*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Không cần đâu, cám ơn ý tốt của quý phi nương nương, thần thiếp ăn nhiêu đó là đủ rồi.” Tống Vãn Ca cười nói xong, cúi đầu xuống tiếp tục thanh thản ăn bánh mè xốp.
Vũ chiêu nghi cầm lấy một cái bánh mè xốp đưa lên chóp mũi ngửi, thần sắc đột nhiên lập tức thay đổi, bất quá rất nhanh lại khôi phục bình thường. Ánh mắt nhìn có chút hả hê nhanh chóng chuyển qua Tống Vãn Ca vẫn còn đang ăn điểm tâm, lại vừa nhìn về phía Yên quý phi vẻ mặt không có ý tốt. Khi cúi đầu thì cười, vẻ mặt đắc ý. Nàng không ngờ, Yên quý phi so với nàng càng thiếu kiên nhẫn, nhanh như vậy đã xuống tay với Luyến phi, lần này trong hậu cung lại có trò hay để xem.
"Luyến phi muội muội, muội cũng thích ăn món điểm tâm ngọt - bánh mè xốp sao?" Phong Linh Tuyết thấy Tống Vãn Ca ăn không ít cũng mỉm cười với người cùng sở thích.
"Hoàng phi tỷ tỷ cũng thích sao?" Tống Vãn Ca ngẩng đầu lên, không đáp hỏi ngược lại.
"Đúng vậy ta từ nhỏ đã thích ăn ngọt, nhất là tra hoa cao[1], cùng với loại điểm tâm - bánh mè xốp nữa!" Phong Linh Tuyết nói tới đây, tựa như một tiểu cô nương tham ăn, trên mặt tràn đầy tưởng nhớ. Nói xong, lại ăn thêm một cái bánh mè xốp, còn thuận tay cầm một cái cho Tống Vãn Ca.
"Cám ơn.” Tống Vãn Ca cũng không chối từ hướng về nàng ấy cười cười, lại tiếp nhận tự nhiên ăn. Không nghĩ tới Phong Linh Tuyết này cùng với nàng. Lại có khẩu vị giống nhau.
"Đừng khách sáo, cá tính của Luyến phi muội muội tỷ tỷ rất thích.” Phong Linh Tuyết thật tình nói, nàng muốn kết bạn với Tống Vãn Ca. Trong cả hậu cung, có thể khiến cho nàng thật tình thích cũng chỉ có Luyến phi vừa mới vào cung một tháng này.
"Thật sao, Hoàng phi tỷ tỷ nâng đỡ rồi.” Tống Vãn Ca thản nhiên nhìn nàng ấy một cái, không nói gì nữa, bất quá ấn tượng đối với Hoàng phi thật ra đã tốt hơn một chút. Nàng có thể cảm giác ra ý tốt của Phong Linh Tuyết, nhưng nàng cũng không dám tùy ý cả tin.
"Luyến phi muội muội, sau này ta sẽ gọi muội là Ca Nhi có được hay không? Muội cũng đừng gọi ta Hoàng phi tỷ tỷ nữa, rất không thân, trực tiếp gọi ta Tuyết Nhi là được rồi.” Phong Linh Tuyết mặc kệ sự xa cách cùng nhàn nhạt đề phòng của Tống Vãn Ca, có chút tự ý xưa nay đã quen.
"Sao cũng được mà, bất quá chỉ là một danh hiệu thôi.” Tống Vãn Ca không sao cả nói.
Hai người không quen không thân cùng tán gẫu, ngoài nàng đám tần phi cũng làm theo ý mình tạo thành từng nhóm nhỏ nói chuyện. Yên quý phi thấy thời gian cũng không còn sớm, phải nói cũng đã nói, nên tuyên bố tan hội.
Tống Vãn Ca như được giải phóng, thi lễ với Yên quý phi, lập tức theo sát đám tần phi đi ra ngoài điện, còn không quên phân phó Lộng Ảnh đem đám bánh mè xốp cùng bánh ngọt xốp thu thập tốt, mang về cho Trần nhi ăn. Nàng thật sự là không thích cùng đám tần phi mang tâm tư ích kỷ kia xen lẫn chung, đều là một đám phụ nữ dối trá - mặt đẹp ý không tốt, nói tốt ý không tốt. Bước ra cửa điện ba bước, chỉ nghe thấy thanh âm du dương của Phong Linh Tuyết ở phía sau gọi nàng.
"Ca Nhi muội muội, chờ một chút"
"Có chuyện gì sao?" Tống Vãn Ca dừng lại cước bộ quay đầu nhìn về phía Phong Linh Tuyết bước liên tục theo kịp.
“À, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn nói chuyện với Ca Nhi muội muội.” Phong Linh Tuyết thân thiết cười nói, gương mặt rất vui vẻ. Vừa nói, vừa lôi kéo tay Tống Vãn Ca, nói, "Ca Nhi, chúng ta cùng đi ngự hoa viên một chút, có được không? Ở đó có rất nhiều loại hoa khác mùa cùng nở, nhất là trong hồ nước xanh có đầy hoa đường thi[2], bây giờ nhất định là nhuỵ toả hương, vừa lúc nở. Ca Nhi cũng cùng tỷ đi qua xem một chút đi, được không? Tỷ đã rất lâu không đi qua ngự hoa viên rồi.” Giọng điệu của Phong Linh Tuyết xa xăm, nghĩ đến thân thể nhu nhược nhiều khuyết điểm của mình, thần sắc không khỏi có chút buồn bã. Từ nhỏ đến lớn, nàng cũng không có mừng rỡ hay quá buồn bởi vì ca ca không cho nàng mừng rỡ hay quá buồn, nói là không tốt cho sức khỏe của nàng. Thuốc cũng đã uống vô số, nhưng sức khỏe của nàng vẫn không tốt lên, nàng thật sự rất hâm mộ những người có thể thoải mái khóc thoải mái cười.
"Được rồi, chúng ta đi ngự hoa viên dạo giải sầu.” Tống Vãn Ca hơi an ủi vỗ vỗ tay nàng ấy,thấy hình dạng ảm đạm ưu thương của nàng ấy bất giác có chút đồng tình nổi lên. "Tuyết Nhi, tỷ cũng đừng quá u buồn, tâm tình buông lỏng ra một ít, ngày thường đi ra hít thở không khí mới mẻ một chút, sức khỏe tự nhiên sẽ tốt lên nhiều lắm.” Nàng cũng chỉ có thể nói những lời này để làm giảm bớt đau khổ.
Bệnh tim bẩm sinh là một bệnh ngoan cố, đời này Phong Linh Tuyết sợ là vất vả rồi. Nếu muốn sống được lâu một chút, vậy cũng chỉ có thể xem mọi việc lạnh nhạt một chút, nhớ lấy không nên mừng rỡ hay quá buồn.
"Cám ơn Ca Nhi quan tâm, tỷ sẽ chú ý.” Phong Linh Tuyết nhẹ thở dài một hơi, lôi kéo Tống Vãn Ca đi về phía ngự hoa viên. Nàng cũng muốn thông suốt những chuyện đã thấy một chút nhưng nàng làm không được. Trong lòng nàng có một việc chỉ sợ đời này cũng không bỏ xuống được đó là đau đớn vĩnh viễn của nàng, không ai có thể hiểu, nàng chỉ có thể một mình yên lặng chịu đựng, yên lặng đau đớn theo. Thẳng đến một ngày nào đó nàng chính thức chết đi, có lẽ là có thể hoàn toàn giải thoát rồi.
Nghĩ đến tâm sự khiến nàng rối rắm nhiều năm cũng đau đớn nhiều năm ở đáy lòng, trái tim Phong Linh Tuyết lại dường như truyền đến đau nhức nhè nhẹ, trong đôi mắt long lanh sáng ngời nhất thời mờ mịt lên, một giọt nước mắt trong suốt từ mặt chảy xuống, vừa vặn rơi vào trên tay giơ lên của Tống Vãn Ca, khiến cho Tống Vãn Ca không khỏi giật mình lặng đi một chút.
"Tuyết Nhi đừng khóc, không tốt cho sức khỏe”. Tống Vãn Ca có chút bất đắc dĩ lắc đầu, lấy ra cái khăn trong tay áo đưa tới. Nàng có lẽ dường như cảm giác ra ưu thương của Phong Linh Tuyết cũng không đơn giản chỉ là vì thân thể bệnh tật của mình, càng nhiều hơn là khổ sở cùng đau đớn mà nàng ấy cố gắng kìm nén không muốn người biết. "Nếu tỷ có tâm sự gì không giải được, có thể nói với muội. Cho dù muội không thể giúp được gì, nhưng tỷ nói ra thì trong lòng cũng sẽ thoải mái một chút.”
"Ha ha không có gì, cám ơn Ca Nhi quan tâm.” Phong Linh Tuyết nhận lấy cái khăn xoa xoa nước mắt ở khoé mắt cũng không muốn nói ra tâm sự của mình. Có lẽ sau này, nàng sẽ nói cho Ca Nhi muội muội. Đang nói chuyện thì hai người đã đi tới ngự hoa viên.
Trong ngự hoa viên quả nhiên là một phen tiên cảnh, chim hót hương hoa, hoa khoe màu đua sắc toàn bộ không thấy chút hiu quạnh nào. Mộ ải vi[3] lạnh nhạt, mùi hoa nhè nhẹ, uyên ương trên hồ cúi đầu thì thầm, khiến cho tâm tình người ta cũng không tự giác vui sướng lên. Bên ngoài hoa viên là những cây hoa cúc trắng trắng tím tím vây quanh, kiều diễm trầm tĩnh nở đúng lúc, từng trận hương lạnh xào xạc mang theo ý vị của mùa tịch mịch, khiến cho người ta thấy lòng vui sướng.
Một cây quỳnh hoa ba năm nở một lần ở góc hoa viên nở thật tươi tốt, đoá hoa vô cùng trắng óng ánh nương theo từng trận gió thu xinh đẹp chập chờn giống như một đôi tay ngọc trắng bỗng nhiên nhiễm ánh mặt trăng. Cách đó không xa còn có cây mai nhỏ nhỏ, bây giờ đã là mai vàng tháng mười, nói vậy không bao lâu sẽ có thể thưởng thức đến cảnh đẹp hoa mai nở rộ đầy vườn.
Hai người ở trong hoa viên chung quanh xem xét một hồi lâu bất giác đi đến có chút mệt mỏi.
"Ca Nhi tỷ có chút mệt mỏi không bằng nghỉ một lát trước. Muội xem, phía trước có một cái đình, cảnh trí cũng không tệ, chúng ta qua đó nghỉ.”
Nghe vậy, Tống Vãn Ca ngẩng đầu theo hướng nàng ấy chỉ nhìn lại, quả nhiên có một cái đình nhỏ, thấp thoáng có cảnh hoa và cây cối ở đó. Chậm rãi về phía trước, lúc này mới dần dần thấy rõ. Phía đông của đình là núi giả, phía tây nước chảy, mặt nam hướng phía hoa viên, mặt bắc có một cái hồ xanh biếc.
Một cái nhà thuỷ tạ[4] thật thanh u lịch sự tao nhã!
Cảm thán một tiếng, Tống Vãn Ca trước một bước tiến vào trong đình. Hăng hái bừng bừng đi về phía lan can bên cạnh hồ, tựa lan can nhìn ra, cảnh đẹp bốn phía thu hết vào mắt. Cái ao phía trước cũng không phải rất lớn, nước ao trong suốt thấy đáy, gió mát chầm chậm thổi sóng dập dờn, nhấc lên từng trận rung động.
Chung quanh đình nhỏ là các loại hoa sen kiều diễm, đoá đóa nở rộ, tiêu hết ánh sóng, mỹ lệ cực kỳ. Trong vườn hoa phía nam lại là những bụi hoa thuỷ tiên màu trắng lớn, phiến lá xanh biếc, đóa hoa tú lệ, tươi mát tao nhã, mùi thơm đánh úp vào người, khiến cho người ta ngửi thấy bất giác tâm thần rung động.
Xem ra thường xuyên đi ra giải sầu một chút, cũng là không tồi, ít nhất có thể điều chỉnh tâm tình một chút. Bây giờ cảnh đẹp đã mắt này ánh vào mi mắt, khiến cho tâm tình nàng thoáng cái thư sướng (thư giãn, vui sướng) không ít, ít đi rất nhiều xúc động và buồn bực.
"Ca Nhi, trong tiệc rượu đêm hôm trước, khi muội đi ra ngoài giải sầu, có phải đã gặp qua ca ca của tỷ hay không?" Phong Linh Tuyết ở trên ghế đá dài nghỉ ngơi chỉ chốc lát đứng dậy đi tới bên cạnh Tống Vãn Ca, chợt mở miệng hỏi.
"Sao tỷ lại đột nhiên hỏi muội vấn đề này?" Tống Vãn Ca quay đầu nhìn nàng ấy, khó hiểu tại sao nàng ấy hỏi vấn đề này, càng nghi hoặc nàng ấy làm sao biết chuyện mình ngoài ý muốn đụng vào Thừa tướng Phong Thanh Dương.
"Ha ha không có gì, chỉ là ca ca tỷ hôm qua ở trước mặt tỷ đột nhiên nhắc tới Ca Nhi mà thôi, cho nên mới nhớ tới thuận tiện hỏi muội một chút.” Phong Linh Tuyết thản nhiên cười nói, thần sắc hình như có chút không quá tự nhiên quay đầu đi chỗ khác. Không biết là liếc đến cái gì, thân thể Phong Linh Tuyết lập tức nghiêng về phía trước, một cái không xong ngã vào trong hồ nước trước đình.
Tống Vãn Ca lại càng hoảng sợ, không rõ sao người vừa mới tốt đẹp đã đột nhiên thoáng cái rơi vào trong hồ. Nhưng giờ phút này nàng cũng không kịp nghĩ đến nhiều như vậy, nhanh chóng cởi áo ngoài và giày, thả người nhảy xuống.
Một khắc rơi vào trong nước, Tống Vãn Ca mới choáng váng, lúc này nàng mới ý thức được chính mình căn bản không biết bơi. Mù quáng nhảy vào trong hồ như vậy, nàng thật sự là muốn chết. Giờ thì tốt rồi, không cứu được Phong Linh Tuyết, ngược lại đem mạng nhỏ của mình cho vào.
Khi thân thể cấp tốc chìm xuống lúc, Tống Vãn Ca chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, hai tay theo bản năng đập phình phịch, kịch liệt giãy dụa, nhưng phí công.
"Hu hu hu, cứu mạng, người đâu, cứu mạng, nương nương, cứu cứu nương nương nhà ta" Lộng Ảnh từ phía sau chạy tới, cùng với nha hoàn thân cận Tâm Vân của Phong Linh Tuyết, chứng kiến chủ tử nhà mình rơi vào trong nước, không khỏi kinh hoảng hô to kêu to, vẻ mặt rơi lệ, chỉ hận mình tại sao không biết bơi, nếu không đã có thể nhảy xuống đi cứu chủ tử rồi. Ngay lúc Phong Linh Tuyết và Tống Vãn Ca hoàn toàn chìm xuống, biến mất trên mặt nước, hai bóng dáng lập tức bay vút tới. Còn chưa kịp hỏi rõ tình huống, chỉ chốc lát cũng không dám chậm trễ nhảy vào trong hồ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Tra hoa cao: theo tớ thì là một loại bánh ngọt được làm từ hoa của cây sơn tra.
Chi Sơn tra hay chi Táo gai (danh pháp khoa học: Crataegus), một số tài liệu còn gọi là sơn trà[1] hoặc đào gai, là một chi lớn chứa các loài cây bụi và cây gỗ trong họ Hoa hồng (Rosaceae), có nguồn gốc ở khu vực ôn đới Bắc bán cầu tại châu Âu, châu Á và Bắc Mỹ.
Chúng là các loại cây bụi hay cây gỗ nhỏ, cao khoảng 5-15 m, với đặc trưng là các quả nhỏ dạng quả táo và các cành nhiều gai. Ở các cây non, vỏ nhẵn màu xám, phát triển thành các vết nứt nông chạy theo chiều dọc thân cây với các gợn hẹp ở các cây già. Quả của chúng đôi khi cũng được gọi là "quả táo gai". Các gai mọc ở các cành, thông thường dài 1-3 cm. Lá sắp xép theo kiểu vòng xoắn trên các cành dài, và mọc thành cụm trên các cành non. Lá có thùy hay mép răng cưa và hơi khác nhau một chút về hình dạng ở các loài.
Hình ảnh của hoa sơn tra thông thường
"Không cần đâu, cám ơn ý tốt của quý phi nương nương, thần thiếp ăn nhiêu đó là đủ rồi.” Tống Vãn Ca cười nói xong, cúi đầu xuống tiếp tục thanh thản ăn bánh mè xốp.
Vũ chiêu nghi cầm lấy một cái bánh mè xốp đưa lên chóp mũi ngửi, thần sắc đột nhiên lập tức thay đổi, bất quá rất nhanh lại khôi phục bình thường. Ánh mắt nhìn có chút hả hê nhanh chóng chuyển qua Tống Vãn Ca vẫn còn đang ăn điểm tâm, lại vừa nhìn về phía Yên quý phi vẻ mặt không có ý tốt. Khi cúi đầu thì cười, vẻ mặt đắc ý. Nàng không ngờ, Yên quý phi so với nàng càng thiếu kiên nhẫn, nhanh như vậy đã xuống tay với Luyến phi, lần này trong hậu cung lại có trò hay để xem.
"Luyến phi muội muội, muội cũng thích ăn món điểm tâm ngọt - bánh mè xốp sao?" Phong Linh Tuyết thấy Tống Vãn Ca ăn không ít cũng mỉm cười với người cùng sở thích.
"Hoàng phi tỷ tỷ cũng thích sao?" Tống Vãn Ca ngẩng đầu lên, không đáp hỏi ngược lại.
"Đúng vậy ta từ nhỏ đã thích ăn ngọt, nhất là tra hoa cao[1], cùng với loại điểm tâm - bánh mè xốp nữa!" Phong Linh Tuyết nói tới đây, tựa như một tiểu cô nương tham ăn, trên mặt tràn đầy tưởng nhớ. Nói xong, lại ăn thêm một cái bánh mè xốp, còn thuận tay cầm một cái cho Tống Vãn Ca.
"Cám ơn.” Tống Vãn Ca cũng không chối từ hướng về nàng ấy cười cười, lại tiếp nhận tự nhiên ăn. Không nghĩ tới Phong Linh Tuyết này cùng với nàng. Lại có khẩu vị giống nhau.
"Đừng khách sáo, cá tính của Luyến phi muội muội tỷ tỷ rất thích.” Phong Linh Tuyết thật tình nói, nàng muốn kết bạn với Tống Vãn Ca. Trong cả hậu cung, có thể khiến cho nàng thật tình thích cũng chỉ có Luyến phi vừa mới vào cung một tháng này.
"Thật sao, Hoàng phi tỷ tỷ nâng đỡ rồi.” Tống Vãn Ca thản nhiên nhìn nàng ấy một cái, không nói gì nữa, bất quá ấn tượng đối với Hoàng phi thật ra đã tốt hơn một chút. Nàng có thể cảm giác ra ý tốt của Phong Linh Tuyết, nhưng nàng cũng không dám tùy ý cả tin.
"Luyến phi muội muội, sau này ta sẽ gọi muội là Ca Nhi có được hay không? Muội cũng đừng gọi ta Hoàng phi tỷ tỷ nữa, rất không thân, trực tiếp gọi ta Tuyết Nhi là được rồi.” Phong Linh Tuyết mặc kệ sự xa cách cùng nhàn nhạt đề phòng của Tống Vãn Ca, có chút tự ý xưa nay đã quen.
"Sao cũng được mà, bất quá chỉ là một danh hiệu thôi.” Tống Vãn Ca không sao cả nói.
Hai người không quen không thân cùng tán gẫu, ngoài nàng đám tần phi cũng làm theo ý mình tạo thành từng nhóm nhỏ nói chuyện. Yên quý phi thấy thời gian cũng không còn sớm, phải nói cũng đã nói, nên tuyên bố tan hội.
Tống Vãn Ca như được giải phóng, thi lễ với Yên quý phi, lập tức theo sát đám tần phi đi ra ngoài điện, còn không quên phân phó Lộng Ảnh đem đám bánh mè xốp cùng bánh ngọt xốp thu thập tốt, mang về cho Trần nhi ăn. Nàng thật sự là không thích cùng đám tần phi mang tâm tư ích kỷ kia xen lẫn chung, đều là một đám phụ nữ dối trá - mặt đẹp ý không tốt, nói tốt ý không tốt. Bước ra cửa điện ba bước, chỉ nghe thấy thanh âm du dương của Phong Linh Tuyết ở phía sau gọi nàng.
"Ca Nhi muội muội, chờ một chút"
"Có chuyện gì sao?" Tống Vãn Ca dừng lại cước bộ quay đầu nhìn về phía Phong Linh Tuyết bước liên tục theo kịp.
“À, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn nói chuyện với Ca Nhi muội muội.” Phong Linh Tuyết thân thiết cười nói, gương mặt rất vui vẻ. Vừa nói, vừa lôi kéo tay Tống Vãn Ca, nói, "Ca Nhi, chúng ta cùng đi ngự hoa viên một chút, có được không? Ở đó có rất nhiều loại hoa khác mùa cùng nở, nhất là trong hồ nước xanh có đầy hoa đường thi[2], bây giờ nhất định là nhuỵ toả hương, vừa lúc nở. Ca Nhi cũng cùng tỷ đi qua xem một chút đi, được không? Tỷ đã rất lâu không đi qua ngự hoa viên rồi.” Giọng điệu của Phong Linh Tuyết xa xăm, nghĩ đến thân thể nhu nhược nhiều khuyết điểm của mình, thần sắc không khỏi có chút buồn bã. Từ nhỏ đến lớn, nàng cũng không có mừng rỡ hay quá buồn bởi vì ca ca không cho nàng mừng rỡ hay quá buồn, nói là không tốt cho sức khỏe của nàng. Thuốc cũng đã uống vô số, nhưng sức khỏe của nàng vẫn không tốt lên, nàng thật sự rất hâm mộ những người có thể thoải mái khóc thoải mái cười.
"Được rồi, chúng ta đi ngự hoa viên dạo giải sầu.” Tống Vãn Ca hơi an ủi vỗ vỗ tay nàng ấy,thấy hình dạng ảm đạm ưu thương của nàng ấy bất giác có chút đồng tình nổi lên. "Tuyết Nhi, tỷ cũng đừng quá u buồn, tâm tình buông lỏng ra một ít, ngày thường đi ra hít thở không khí mới mẻ một chút, sức khỏe tự nhiên sẽ tốt lên nhiều lắm.” Nàng cũng chỉ có thể nói những lời này để làm giảm bớt đau khổ.
Bệnh tim bẩm sinh là một bệnh ngoan cố, đời này Phong Linh Tuyết sợ là vất vả rồi. Nếu muốn sống được lâu một chút, vậy cũng chỉ có thể xem mọi việc lạnh nhạt một chút, nhớ lấy không nên mừng rỡ hay quá buồn.
"Cám ơn Ca Nhi quan tâm, tỷ sẽ chú ý.” Phong Linh Tuyết nhẹ thở dài một hơi, lôi kéo Tống Vãn Ca đi về phía ngự hoa viên. Nàng cũng muốn thông suốt những chuyện đã thấy một chút nhưng nàng làm không được. Trong lòng nàng có một việc chỉ sợ đời này cũng không bỏ xuống được đó là đau đớn vĩnh viễn của nàng, không ai có thể hiểu, nàng chỉ có thể một mình yên lặng chịu đựng, yên lặng đau đớn theo. Thẳng đến một ngày nào đó nàng chính thức chết đi, có lẽ là có thể hoàn toàn giải thoát rồi.
Nghĩ đến tâm sự khiến nàng rối rắm nhiều năm cũng đau đớn nhiều năm ở đáy lòng, trái tim Phong Linh Tuyết lại dường như truyền đến đau nhức nhè nhẹ, trong đôi mắt long lanh sáng ngời nhất thời mờ mịt lên, một giọt nước mắt trong suốt từ mặt chảy xuống, vừa vặn rơi vào trên tay giơ lên của Tống Vãn Ca, khiến cho Tống Vãn Ca không khỏi giật mình lặng đi một chút.
"Tuyết Nhi đừng khóc, không tốt cho sức khỏe”. Tống Vãn Ca có chút bất đắc dĩ lắc đầu, lấy ra cái khăn trong tay áo đưa tới. Nàng có lẽ dường như cảm giác ra ưu thương của Phong Linh Tuyết cũng không đơn giản chỉ là vì thân thể bệnh tật của mình, càng nhiều hơn là khổ sở cùng đau đớn mà nàng ấy cố gắng kìm nén không muốn người biết. "Nếu tỷ có tâm sự gì không giải được, có thể nói với muội. Cho dù muội không thể giúp được gì, nhưng tỷ nói ra thì trong lòng cũng sẽ thoải mái một chút.”
"Ha ha không có gì, cám ơn Ca Nhi quan tâm.” Phong Linh Tuyết nhận lấy cái khăn xoa xoa nước mắt ở khoé mắt cũng không muốn nói ra tâm sự của mình. Có lẽ sau này, nàng sẽ nói cho Ca Nhi muội muội. Đang nói chuyện thì hai người đã đi tới ngự hoa viên.
Trong ngự hoa viên quả nhiên là một phen tiên cảnh, chim hót hương hoa, hoa khoe màu đua sắc toàn bộ không thấy chút hiu quạnh nào. Mộ ải vi[3] lạnh nhạt, mùi hoa nhè nhẹ, uyên ương trên hồ cúi đầu thì thầm, khiến cho tâm tình người ta cũng không tự giác vui sướng lên. Bên ngoài hoa viên là những cây hoa cúc trắng trắng tím tím vây quanh, kiều diễm trầm tĩnh nở đúng lúc, từng trận hương lạnh xào xạc mang theo ý vị của mùa tịch mịch, khiến cho người ta thấy lòng vui sướng.
Một cây quỳnh hoa ba năm nở một lần ở góc hoa viên nở thật tươi tốt, đoá hoa vô cùng trắng óng ánh nương theo từng trận gió thu xinh đẹp chập chờn giống như một đôi tay ngọc trắng bỗng nhiên nhiễm ánh mặt trăng. Cách đó không xa còn có cây mai nhỏ nhỏ, bây giờ đã là mai vàng tháng mười, nói vậy không bao lâu sẽ có thể thưởng thức đến cảnh đẹp hoa mai nở rộ đầy vườn.
Hai người ở trong hoa viên chung quanh xem xét một hồi lâu bất giác đi đến có chút mệt mỏi.
"Ca Nhi tỷ có chút mệt mỏi không bằng nghỉ một lát trước. Muội xem, phía trước có một cái đình, cảnh trí cũng không tệ, chúng ta qua đó nghỉ.”
Nghe vậy, Tống Vãn Ca ngẩng đầu theo hướng nàng ấy chỉ nhìn lại, quả nhiên có một cái đình nhỏ, thấp thoáng có cảnh hoa và cây cối ở đó. Chậm rãi về phía trước, lúc này mới dần dần thấy rõ. Phía đông của đình là núi giả, phía tây nước chảy, mặt nam hướng phía hoa viên, mặt bắc có một cái hồ xanh biếc.
Một cái nhà thuỷ tạ[4] thật thanh u lịch sự tao nhã!
Cảm thán một tiếng, Tống Vãn Ca trước một bước tiến vào trong đình. Hăng hái bừng bừng đi về phía lan can bên cạnh hồ, tựa lan can nhìn ra, cảnh đẹp bốn phía thu hết vào mắt. Cái ao phía trước cũng không phải rất lớn, nước ao trong suốt thấy đáy, gió mát chầm chậm thổi sóng dập dờn, nhấc lên từng trận rung động.
Chung quanh đình nhỏ là các loại hoa sen kiều diễm, đoá đóa nở rộ, tiêu hết ánh sóng, mỹ lệ cực kỳ. Trong vườn hoa phía nam lại là những bụi hoa thuỷ tiên màu trắng lớn, phiến lá xanh biếc, đóa hoa tú lệ, tươi mát tao nhã, mùi thơm đánh úp vào người, khiến cho người ta ngửi thấy bất giác tâm thần rung động.
Xem ra thường xuyên đi ra giải sầu một chút, cũng là không tồi, ít nhất có thể điều chỉnh tâm tình một chút. Bây giờ cảnh đẹp đã mắt này ánh vào mi mắt, khiến cho tâm tình nàng thoáng cái thư sướng (thư giãn, vui sướng) không ít, ít đi rất nhiều xúc động và buồn bực.
"Ca Nhi, trong tiệc rượu đêm hôm trước, khi muội đi ra ngoài giải sầu, có phải đã gặp qua ca ca của tỷ hay không?" Phong Linh Tuyết ở trên ghế đá dài nghỉ ngơi chỉ chốc lát đứng dậy đi tới bên cạnh Tống Vãn Ca, chợt mở miệng hỏi.
"Sao tỷ lại đột nhiên hỏi muội vấn đề này?" Tống Vãn Ca quay đầu nhìn nàng ấy, khó hiểu tại sao nàng ấy hỏi vấn đề này, càng nghi hoặc nàng ấy làm sao biết chuyện mình ngoài ý muốn đụng vào Thừa tướng Phong Thanh Dương.
"Ha ha không có gì, chỉ là ca ca tỷ hôm qua ở trước mặt tỷ đột nhiên nhắc tới Ca Nhi mà thôi, cho nên mới nhớ tới thuận tiện hỏi muội một chút.” Phong Linh Tuyết thản nhiên cười nói, thần sắc hình như có chút không quá tự nhiên quay đầu đi chỗ khác. Không biết là liếc đến cái gì, thân thể Phong Linh Tuyết lập tức nghiêng về phía trước, một cái không xong ngã vào trong hồ nước trước đình.
Tống Vãn Ca lại càng hoảng sợ, không rõ sao người vừa mới tốt đẹp đã đột nhiên thoáng cái rơi vào trong hồ. Nhưng giờ phút này nàng cũng không kịp nghĩ đến nhiều như vậy, nhanh chóng cởi áo ngoài và giày, thả người nhảy xuống.
Một khắc rơi vào trong nước, Tống Vãn Ca mới choáng váng, lúc này nàng mới ý thức được chính mình căn bản không biết bơi. Mù quáng nhảy vào trong hồ như vậy, nàng thật sự là muốn chết. Giờ thì tốt rồi, không cứu được Phong Linh Tuyết, ngược lại đem mạng nhỏ của mình cho vào.
Khi thân thể cấp tốc chìm xuống lúc, Tống Vãn Ca chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, hai tay theo bản năng đập phình phịch, kịch liệt giãy dụa, nhưng phí công.
"Hu hu hu, cứu mạng, người đâu, cứu mạng, nương nương, cứu cứu nương nương nhà ta" Lộng Ảnh từ phía sau chạy tới, cùng với nha hoàn thân cận Tâm Vân của Phong Linh Tuyết, chứng kiến chủ tử nhà mình rơi vào trong nước, không khỏi kinh hoảng hô to kêu to, vẻ mặt rơi lệ, chỉ hận mình tại sao không biết bơi, nếu không đã có thể nhảy xuống đi cứu chủ tử rồi. Ngay lúc Phong Linh Tuyết và Tống Vãn Ca hoàn toàn chìm xuống, biến mất trên mặt nước, hai bóng dáng lập tức bay vút tới. Còn chưa kịp hỏi rõ tình huống, chỉ chốc lát cũng không dám chậm trễ nhảy vào trong hồ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Tra hoa cao: theo tớ thì là một loại bánh ngọt được làm từ hoa của cây sơn tra.
Chi Sơn tra hay chi Táo gai (danh pháp khoa học: Crataegus), một số tài liệu còn gọi là sơn trà[1] hoặc đào gai, là một chi lớn chứa các loài cây bụi và cây gỗ trong họ Hoa hồng (Rosaceae), có nguồn gốc ở khu vực ôn đới Bắc bán cầu tại châu Âu, châu Á và Bắc Mỹ.
Chúng là các loại cây bụi hay cây gỗ nhỏ, cao khoảng 5-15 m, với đặc trưng là các quả nhỏ dạng quả táo và các cành nhiều gai. Ở các cây non, vỏ nhẵn màu xám, phát triển thành các vết nứt nông chạy theo chiều dọc thân cây với các gợn hẹp ở các cây già. Quả của chúng đôi khi cũng được gọi là "quả táo gai". Các gai mọc ở các cành, thông thường dài 1-3 cm. Lá sắp xép theo kiểu vòng xoắn trên các cành dài, và mọc thành cụm trên các cành non. Lá có thùy hay mép răng cưa và hơi khác nhau một chút về hình dạng ở các loài.
Hình ảnh của hoa sơn tra thông thường
/68
|