Toàn bộ Thiên Ma Cung chiếm diện tích cực lớn, uy nghiêm mà không mất đại khí, hoa lệ lại không hiện tục tằng, bố cục hợp lý, kiến trúc xảo diệu.
"Tà nam này thật là có tiền, thiên Ma giáo xây giống như tòa cung điện vậy!” Tống Vãn Ca thầm than trong lòng một tiếng.
"Vật nhỏ, thích nơi này sao?” Hàn Kỳ Hiên liếc về Tống Vãn Ca thần sắc sợ hãi, khóe miệng không khỏi gợi lên vẻ đắc ý cười. Nếu có thể cùng vật nhỏ cả đời đều sinh hoạt ở trong giáo, không hỏi thế sự sẽ tốt bao nhiêu? Chỉ tiếc thiếu một Long Ngự Tà, lại thêm một Liên Mặc càng vướng bận, kế truy thê của hắn thật đúng là gi¬an nan vô hạn!
"Thích, hoàn cảnh nơi này tốt lắm, phong cảnh cũng rất tuyệt đẹp.” Tống Vãn Ca gật đầu nói. Nếu Hàn Kỳ Hiên không nói, ai có thể nghĩ đến đây là căn cứ của một tà giáo. Bất quá, nơi này dù thế nào đi nữa thì nàng vẫn tương đối thích Liên Ca lâu.
"Ha ha, thích là tốt rồi, thích là tốt rồi.” Hàn Kỳ Hiên vui vẻ nói, mắt phượng cười tủm tỉm thành một khe hở nhỏ, vẫn không quên hướng về phía Liên Mặc quăng đi một ánh mắt khoe đắc ý.
"Đắc ý cái gì, Liên Ca lâu tốt hơn nơi này nhiều.” Liên Mặc nhỏ giọng nói thầm một câu, không nhìn ánh mắt khoe khoang đắc ý của Hàn Kỳ Hiên.
Trong lúc mấy người nói chuyện ngầm đấu cũng đã xuyên qua tiền viện, tiến vào hậu viện Thiên Ma cung.
Dừng bước lại, mắt phượng của Hàn Kỳ Hiên nhìn về một hướng khác ở hậu viện, mềm giọng nói: “Vật nhỏ, lúc này đúng là thời gi¬an luyện công của Trần nhi. Dọc theo đường mòn này đi lên phía trước, quẹo trái, sau đó quẹo phải, lại xuyên qua hai hành lang gấp khúc, là có thể nhìn thấy tiểu đình viện nơi luyện công của Trần nhi.”
"Đã biết, Hàn Kỳ Hiên, ngài trước tiên giúp ta lo cho đứa nhỏ một chút, ta đi xem Trần nhi.” Tống Vãn Ca đem đứa nhỏ đưa cho Hàn Kỳ Hiên, lại nhìn Liên Mặc một cái, rồi sau đó trực tiếp dựa theo chỉ dẫn của Hàn Kỳ Hiên, bước nhanh đi về phía tiểu viện luyện công của Nguyệt Vãn Trần, nàng đã có chút khẩn cấp muốn lập tức gặp đứa bé nhu thuận lại có hiểu biết chia cách gần một năm kia.
Một đường bước nhanh đi vào bên ngoài sân nhỏ, nghĩ đến Trần nhi cố gắng luyện võ bên trong, Tống Vãn Ca bất giác lại là lòng chua xót, lại là đau lòng.Dừng một hồi lâu, lại thâm sâu hít một hơi, thế này mới bước vào trong viện.
Đi vào đình viện, đập vào mắt là hoa anh đào trắng như tuyết nở đầy cả viện. Một cơn gió nhẹ thổi qua, hoa kia lại từng đoá từng đoá bay xuống, như cánh bướm bay dập dìu, lượn lờ bay múa. Trong đình viện còn có mấy cây hương kết (quýt thấp) toả ra hương thơm ngọt ngào tràn ngập trong không khí, dày đặc say lòng người.
Hiện giờ đã là tháng sáu, mùa này lại còn có hoa anh đào kiều diễm như thế, làm cho đáy lòng Tống Vãn Ca âm thầm kinh ngạc không thôi. Hơn nữa bố cục trong đình viện này có vài phần tương tự với Khuynh Thành điện trong hoàng cung Tuyết Lân quốc đã mất của nàng, hơn nữa hoa anh đào đầy viện nở như tô vẽ thêm mê người.
Tống Vãn Ca xoa hai mắt dường như đẫm lệ, nhìn chăm chú chỉ thấy bóng dáng nho nhỏ bên cạnh cây hoa anh đào đang cầm một cây kiếm gỗ chăm chỉ tập luyện kiếm pháp, nắm cả hai tay, điểm chừng, xoay người, sườn xoáy, luyện được trôi chảy, động tác so với trước kia càng thêm chuẩn xác, thỉnh thoảng còn có thể nhảy lên cao hai thước. Thậm chí kiếm gỗ trong tay vung ra, có thể đánh rơi xuống một vài đóa hoa.
"Trần nhi” Môi Tống Vãn Ca run rẩy khẽ gọi một tiếng, nước mắt không kìm được chảy xuống. Thấy đứa bé một mình luyện võ không có phản ứng gì, dường như không nghe thấy nàng gọi, bất giác nàng lại kêu một tiếng lớn hơn, "Trần nhi".
Nguyệt Vãn Trần nghe được tiếng của Tống Vãn Ca, động tác xoay người múa kiếm mạnh ngừng lại. Quay đầu nhìn đến Tống Vãn Ca đang đứng ở cách đó không xa phía sau mình, mở ra hai tay nhìn mình, nó ngây ngốc một hồi lâu, bỗng nhiên "Oa", một tiếng khóc rống lên. Kiếm gỗ trong tay quăng đi, Nguyệt Vãn Trần lập tức chạy vội tiến vào trong lòng Tống Vãn Ca, một đôi tay nhỏ bé ôm chặt cổ, giống như không bao giờ muốn buông ra nữa.
"Tỷ tỷ, tỷ rất hư", hu hu kêu, “Tỷ tỷ xấu, tỷ tỷ không cần Trần nhi rồi", hu hu kêu, "Tỷ tỷ vừa đi đã đi nhiều ngày như vậy, chỉ để lại một mình Trần nhi, tỷ tỷ gạt đệ, gạt đệ, trước kia tỷ đã nói vĩnh viễn sẽ không bỏ lại Trần nhi, tỷ còn nói sẽ vĩnh viễn ở cạnh Trần nhi, nhưng tỷ tỷ nói chuyện không giữ lời gì hết, tỷ tỷ hư", hu hu kêu.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Vãn Trần nước mắt lan tràn, thân thể nho nhỏ khóc đến rung động không thôi. Khóc đến cuối cùng nghẹn ngào nói không ra lời, chỉ biết ôm chặt cổ Tống Vãn Ca, thế nào cũng không chịu buông ra nửa phần.
"Trần nhi, đừng khóc, đừng khóc, là tỷ tỷ không tốt, tỷ tỷ nói chuyện không giữ lời gì hết, tỷ tỷ hư”. Tống Vãn Ca ôm Nguyệt Vãn Trần thật chặt, lệ cũng như suối trào. “Trần nhi, tỷ tỷ không phải cố ý muốn bỏ lại đệ một mình, tỷ tỷ chỉ vì có việc cần phải làm. Sau này không bao giờ như thế này nữa, Trần nhi tha thứ tỷ tỷ lần này được không?” Hàn Kỳ Hiên cũng đã nói cho nàng chuyện lừa gạt Trần nhi như thế nào.
"Được, Trần nhi không giận tỷ tỷ, chỉ cần tỷ tỷ về sau không bỏ lại một mình Trần nhi.” Nguyệt Vãn Trần hít mũi một cái, nước mắt trong mắt dường như cản tầm mắt của nó, nó cũng luyến tiếc buông tay ra lau sạch, chỉ là liều mạng nháy mắt, đem nước mắt chớp ra. "Tỷ tỷ, sư phụ trứng thối nói võ công của Trần nhi tiến bộ rất nhiều, vậy sau này Trần nhi có phải có thể bảo vệ tỷ tỷ hay không?”
"Uh, Trần nhi nhà chúng ta vẫn luôn rất lợi hại, sau này có thể bảo vệ mình và tỷ tỷ.” Tống Vãn Ca vừa nói, vừa giơ ống tay áo lên lau nước mắt trên mặt Nguyệt Vãn Trần, hôn hôn trán của nó. Nàng không muốn Trần nhi khóc nữa, nên ra vẻ thích thú giương mắt nhìn về phía hoa anh đào đầy viện, nói sang chuyện khác, “Trần nhi, hoa này là ai trồng?”
"Là sư phụ trứng thối trồng, có một lần đệ nói chỗ ở trước kia của tỷ tỷ có rất nhiều hoa anh đào, hơn nữa tỷ tỷ và đệ đều rất thích hoa anh đào, sau đó trong vòng mấy ngày cũng không biết từ đâu sư phụ trứng thối lấy được nhiều hoa anh đào như thế này, hơn nữa toàn bộ chỗ đệ luyện công, đều có rất nhiều người chuyên chăm sóc hoa anh đào này.”
Nghe vậy, Tống Vãn Ca trầm mặc, lại ngước đôi mắt còn đẫm lệ nhìn những hoa anh đào tuyết trắng này một hồi, lập tức khẽ thở dài, ôm lấy Nguyệt Vãn Trần hướng về phía ngoài viện đi ra.
Ra khỏi đình viện, đi chưa tới hơn mấy bước, đã gặp Hàn Kỳ Hiên đang đến đây gọi nàng và Trần nhi đi ăn bữa tối.
Trên bàn ăn, Hàn Kỳ Hiên và Liên Mặc phân biệt ngồi ở hai bên Tống Vãn Ca, Trần nhi vẫn không rời trong lòng Tống Vãn Ca mắt to giàn giụa nước mắt bỗng nhiên thấy trên tay Hàn Kỳ Hiên ôm một bé cưng.
"Tỷ tỷ, bé cưng kia là ai?” Nguyệt Vãn Trần dứt lời, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mếu, thân thể nho nhỏ càng dán chặt vào Tống Vãn Ca, giống như sợ có người muốn tranh giành với nó.
"Trần nhi, đó là bé cưng tỷ tỷ sinh, cũng là cháu ngoại trai nhỏ của đệ đó, Trần nhi là cậu nhỏ của em bé, phải giúp tỷ tỷ cùng nhau chăm sóc em bé nha”. Tống Vãn Ca nói xong, định ôm đứa nhỏ qua, lại bị Nguyệt Vãn Trần kéo chặt lại cánh tay không cho nàng ôm.
"Tỷ tỷ, tỷ thích nó hay là thích Trần nhi nhiều hơn?” Nguyệt Vãn Trần quệt mồm, có chút không vui hỏi. Nó lại nghĩ tới lời của tỷ tỷ xa lạ nói với nó ở lãnh cung trước kia, nàng nói có lẽ hiện giờ tỷ tỷ rất thương yêu nó, nhưng sau này nếu tỷ tỷ có bé cưng của mình, nàng khẳng định sẽ không còn yêu thương nó nữa, bởi vì người mẹ nào cũng đều yêu nhất sẽ là con của mình. Hiện giờ tỷ tỷ có đứa con của mình rồi, về sau có phải sẽ không còn yêu thương nó nữa hay không?
Nghĩ đến đây, Nguyệt Vãn Trần không khỏi đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào lòng Tống Vãn Ca, đau lòng không thôi thấp giọng khóc ồ lên.
Tống Vãn Ca thấy thế sửng sốt, đoán được Trần nhi nhất định là sợ mình có con rồi sẽ không thương nó nữa, cuống quít đau lòng ôm sát nó, dịu dàng dỗ dành nói: “Trần nhi ngoan, tỷ tỷ nhất định sẽ vĩnh viễn yêu thương chăm sóc đệ, cho dù có bé cưng, tỷ tỷ cũng sẽ yêu thương Trần nhi nhất, so với yêu thương em bé còn yêu thương hơn nha! Trần nhi ngoan, đừng khóc nữa, đệ xem em bé đều chưa bao giờ khóc. Trần nhi nên làm gương tốt cho em bé, sau này không thể khóc nữa ha! Tỷ tỷ gắp chân gà cho Trần nhi, không cho em bé ăn, được không?”
"Được, chân gà đều là của một mình Trần nhi, không cho em bé ăn.” Nguyệt Vãn Trần nhìn Tống Vãn Ca gắp chân gà cho mình, mà em bé chỉ có thể đứng ở một bên nhìn nó ăn, không khỏi nín khóc mỉm cười. Nghĩ tỷ tỷ quả nhiên vẫn là thương yêu nó nhất, chân gà ăn ngon như vậy đều chỉ cho mình.
"Trần nhi, cánh gà này và miếng cá cũng ăn nhiều một chút, Trần nhi gầy rồi.” Tống Vãn Ca đau lòng sờ sờ cằm gầy một vòng lớn của Nguyệt Vãn Trần, lại gắp cho nó đồ ăn phong phú nhiều dinh dưỡng.
"Tỷ tỷ, tỷ cũng ăn đi, đừng chỉ chú ý Trần nhi.” Nguyệt Vãn Trần nhìn một chén tràn đầy đồ ăn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều cười tươi như hoa. Đắc ý hướng về bé cưng nhìn chằm chằm vào mình thè lưỡi, thế này mới sung sướng cầm lấy một cái chân gà vui vẻ gặm.
"Ê a, ê a", Mắt to đen bóng của bé cưng thẳng nhìn Nguyệt Vãn Trần chằm chằm chớp cũng không chớp, khóe miệng chảy không ít nước miếng, dường như muốn cắn lên một ngụm.
"Không cho ngươi ăn, sẽ không cho ngươi ăn, tất cả chân gà đều là của ta, còn có tỷ tỷ cũng là của ta.” Nguyệt Vãn Trần vừa nói, vừa đem tất cả chân gà chuyển qua trước mặt mình, lại duỗi tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ, hừ nói, “Không cho ngươi theo ta giành chân gà và tỷ tỷ, bằng không ta sẽ nhéo ngươi, cắn ngươi!”
"Trần nhi, không được bướng bỉnh ha! Đệ là cậu nhỏ của em bé, làm sao có thể khi dễ em bé được?” Tống Vãn Ca lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau chất dầu trên mặt đứa nhỏ, có chút buồn cười điểm cái mũi Trần nhi. "Yên tâm đi, em bé sẽ không tranh chân gà với Trần nhi, càng sẽ không cướp tỷ tỷ với Trần nhi. Nhanh ăn cơm đi, bằng không chân gà và cánh gà đều nguội mất.”
"Mặc, chàng cũng ăn nhiều chút, trên người chàng có thương tích, cũng cần được bồi bổ.” Tống Vãn Ca vừa nói vừa múc thêm một chén canh đầu cá đưa tới trước mặt Liên Mặc, sau đó lại gắp cho Liên Mặc một viên thịt kho tàu lớn, Liên Mặc lập tức cầm bát lên, vừa ăn vừa cười đến vẻ mặt vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc.
Tống Vãn Ca lại gắp một cánh chân gà kho tàu, Hàn Kỳ Hiên thấy thế, lập tức cầm bát lên, chuẩn bị đón lấy. Tống Vãn Ca nhìn hắn một cái, lại đem cánh gà bỏ vào trong bát mình.
"Ngài không bị thương, lại càng không phải là con nít, tự mình gắp lấy đi.”
Hàn Kỳ Hiên nghe vậy, lập tức suy sụp hạ mặt tuấn tú như hoa đào, bĩu môi ủy khuất nói: "Vật nhỏ, nàng muốn làm đối đãi đặc thù, người ta không thuận theo thôi!"
Tống Vãn Ca run run một cái đôi đũa trong tay thiếu chút nữa không nắm được, đàn ông lớn như vậy rồi còn bắt chước đứa bé làm nũng, đầu óc phỏng chừng bị nước vào. Ném cho hắn một cái ánh mắt khinh bỉ siêu cấp, cười thầm nói: "Ăn cơm! Ăn cơm!”
"Ta không ăn cơm, ta ăn canh!” Lời còn chưa dứt, Hàn Kỳ Hiên tay mắt lanh lẹ, bát canh đầu cá trước mặt Liên Mặc đã bị hắn cướp mất, Liên Mặc muốn ngăn cản cũng đã không kịp.
"Ha ha, đồ đã đến trên tay của ta thì không ai có thể cướp đi được đâu. Canh đầu cá này là vật nhỏ tự tay nấu, chỉ có ta mới có thể uống. Ngươi muốn cướp, không có cửa đâu.” Hàn Kỳ Hiên bưng bát sứ lên, nói một câu lại uống một ngụm canh đầu cá, vẻ mặt hưởng thụ mỹ vị kia, cũng không biết là thật sự hay là cố ý giả vờ.
"Thật không, ta uống không được, ngươi cũng đừng mong độc chiếm!” Liên Mặc hừ hừ nói, đôi đũa trong tay cũng lập tức bay ra, tuy không đánh rơi chén canh trong tay Hàn Kỳ Hiên, nhưng lại khiến toàn bộ nước trong chén canh không dư thừa toàn bộ tung toé ra ngoài, bắn tung tóe trên mặt, trên người Hàn Kỳ Hiên, thậm chí ngay cả trên tóc cũng lây dính vài giọt.
"Liên Mặc, ngươi đừng quá đáng!" Hàn Kỳ Hiên lau nước canh trên mặt, nhanh chóng nhặt lên một hạt đậu phộng bắn về cái trán Liên Mặc.
Liên Mặc quay đầu đi, nhanh nhẹn tránh thoát tập kích của hắn. Mắt màu lam híp híp, cũng nhanh chóng nhặt lên một hạt đậu phộng hướng về hắn ta vọt tới.
"Còn muốn bắt chước ta, thật sự là phải học Lỗ Ban làm búa trước!" Vẻ mặt Hàn Kỳ Hiên khinh thường, bàn tay to nhanh chóng vươn ra, lập tức tiếp được hạt đậu phộng này.
"Bản lĩnh không tệ!” Liên Mặc dứt lời, tay đảo qua, nhanh chóng nắm một hạt đậu phộng ở trong tay, lập tức một viên lại một viên liên tiếp hướng về phía Hàn Kỳ Hiên vọt tới.
"Tính trẻ con!” Hàn Kỳ Hiên một tay ôm đứa nhỏ, một tay tiếp được vui vẻ, còn bất chợt xem xét đưa lên một hạt cho vào miệng, sau đó cười đắc ý nhìn Liên Mặc.
"Này! Các người rốt cuộc còn ăn cơm hay không? Không ăn mời đi ra ngoài náo loạn, ta và Trần nhi còn muốn ăn! Còn có Hàn Kỳ Hiên, ngài đừng có hù đến đứa nhỏ, bằng không ta sẽ giận ngài!” Tống Vãn Ca vỗ vỗ cái bàn, mặt đen lên cả giận nói.
Thật là, ăn một bữa cơm cũng không được yên ổn! Đây rốt cuộc là cái gì và cái gì, lớn cùng lớn tranh giành tình nhân đấu đá với nhau, hay tiểu nhân cùng tiểu nhân cũng náo loạn đến náo loạn đi khóc nhè, nàng thật muốn đau đầu nhức óc!
"Hàn Kỳ Hiên, Mặc, nếu các người nhàn rỗi không có việc gì làm, không bằng tốt nhất nên suy nghĩ một chút nếu Long Ngự Tà tìm tới chúng ta nên làm cái gì bây giờ. “
Lời này của Tống Vãn Ca vừa ra khỏi miệng, hai người lập tức ngừng đánh nhau, sắc mặt nháy mắt ngưng trọng lạnh lùng lên.
"Tà nam này thật là có tiền, thiên Ma giáo xây giống như tòa cung điện vậy!” Tống Vãn Ca thầm than trong lòng một tiếng.
"Vật nhỏ, thích nơi này sao?” Hàn Kỳ Hiên liếc về Tống Vãn Ca thần sắc sợ hãi, khóe miệng không khỏi gợi lên vẻ đắc ý cười. Nếu có thể cùng vật nhỏ cả đời đều sinh hoạt ở trong giáo, không hỏi thế sự sẽ tốt bao nhiêu? Chỉ tiếc thiếu một Long Ngự Tà, lại thêm một Liên Mặc càng vướng bận, kế truy thê của hắn thật đúng là gi¬an nan vô hạn!
"Thích, hoàn cảnh nơi này tốt lắm, phong cảnh cũng rất tuyệt đẹp.” Tống Vãn Ca gật đầu nói. Nếu Hàn Kỳ Hiên không nói, ai có thể nghĩ đến đây là căn cứ của một tà giáo. Bất quá, nơi này dù thế nào đi nữa thì nàng vẫn tương đối thích Liên Ca lâu.
"Ha ha, thích là tốt rồi, thích là tốt rồi.” Hàn Kỳ Hiên vui vẻ nói, mắt phượng cười tủm tỉm thành một khe hở nhỏ, vẫn không quên hướng về phía Liên Mặc quăng đi một ánh mắt khoe đắc ý.
"Đắc ý cái gì, Liên Ca lâu tốt hơn nơi này nhiều.” Liên Mặc nhỏ giọng nói thầm một câu, không nhìn ánh mắt khoe khoang đắc ý của Hàn Kỳ Hiên.
Trong lúc mấy người nói chuyện ngầm đấu cũng đã xuyên qua tiền viện, tiến vào hậu viện Thiên Ma cung.
Dừng bước lại, mắt phượng của Hàn Kỳ Hiên nhìn về một hướng khác ở hậu viện, mềm giọng nói: “Vật nhỏ, lúc này đúng là thời gi¬an luyện công của Trần nhi. Dọc theo đường mòn này đi lên phía trước, quẹo trái, sau đó quẹo phải, lại xuyên qua hai hành lang gấp khúc, là có thể nhìn thấy tiểu đình viện nơi luyện công của Trần nhi.”
"Đã biết, Hàn Kỳ Hiên, ngài trước tiên giúp ta lo cho đứa nhỏ một chút, ta đi xem Trần nhi.” Tống Vãn Ca đem đứa nhỏ đưa cho Hàn Kỳ Hiên, lại nhìn Liên Mặc một cái, rồi sau đó trực tiếp dựa theo chỉ dẫn của Hàn Kỳ Hiên, bước nhanh đi về phía tiểu viện luyện công của Nguyệt Vãn Trần, nàng đã có chút khẩn cấp muốn lập tức gặp đứa bé nhu thuận lại có hiểu biết chia cách gần một năm kia.
Một đường bước nhanh đi vào bên ngoài sân nhỏ, nghĩ đến Trần nhi cố gắng luyện võ bên trong, Tống Vãn Ca bất giác lại là lòng chua xót, lại là đau lòng.Dừng một hồi lâu, lại thâm sâu hít một hơi, thế này mới bước vào trong viện.
Đi vào đình viện, đập vào mắt là hoa anh đào trắng như tuyết nở đầy cả viện. Một cơn gió nhẹ thổi qua, hoa kia lại từng đoá từng đoá bay xuống, như cánh bướm bay dập dìu, lượn lờ bay múa. Trong đình viện còn có mấy cây hương kết (quýt thấp) toả ra hương thơm ngọt ngào tràn ngập trong không khí, dày đặc say lòng người.
Hiện giờ đã là tháng sáu, mùa này lại còn có hoa anh đào kiều diễm như thế, làm cho đáy lòng Tống Vãn Ca âm thầm kinh ngạc không thôi. Hơn nữa bố cục trong đình viện này có vài phần tương tự với Khuynh Thành điện trong hoàng cung Tuyết Lân quốc đã mất của nàng, hơn nữa hoa anh đào đầy viện nở như tô vẽ thêm mê người.
Tống Vãn Ca xoa hai mắt dường như đẫm lệ, nhìn chăm chú chỉ thấy bóng dáng nho nhỏ bên cạnh cây hoa anh đào đang cầm một cây kiếm gỗ chăm chỉ tập luyện kiếm pháp, nắm cả hai tay, điểm chừng, xoay người, sườn xoáy, luyện được trôi chảy, động tác so với trước kia càng thêm chuẩn xác, thỉnh thoảng còn có thể nhảy lên cao hai thước. Thậm chí kiếm gỗ trong tay vung ra, có thể đánh rơi xuống một vài đóa hoa.
"Trần nhi” Môi Tống Vãn Ca run rẩy khẽ gọi một tiếng, nước mắt không kìm được chảy xuống. Thấy đứa bé một mình luyện võ không có phản ứng gì, dường như không nghe thấy nàng gọi, bất giác nàng lại kêu một tiếng lớn hơn, "Trần nhi".
Nguyệt Vãn Trần nghe được tiếng của Tống Vãn Ca, động tác xoay người múa kiếm mạnh ngừng lại. Quay đầu nhìn đến Tống Vãn Ca đang đứng ở cách đó không xa phía sau mình, mở ra hai tay nhìn mình, nó ngây ngốc một hồi lâu, bỗng nhiên "Oa", một tiếng khóc rống lên. Kiếm gỗ trong tay quăng đi, Nguyệt Vãn Trần lập tức chạy vội tiến vào trong lòng Tống Vãn Ca, một đôi tay nhỏ bé ôm chặt cổ, giống như không bao giờ muốn buông ra nữa.
"Tỷ tỷ, tỷ rất hư", hu hu kêu, “Tỷ tỷ xấu, tỷ tỷ không cần Trần nhi rồi", hu hu kêu, "Tỷ tỷ vừa đi đã đi nhiều ngày như vậy, chỉ để lại một mình Trần nhi, tỷ tỷ gạt đệ, gạt đệ, trước kia tỷ đã nói vĩnh viễn sẽ không bỏ lại Trần nhi, tỷ còn nói sẽ vĩnh viễn ở cạnh Trần nhi, nhưng tỷ tỷ nói chuyện không giữ lời gì hết, tỷ tỷ hư", hu hu kêu.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Vãn Trần nước mắt lan tràn, thân thể nho nhỏ khóc đến rung động không thôi. Khóc đến cuối cùng nghẹn ngào nói không ra lời, chỉ biết ôm chặt cổ Tống Vãn Ca, thế nào cũng không chịu buông ra nửa phần.
"Trần nhi, đừng khóc, đừng khóc, là tỷ tỷ không tốt, tỷ tỷ nói chuyện không giữ lời gì hết, tỷ tỷ hư”. Tống Vãn Ca ôm Nguyệt Vãn Trần thật chặt, lệ cũng như suối trào. “Trần nhi, tỷ tỷ không phải cố ý muốn bỏ lại đệ một mình, tỷ tỷ chỉ vì có việc cần phải làm. Sau này không bao giờ như thế này nữa, Trần nhi tha thứ tỷ tỷ lần này được không?” Hàn Kỳ Hiên cũng đã nói cho nàng chuyện lừa gạt Trần nhi như thế nào.
"Được, Trần nhi không giận tỷ tỷ, chỉ cần tỷ tỷ về sau không bỏ lại một mình Trần nhi.” Nguyệt Vãn Trần hít mũi một cái, nước mắt trong mắt dường như cản tầm mắt của nó, nó cũng luyến tiếc buông tay ra lau sạch, chỉ là liều mạng nháy mắt, đem nước mắt chớp ra. "Tỷ tỷ, sư phụ trứng thối nói võ công của Trần nhi tiến bộ rất nhiều, vậy sau này Trần nhi có phải có thể bảo vệ tỷ tỷ hay không?”
"Uh, Trần nhi nhà chúng ta vẫn luôn rất lợi hại, sau này có thể bảo vệ mình và tỷ tỷ.” Tống Vãn Ca vừa nói, vừa giơ ống tay áo lên lau nước mắt trên mặt Nguyệt Vãn Trần, hôn hôn trán của nó. Nàng không muốn Trần nhi khóc nữa, nên ra vẻ thích thú giương mắt nhìn về phía hoa anh đào đầy viện, nói sang chuyện khác, “Trần nhi, hoa này là ai trồng?”
"Là sư phụ trứng thối trồng, có một lần đệ nói chỗ ở trước kia của tỷ tỷ có rất nhiều hoa anh đào, hơn nữa tỷ tỷ và đệ đều rất thích hoa anh đào, sau đó trong vòng mấy ngày cũng không biết từ đâu sư phụ trứng thối lấy được nhiều hoa anh đào như thế này, hơn nữa toàn bộ chỗ đệ luyện công, đều có rất nhiều người chuyên chăm sóc hoa anh đào này.”
Nghe vậy, Tống Vãn Ca trầm mặc, lại ngước đôi mắt còn đẫm lệ nhìn những hoa anh đào tuyết trắng này một hồi, lập tức khẽ thở dài, ôm lấy Nguyệt Vãn Trần hướng về phía ngoài viện đi ra.
Ra khỏi đình viện, đi chưa tới hơn mấy bước, đã gặp Hàn Kỳ Hiên đang đến đây gọi nàng và Trần nhi đi ăn bữa tối.
Trên bàn ăn, Hàn Kỳ Hiên và Liên Mặc phân biệt ngồi ở hai bên Tống Vãn Ca, Trần nhi vẫn không rời trong lòng Tống Vãn Ca mắt to giàn giụa nước mắt bỗng nhiên thấy trên tay Hàn Kỳ Hiên ôm một bé cưng.
"Tỷ tỷ, bé cưng kia là ai?” Nguyệt Vãn Trần dứt lời, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mếu, thân thể nho nhỏ càng dán chặt vào Tống Vãn Ca, giống như sợ có người muốn tranh giành với nó.
"Trần nhi, đó là bé cưng tỷ tỷ sinh, cũng là cháu ngoại trai nhỏ của đệ đó, Trần nhi là cậu nhỏ của em bé, phải giúp tỷ tỷ cùng nhau chăm sóc em bé nha”. Tống Vãn Ca nói xong, định ôm đứa nhỏ qua, lại bị Nguyệt Vãn Trần kéo chặt lại cánh tay không cho nàng ôm.
"Tỷ tỷ, tỷ thích nó hay là thích Trần nhi nhiều hơn?” Nguyệt Vãn Trần quệt mồm, có chút không vui hỏi. Nó lại nghĩ tới lời của tỷ tỷ xa lạ nói với nó ở lãnh cung trước kia, nàng nói có lẽ hiện giờ tỷ tỷ rất thương yêu nó, nhưng sau này nếu tỷ tỷ có bé cưng của mình, nàng khẳng định sẽ không còn yêu thương nó nữa, bởi vì người mẹ nào cũng đều yêu nhất sẽ là con của mình. Hiện giờ tỷ tỷ có đứa con của mình rồi, về sau có phải sẽ không còn yêu thương nó nữa hay không?
Nghĩ đến đây, Nguyệt Vãn Trần không khỏi đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào lòng Tống Vãn Ca, đau lòng không thôi thấp giọng khóc ồ lên.
Tống Vãn Ca thấy thế sửng sốt, đoán được Trần nhi nhất định là sợ mình có con rồi sẽ không thương nó nữa, cuống quít đau lòng ôm sát nó, dịu dàng dỗ dành nói: “Trần nhi ngoan, tỷ tỷ nhất định sẽ vĩnh viễn yêu thương chăm sóc đệ, cho dù có bé cưng, tỷ tỷ cũng sẽ yêu thương Trần nhi nhất, so với yêu thương em bé còn yêu thương hơn nha! Trần nhi ngoan, đừng khóc nữa, đệ xem em bé đều chưa bao giờ khóc. Trần nhi nên làm gương tốt cho em bé, sau này không thể khóc nữa ha! Tỷ tỷ gắp chân gà cho Trần nhi, không cho em bé ăn, được không?”
"Được, chân gà đều là của một mình Trần nhi, không cho em bé ăn.” Nguyệt Vãn Trần nhìn Tống Vãn Ca gắp chân gà cho mình, mà em bé chỉ có thể đứng ở một bên nhìn nó ăn, không khỏi nín khóc mỉm cười. Nghĩ tỷ tỷ quả nhiên vẫn là thương yêu nó nhất, chân gà ăn ngon như vậy đều chỉ cho mình.
"Trần nhi, cánh gà này và miếng cá cũng ăn nhiều một chút, Trần nhi gầy rồi.” Tống Vãn Ca đau lòng sờ sờ cằm gầy một vòng lớn của Nguyệt Vãn Trần, lại gắp cho nó đồ ăn phong phú nhiều dinh dưỡng.
"Tỷ tỷ, tỷ cũng ăn đi, đừng chỉ chú ý Trần nhi.” Nguyệt Vãn Trần nhìn một chén tràn đầy đồ ăn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều cười tươi như hoa. Đắc ý hướng về bé cưng nhìn chằm chằm vào mình thè lưỡi, thế này mới sung sướng cầm lấy một cái chân gà vui vẻ gặm.
"Ê a, ê a", Mắt to đen bóng của bé cưng thẳng nhìn Nguyệt Vãn Trần chằm chằm chớp cũng không chớp, khóe miệng chảy không ít nước miếng, dường như muốn cắn lên một ngụm.
"Không cho ngươi ăn, sẽ không cho ngươi ăn, tất cả chân gà đều là của ta, còn có tỷ tỷ cũng là của ta.” Nguyệt Vãn Trần vừa nói, vừa đem tất cả chân gà chuyển qua trước mặt mình, lại duỗi tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ, hừ nói, “Không cho ngươi theo ta giành chân gà và tỷ tỷ, bằng không ta sẽ nhéo ngươi, cắn ngươi!”
"Trần nhi, không được bướng bỉnh ha! Đệ là cậu nhỏ của em bé, làm sao có thể khi dễ em bé được?” Tống Vãn Ca lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau chất dầu trên mặt đứa nhỏ, có chút buồn cười điểm cái mũi Trần nhi. "Yên tâm đi, em bé sẽ không tranh chân gà với Trần nhi, càng sẽ không cướp tỷ tỷ với Trần nhi. Nhanh ăn cơm đi, bằng không chân gà và cánh gà đều nguội mất.”
"Mặc, chàng cũng ăn nhiều chút, trên người chàng có thương tích, cũng cần được bồi bổ.” Tống Vãn Ca vừa nói vừa múc thêm một chén canh đầu cá đưa tới trước mặt Liên Mặc, sau đó lại gắp cho Liên Mặc một viên thịt kho tàu lớn, Liên Mặc lập tức cầm bát lên, vừa ăn vừa cười đến vẻ mặt vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc.
Tống Vãn Ca lại gắp một cánh chân gà kho tàu, Hàn Kỳ Hiên thấy thế, lập tức cầm bát lên, chuẩn bị đón lấy. Tống Vãn Ca nhìn hắn một cái, lại đem cánh gà bỏ vào trong bát mình.
"Ngài không bị thương, lại càng không phải là con nít, tự mình gắp lấy đi.”
Hàn Kỳ Hiên nghe vậy, lập tức suy sụp hạ mặt tuấn tú như hoa đào, bĩu môi ủy khuất nói: "Vật nhỏ, nàng muốn làm đối đãi đặc thù, người ta không thuận theo thôi!"
Tống Vãn Ca run run một cái đôi đũa trong tay thiếu chút nữa không nắm được, đàn ông lớn như vậy rồi còn bắt chước đứa bé làm nũng, đầu óc phỏng chừng bị nước vào. Ném cho hắn một cái ánh mắt khinh bỉ siêu cấp, cười thầm nói: "Ăn cơm! Ăn cơm!”
"Ta không ăn cơm, ta ăn canh!” Lời còn chưa dứt, Hàn Kỳ Hiên tay mắt lanh lẹ, bát canh đầu cá trước mặt Liên Mặc đã bị hắn cướp mất, Liên Mặc muốn ngăn cản cũng đã không kịp.
"Ha ha, đồ đã đến trên tay của ta thì không ai có thể cướp đi được đâu. Canh đầu cá này là vật nhỏ tự tay nấu, chỉ có ta mới có thể uống. Ngươi muốn cướp, không có cửa đâu.” Hàn Kỳ Hiên bưng bát sứ lên, nói một câu lại uống một ngụm canh đầu cá, vẻ mặt hưởng thụ mỹ vị kia, cũng không biết là thật sự hay là cố ý giả vờ.
"Thật không, ta uống không được, ngươi cũng đừng mong độc chiếm!” Liên Mặc hừ hừ nói, đôi đũa trong tay cũng lập tức bay ra, tuy không đánh rơi chén canh trong tay Hàn Kỳ Hiên, nhưng lại khiến toàn bộ nước trong chén canh không dư thừa toàn bộ tung toé ra ngoài, bắn tung tóe trên mặt, trên người Hàn Kỳ Hiên, thậm chí ngay cả trên tóc cũng lây dính vài giọt.
"Liên Mặc, ngươi đừng quá đáng!" Hàn Kỳ Hiên lau nước canh trên mặt, nhanh chóng nhặt lên một hạt đậu phộng bắn về cái trán Liên Mặc.
Liên Mặc quay đầu đi, nhanh nhẹn tránh thoát tập kích của hắn. Mắt màu lam híp híp, cũng nhanh chóng nhặt lên một hạt đậu phộng hướng về hắn ta vọt tới.
"Còn muốn bắt chước ta, thật sự là phải học Lỗ Ban làm búa trước!" Vẻ mặt Hàn Kỳ Hiên khinh thường, bàn tay to nhanh chóng vươn ra, lập tức tiếp được hạt đậu phộng này.
"Bản lĩnh không tệ!” Liên Mặc dứt lời, tay đảo qua, nhanh chóng nắm một hạt đậu phộng ở trong tay, lập tức một viên lại một viên liên tiếp hướng về phía Hàn Kỳ Hiên vọt tới.
"Tính trẻ con!” Hàn Kỳ Hiên một tay ôm đứa nhỏ, một tay tiếp được vui vẻ, còn bất chợt xem xét đưa lên một hạt cho vào miệng, sau đó cười đắc ý nhìn Liên Mặc.
"Này! Các người rốt cuộc còn ăn cơm hay không? Không ăn mời đi ra ngoài náo loạn, ta và Trần nhi còn muốn ăn! Còn có Hàn Kỳ Hiên, ngài đừng có hù đến đứa nhỏ, bằng không ta sẽ giận ngài!” Tống Vãn Ca vỗ vỗ cái bàn, mặt đen lên cả giận nói.
Thật là, ăn một bữa cơm cũng không được yên ổn! Đây rốt cuộc là cái gì và cái gì, lớn cùng lớn tranh giành tình nhân đấu đá với nhau, hay tiểu nhân cùng tiểu nhân cũng náo loạn đến náo loạn đi khóc nhè, nàng thật muốn đau đầu nhức óc!
"Hàn Kỳ Hiên, Mặc, nếu các người nhàn rỗi không có việc gì làm, không bằng tốt nhất nên suy nghĩ một chút nếu Long Ngự Tà tìm tới chúng ta nên làm cái gì bây giờ. “
Lời này của Tống Vãn Ca vừa ra khỏi miệng, hai người lập tức ngừng đánh nhau, sắc mặt nháy mắt ngưng trọng lạnh lùng lên.
/68
|