Sau khi nó đứng dậy cũng nhìn thấy Tống Vãn Ca, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lập tức hiện lên tươi cười, lập tức muốn chạy về phía nàng. Tống Vãn Ca nhanh hướng về phía nó lắc đầu, dùng ánh mắt nói cho nó biết, sau đó hẳn là đứng phía sau phụ hoàng của nó. Nó vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, sau đó thật biết điều tiêu sái đến phía sau phụ hoàng của nó. Thấy hôm nay Hi Nhi nghe lời như thế, đáy lòng Tống Vãn Ca có chút an ủi.
Sau đó là kích trống chín lần, bây giờ là tiếng thứ chín, tiếp theo kính hiến cống phẩm, mọi người lễ bái, đại pháp sư cung kính đọc tế văn, tấu thái tử xong lễ, sau đó đốt sách lụa... Vừa xong những nghi thức rườm rà Tống Vãn Ca đã có chút mệt mỏi, thường thường nhìn về phía Hi Nhi, nó làm theo có bài bản hẳn hoi. Mà khi nàng nhìn về phía Hi Nhi cũng tiếp xúc đến ánh mắt Vũ Văn Huyền Băng, trong mắt của hắn có tình yêu và nhu tình khôn cùng, thực khiến nàng run sợ, nên không dám đối diện với hắn nữa.
Sau khi hoàn thành tế tổ mọi người từ tổ đường đến Càn Khôn điện, đêm nay yến hội thiết lập tại nơi đó. Trải qua tế thiên buổi sáng và tế tổ buổi chiều, Hi Nhi đã thập phần mỏi mệt rồi. Muốn đi Càn Khôn điện đã nhao nhao muốn cùng Tống Vãn Ca ngồi kiệu phượng đi trước, nàng dỗ cũng vô dụng, chỉ có thể hướng đến Vũ Văn Huyền Băng cầu cứu.
Vũ Văn Huyền Băng lại để cho Tống Vãn Ca và Hi Nhi cùng hắn ngồi kiệu rồng, ý chỉ vừa ra, lập tức có một vài tiếng thở nhẹ lọt vào tai. Tống Vãn Ca biết chuyện này có chút không hợp lễ, vừa muốn cự tuyệt, tay đã bị Vũ Văn Huyền Băng nắm lấy.
Tống Vãn Ca được cung nhân dìu dắt đi lên kiệu rồng, sau đó đón nhận Hi Nhi, Vũ Văn Huyền Băng tức khắc cũng ngồi lên, đang lúc mọi người lễ bái, đến Càn Khôn điện.
Kiệu rồng rất lớn, chứa ba người vẫn còn có vẻ rộng. Hi Nhi chơi xấu trong lòng Tống Vãn Ca, con mắt khép hờ, đã cực mệt nhọc, nhưng lại không ngủ hoàn toàn. Tống Vãn Ca vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của nó, dịu dàng dụ dỗ nó. Buổi tối còn có tiệc tối, nếu không ngủ chút chỉ sợ nó không tham gia được. Dỗ không bao lâu đã truyền đến tiếng hít thở đều đều của nó, đã ngủ.
“Vãn Nhi, hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi, hãy để cho ta ôm Hi Nhi đi.” Vũ Văn Huyền Băng vừa nói vừa vươn tay, vội tiếp nhận đứa nhỏ.
“Ta còn chưa mệt, buổi sáng hoàng thượng thức dậy sớm, hẳn là càng vất vả hơn ta.” Tống Vãn Ca lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói với hắn.
Vũ Văn Huyền Băng không nói gì, vẫn từ trong tay Tống Vãn Ca tiếp nhận Hi Nhi. Nó còn chưa có ngủ sâu, ở trong lòng hắn giật giật, lời vô nghĩa nói: “Mẫu hậu,... “
“Hi Nhi ngoan, mẫu hậu ở chỗ này, ngủ đi.” Tống Vãn Ca chạy nhanh cúi đầu nhẹ giọng dụ dỗ, một lát sau thấy nó đã không có động tĩnh mới thẳng thân ngồi dậy.
“Hi Nhi rất ỷ lại nàng.” Vũ Văn Huyền Băng làm như cảm thán một tiếng.
“Hi Nhi còn nhỏ mà.” Tống Vãn Ca thản nhiên cười cười, không biết nên nói cái gì, Hi Nhi thật sự là ỷ lại nàng.
Vũ Văn Huyền Băng cũng không nói nữa, trong kiệu rồng nháy mắt yên lặng xuống. Tống Vãn Ca cảm thấy có chút không được tự nhiên, đầu cũng hơi cúi xuống.
Vũ Văn Huyền Băng bỗng nhiên vươn một bàn tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm Tống Vãn Ca lên, không hề chớp mắt nhìn mặt của nàng, thần sắc mê say: “Vãn Nhi, hôm nay nàng thật đẹp, tựa như Cửu Thiên huyền nữ hạ phàm trần. Lễ phục này là ta tự mình chọn lựa, lúc ấy đã muốn Vãn Nhi mặc vào, nó quả thực là diễm quang toát ra, nay xem ra ý tưởng ngay lúc đó vẫn là quá mức nông cạn rồi, ta cũng không muốn để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của nàng đến mức làm cho ta hít thở không thông. Hơn nữa lúc trước khi Vãn Nhi xuống kiệu phượng lại nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành đó với ta, còn hơn bách hoa, để cho ta kinh diễm động tâm vô cùng. Vãn Nhi, nếu nàng có thể lúc nào cũng lộ ra nụ cười đối với ta như vậy, cuộc đời này của ta cũng không uổng.”
“Hoàng thượng, người quá khen.” Mi mắt Tống Vãn Ca cụp xuống, ánh mắt có chút né tránh.
“Không, Vãn Nhi, cho dù khen hơn nữa nàng cũng xứng đáng nhận được.” Vũ Văn Huyền Băng dịu dàng ra tiếng, ánh mắt càng nóng rực.
Không khí trong kiệu rồng đột nhiên trở nên có chút trầm xuống, tay Tống Vãn Ca ở bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy áo của mình, trong lòng có chút khẩn trương, chỉ sợ Vũ Văn Huyền Băng nhất thời động tình làm ra hành động khác, đến lúc đó mình nên ứng đối như thế nào? Hôm nay điển yến thái tử và tiệc sinh nhật của Hi Nhi, nàng không muốn gây ra chuyện gì không thoải mái với hắn như nửa tháng trước.
Nghĩ cái gì là tới cái đó, tay Vũ Văn Huyền Băng vốn dĩ nắm cằm Tống Vãn Ca đã tự do đến trên gương mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó leo trèo, bấu víu đến chân mày, theo mũi lại đến trên môi. Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, trong lòng Tống Vãn Ca khẩn trương vạn phần, nhẹ nhéo cái tay bất tri bất giác đã càng nắm càng chặt, mắt thấy nụ hôn sắp sửa hạ xuống, kiệu rồng cũng đúng lúc này nhẹ nhàng đặt xuống đất, tuy rằng chấn động rất nhỏ, nhưng bởi vì Tống Vãn Ca đang khẩn trương cùng hoảng sợ, nên vội vàng nói: “Hoàng thượng, đã đến Càn Khôn điện.”
Vũ Văn Huyền Băng thật sâu nhìn Tống Vãn Ca, sau đó lại nhẹ nhàng đưa tay vuốt lên khuôn mặt của nàng, rồi mới ôm Hi Nhi xuống kiệu rồng. Tống Vãn Ca đi theo phía sau hắn, bất giác nhẹ nhàng thở một hơi nhẹ nhõm.
Xuyên qua Chủ Điện, đi vào phía sau Chủ Điện, Vũ Văn Huyền Băng nhẹ nhàng đặt Hi Nhi ở trên giường gỗ tử đàn khắc hoa trong phòng. Tống Vãn Ca đứng ở bên giường đắp chăn cho Hi Nhi, vừa mới đứng dậy đã rơi vào trong lòng Vũ Văn Huyền Băng, bị hắn ôm chặt lấy.
“Hoàng thượng, người...... Người còn phải đi thay quần áo!” Tống Vãn Ca thở nhẹ một tiếng, hơi hơi chống đẩy.
“Vãn Nhi, đừng nhúc nhích, để ta ôm nàng như thế này trong chốc lát.” Thanh âm của Vũ Văn Huyền Băng giống như đi vào lòng Tống Vãn Ca, khiến lòng của nàng mềm đi, sau đó hắn liên tiếp khẽ gọi tên nàng, “Vãn Nhi, Vãn Nhi, Vãn Nhi của ta... "
Tống Vãn Ca chỉ biết đứng cứng đờ bất động, đáy lòng bỗng cảm thấy bi thương, nàng cảm thấy hôm nay Vũ Văn Huyền Băng có chút khác thường, hắn dường như cực kỳ bất an, giống như đang sợ một chuyện gì sắp xảy ra mà hắn không thể nắm chắc trong tay.
Nhưng, hắn đã là vua một nước, còn có chuyện gì làm cho hắn bất an, làm cho hắn sợ hãi đây? Nàng muốn mở miệng hỏi nhưng lại không biết hỏi từ đâu.
Thật lâu sau, Vũ Văn Huyền Băng mới nhẹ nhàng buông Tống Vãn Ca ra, hô hấp có chút không ổn, hắn lập tức xoay người sang chỗ khác, dịu dàng nói: “Vãn Nhi, ta bảo người đem lễ phục của nàng tới, nàng thay ở trong này đi. Ta đến Đông Các thay, để Hi Nhi tiếp tục ngủ một lát rồi hãy gọi nó dậy, đến giờ làm lễ sẽ có lễ quan đến thông truyền.” Nói xong hắn cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Lúc này Tống Vãn Ca mới buông lỏng thân người, chân có chút như nhũn ra, cúi người ngồi xuống trước bàn.
Không đầy một lát cung nhân lập tức mang một bộ lễ phục màu đỏ vào, từ từ mở ra ở trước mặt Tống Vãn Ca. Toàn bộ lễ phục chia làm ba tầng, bên trong là áo lụa trắng thêu hoa cúc vàng, trung tầng là gấm tơ đỏ mỏng, váy ngoài lại cực đẹp, làn váy thật dài kéo tới, gấm hoa văn trăng tròn vàng, kim tuyến dày đặc quấn quanh ở giữa, dưới mặt trăng thêu ra hoa văn hình mây, mây tía dùng nhiều màu gấm cùng chỉ bạc, giống như áng mây bay ở ban ngày, lại như nước thu dưới gió. Chim loan thêu chỉ lưu ly bảy màu bay lên, lấy kim tuyến và ngọc trai thêu ra cái đuôi rực rỡ, tia sáng kỳ dị, hết sức đẹp đẽ quý giá cùng ung dung.
Tống Vãn Ca lập tức có chút chói mắt, lễ phục này thật sự là hoa lệ đến cực hạn. Vì bộ lễ phục này, nàng không thể không đổi chiếc quần màu bạc trắng này thành quần gấm mỏng thêu hoa mẫu đơn, bên hông cũng đổi thành đai lưng cẩm tú gắn châu.
Một hồi lâu mới ăn diện xong, cung nữ bên cạnh sớm nhìn xem ngây người, không ngừng phát ra tiếng khen ngợi: “Hoàng hậu nương nương thật sự là rất đẹp, so với vừa rồi còn đẹp hơn thập phần, nếu để cho hoàng thượng nhìn thấy, không thể không xem ngây ngốc.”
Khoé miệng Tống Vãn Ca gợi lên một chút cười nhạt vẫn chưa nói cái gì, đứng dậy đi gọi Hi Nhi dậy. Cảm giác cũng ngủ hơn một canh giờ, xác nhận không sai biệt lắm. Nó ở trên giường xoay người, mở to mắt chống lại Tống Vãn Ca, lập tức hướng tới nàng vươn tay nhỏ bé, lên tiếng gọi: “Mẫu hậu... “
Tống Vãn Ca đem nó ôm lấy đặt ở trên đùi, dịu dàng hỏi: “Hi Nhi, còn mệt không?”
“Không mệt nhọc.” Nó dụi dụi mắt, lập tức lắc lắc đầu.
“Chúng ta bây giờ sẽ đến chỗ phụ hoàng con được không” Tống Vãn Ca sủng nịch vuốt đầu nhỏ của Hi Nhi, gọi cung nữ giúp nó thay lễ phục khác. Phục sức của đứa bé thật ra đơn giản, đổi cũng mau, chỉ chốc lát sau đã mặc thỏa đáng.
Nắm tay nhỏ của Hi Nhi theo lễ quan đi đến Càn Khôn điện, mới ra cửa nội các không xa đã có thể rõ ràng nghe thấy tiếng nhạc từ trong Chủ Điện truyền đến, đều là tiếng động vui mừng, lại lẫn một chút tạp âm.
“Hoàng hậu nương nương giá lâm! Thái tử điện hạ giá lâm!” Thanh âm của Lễ quan xuyên thấu qua tiếng nhạc truyền đến.
Tiếng nhạc lập tức ngừng lại, Tống Vãn Ca và Hi Nhi đi vào chính điện, nơi đi qua tiếng động thỉnh an hành lễ không ngừng vang lên, có sứ thần các nước, cũng có văn võ bá quan và người thân bổn quốc.
“Chúng thần thỉnh an Hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ, Hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ vạn phúc.” Ngoại trừ sứ thần quốc gia khác không cần quỳ lễ, mọi người trong điện toàn bộ quỳ xuống vấn an.
Tống Vãn Ca khách sáo để bọn họ đứng dậy, chậm rãi bước về bên phải ghế chủ, Hi Nhi ngồi phía bên trái, vị trí ở giữa còn trống, Vũ Văn Huyền Băng còn chưa tới. Nàng đưa ánh mắt ra hiệu, tiếng nhạc lại được tấu lên.
Vì nàng đến tiếng ồn ào cũng giảm đi nhiều, chúng sứ thần cùng với văn võ đại thần và đám người hoàng thân cũng không nói chuyện với nhau được. Tống Vãn Ca ngồi đó cảm thấy không thú vị, Hi Nhi lại ngồi không yên, đã rời khỏi ghế bước đến chỗ nàng, chơi xấu bên người của nàng. Tống Vãn Ca điểm nhẹ mũi nó, nói nó nghịch ngợm. Ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, lại thấy không ít người vội vàng thu hồi ánh mắt nhìn đến trên người mình: có tìm tòi nghiên cứu, đánh giá, kinh diễm, thưởng thức, bất mãn, ghen tị... Cả ngàn chủng loại, không phải trường hợp cá biệt.
Đột nhiên bỗng có một ánh mắt nóng rực hướng đến phía nàng, nhiệt độ mãnh liệt kia như muốn hòa tan nàng. Tống Vãn Ca run rẩy một cái, ngẩng đầu, lập tức chống lại một đôi con ngươi đen giống như lắng đọng lại tương tư cùng bi thương sâu thẳm.
“Ca Nhi, thật sự là nàng sao?” Hắn mở miệng, thanh âm kia quen thuộc và xa lạ, giống nhau bị tương tư và tưởng nhớ mấy ngàn năm tích lũy qua từng ngày, tình ý cuồng rực sâu đậm như vậy cho dù dùng hết tất cả sức lực dường như cũng ngăn chặn không được.
“Ca Nhi!” Hắn lại gọi một tiếng, mang theo nghẹn ngào, bi thương. Tiếng kêu gọi kia chính là nghe một lần lập tức làm cho lòng người rung động không thôi, suy nghĩ mãnh liệt mênh mông như nước.
Tâm – đột nhiên nhói đau.
Tống Vãn Ca che ngực lại, bỗng nhiên lập tức đứng lên, hai chân giống như bị khống chế đi về phía hắn ta, từng bước một tiêu sái đến chỗ người đàn ông ngồi gần ở ghế sứ thần đang mặc cẩm bào hoa phục màu vàng sáng, tuấn tú giống như thiên thần, người đàn ông làm cho mình vừa cảm thấy xa lạ lại cảm thấy quen thuộc.
“Vãn Nhi!!” Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô vội vàng không thôi của Vũ Văn Huyền Băng, làm cho Tống Vãn Ca bừng tỉnh từ trong sững sờ, nhìn Vũ Văn Huyền Băng nắm chặt tay mình, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt thất lễ.
“Hoàng thượng, người đã đến rồi.” Tống Vãn Ca ấp úng mở miệng, muốn cúi người hành lễ lại bị Vũ Văn Huyền Băng giơ tay chặn lại.
Mọi người trong điện thấy hoàng thượng đã đến, lại là tiếng động cung kính hành lễ, hô to hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Vũ Văn Huyền Băng mắt điếc tai ngơ, chỉ lôi kéo Tống Vãn Ca đi tới ghế chủ ngồi xuống, lập tức vươn tay kéo qua eo nhỏ của nàng, đem nàng ôm chặt vào trong ngực, một chút cũng không chịu thả lỏng. Vẫy tay ý bảo mọi người bình thân, ánh mắt vô cùng sắc bén thẳng tắp bắn về phía Long Ngự Tà ở ghế sứ thần, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Long huynh, đã lâu không gặp!”
Ánh mắt Long Ngự Tà phức tạp nhìn Vũ Văn Huyền Băng một cái, khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng trở nên âm trầm. Hừ lạnh một tiếng, lập tức đứng dậy, đi nhanh vượt đến trước mặt hắn, tức giận nói: “Quả nhiên là ngươi, tiểu nhân hèn hạ, ngươi cướp đi Ca Nhi của trẫm, đồ vô sỉ!” Hắn ở Long Đằng Quốc đau khổ tìm kiếm Ca Nhi hai năm nay vẫn không có kết quả gì, hắn đã nghĩ đến có phải người nước khác cướp Ca Nhi đi hay không? Nếu như vậy nguyên nhân tám chín phần là từng có quan hệ với Ca Nhi. Nghĩ như vậy, người đầu tiên hắn nghĩ tới là hoàng đế Vũ Văn Huyền Băng của Hổ Khiếu quốc. Bởi vì Ca Nhi ở tiệc quốc khánh nhiều lần phá huỷ quỷ kế của hắn ta, chẳng những làm cho hắn ta mất mặt, còn làm cho hắn ta đánh mất hai tòa thành trì.
Vốn hắn cũng chỉ là đoán, cũng không phải thập phần khẳng định, cho nên đã nghĩ thừa dịp lần này Vũ Văn Huyền Băng tổ chức tiệc phong thái tử đến tìm hiểu hư thật một chút, lại không nghĩ rằng người ban đầu ở Thiên Ma Cung cướp đi Ca Nhi lại thật sự là hắn ta. Như vậy, đứa bé gọi là tiểu thái tử hẳn là hoàng nhi của mình.
Thật là một tiểu nhân ti bỉ, chẳng những chiếm đoạt Ca Nhi mình thích nhất, còn chiếm đoạt bảo bối hoàng nhi của mình!
“Vũ Văn Huyền Băng, ngươi đủ âm hiểm, cũng đủ đê tiện, thân là vua của một nước, thế nhưng làm ra loại việc vô sĩ cướp vợ con người khác này! Khoản nợ này, sau khi trẫm về nước chắc chắn tính với ngươi!” Trong con ngươi đen lạnh như băng của Long Ngự Tà ẩn ẩn thoáng hiện hung ác cùng nham hiểm, cả người tản mát ra sát khí làm cho người ta cảm giác trầm trọng áp bách, trong điện đã có không ít người giật mình ngạc nhiên ngừng lại hô hấp.
“Làm càn! Long Ngự Tà, nơi này là địa bàn của trẫm, hy vọng ngươi nói chuyện có chút tôn trọng! Nham hiểm gì, ti bỉ gì, cái gì cướp vợ con người ta, ngươi căn bản chính là đang nói hươu nói vượn! Trẫm không rõ ngươi đang nói cái gì!” Vũ Văn Huyền Băng hung tợn trừng mắt Long Ngự Tà, sắc mặt cũng âm trầm giống như có thể chảy ra nước, tia sắc lạnh ở đáy mắt tương tự làm cho người ta kinh hãi run sợ.
“A, ngươi không rõ cũng không sao cả, trẫm cũng không cần ngươi hiểu rõ! Ngươi vẫn có thể ti bỉ tiếp đi, chỉ cần Ca Nhi hiểu trẫm đang nói cái gì là được!!” Long Ngự Tà cười lạnh nhiều tiếng, mở miệng một tiếng ‘Trẫm’, cũng dùng thân phận đế vương. Dứt lời, quay đầu tiến lên từng bước, nắm chặt tay Tống Vãn Ca, vội vàng hỏi, “Ca Nhi, hai năm qua nàng có chịu khổ hay không? Vũ Văn Huyền Băng có ngược đãi nàng, khi dễ nàng hay không? Nhanh chút nói cho ta biết, ta chắc chắn lấy lại công đạo cho nàng!”
“Buông Vãn Nhi ra!!” Vũ Văn Huyền Băng mặt âm trầm, quát một tiếng chói tai, lập tức giơ tay đẩy tay Long Ngự Tà ra "Long Ngự Tà, ngươi nhận lầm người rồi! Mời ngươi xem rõ ràng, đây là hoàng hậu của trẫm, cũng là ái thê của trẫm! Nàng ấy gọi là Vãn Nhi, không phải là Ca Nhi ngươi gọi! Phiền toái ngươi tôn trọng một chút với ái thê của trẫm, nếu không, đừng trách trẫm không khách sáo đối với ngươi!” Vũ Văn Huyền Băng gằn từng tiếng, nhất là hai chữ ‘Ái thê’, được hắn nhấn rất mạnh, giống như đang cực lực xác định rõ ràng điều gì không muốn cho người ta bỏ qua.
“Vũ Văn Huyền Băng, ngươi đang nói cái gì?! Ngươi nói Ca Nhi là thê tử của ngươi?! Ngươi là đồ vô sỉ!!” Trên trán Long Ngự Tà nổi gân xanh, hai nắm đấm kẽo kẹt rung động, cũng không để ý đến thân phận đế vương cao quý, lần đầu tiên ác thanh tuôn ra lời mắng chửi, còn ở trước mặt nhiều người như vậy.
“Ngươi mới vô sỉ!” Vũ Văn Huyền Băng theo bản năng lên tiếng đáp trả.. Hắn không nghĩ tới Long Ngự Tà nhanh như vậy đã hoài nghi đến hắn, lại còn tự thân đến đây, làm cho hắn không kịp trở tay. Trước kia bất kể là đại yến quan trọng cỡ nào, Long Đằng Quốc cũng không cử sứ thần đến chúc mừng, lần này hắn lại không mời mà tự đến. A, còn chửi mình ti bỉ, Long Ngự Tà có năng lực tốt hơn chỗ nào? Vừa rồi hắn tới trễ, chính là âm thầm đi gia tăng thêm một số thủ vệ, để ngừa Long Ngự Tà bạo quân dã man cuồng lệ này cường đoạt. "Long Ngự Tà, Vãn Nhi là thê tử của trẫm, cũng là hoàng hậu Hổ Khiếu quốc, chuyện này đã là chuyện thực! Ngươi đừng ở đây nói hươu nói vượn, hồ ngôn loạn ngữ! Trên đời này người dáng vẻ giống nhau khắp nơi, ngươi nhận lầm người cũng không thể chỉ trích nặng! Trẫm đại nhân đại lượng, sẽ không so đo ngươi vừa rồi vô lễ với Vãn Nhi nữa! Sau phần dạ tiệc mời ngươi sớm một chút về nước, trẫm sẽ không để ngươi ở lâu đâu!”
“Hừ! Dáng vẻ giống nhau? Ngươi làm như trên đời này còn có một Gia Luật Vân La thứ hai sao?” Con mắt Long Ngự Tà híp lại, hừ hừ cười lạnh nói.
Đề cập đến Gia Luật Vân La, Long Ngự Tà lại không khỏi nhớ tới thân thế thực của Ca Nhi. Một năm trước, hắn phái Minh Phong ngầm điều tra bí văn và gia phả tôn thất Khương Di Quốc, sau đó tra được kết quả thật đúng là như lúc trước hắn đoán, Ca Nhi và Gia Luật Vân La kia là chị em sinh đôi.
Thì ra ở hoàng thất Khương Di quốc lưu truyền một lời nguyền rủa từ xưa, nói là thành viên hoàng thất sinh con sinh đôi, sinh ra trước đều là ma quỷ hoá thân, nếu không giết chết nó ở ngày nó xuống nhân thế, về sau nó chắc chắn mang đến tai nạn huỷ diệt cho toàn bộ quốc gia.
Mà Ca Nhi chính là đứa bé gọi là ‘Ác ma hoá thân’, cũng may mẫu hậu của nàng có lương tâm, không đành lòng giết chết con gái chính mình mới sinh, đã tung tin đồn ra bên ngoài là Ca Nhi đã chết, đồng thời để cho tỳ nữ mình tín nhiệm nhất mang theo Ca Nhi trốn ra hoàng cung.
Sau khi cung nữ kia rời cung, trực tiếp mang theo Ca Nhi đến Tuyết Lân quốc. Một lần vô tình gặp hoàng đế Tuyết Lân quốc vi phục xuất tuần, cung nữ kia vốn có tướng mạo xinh đẹp, vừa có tài tình bất phàm, mà hoàng đế Tuyết Lân quốc cũng là người yêu thích sắc đẹp, tất nhiên sẽ không bỏ qua mỹ nhân tài song toàn này, lập tức đem nàng ta và Ca Nhi mang về cung.
Sau khi vào cung, hoàng đế Tuyết Lân quốc cũng là có chút tình yêu với cung nữ kia, thậm chí phong nàng ta làm hoàng hậu, còn phong Ca Nhi làm Công chúa Khuynh Thành đệ nhất Tuyết Lân quốc, hơn nữa xem Ca Nhi như con gái của mình.
Ha ha, Ca Nhi quả nhiên không phải con gái của tên cầm thú kia. Tuy rằng hắn sớm không quan tâm Ca Nhi có phải là con gái của kẻ thù giết cha mẹ mình hay không, nhưng chân chính biết thân thế Ca Nhi, đáy lòng hắn vẫn nhịn không được hưng phấn.
Bất quá, hắn sẽ không đem thân phận thật của Ca Nhi nói cho nàng biết, những người ngu muội tin lời nguyền rủa mà nhẫn tâm vứt bỏ Ca Nhi, thậm chí muốn giết chết Ca Nhi (nếu không phải mẫu hậu Ca Nhi còn tồn tại chút lương tâm), vậy hắn nhất định sẽ không để cho Ca Nhi của hắn có quan hệ gì với Khương Di quốc. Hắn không phát binh diệt Khương Di quốc, đã là xem ở mặt mũi Ca Nhi rồi.
“Ca Nhi, chúng ta đi thôi, nàng cũng không biết trong hai năm qua ta trải qua như thế nào.” Long Ngự Tà phục hồi tinh thần lại, lại giữ chặt tay Tống Vãn Ca, không nhìn sắc mặt âm trầm khó coi của Vũ Văn Huyền Băng.
“Thực xin lỗi, vị công tử này, ngài nhìn lầm người.” Tống Vãn Ca cúi đầu ngây ngốc nhìn bàn tay lớn đang nắm tay mình, cực lực áp chế cơn thuỷ triều đột nhiên dâng lên trong lòng, lạnh nhạt nói. "Thực xin lỗi, ta không phải Ca Nhi trong miệng ngài, ta là hoàng hậu Hổ Khiếu quốc, cũng là thê tử của Huyền Băng, ngài thật sự nhìn lầm người rồi.” Nghe xong nửa ngày như vậy, nàng đã biết người đàn ông trước mắt là quân vương Long Đằng quốc. Như vậy, hắn ta hẳn là nhìn nhầm mình thành Luyến phi hắn ta sủng ái. Vũ Văn Huyền Băng không phải đã nói dáng vẻ mình giống như đúc với Luyến phi của hoàng đế Long Đằng quốc sao? Hắn ta nhận sai cũng là chuyện đương nhiên, lúc trước Mị Cơ cũng từng nhận sai.
“Nhận lầm người? Ca Nhi, bất luận kẻ nào cũng có thể nhận lầm, nhưng chỉ có ta là không có khả năng! Tất cả của nàng sớm khắc vào tâm hồn và xương cốt của ta, ta mặc dù muốn nhận sai nàng cũng không có khả năng!” Long Ngự Tà trịnh trọng lại kiên định nói, giương mắt chống lại hai tròng mắt Tống Vãn Ca, bỗng nhiên ở trong mắt nàng thấy được xa lạ đối với chính mình, thế này mới dần dần phát giác ra không thích hợp.
Ca Nhi dường như không biết mình rồi? Nàng giống như đã quên mình, từ vừa rồi đến bây giờ nàng vẫn đối với mình chẳng quan tâm, chuyện này rốt cuộc là sao?
Ánh mắt lạnh như băng phẫn nộ mạnh nhìn về phía Vũ Văn Huyền Băng, tức giận thét hỏi: “Vũ Văn Huyền Băng, ngươi rốt làm gì Ca Nhi? Sao Ca Nhi giống như không biết ta? Nói mau, ngươi rốt cuộc làm gì Ca Nhi?”
“A, ta đã nói nàng không phải Ca Nhi của ngươi, nàng gọi là Vãn Nhi, là ái thê duy nhất của trẫm!” Vũ Văn Huyền Băng ôm Tống Vãn Ca thật chặt, cảm xúc kích động khó giải. Vãn Nhi cũng không vì Long Ngự Tà xuất hiện mà nhớ lại trước kia, hắn nên may mắn, hắn thật sự hẳn là may mắn. "Long Ngự Tà, ngay cả Vãn Nhi cũng nói ngươi nhận lầm người, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
“Không, ta không lầm, nàng chính là Ca Nhi của ta! Vũ Văn Huyền Băng, nhất định là ngươi tiểu nhân hèn hạ âm hiểm giả dối này đã làm gì Ca Nhi, nàng mới có thể quên ta!” Long Ngự Tà phẫn nộ gào thét, sắc mặt khó coi lạnh lùng như muốn ăn thịt người.
“Long Ngự Tà, trẫm không muốn nhiều lời với ngươi, dù sao ngươi chính là nhận lầm người, có tin hay không là tùy ngươi!” Mắt lạnh của Vũ Văn Huyền Băng nhìn thẳng vào mắt giống như ăn thịt người của Long Ngự Tà, không nhìn đến cuồng nộ và âm tàn trong mắt hắn. "Hôm nay là lễ phong thái tử và tiệc sinh nhật của hoàng Nhi trẫm, trẫm hy vọng ngươi đừng gây rối nữa! Nếu không, đừng trách trẫm không giữ tư cách chủ nhà!”
“Hoàng Nhi của ngươi?” Long Ngự Tà nghe vậy, hai mắt bất giác trở nên có chút đỏ đậm, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ. "Hi Nhi rõ ràng là hoàng Nhi của Ca Nhi và trẫm, khi nào lại biến thành của ngươi? Ngươi tiểu nhân hèn hạ cướp vợ con người khác còn dám trợn to mắt mà nói dối.”
“Các người đừng gây nữa!”Tống Vãn Ca thật lâu trầm mặc không tiếng động bỗng nhiên mở miệng, lập tức đem ánh mắt của Long Ngự Tà và Vũ Văn Huyền Băng dẫn tới trên người nàng.
“Ca Nhi!”
“Vãn Nhi!”
Hai người đồng thời gọi ra thanh âm, chờ lời nói kế tiếp của nàng.
“Hoàng thượng, ta mệt mỏi. Thực xin lỗi, thứ cho ta mang Hi Nhi rời tiệc trước.” Tống Vãn Ca xoa xoa đầu có chút choáng vàng, dứt lời, dùng sức tránh ra bàn tay to ôm chặt ở bên eo của Vũ Văn Huyền Băng, xoay người ôm lấy Hi Nhi có chút bị sợ đến, cũng không quay đầu lại đi ra Càn Khôn điện.
“Ca Nhi, nàng muốn đi đâu?” Long Ngự Tà vội vàng muốn đuổi theo, lại bị Vũ Văn Huyền Băng vẫy tay ngăn lại.
“Long Ngự Tà, trẫm cuối cùng cảnh cáo ngươi một tiếng, nàng không phải Ca Nhi của ngươi!!” Vũ Văn Huyền Băng buông ra lời cảnh cáo, trên khuôn mặt tuấn tú hiện rõ âm tàn cùng cuồng nộ.
“Tránh ra!” Long Ngự Tà khẽ quát một tiếng, song chưởng sắc bén lập tức tung về phía Vũ Văn Huyền Băng.
“Hộ giá! Hộ giá!” Thủ vệ trong điện thấy hoàng thượng của mình bị người ta tấn công, một đám nhanh chóng rút đao xông tới.
Trong Càn Khôn điện bàn ghế ngã đầy trên đất, ly rượu vỡ hỗn độn, thức ăn và nước uống vẩy ra chung quanh, quan viên nhát gan cố gắng tìm đường trốn, tạo ra hỗn loạn.
Sau đó là kích trống chín lần, bây giờ là tiếng thứ chín, tiếp theo kính hiến cống phẩm, mọi người lễ bái, đại pháp sư cung kính đọc tế văn, tấu thái tử xong lễ, sau đó đốt sách lụa... Vừa xong những nghi thức rườm rà Tống Vãn Ca đã có chút mệt mỏi, thường thường nhìn về phía Hi Nhi, nó làm theo có bài bản hẳn hoi. Mà khi nàng nhìn về phía Hi Nhi cũng tiếp xúc đến ánh mắt Vũ Văn Huyền Băng, trong mắt của hắn có tình yêu và nhu tình khôn cùng, thực khiến nàng run sợ, nên không dám đối diện với hắn nữa.
Sau khi hoàn thành tế tổ mọi người từ tổ đường đến Càn Khôn điện, đêm nay yến hội thiết lập tại nơi đó. Trải qua tế thiên buổi sáng và tế tổ buổi chiều, Hi Nhi đã thập phần mỏi mệt rồi. Muốn đi Càn Khôn điện đã nhao nhao muốn cùng Tống Vãn Ca ngồi kiệu phượng đi trước, nàng dỗ cũng vô dụng, chỉ có thể hướng đến Vũ Văn Huyền Băng cầu cứu.
Vũ Văn Huyền Băng lại để cho Tống Vãn Ca và Hi Nhi cùng hắn ngồi kiệu rồng, ý chỉ vừa ra, lập tức có một vài tiếng thở nhẹ lọt vào tai. Tống Vãn Ca biết chuyện này có chút không hợp lễ, vừa muốn cự tuyệt, tay đã bị Vũ Văn Huyền Băng nắm lấy.
Tống Vãn Ca được cung nhân dìu dắt đi lên kiệu rồng, sau đó đón nhận Hi Nhi, Vũ Văn Huyền Băng tức khắc cũng ngồi lên, đang lúc mọi người lễ bái, đến Càn Khôn điện.
Kiệu rồng rất lớn, chứa ba người vẫn còn có vẻ rộng. Hi Nhi chơi xấu trong lòng Tống Vãn Ca, con mắt khép hờ, đã cực mệt nhọc, nhưng lại không ngủ hoàn toàn. Tống Vãn Ca vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của nó, dịu dàng dụ dỗ nó. Buổi tối còn có tiệc tối, nếu không ngủ chút chỉ sợ nó không tham gia được. Dỗ không bao lâu đã truyền đến tiếng hít thở đều đều của nó, đã ngủ.
“Vãn Nhi, hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi, hãy để cho ta ôm Hi Nhi đi.” Vũ Văn Huyền Băng vừa nói vừa vươn tay, vội tiếp nhận đứa nhỏ.
“Ta còn chưa mệt, buổi sáng hoàng thượng thức dậy sớm, hẳn là càng vất vả hơn ta.” Tống Vãn Ca lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói với hắn.
Vũ Văn Huyền Băng không nói gì, vẫn từ trong tay Tống Vãn Ca tiếp nhận Hi Nhi. Nó còn chưa có ngủ sâu, ở trong lòng hắn giật giật, lời vô nghĩa nói: “Mẫu hậu,... “
“Hi Nhi ngoan, mẫu hậu ở chỗ này, ngủ đi.” Tống Vãn Ca chạy nhanh cúi đầu nhẹ giọng dụ dỗ, một lát sau thấy nó đã không có động tĩnh mới thẳng thân ngồi dậy.
“Hi Nhi rất ỷ lại nàng.” Vũ Văn Huyền Băng làm như cảm thán một tiếng.
“Hi Nhi còn nhỏ mà.” Tống Vãn Ca thản nhiên cười cười, không biết nên nói cái gì, Hi Nhi thật sự là ỷ lại nàng.
Vũ Văn Huyền Băng cũng không nói nữa, trong kiệu rồng nháy mắt yên lặng xuống. Tống Vãn Ca cảm thấy có chút không được tự nhiên, đầu cũng hơi cúi xuống.
Vũ Văn Huyền Băng bỗng nhiên vươn một bàn tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm Tống Vãn Ca lên, không hề chớp mắt nhìn mặt của nàng, thần sắc mê say: “Vãn Nhi, hôm nay nàng thật đẹp, tựa như Cửu Thiên huyền nữ hạ phàm trần. Lễ phục này là ta tự mình chọn lựa, lúc ấy đã muốn Vãn Nhi mặc vào, nó quả thực là diễm quang toát ra, nay xem ra ý tưởng ngay lúc đó vẫn là quá mức nông cạn rồi, ta cũng không muốn để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của nàng đến mức làm cho ta hít thở không thông. Hơn nữa lúc trước khi Vãn Nhi xuống kiệu phượng lại nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành đó với ta, còn hơn bách hoa, để cho ta kinh diễm động tâm vô cùng. Vãn Nhi, nếu nàng có thể lúc nào cũng lộ ra nụ cười đối với ta như vậy, cuộc đời này của ta cũng không uổng.”
“Hoàng thượng, người quá khen.” Mi mắt Tống Vãn Ca cụp xuống, ánh mắt có chút né tránh.
“Không, Vãn Nhi, cho dù khen hơn nữa nàng cũng xứng đáng nhận được.” Vũ Văn Huyền Băng dịu dàng ra tiếng, ánh mắt càng nóng rực.
Không khí trong kiệu rồng đột nhiên trở nên có chút trầm xuống, tay Tống Vãn Ca ở bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy áo của mình, trong lòng có chút khẩn trương, chỉ sợ Vũ Văn Huyền Băng nhất thời động tình làm ra hành động khác, đến lúc đó mình nên ứng đối như thế nào? Hôm nay điển yến thái tử và tiệc sinh nhật của Hi Nhi, nàng không muốn gây ra chuyện gì không thoải mái với hắn như nửa tháng trước.
Nghĩ cái gì là tới cái đó, tay Vũ Văn Huyền Băng vốn dĩ nắm cằm Tống Vãn Ca đã tự do đến trên gương mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó leo trèo, bấu víu đến chân mày, theo mũi lại đến trên môi. Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, trong lòng Tống Vãn Ca khẩn trương vạn phần, nhẹ nhéo cái tay bất tri bất giác đã càng nắm càng chặt, mắt thấy nụ hôn sắp sửa hạ xuống, kiệu rồng cũng đúng lúc này nhẹ nhàng đặt xuống đất, tuy rằng chấn động rất nhỏ, nhưng bởi vì Tống Vãn Ca đang khẩn trương cùng hoảng sợ, nên vội vàng nói: “Hoàng thượng, đã đến Càn Khôn điện.”
Vũ Văn Huyền Băng thật sâu nhìn Tống Vãn Ca, sau đó lại nhẹ nhàng đưa tay vuốt lên khuôn mặt của nàng, rồi mới ôm Hi Nhi xuống kiệu rồng. Tống Vãn Ca đi theo phía sau hắn, bất giác nhẹ nhàng thở một hơi nhẹ nhõm.
Xuyên qua Chủ Điện, đi vào phía sau Chủ Điện, Vũ Văn Huyền Băng nhẹ nhàng đặt Hi Nhi ở trên giường gỗ tử đàn khắc hoa trong phòng. Tống Vãn Ca đứng ở bên giường đắp chăn cho Hi Nhi, vừa mới đứng dậy đã rơi vào trong lòng Vũ Văn Huyền Băng, bị hắn ôm chặt lấy.
“Hoàng thượng, người...... Người còn phải đi thay quần áo!” Tống Vãn Ca thở nhẹ một tiếng, hơi hơi chống đẩy.
“Vãn Nhi, đừng nhúc nhích, để ta ôm nàng như thế này trong chốc lát.” Thanh âm của Vũ Văn Huyền Băng giống như đi vào lòng Tống Vãn Ca, khiến lòng của nàng mềm đi, sau đó hắn liên tiếp khẽ gọi tên nàng, “Vãn Nhi, Vãn Nhi, Vãn Nhi của ta... "
Tống Vãn Ca chỉ biết đứng cứng đờ bất động, đáy lòng bỗng cảm thấy bi thương, nàng cảm thấy hôm nay Vũ Văn Huyền Băng có chút khác thường, hắn dường như cực kỳ bất an, giống như đang sợ một chuyện gì sắp xảy ra mà hắn không thể nắm chắc trong tay.
Nhưng, hắn đã là vua một nước, còn có chuyện gì làm cho hắn bất an, làm cho hắn sợ hãi đây? Nàng muốn mở miệng hỏi nhưng lại không biết hỏi từ đâu.
Thật lâu sau, Vũ Văn Huyền Băng mới nhẹ nhàng buông Tống Vãn Ca ra, hô hấp có chút không ổn, hắn lập tức xoay người sang chỗ khác, dịu dàng nói: “Vãn Nhi, ta bảo người đem lễ phục của nàng tới, nàng thay ở trong này đi. Ta đến Đông Các thay, để Hi Nhi tiếp tục ngủ một lát rồi hãy gọi nó dậy, đến giờ làm lễ sẽ có lễ quan đến thông truyền.” Nói xong hắn cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Lúc này Tống Vãn Ca mới buông lỏng thân người, chân có chút như nhũn ra, cúi người ngồi xuống trước bàn.
Không đầy một lát cung nhân lập tức mang một bộ lễ phục màu đỏ vào, từ từ mở ra ở trước mặt Tống Vãn Ca. Toàn bộ lễ phục chia làm ba tầng, bên trong là áo lụa trắng thêu hoa cúc vàng, trung tầng là gấm tơ đỏ mỏng, váy ngoài lại cực đẹp, làn váy thật dài kéo tới, gấm hoa văn trăng tròn vàng, kim tuyến dày đặc quấn quanh ở giữa, dưới mặt trăng thêu ra hoa văn hình mây, mây tía dùng nhiều màu gấm cùng chỉ bạc, giống như áng mây bay ở ban ngày, lại như nước thu dưới gió. Chim loan thêu chỉ lưu ly bảy màu bay lên, lấy kim tuyến và ngọc trai thêu ra cái đuôi rực rỡ, tia sáng kỳ dị, hết sức đẹp đẽ quý giá cùng ung dung.
Tống Vãn Ca lập tức có chút chói mắt, lễ phục này thật sự là hoa lệ đến cực hạn. Vì bộ lễ phục này, nàng không thể không đổi chiếc quần màu bạc trắng này thành quần gấm mỏng thêu hoa mẫu đơn, bên hông cũng đổi thành đai lưng cẩm tú gắn châu.
Một hồi lâu mới ăn diện xong, cung nữ bên cạnh sớm nhìn xem ngây người, không ngừng phát ra tiếng khen ngợi: “Hoàng hậu nương nương thật sự là rất đẹp, so với vừa rồi còn đẹp hơn thập phần, nếu để cho hoàng thượng nhìn thấy, không thể không xem ngây ngốc.”
Khoé miệng Tống Vãn Ca gợi lên một chút cười nhạt vẫn chưa nói cái gì, đứng dậy đi gọi Hi Nhi dậy. Cảm giác cũng ngủ hơn một canh giờ, xác nhận không sai biệt lắm. Nó ở trên giường xoay người, mở to mắt chống lại Tống Vãn Ca, lập tức hướng tới nàng vươn tay nhỏ bé, lên tiếng gọi: “Mẫu hậu... “
Tống Vãn Ca đem nó ôm lấy đặt ở trên đùi, dịu dàng hỏi: “Hi Nhi, còn mệt không?”
“Không mệt nhọc.” Nó dụi dụi mắt, lập tức lắc lắc đầu.
“Chúng ta bây giờ sẽ đến chỗ phụ hoàng con được không” Tống Vãn Ca sủng nịch vuốt đầu nhỏ của Hi Nhi, gọi cung nữ giúp nó thay lễ phục khác. Phục sức của đứa bé thật ra đơn giản, đổi cũng mau, chỉ chốc lát sau đã mặc thỏa đáng.
Nắm tay nhỏ của Hi Nhi theo lễ quan đi đến Càn Khôn điện, mới ra cửa nội các không xa đã có thể rõ ràng nghe thấy tiếng nhạc từ trong Chủ Điện truyền đến, đều là tiếng động vui mừng, lại lẫn một chút tạp âm.
“Hoàng hậu nương nương giá lâm! Thái tử điện hạ giá lâm!” Thanh âm của Lễ quan xuyên thấu qua tiếng nhạc truyền đến.
Tiếng nhạc lập tức ngừng lại, Tống Vãn Ca và Hi Nhi đi vào chính điện, nơi đi qua tiếng động thỉnh an hành lễ không ngừng vang lên, có sứ thần các nước, cũng có văn võ bá quan và người thân bổn quốc.
“Chúng thần thỉnh an Hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ, Hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ vạn phúc.” Ngoại trừ sứ thần quốc gia khác không cần quỳ lễ, mọi người trong điện toàn bộ quỳ xuống vấn an.
Tống Vãn Ca khách sáo để bọn họ đứng dậy, chậm rãi bước về bên phải ghế chủ, Hi Nhi ngồi phía bên trái, vị trí ở giữa còn trống, Vũ Văn Huyền Băng còn chưa tới. Nàng đưa ánh mắt ra hiệu, tiếng nhạc lại được tấu lên.
Vì nàng đến tiếng ồn ào cũng giảm đi nhiều, chúng sứ thần cùng với văn võ đại thần và đám người hoàng thân cũng không nói chuyện với nhau được. Tống Vãn Ca ngồi đó cảm thấy không thú vị, Hi Nhi lại ngồi không yên, đã rời khỏi ghế bước đến chỗ nàng, chơi xấu bên người của nàng. Tống Vãn Ca điểm nhẹ mũi nó, nói nó nghịch ngợm. Ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, lại thấy không ít người vội vàng thu hồi ánh mắt nhìn đến trên người mình: có tìm tòi nghiên cứu, đánh giá, kinh diễm, thưởng thức, bất mãn, ghen tị... Cả ngàn chủng loại, không phải trường hợp cá biệt.
Đột nhiên bỗng có một ánh mắt nóng rực hướng đến phía nàng, nhiệt độ mãnh liệt kia như muốn hòa tan nàng. Tống Vãn Ca run rẩy một cái, ngẩng đầu, lập tức chống lại một đôi con ngươi đen giống như lắng đọng lại tương tư cùng bi thương sâu thẳm.
“Ca Nhi, thật sự là nàng sao?” Hắn mở miệng, thanh âm kia quen thuộc và xa lạ, giống nhau bị tương tư và tưởng nhớ mấy ngàn năm tích lũy qua từng ngày, tình ý cuồng rực sâu đậm như vậy cho dù dùng hết tất cả sức lực dường như cũng ngăn chặn không được.
“Ca Nhi!” Hắn lại gọi một tiếng, mang theo nghẹn ngào, bi thương. Tiếng kêu gọi kia chính là nghe một lần lập tức làm cho lòng người rung động không thôi, suy nghĩ mãnh liệt mênh mông như nước.
Tâm – đột nhiên nhói đau.
Tống Vãn Ca che ngực lại, bỗng nhiên lập tức đứng lên, hai chân giống như bị khống chế đi về phía hắn ta, từng bước một tiêu sái đến chỗ người đàn ông ngồi gần ở ghế sứ thần đang mặc cẩm bào hoa phục màu vàng sáng, tuấn tú giống như thiên thần, người đàn ông làm cho mình vừa cảm thấy xa lạ lại cảm thấy quen thuộc.
“Vãn Nhi!!” Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô vội vàng không thôi của Vũ Văn Huyền Băng, làm cho Tống Vãn Ca bừng tỉnh từ trong sững sờ, nhìn Vũ Văn Huyền Băng nắm chặt tay mình, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt thất lễ.
“Hoàng thượng, người đã đến rồi.” Tống Vãn Ca ấp úng mở miệng, muốn cúi người hành lễ lại bị Vũ Văn Huyền Băng giơ tay chặn lại.
Mọi người trong điện thấy hoàng thượng đã đến, lại là tiếng động cung kính hành lễ, hô to hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Vũ Văn Huyền Băng mắt điếc tai ngơ, chỉ lôi kéo Tống Vãn Ca đi tới ghế chủ ngồi xuống, lập tức vươn tay kéo qua eo nhỏ của nàng, đem nàng ôm chặt vào trong ngực, một chút cũng không chịu thả lỏng. Vẫy tay ý bảo mọi người bình thân, ánh mắt vô cùng sắc bén thẳng tắp bắn về phía Long Ngự Tà ở ghế sứ thần, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Long huynh, đã lâu không gặp!”
Ánh mắt Long Ngự Tà phức tạp nhìn Vũ Văn Huyền Băng một cái, khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng trở nên âm trầm. Hừ lạnh một tiếng, lập tức đứng dậy, đi nhanh vượt đến trước mặt hắn, tức giận nói: “Quả nhiên là ngươi, tiểu nhân hèn hạ, ngươi cướp đi Ca Nhi của trẫm, đồ vô sỉ!” Hắn ở Long Đằng Quốc đau khổ tìm kiếm Ca Nhi hai năm nay vẫn không có kết quả gì, hắn đã nghĩ đến có phải người nước khác cướp Ca Nhi đi hay không? Nếu như vậy nguyên nhân tám chín phần là từng có quan hệ với Ca Nhi. Nghĩ như vậy, người đầu tiên hắn nghĩ tới là hoàng đế Vũ Văn Huyền Băng của Hổ Khiếu quốc. Bởi vì Ca Nhi ở tiệc quốc khánh nhiều lần phá huỷ quỷ kế của hắn ta, chẳng những làm cho hắn ta mất mặt, còn làm cho hắn ta đánh mất hai tòa thành trì.
Vốn hắn cũng chỉ là đoán, cũng không phải thập phần khẳng định, cho nên đã nghĩ thừa dịp lần này Vũ Văn Huyền Băng tổ chức tiệc phong thái tử đến tìm hiểu hư thật một chút, lại không nghĩ rằng người ban đầu ở Thiên Ma Cung cướp đi Ca Nhi lại thật sự là hắn ta. Như vậy, đứa bé gọi là tiểu thái tử hẳn là hoàng nhi của mình.
Thật là một tiểu nhân ti bỉ, chẳng những chiếm đoạt Ca Nhi mình thích nhất, còn chiếm đoạt bảo bối hoàng nhi của mình!
“Vũ Văn Huyền Băng, ngươi đủ âm hiểm, cũng đủ đê tiện, thân là vua của một nước, thế nhưng làm ra loại việc vô sĩ cướp vợ con người khác này! Khoản nợ này, sau khi trẫm về nước chắc chắn tính với ngươi!” Trong con ngươi đen lạnh như băng của Long Ngự Tà ẩn ẩn thoáng hiện hung ác cùng nham hiểm, cả người tản mát ra sát khí làm cho người ta cảm giác trầm trọng áp bách, trong điện đã có không ít người giật mình ngạc nhiên ngừng lại hô hấp.
“Làm càn! Long Ngự Tà, nơi này là địa bàn của trẫm, hy vọng ngươi nói chuyện có chút tôn trọng! Nham hiểm gì, ti bỉ gì, cái gì cướp vợ con người ta, ngươi căn bản chính là đang nói hươu nói vượn! Trẫm không rõ ngươi đang nói cái gì!” Vũ Văn Huyền Băng hung tợn trừng mắt Long Ngự Tà, sắc mặt cũng âm trầm giống như có thể chảy ra nước, tia sắc lạnh ở đáy mắt tương tự làm cho người ta kinh hãi run sợ.
“A, ngươi không rõ cũng không sao cả, trẫm cũng không cần ngươi hiểu rõ! Ngươi vẫn có thể ti bỉ tiếp đi, chỉ cần Ca Nhi hiểu trẫm đang nói cái gì là được!!” Long Ngự Tà cười lạnh nhiều tiếng, mở miệng một tiếng ‘Trẫm’, cũng dùng thân phận đế vương. Dứt lời, quay đầu tiến lên từng bước, nắm chặt tay Tống Vãn Ca, vội vàng hỏi, “Ca Nhi, hai năm qua nàng có chịu khổ hay không? Vũ Văn Huyền Băng có ngược đãi nàng, khi dễ nàng hay không? Nhanh chút nói cho ta biết, ta chắc chắn lấy lại công đạo cho nàng!”
“Buông Vãn Nhi ra!!” Vũ Văn Huyền Băng mặt âm trầm, quát một tiếng chói tai, lập tức giơ tay đẩy tay Long Ngự Tà ra "Long Ngự Tà, ngươi nhận lầm người rồi! Mời ngươi xem rõ ràng, đây là hoàng hậu của trẫm, cũng là ái thê của trẫm! Nàng ấy gọi là Vãn Nhi, không phải là Ca Nhi ngươi gọi! Phiền toái ngươi tôn trọng một chút với ái thê của trẫm, nếu không, đừng trách trẫm không khách sáo đối với ngươi!” Vũ Văn Huyền Băng gằn từng tiếng, nhất là hai chữ ‘Ái thê’, được hắn nhấn rất mạnh, giống như đang cực lực xác định rõ ràng điều gì không muốn cho người ta bỏ qua.
“Vũ Văn Huyền Băng, ngươi đang nói cái gì?! Ngươi nói Ca Nhi là thê tử của ngươi?! Ngươi là đồ vô sỉ!!” Trên trán Long Ngự Tà nổi gân xanh, hai nắm đấm kẽo kẹt rung động, cũng không để ý đến thân phận đế vương cao quý, lần đầu tiên ác thanh tuôn ra lời mắng chửi, còn ở trước mặt nhiều người như vậy.
“Ngươi mới vô sỉ!” Vũ Văn Huyền Băng theo bản năng lên tiếng đáp trả.. Hắn không nghĩ tới Long Ngự Tà nhanh như vậy đã hoài nghi đến hắn, lại còn tự thân đến đây, làm cho hắn không kịp trở tay. Trước kia bất kể là đại yến quan trọng cỡ nào, Long Đằng Quốc cũng không cử sứ thần đến chúc mừng, lần này hắn lại không mời mà tự đến. A, còn chửi mình ti bỉ, Long Ngự Tà có năng lực tốt hơn chỗ nào? Vừa rồi hắn tới trễ, chính là âm thầm đi gia tăng thêm một số thủ vệ, để ngừa Long Ngự Tà bạo quân dã man cuồng lệ này cường đoạt. "Long Ngự Tà, Vãn Nhi là thê tử của trẫm, cũng là hoàng hậu Hổ Khiếu quốc, chuyện này đã là chuyện thực! Ngươi đừng ở đây nói hươu nói vượn, hồ ngôn loạn ngữ! Trên đời này người dáng vẻ giống nhau khắp nơi, ngươi nhận lầm người cũng không thể chỉ trích nặng! Trẫm đại nhân đại lượng, sẽ không so đo ngươi vừa rồi vô lễ với Vãn Nhi nữa! Sau phần dạ tiệc mời ngươi sớm một chút về nước, trẫm sẽ không để ngươi ở lâu đâu!”
“Hừ! Dáng vẻ giống nhau? Ngươi làm như trên đời này còn có một Gia Luật Vân La thứ hai sao?” Con mắt Long Ngự Tà híp lại, hừ hừ cười lạnh nói.
Đề cập đến Gia Luật Vân La, Long Ngự Tà lại không khỏi nhớ tới thân thế thực của Ca Nhi. Một năm trước, hắn phái Minh Phong ngầm điều tra bí văn và gia phả tôn thất Khương Di Quốc, sau đó tra được kết quả thật đúng là như lúc trước hắn đoán, Ca Nhi và Gia Luật Vân La kia là chị em sinh đôi.
Thì ra ở hoàng thất Khương Di quốc lưu truyền một lời nguyền rủa từ xưa, nói là thành viên hoàng thất sinh con sinh đôi, sinh ra trước đều là ma quỷ hoá thân, nếu không giết chết nó ở ngày nó xuống nhân thế, về sau nó chắc chắn mang đến tai nạn huỷ diệt cho toàn bộ quốc gia.
Mà Ca Nhi chính là đứa bé gọi là ‘Ác ma hoá thân’, cũng may mẫu hậu của nàng có lương tâm, không đành lòng giết chết con gái chính mình mới sinh, đã tung tin đồn ra bên ngoài là Ca Nhi đã chết, đồng thời để cho tỳ nữ mình tín nhiệm nhất mang theo Ca Nhi trốn ra hoàng cung.
Sau khi cung nữ kia rời cung, trực tiếp mang theo Ca Nhi đến Tuyết Lân quốc. Một lần vô tình gặp hoàng đế Tuyết Lân quốc vi phục xuất tuần, cung nữ kia vốn có tướng mạo xinh đẹp, vừa có tài tình bất phàm, mà hoàng đế Tuyết Lân quốc cũng là người yêu thích sắc đẹp, tất nhiên sẽ không bỏ qua mỹ nhân tài song toàn này, lập tức đem nàng ta và Ca Nhi mang về cung.
Sau khi vào cung, hoàng đế Tuyết Lân quốc cũng là có chút tình yêu với cung nữ kia, thậm chí phong nàng ta làm hoàng hậu, còn phong Ca Nhi làm Công chúa Khuynh Thành đệ nhất Tuyết Lân quốc, hơn nữa xem Ca Nhi như con gái của mình.
Ha ha, Ca Nhi quả nhiên không phải con gái của tên cầm thú kia. Tuy rằng hắn sớm không quan tâm Ca Nhi có phải là con gái của kẻ thù giết cha mẹ mình hay không, nhưng chân chính biết thân thế Ca Nhi, đáy lòng hắn vẫn nhịn không được hưng phấn.
Bất quá, hắn sẽ không đem thân phận thật của Ca Nhi nói cho nàng biết, những người ngu muội tin lời nguyền rủa mà nhẫn tâm vứt bỏ Ca Nhi, thậm chí muốn giết chết Ca Nhi (nếu không phải mẫu hậu Ca Nhi còn tồn tại chút lương tâm), vậy hắn nhất định sẽ không để cho Ca Nhi của hắn có quan hệ gì với Khương Di quốc. Hắn không phát binh diệt Khương Di quốc, đã là xem ở mặt mũi Ca Nhi rồi.
“Ca Nhi, chúng ta đi thôi, nàng cũng không biết trong hai năm qua ta trải qua như thế nào.” Long Ngự Tà phục hồi tinh thần lại, lại giữ chặt tay Tống Vãn Ca, không nhìn sắc mặt âm trầm khó coi của Vũ Văn Huyền Băng.
“Thực xin lỗi, vị công tử này, ngài nhìn lầm người.” Tống Vãn Ca cúi đầu ngây ngốc nhìn bàn tay lớn đang nắm tay mình, cực lực áp chế cơn thuỷ triều đột nhiên dâng lên trong lòng, lạnh nhạt nói. "Thực xin lỗi, ta không phải Ca Nhi trong miệng ngài, ta là hoàng hậu Hổ Khiếu quốc, cũng là thê tử của Huyền Băng, ngài thật sự nhìn lầm người rồi.” Nghe xong nửa ngày như vậy, nàng đã biết người đàn ông trước mắt là quân vương Long Đằng quốc. Như vậy, hắn ta hẳn là nhìn nhầm mình thành Luyến phi hắn ta sủng ái. Vũ Văn Huyền Băng không phải đã nói dáng vẻ mình giống như đúc với Luyến phi của hoàng đế Long Đằng quốc sao? Hắn ta nhận sai cũng là chuyện đương nhiên, lúc trước Mị Cơ cũng từng nhận sai.
“Nhận lầm người? Ca Nhi, bất luận kẻ nào cũng có thể nhận lầm, nhưng chỉ có ta là không có khả năng! Tất cả của nàng sớm khắc vào tâm hồn và xương cốt của ta, ta mặc dù muốn nhận sai nàng cũng không có khả năng!” Long Ngự Tà trịnh trọng lại kiên định nói, giương mắt chống lại hai tròng mắt Tống Vãn Ca, bỗng nhiên ở trong mắt nàng thấy được xa lạ đối với chính mình, thế này mới dần dần phát giác ra không thích hợp.
Ca Nhi dường như không biết mình rồi? Nàng giống như đã quên mình, từ vừa rồi đến bây giờ nàng vẫn đối với mình chẳng quan tâm, chuyện này rốt cuộc là sao?
Ánh mắt lạnh như băng phẫn nộ mạnh nhìn về phía Vũ Văn Huyền Băng, tức giận thét hỏi: “Vũ Văn Huyền Băng, ngươi rốt làm gì Ca Nhi? Sao Ca Nhi giống như không biết ta? Nói mau, ngươi rốt cuộc làm gì Ca Nhi?”
“A, ta đã nói nàng không phải Ca Nhi của ngươi, nàng gọi là Vãn Nhi, là ái thê duy nhất của trẫm!” Vũ Văn Huyền Băng ôm Tống Vãn Ca thật chặt, cảm xúc kích động khó giải. Vãn Nhi cũng không vì Long Ngự Tà xuất hiện mà nhớ lại trước kia, hắn nên may mắn, hắn thật sự hẳn là may mắn. "Long Ngự Tà, ngay cả Vãn Nhi cũng nói ngươi nhận lầm người, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
“Không, ta không lầm, nàng chính là Ca Nhi của ta! Vũ Văn Huyền Băng, nhất định là ngươi tiểu nhân hèn hạ âm hiểm giả dối này đã làm gì Ca Nhi, nàng mới có thể quên ta!” Long Ngự Tà phẫn nộ gào thét, sắc mặt khó coi lạnh lùng như muốn ăn thịt người.
“Long Ngự Tà, trẫm không muốn nhiều lời với ngươi, dù sao ngươi chính là nhận lầm người, có tin hay không là tùy ngươi!” Mắt lạnh của Vũ Văn Huyền Băng nhìn thẳng vào mắt giống như ăn thịt người của Long Ngự Tà, không nhìn đến cuồng nộ và âm tàn trong mắt hắn. "Hôm nay là lễ phong thái tử và tiệc sinh nhật của hoàng Nhi trẫm, trẫm hy vọng ngươi đừng gây rối nữa! Nếu không, đừng trách trẫm không giữ tư cách chủ nhà!”
“Hoàng Nhi của ngươi?” Long Ngự Tà nghe vậy, hai mắt bất giác trở nên có chút đỏ đậm, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ. "Hi Nhi rõ ràng là hoàng Nhi của Ca Nhi và trẫm, khi nào lại biến thành của ngươi? Ngươi tiểu nhân hèn hạ cướp vợ con người khác còn dám trợn to mắt mà nói dối.”
“Các người đừng gây nữa!”Tống Vãn Ca thật lâu trầm mặc không tiếng động bỗng nhiên mở miệng, lập tức đem ánh mắt của Long Ngự Tà và Vũ Văn Huyền Băng dẫn tới trên người nàng.
“Ca Nhi!”
“Vãn Nhi!”
Hai người đồng thời gọi ra thanh âm, chờ lời nói kế tiếp của nàng.
“Hoàng thượng, ta mệt mỏi. Thực xin lỗi, thứ cho ta mang Hi Nhi rời tiệc trước.” Tống Vãn Ca xoa xoa đầu có chút choáng vàng, dứt lời, dùng sức tránh ra bàn tay to ôm chặt ở bên eo của Vũ Văn Huyền Băng, xoay người ôm lấy Hi Nhi có chút bị sợ đến, cũng không quay đầu lại đi ra Càn Khôn điện.
“Ca Nhi, nàng muốn đi đâu?” Long Ngự Tà vội vàng muốn đuổi theo, lại bị Vũ Văn Huyền Băng vẫy tay ngăn lại.
“Long Ngự Tà, trẫm cuối cùng cảnh cáo ngươi một tiếng, nàng không phải Ca Nhi của ngươi!!” Vũ Văn Huyền Băng buông ra lời cảnh cáo, trên khuôn mặt tuấn tú hiện rõ âm tàn cùng cuồng nộ.
“Tránh ra!” Long Ngự Tà khẽ quát một tiếng, song chưởng sắc bén lập tức tung về phía Vũ Văn Huyền Băng.
“Hộ giá! Hộ giá!” Thủ vệ trong điện thấy hoàng thượng của mình bị người ta tấn công, một đám nhanh chóng rút đao xông tới.
Trong Càn Khôn điện bàn ghế ngã đầy trên đất, ly rượu vỡ hỗn độn, thức ăn và nước uống vẩy ra chung quanh, quan viên nhát gan cố gắng tìm đường trốn, tạo ra hỗn loạn.
/68
|