâu, càng không biết bây giờ bọn họ như thế nào. Đêm đó Mặc nhạc công dạy ta một khúc cuối cùng, ngày hôm sau được Vãn Ca muội muội đón đi rồi, hai người họ cũng không còn đến Mỹ Nhân lâu nữa.”
"Phu quân? Ngươi nói nàng đã có chồng” Vũ Văn Huyền Băng lẳng lặng nghe xong, chỉ cảm thấy hai chữ "phu quân" này càng chói tai, mắt lạnh xinh đẹp nguy hiểm híp lại, lồng ngực hơi hơi phập phồng cho thấy hắn cực lực áp chế tức giận! "Phu quân của nàng là nhạc công của ngươi?” Cô gái nhỏ chết tiệt, lúc trước là phi tử của Long Ngự Tà, bây giờ lại gả cho người đàn ông khác! Hừ! Nàng chỉ có thể là của hắn! Người đàn ông của nàng chỉ có thể là chính mình!
“Đúng vậy, phu quân của Vãn Ca muội muội là nhạc công của ta.” Khuynh Thành gật gật đầu, hơi ngừng lại nghi ngờ nói "Nếu công tử quen biết Vãn Ca muội muội, vì sao không biết muội ấy đã gả cho người khác?”
“Chuyện này không cần ngươi quản! Cứ làm tốt vị trí hoa khôi của ngươi đi, không được phép nói với bất kỳ kẻ nào chuyện ngươi từng gặp Vãn Ca, nếu không ngươi và nàng ấy đều sẽ có phiền toái, hiểu chưa?”
Vũ Văn Huyền Băng liếc mắt cảnh cáo Khuynh Thành một cái, lập tức xoay người rời khỏi Khuynh Thành các. Lời của Khuynh Thành lúc nãy không giống như là nói dối, hẳn là thật sự không biết tin tức hiện giờ và chỗ ở của cô gái nhỏ kia, vậy hắn cũng không cần thiết tiếp tục khó xử nàng ta.
Bất quá, khiến hắn kinh hỉ là nàng vẫn còn sống, nàng không chết, nàng may mắn còn sống.... A, chỉ cần nàng còn ở lại trên đời này, như vậy một ngày nào đó mình sẽ tìm được nàng, hơn nữa nhất định phải là người đầu tiên tìm được nàng!
Nàng, hẳn là còn ở phượng thành rồi!!!
Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ được trạm khắc hoa văn tinh mỹ rọi vào bên trong, tạo nên một căn phòng đầy ắp ánh sáng vàng óng ánh. Một làn gió nhẹ nhàng thổi qua làm cho tấm rèm đung đưa bay lượn. Trên bàn trúc đặt một cái lư hương tinh xảo bằng mã não, phả ra từng đợt từng đợt khói hương thơm nhè nhẹ lượn lờ, thơm ngát cả căn phòng.
Vũ Văn Huyền Băng mặc hoa phục màu tím ngồi bên bàn gỗ đàn hương, mày kiếm nhíu lại, môi mỏng mím chặt, ngón tay trắng nõn nhỏ dài qua lại vuốt vuốt ly trà ngọc Dương Chi nắm trong tay, khuôn mặt tuấn tú tà lạnh trong hơi nước lượn lờ càng có vẻ hư vô bí hiểm.
“Khuynh Thành cô nương, bản công tử hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, nữ tử áo trắng giúp cô nương đả bại Mị Cơ, giành được vị trí hoa khôi, đến cùng là người nào? Nhà ở đâu?”
Vũ Văn Huyền Băng đặt chén trà xuống, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh tà mị âm hiểm, ánh mắt sâu thẳm như hàn đàm, đầy sắc bèn nhìn chằm chằm vào Khuynh Thành đang ngồi đối diện.
“Cô nương tốt nhất nên nghĩ thông suốt rồi trả lời, nếu không, đừng trách bản công tử đối với cô nương không khách sáo!”
Khí lạnh trong lời nói kia làm cho Khuynh Thành nhịn không được âm thầm kinh hãi, đôi mắt trong như nước hồ thu cùng Vũ Văn Huyền Băng nhìn nhau trong chốc lát, lập tức không tự chủ được bại trận, không dám cùng ánh mắt lạnh như băng quá mức sắc bén kia nhìn nhau nữa.
Đắn đo một hồi lâu, Khuynh Thành lại ngẩng đầu lên, vẫn giả ra vẻ mặt nghi hoặc không giải thích được nói: “Vị công tử này, ta thật sự không hiểu lời kia của ngài là có ý gì. Tỷ thí với Mị Cơ cô nương vẫn luôn là ta, làm sao có nữ tử áo trắng? Ngày ấy ta hát một khúc ‘Thần thoại’, vừa rồi cũng đã hát cho công tử nghe rồi, còn có ‘Lạc Thần phú’ ngày ấy làm, vừa rồi cũng đã viết cho công tử xem. Ta thật sự không rõ, vì sao công tử vẫn nghi ngờ ta, sao lại nói tỉ thí với Mị Cơ là một người hoàn toàn khác?”
Trong giọng nói của Khuynh Thành tuy có không vui nhưng ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng mặt Vũ Văn Huyền Băng, đáy lòng cũng có chút chột dạ và kinh hoảng. Chỉ có thể cúi đầu, nâng chung trà lên nhấp nhẹ để che dấu bất an cùng chột dạ của mình.
Nàng không biết vị công tử đột nhiên tới chơi này rốt cuộc là ai, nhưng từ cách ăn mặc quý giá kia, cùng với ngông cuồng bá đạo và khí chất tao nhã tôn quý toát ra, có thể thấy được thân phận hắn bất phàm, không giàu cũng quý. Chẳng qua là cũng ngẫu nhiên ẩn hiện chút âm hiểm và cả người tỏa ra hơi thở lạnh như băng kia, khiến trực giác cho nàng biết, người đàn ông xa lạ cực kỳ tuấn tú này là một người thập phần nguy hiểm cùng tàn nhẫn. Nàng sợ hắn sẽ có mưu kế gì hoặc có điều gì bất lợi với Vãn Ca muội muội, cho nên, nàng mới không chịu thừa nhận tỷ thí với Mị Cơ là một người khác hoàn toàn.
Cũng may về phương diện âm luật trình độ của nàng cũng giỏi, ca khúc mang phong cách độc đáo của Vãn Ca muội muội tỷ thí ngày đó nàng chỉ nghe một lần là học được, mà bài ‘Lạc Thần phú’ bởi vì nàng cực kỳ thích cho nên cũng âm thầm ghi lại. Vừa rồi vị công tử này muốn nàng hát bài hát đó, ngâm tụng bài thơ phú đó, nàng đều ứng phó không lộ chút sơ hở nào. Nàng không hiểu, vì sao vị công tử này vẫn chưa tin nàng, còn một mực chắc chắn ngày đó tỷ thí với Mị Cơ tuyệt đối không phải mình, mà là một người khác hoàn toàn.
Trước đó cũng có một người áo đen nhiều lần chạy tới chất vấn mình nữ tử áo trắng ngày ấy tỷ thí với Mị Cơ rốt cuộc là ai, chỉ là mỗi một lần đều bị mình trấn định tự nhiên lừa dối. Không ngờ hôm nay lại có một công tử áo tím thoạt nhìn không đơn giản, vừa mở miệng cũng là hỏi tin tức của Vãn Ca muội muội. Chẳng qua là lần này mặc cho mình giải thích thế nào, chứng minh như thế nào, hắn cũng không tin nữ tử áo trắng ngày đó chính là mình.
Hắn đến cùng là đã biết những gì? Rốt cuộc muốn làm gì? Người đàn ông áo đen lúc trước là cùng một phe với hắn sao? Vì sao hắn muốn thám thính tin tức của Vãn Ca muội muội? Chẳng lẽ là ham sắc đẹp của Vãn Ca muội muội, hay là muốn mưu hại Vãn Ca muội muội và Mặc nhạc công?
Nghĩ đến mưu hại, Khuynh Thành không khỏi nghĩ đến đêm đó Mặc nhạc công bị người ta đuổi giết mà bị thương, chẳng lẽ người đuổi giết Mặc nhạc công là vị công tử áo tím trước mắt này? Bằng không hắn vội vàng thám thính tin tức của Vãn Ca muội muội để làm gì?
Khuynh thành càng nghĩ càng kinh hãi, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, dường như cũng đã khẳng định người đàn ông áo tím trước mắt này là kẻ thù của Vãn Ca muội muội và Mặc nhạc công.
Tóm lại, mặc kệ thế nào, nàng tuyệt đối không thể đem tin tức Vãn Ca muội muội và Mặc nhạc công nói ra được, cũng tuyệt đối không thể thừa nhận ngày đó tỷ thí với Mị Cơ chính là Vãn Ca muội muội. Nàng tuyệt đối không thể hại hai người bọn họ.
"Ha ha, thật không, Khuynh Thành cô nương thật sự không biết lời của bản công tử có ý gì sao?” Vũ Văn Huyền Băng cười nhưng tâm không cười, liếc nhìn Khuynh Thành đang khẽ cúi đầu, bỗng nhiên biến sắc, tay dùng sức một cái, ly trà Ngọc Dương Chi đắt tiền lập tức bị hắn bóp nát. "Khuynh Thành cô nương, bản công tử đã cho ngươi một cơ hội, là ngươi tự mình không biết quý trọng, cũng đừng nên trách ta.”
Vũ Văn Huyền Băng lạnh lùng cười một tiếng, ngay sau đó giọng nói âm hàn lập tức phân phó: “Huyền Ảnh, đem nữ tử không biết tốt xấu này mang về Diên Chí môn, các loại thủ đoạn giày vò đều tiếp đón, không cần thương hương tiếc ngọc! Sau khi nàng ta biến mất, để Mị Cơ đến đây thế thân đi!”
Vừa dứt lời, đã thấy một bóng đen như quỷ mị hư vô nhanh chóng tiến vào, đó chính là Huyền Ảnh vẫn ẩn mình ở chỗ tối.
Khi Khuynh Thành thấy rõ người tới không khỏi hoảng sợ, lại nghe đến người đàn ông áo tím dường như muốn tra tấn mình đến chết, bất giác vừa kinh vừa sợ, nhất thời kích động phẫn nộ không suy nghĩ lớn tiếng thét hỏi: “Các người quả nhiên là cùng một phe? Vãn Ca muội muội và Mặc nhạc công rốt cuộc có thâm thù đại hận gì với các người, các người lại muốn đưa bọn họ vào chỗ chết như vậy? Lúc trước ám sát Mặc nhạc công không thành, bây giờ lại đến chỗ này của ta ép hỏi nơi bọn họ biến mất? Ta nói cho các ngươi biết, ta có chết cũng sẽ không nói cho các người biết tin tức của Vãn Ca muội muội và Mặc nhạc công đâu! Các ngươi chết tâm đi!”
Khuynh Thành cười lạnh một tiếng, hai tròng mắt oán hận trừng mắt Huyền Ảnh, lúc trước người áo đen nhiều lần đến hỏi Vãn Ca muội đó là hắn, hắn và người đàn ông áo tím quả nhiên là một phe.
“Ngươi mới vừa nói cái gì? Vãn Ca muội muội? Vừa rồi ngươi gọi như vậy phải không? Ta không nghe lầm có phải hay không?.” Vũ Văn Huyền Băng không nghe được những gì Khuynh Thành nói sau đó, hắn chỉ sâu sắc bắt được từ ‘Vãn Ca", cái tên mà cuộc đời này cũng khó khăn phai mờ trong đầu mình. "Nữ tử áo trắng tỷ thí với Mị Cơ ngày ấy quả nhiên không phải ngươi, nàng ấy gọi là Vãn Ca đúng không? Nàng ấy thật sự gọi là Vãn Ca đúng không?” Nghĩ nữ tử áo trắng kia và cô gái nhỏ kia có đủ loại tương tự, nghĩ đến vòng ngọc tím độc nhất vô nhị trên cổ tay kia, nghĩ nàng cũng gọi tên giống như đúc, Vãn Ca... hay là... Hay là cô gái nhỏ dung mạo tuyệt thế đáng yêu kia không có chết, hay là ngày đó nữ tử áo trắng tỷ thí với Mị Cơ chính là nàng ấy.
Nghĩ đến có khả năng này, cả người Vũ Văn Huyền Băng nhịn không được rung động, giống như áp chế vui sướng thật lớn. Nói xong, hắn đứng lên, động tác đột ngột và kịch liệt khiến ấm tử sa màu trắng điêu khắc khéo léo trên bàn rung động không thôi, rồi rớt xuống đất vỡ nát, nước trà cũng hắt bắn tung tóe ra, rơi trên người hắn.
Mà Vũ Văn Huyền Băng không chút nào để ý đến, chỉ kích động không thôi thẳng tắp nhìn Khuynh Thành, lại như nhớ tới cái gì, lập tức từ trong lòng lấy ra tờ giấy, sau đó thật cẩn thận mở ra, đưa tới trước mặt Khuynh Thành, thanh âm run rẩy hỏi: "Nhận ra nữ tử trong bức hoạ này không? Nữ tử áo trắng tỷ thí với Mị Cơ ngày đó có phải là nàng ấy hay không? Còn nữa Vãn Ca muội muội trong miệng ngươi có phải là nàng ấy hay không?”
Khuynh Thành không rõ người đàn ông áo tím trước mắt vì sao đột nhiên trở nên kích động kinh hỉ như thế.... Thất thố, hơn nữa dáng vẻ và biểu tình của hắn dường như cũng không giống như muốn mưu hại Vãn Ca muội muội, giống như là yêu say đắm Vãn Ca muội muội, lại cùng Vãn Ca muội muội trải qua một hồi sinh ly tử biệt đau triệt nội tâm vậy.
Trong lòng tuy có trăm điều khó hiểu, nhưng suy nghĩ lại, Khuynh Thành vẫn theo lời hắn, nhìn đến nữ tử trong bức tranh kia. Nhìn kỹ, nàng cảm thấy giật mình nhưng sau đó ánh mắt cũng chuyển sang bình thản nhẹ nhàng. Cô gái tuyệt sắc với ống tay áo nhẹ nhàng bay lượn trong bức tranh không phải là Vãn Ca muội muội sao? Hình tượng nữ tử trong bức tranh rất thật, giống như nàng đang đối diện với ngươi tung bay nhảy múa, nụ cười như mây trôi, kiều mị xinh đẹp như ao xuân, ngay cả tư thái giơ tay nhấc chân cũng đều lộ ra vẻ thoát trần giống như tiên trên trời, tất cả đều được hoạ thật cẩn thận sinh động, có thể thấy được người vẽ tranh có tình cảm sâu sắc đối với nàng ấy.
“Sao ngươi có bức họa của Vãn Ca muội muội? Ngươi và Vãn Ca muội muội cùng với Mặc nhạc công rốt cuộc có quan hệ gì? Theo thần sắc kích động mừng rỡ của ngươi vừa rồi và bức hoạ này xem ra ngươi không giống người muốn đưa Vãn Ca muội muội vào chỗ chết.” Khuynh Thành kinh hãi nghi ngờ không xác định được nói, người đàn ông áo tím trước mắt này nhìn thế nào cũng không giống kẻ thù của Vãn Ca muội muội, chẳng lẽ lúc trước là mình nghĩ lầm rồi? Có lẽ hắn chỉ là thuần túy muốn biết tin tức của Vãn Ca muội muội, cũng không có ý mưu hại nàng ấy và Mặc nhạc công?
“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Bản công tử làm sao có thể hại nàng ấy!” Vũ Văn Huyền Băng thật cẩn thận thu hồi bức họa, lại thả vào ngực mình, che dấu vẻ kích động gần như luống cuống, tỏ ra vẻ lạnh băng như lúc trước. "Nói cho bản công tử biết bây giờ nàng đang ở đâu? Đem tất cả những gì ngươi biết về nàng nói cho bản công tử, bản công tử lập tức không làm khó ngươi nữa. Ngươi yên tâm đi, bản công tử tuyệt đối sẽ không hại nàng, bản công tử hiện giờ chỉ muốn tìm được nàng, hơn nữa nhất định phải tìm được nàng. Nàng đối với bản công tử mà nói rất quan trọng, cũng có thể nói không thể thiếu.”
“Thật vậy sao? Công tử thật sự sẽ không hại Vãn Ca muội muội?” Khuynh Thành mắt cũng không chớp nghênh hướng con ngươi đen sắc bén lạnh như băng của Vũ Văn Huyền Băng, giống như đang chứng thực rốt cuộc lời nói của hắn là thật hay giả, nhìn hồi lâu như trước nàng cũng nhìn không ra cái gì, chỉ có ngẫu nhiên tiết lộ ra vẻ chân thành cùng thâm tình.
“Đương nhiên!” Vũ Văn Huyền Băng khẽ gật đầu. Trên đời này hắn có thể làm hại bất luận kẻ nào, nhưng sẽ không hại đến nàng, hắn chỉ biết hắn sẽ không từ bất kì thủ đoạn nào đem nàng giành về tay, sau đó khóa chặt ở bên người chính mình. Vốn tưởng rằng kiếp này mình cũng sẽ không yêu bất kỳ nữ tử nào, nhưng khi biết được nàng đã chết thì nỗi đau đau đớn thấu tim kia trong nháy mắt không tự chủ được lan khắp toàn thân, làm cho mình tuyệt vọng bi thống, gần như muốn hít thở không thông, có một đoạn thời gian thật dài hắn cảm giác cuộc đời mình bỗng trở nên mờ mịt, sống không có ý nghĩa.
Khi đó hắn mới hiểu được, thì ra hắn đã trong vô thức yêu cô gái nhỏ tên là Nguyệt Vãn Ca kia, nhưng lại yêu thật sự sâu rất sâu, sâu đến nỗi hắn cũng nói không rõ, chỉ biết là cái chết của nàng mang đi tất cả hy vọng của hắn, làm cho đời hắn từ nay về sau trở nên ảm đạm không ánh sáng, cũng làm cho hắn càng hận Long Ngự Tà, thề muốn tiêu diệt Long Đằng quốc, sau đó giết chết hắn ta.
“Mau nói cho bản công tử biết, nàng hiện giờ đang ở đâu?” Vũ Văn Huyền Băng che giấu tâm tư, có chút vội vàng hỏi. Nếu nàng không chết, vậy mình phải ra tay chiếm lợi thế trước, không thể để cho Long Ngự Tà biết được tin tức rồi lại đến tranh với mình. "Nói mau, ta nhất định phải tìm được nàng!”
Khuynh Thành thấy dáng vẻ hắn quả thật không giống như là muốn mưu hại Vãn Ca muội muội, trầm ngâm một lát, mới nói: "Công tử, kỳ thật ta cũng không biết nhà Vãn Ca muội muội ở đâu, ta có thể cùng vãn Ca muội muội quen biết cũng là bởi vì phu quân của muội ấy từng là nhạc công của ta. Đêm đó Mặc nhạc công bị người ta ám sát, sau khi bị thương được ta cứu, sau đó Vãn Ca muội muội đến Mỹ Nhân lâu tìm Mặc nhạc công, chúng ta đã quen nhau lúc đó. Ngày hôm sau Vãn Ca muội muội lại đến thì vừa vặn gặp lúc ta và Mị Cơ cô nương ở Yên Chi lâu tỷ thí, mắt thấy ta sẽ thua Mị Cơ, vãn Ca muội muội muốn đền đáp ân cứu giúp của ta với Mặc nhạc công, cho nên đã giả dạng hình dáng của ta thay ta ra sân khấu tỷ thí, sau đó đã thật sự giúp ta đánh bại Mị Cơ bảo vệ danh hiệu hoa khôi đệ nhất Phượng thành. Ta cũng chỉ biết có vậy, trừ lần đó ra cũng không còn lần nào nữa, ta cũng chưa bao giờ hỏi qua Vãn Ca muội muội ở đâu, càng không biết bây giờ bọn họ như thế nào. Đêm đó Mặc nhạc công dạy ta một khúc cuối cùng, ngày hôm sau được Vãn Ca muội muội đón đi rồi, hai người họ cũng không còn đến Mỹ Nhân lâu nữa.”
"Phu quân? Ngươi nói nàng đã có chồng” Vũ Văn Huyền Băng lẳng lặng nghe xong, chỉ cảm thấy hai chữ "phu quân" này càng chói tai, mắt lạnh xinh đẹp nguy hiểm híp lại, lồng ngực hơi hơi phập phồng cho thấy hắn cực lực áp chế tức giận! "Phu quân của nàng là nhạc công của ngươi?” Cô gái nhỏ chết tiệt, lúc trước là phi tử của Long Ngự Tà, bây giờ lại gả cho người đàn ông khác! Hừ! Nàng chỉ có thể là của hắn! Người đàn ông của nàng chỉ có thể là chính mình!
“Đúng vậy, phu quân của Vãn Ca muội muội là nhạc công của ta.” Khuynh Thành gật gật đầu, hơi ngừng lại nghi ngờ nói "Nếu công tử quen biết Vãn Ca muội muội, vì sao không biết muội ấy đã gả cho người khác?”
“Chuyện này không cần ngươi quản! Cứ làm tốt vị trí hoa khôi của ngươi đi, không được phép nói với bất kỳ kẻ nào chuyện ngươi từng gặp Vãn Ca, nếu không ngươi và nàng ấy đều sẽ có phiền toái, hiểu chưa?”
Vũ Văn Huyền Băng liếc mắt cảnh cáo Khuynh Thành một cái, lập tức xoay người rời khỏi Khuynh Thành các. Lời của Khuynh Thành lúc nãy không giống như là nói dối, hẳn là thật sự không biết tin tức hiện giờ và chỗ ở của cô gái nhỏ kia, vậy hắn cũng không cần thiết tiếp tục khó xử nàng ta.
Bất quá, khiến hắn kinh hỉ là nàng vẫn còn sống, nàng không chết, nàng may mắn còn sống.... A, chỉ cần nàng còn ở lại trên đời này, như vậy một ngày nào đó mình sẽ tìm được nàng, hơn nữa nhất định phải là người đầu tiên tìm được nàng!
Nàng, hẳn là còn ở phượng thành rồi!!!
/68
|