"Ca ca muội còn tốt, chỉ là…" Phong Linh Tuyết cắn cắn môi, do dự một hồi lâu, vẫn là nhỏ giọng hỏi ra. "Ca ca có phải huynh thích Ca Nhi muội muội rồi hay không. Nếu không, mới vừa rồi huynh sao lại…" vừa tới đã đi cứu nàng ấy, mà không phải muội, đứa em gái từ nhỏ được huynh thương yêu trong lòng bàn tay này?
Nghe vậy, thân thể Phong Thanh Dương chấn động, sắc mặt cũng trở nên có chút mất tự nhiên, nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào. Qua một hồi lâu, hắn mới hơi nhíu rồi duỗi mày, buông tay thở dài xoay người sang chỗ khác, thanh âm có chút bất đắc dĩ lại có chút trách cứ truyền đến: "Tuyết Nhi, lần sau đừng hồ đồ nữa, có thể có chút vui đùa nhưng không nên quá mức.”
Nghe hắn nói vậy, trong lòng Phong Linh Tuyết mạnh lộp bộp một chút, ‘Chẳng lẽ ca ca đã biết mưu kế nhỏ của mình? Sẽ không đâu, mìnhg làm không dấu vết như vậy làm sao ca ca biết được chứ?’
"Ca ca Tuyết Nhi nào có hồ đồ?" Phong Linh Tuyết có chút quật cường nói, nàng hy vọng chỉ là mình suy nghĩ nhiều.
"Tuyết Nhi muội biết bơi có phải không? Vì cớ gì? Toan tính ở trong nước giãy dụa còn chìm vào trong nước, tuyết Nhi, muội cũng là cố ý nhảy vào trong nước?" Phong Thanh Dương quay đầu thần sắc phức tạp nhìn sắc mặt Phong Linh Tuyết càng lộ vẻ tái nhợt một cái, sau đó hai câu cũng không nói ra. Có một số việc, hắn không muốn vạch trần, cũng không thể vạch trần, như vậy đối với ai cũng không tốt. Hắn chỉ cần biết rằng, tuyết Nhi không phải cố ý muốn đi hại người là được. Những cái khác, hắn không muốn đi tìm tòi nghiên cứu cũng không muốn làm rõ. Tuyết Nhi, chỉ là muội muội của hắn, vĩnh viễn cũng chỉ là đứa em gái hắn thương yêu nhất.
"Ca ca huynh làm sao biết muội biết bơi? Muội... “
Phong Linh Tuyết còn chưa dứt lời, đã bị thanh âm sâu kín của Phong Thanh Dương gián đoạn.
"Tuyết Nhi huynh là ca ca của muội có phải không? Muội là do huynh từ nhỏ chăm sóc lớn lên, tất cả tập tính trong cuộc sống của muội không có gì là huynh không biết.”
Dứt lời, Phong Thanh Dương lắc đầu thở dài lần nữa, lập tức hai bước đi tới bên cạnh Long Ngự Tà. Ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt phức tạp và mê muội của Tần Phi Vũ ở trên người mình, trên người Hoàng thượng cùng với Luyến phi dao động qua lại. Không khỏi cau mày cúi đầu, tiểu tử này cũng nhìn ra được cái gì sao? Ánh mắt hồ nghi vừa rồi của hắn ta là có ý gì.
Long Ngự Tà vẫn như cũ không hề ngừng lại động tác ngoài miệng và trên tay, giống như tất cả chung quanh cũng đã biến mất, chỉ còn lại có hai người là hắn và Ca Nhi. Không biết lặp lại như vậy bao lâu, ngay lúc môi và hai tay của Long Ngự Tà đều sắp cứng ngắc tê dại, Tống Vãn Ca rốt cục có phản ứng mạnh phun ra mấy ngụm nước, lập tức chậm rãi mở ra hai mắt đóng chặt.
"Lạnh quá. Mình làm sao vậy?" Tống Vãn Ca chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng thấu xương, giống như ở trong hầm băng. Nhìn gương mặt tuấn tú như thiên thần phóng đại trước mắt mình, trong lúc nhất thời khiến cho không rõ ràng lắm rốt cuộc xảy ra chuyện gì. "Người trước mắt chính là bạo quân ác ma sao?" Khuôn mặt đau lòng và ánh mắt đầy nhu tình kia là vì mình sao?
"Ca nhi rốt cục tỉnh lại rồi", chứng kiến Tống Vãn Ca tỉnh táo lại, Long Ngự Tà cũng không nhịn được một tay ôm lấy Tống Vãn Ca vào lòng, lập tức đem mặt của mình chôn vào trước ngực của nàng, hai vai run rẩy không tiếng động nghẹn ngào, đem kinh hoàng, hoảng hốt, còn có sợ hãi trong lòng tất cả đều tiết hết ra.
Người khác không biết Long Ngự Tà đang làm gì, chỉ tưởng rằng hắn là bởi vì Luyến phi tỉnh lại quá mức kích động mà hai vai run rẩy. Nhưng Tống Vãn Ca biết, hắn không chỉ bởi vì kích động, còn bởi vì sợ hãi cùng hốt hoảng, nàng cảm thấy có chất lỏng nóng rực thấm ướt lồng ngực của mình. Bạo quân ác ma kia, hắn, hắn lại khóc!
Tại sao hắn lại chảy nước mắt, là vì mình mà chảy sao? Giờ phút này, lòng của nàng có chút rung động. Ác ma tàn nhẫn khát máu lại lãnh khốc vô tình như Long Ngự Tà, lại cũng có lúc rơi lệ, nàng thật sự rất khó tưởng tượng.
"Hoàng thượng”, Tống Vãn Ca đẩy đẩy Long Ngự Tà trong lòng, hắn như vậy khiến cho chân tay nàng luống cuống, càng làm cho nàng bối rối bất an. "Hoàng thượng, ngài không nên như vậy?" Nếu bị những người khác ở đây biết hoàng thượng anh minh vĩ đại mà lãnh khốc vô tình trong mắt bọn họ ngay lúc này đang dựa vào trong lòng nàng khóc, không biết bọn họ có thể bị doạ sững sờ hay không.
"Ca Nhi ta thật cao hứng, nàng không có vứt bỏ ta, ta thật sự rất cao hứng.” Một hồi lâu Long Ngự Tà mới ngẩng đầu lên, hốc mắt hồng hồng. Bạo quân này, hắn, mới vừa rồi quả nhiên khóc.
"Hoàng thượng, có phải thần thiếp rơi xuống nước không? Được rồi, Tuyết Nhi thế nào rồi?" Tống Vãn Ca không muốn đối mặt với Long Ngự Tà như vậy, vừa nói vừa vươn tay đẩy hắn ra giãy dụa đứng lên.
"Ca Nhi đừng lo lắng, Tuyết Nhi đã được ta cứu rồi, tình huống của nàng ấy tốt hơn nàng nhiều lắm.” Long Ngự Tà dịu dàng dứt lời, cũng vội vàng đứng lên, đau lòng đem thân thể có chút lung lay lắc lắc của Tống Vãn Ca đỡ xuống trong lòng mình.
"Ca Nhi muội muội, muội có khỏe không?" Phong Linh Tuyết ân cần hỏi một câu, đáy lòng tràn đầy áy náy cùng tự trách. Nàng không nên thất thường như vậy, cũng không nên đi thử dò xét trong lòng ca ca rốt cuộc ai là người quan trọng nhất. Bây giờ nàng chẳng những làm hại Ca Nhi muội muội suýt nửa đánh mất tính mạng này, hơn nữa kết quả thử dò xét cũng càng khiến cho nàng mất mát cùng đụng chạm tới vết thương trong lòng, mình là một muội muội được huynh ấy thương yêu hơn mười năm rồi còn chưa quan trọng bằng Ca Nhi muội muội huynh ấy chỉ mới gặp mặt một lần.
Hơn nữa, nàng dường như ngay cả sự thương yêu của Hoàng thượng cũng đều mất đi. Nàng biết, có Ca Nhi muội muội sau này mình không bao giờ là người hoàng thượng thương yêu nhất trong lòng nữa. Đời này của nàng cũng chưa từng hối hận như thế. Nếu thời gian có thể chuyển đổi, nàng thật sự hy vọng không có thử rơi xuống nước dò xét như vừa rồi. Nàng biết, cuộc đời này của nàng không có hy vọng có được tình yêu của ca ca, nàng vẫn luôn biết rõ. Nàng chỉ muốn cả đời này ca ca cũng không yêu người phụ nữ nào khác, chỉ yêu một mình nàng mà thôi, cho dù chỉ là quan tâm che chở giữa huynh muội, nàng cũng sẽ thỏa mãn.
Nhưng, bây giờ, ca ca thích Ca Nhi muội muội. Từ nhỏ đến lớn, chuyện nàng sợ hãi nhất và gánh nặng nhất rốt cục xảy ra, ca ca thật sự yêu người phụ nữ khác. Nàng nên làm gì bây giờ? Mà nên làm cái gì bây giờ? Ngay cả Hoàng thượng cũng yêu Ca Nhi muội muội, Hoàng thượng vô tâm vô tình cũng bởi vì Ca Nhi muội muội mà động tâm động tình rồi.
Từ trước tới nay, ở trong mắt người khác, mình đều là người trong lòng Hoàng thượng yêu nhất. Nhưng chỉ có chính nàng biết, chuyện vốn không phải như thế. Hoàng thượng chỉ là thích mình mà thôi, gần như thích, nhưng thích không phải yêu. Hoàng thượng thương yêu sủng nịch mình như vậy, nguyên nhân do nhiều phương diện, có lẽ bởi vì mình và hắn là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng bởi vì ca ca của mình là tướng phụ hắn kính yêu nhất, cũng có thể là bởi vì diện mạo của mình và tỷ tỷ đã chết của hắn có chút giống nhau, có lẽ...
Tóm lại, nguyên nhân có rất nhiều rất nhiều, nhiều đến nỗi nàng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu. Nhưng nhiều năm như vậy, nàng cũng tập yên ổn xem mình vốn là người trong lòng hoàng thượng yêu nhất hiểu rõ nhất, quen được Hoàng thượng sủng nịch, quen được Hoàng thượng chiều chuộng, càng quen ánh mắt dịu dàng của Hoàng thượng chỉ độc thuộc về mình.
Nhưng, sau này không bao giờ có nữa rồi, không bao giờ còn nữa rồi, bởi vì Ca Nhi muội muội mới là người tồn tại đặc biệt nhất trong lòng Hoàng thượng, cũng là người yêu nhất trong lòng Hoàng thượng. Nàng, mất tình yêu của ca ca, cũng mất đi tình yêu của Hoàng thượng, trái tim, đau quá, đau quá.
Phong Linh Tuyết vươn tay xoa ngực mình, đột nhiên một trận gió mát thổi đến, quả nhiên còn lạnh hơn trong nước, nàng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, trước mắt tối sầm lập tức mềm nhũn té xuống.
"Tuyết Nhi!" Tống Vãn Ca, Long Ngự Tà và Phong Thanh Dương đồng thời kinh hô một tiếng, vội vàng hướng tới nàng ấy vọt lên.
Còn chưa đi được hai bước Tống Vãn Ca cũng cảm thấy đầu óc đau đớn kịch liệt choáng váng không kịp hô đau đã thẳng tắp ngã về sau.
Nghe vậy, thân thể Phong Thanh Dương chấn động, sắc mặt cũng trở nên có chút mất tự nhiên, nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào. Qua một hồi lâu, hắn mới hơi nhíu rồi duỗi mày, buông tay thở dài xoay người sang chỗ khác, thanh âm có chút bất đắc dĩ lại có chút trách cứ truyền đến: "Tuyết Nhi, lần sau đừng hồ đồ nữa, có thể có chút vui đùa nhưng không nên quá mức.”
Nghe hắn nói vậy, trong lòng Phong Linh Tuyết mạnh lộp bộp một chút, ‘Chẳng lẽ ca ca đã biết mưu kế nhỏ của mình? Sẽ không đâu, mìnhg làm không dấu vết như vậy làm sao ca ca biết được chứ?’
"Ca ca Tuyết Nhi nào có hồ đồ?" Phong Linh Tuyết có chút quật cường nói, nàng hy vọng chỉ là mình suy nghĩ nhiều.
"Tuyết Nhi muội biết bơi có phải không? Vì cớ gì? Toan tính ở trong nước giãy dụa còn chìm vào trong nước, tuyết Nhi, muội cũng là cố ý nhảy vào trong nước?" Phong Thanh Dương quay đầu thần sắc phức tạp nhìn sắc mặt Phong Linh Tuyết càng lộ vẻ tái nhợt một cái, sau đó hai câu cũng không nói ra. Có một số việc, hắn không muốn vạch trần, cũng không thể vạch trần, như vậy đối với ai cũng không tốt. Hắn chỉ cần biết rằng, tuyết Nhi không phải cố ý muốn đi hại người là được. Những cái khác, hắn không muốn đi tìm tòi nghiên cứu cũng không muốn làm rõ. Tuyết Nhi, chỉ là muội muội của hắn, vĩnh viễn cũng chỉ là đứa em gái hắn thương yêu nhất.
"Ca ca huynh làm sao biết muội biết bơi? Muội... “
Phong Linh Tuyết còn chưa dứt lời, đã bị thanh âm sâu kín của Phong Thanh Dương gián đoạn.
"Tuyết Nhi huynh là ca ca của muội có phải không? Muội là do huynh từ nhỏ chăm sóc lớn lên, tất cả tập tính trong cuộc sống của muội không có gì là huynh không biết.”
Dứt lời, Phong Thanh Dương lắc đầu thở dài lần nữa, lập tức hai bước đi tới bên cạnh Long Ngự Tà. Ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt phức tạp và mê muội của Tần Phi Vũ ở trên người mình, trên người Hoàng thượng cùng với Luyến phi dao động qua lại. Không khỏi cau mày cúi đầu, tiểu tử này cũng nhìn ra được cái gì sao? Ánh mắt hồ nghi vừa rồi của hắn ta là có ý gì.
Long Ngự Tà vẫn như cũ không hề ngừng lại động tác ngoài miệng và trên tay, giống như tất cả chung quanh cũng đã biến mất, chỉ còn lại có hai người là hắn và Ca Nhi. Không biết lặp lại như vậy bao lâu, ngay lúc môi và hai tay của Long Ngự Tà đều sắp cứng ngắc tê dại, Tống Vãn Ca rốt cục có phản ứng mạnh phun ra mấy ngụm nước, lập tức chậm rãi mở ra hai mắt đóng chặt.
"Lạnh quá. Mình làm sao vậy?" Tống Vãn Ca chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng thấu xương, giống như ở trong hầm băng. Nhìn gương mặt tuấn tú như thiên thần phóng đại trước mắt mình, trong lúc nhất thời khiến cho không rõ ràng lắm rốt cuộc xảy ra chuyện gì. "Người trước mắt chính là bạo quân ác ma sao?" Khuôn mặt đau lòng và ánh mắt đầy nhu tình kia là vì mình sao?
"Ca nhi rốt cục tỉnh lại rồi", chứng kiến Tống Vãn Ca tỉnh táo lại, Long Ngự Tà cũng không nhịn được một tay ôm lấy Tống Vãn Ca vào lòng, lập tức đem mặt của mình chôn vào trước ngực của nàng, hai vai run rẩy không tiếng động nghẹn ngào, đem kinh hoàng, hoảng hốt, còn có sợ hãi trong lòng tất cả đều tiết hết ra.
Người khác không biết Long Ngự Tà đang làm gì, chỉ tưởng rằng hắn là bởi vì Luyến phi tỉnh lại quá mức kích động mà hai vai run rẩy. Nhưng Tống Vãn Ca biết, hắn không chỉ bởi vì kích động, còn bởi vì sợ hãi cùng hốt hoảng, nàng cảm thấy có chất lỏng nóng rực thấm ướt lồng ngực của mình. Bạo quân ác ma kia, hắn, hắn lại khóc!
Tại sao hắn lại chảy nước mắt, là vì mình mà chảy sao? Giờ phút này, lòng của nàng có chút rung động. Ác ma tàn nhẫn khát máu lại lãnh khốc vô tình như Long Ngự Tà, lại cũng có lúc rơi lệ, nàng thật sự rất khó tưởng tượng.
"Hoàng thượng”, Tống Vãn Ca đẩy đẩy Long Ngự Tà trong lòng, hắn như vậy khiến cho chân tay nàng luống cuống, càng làm cho nàng bối rối bất an. "Hoàng thượng, ngài không nên như vậy?" Nếu bị những người khác ở đây biết hoàng thượng anh minh vĩ đại mà lãnh khốc vô tình trong mắt bọn họ ngay lúc này đang dựa vào trong lòng nàng khóc, không biết bọn họ có thể bị doạ sững sờ hay không.
"Ca Nhi ta thật cao hứng, nàng không có vứt bỏ ta, ta thật sự rất cao hứng.” Một hồi lâu Long Ngự Tà mới ngẩng đầu lên, hốc mắt hồng hồng. Bạo quân này, hắn, mới vừa rồi quả nhiên khóc.
"Hoàng thượng, có phải thần thiếp rơi xuống nước không? Được rồi, Tuyết Nhi thế nào rồi?" Tống Vãn Ca không muốn đối mặt với Long Ngự Tà như vậy, vừa nói vừa vươn tay đẩy hắn ra giãy dụa đứng lên.
"Ca Nhi đừng lo lắng, Tuyết Nhi đã được ta cứu rồi, tình huống của nàng ấy tốt hơn nàng nhiều lắm.” Long Ngự Tà dịu dàng dứt lời, cũng vội vàng đứng lên, đau lòng đem thân thể có chút lung lay lắc lắc của Tống Vãn Ca đỡ xuống trong lòng mình.
"Ca Nhi muội muội, muội có khỏe không?" Phong Linh Tuyết ân cần hỏi một câu, đáy lòng tràn đầy áy náy cùng tự trách. Nàng không nên thất thường như vậy, cũng không nên đi thử dò xét trong lòng ca ca rốt cuộc ai là người quan trọng nhất. Bây giờ nàng chẳng những làm hại Ca Nhi muội muội suýt nửa đánh mất tính mạng này, hơn nữa kết quả thử dò xét cũng càng khiến cho nàng mất mát cùng đụng chạm tới vết thương trong lòng, mình là một muội muội được huynh ấy thương yêu hơn mười năm rồi còn chưa quan trọng bằng Ca Nhi muội muội huynh ấy chỉ mới gặp mặt một lần.
Hơn nữa, nàng dường như ngay cả sự thương yêu của Hoàng thượng cũng đều mất đi. Nàng biết, có Ca Nhi muội muội sau này mình không bao giờ là người hoàng thượng thương yêu nhất trong lòng nữa. Đời này của nàng cũng chưa từng hối hận như thế. Nếu thời gian có thể chuyển đổi, nàng thật sự hy vọng không có thử rơi xuống nước dò xét như vừa rồi. Nàng biết, cuộc đời này của nàng không có hy vọng có được tình yêu của ca ca, nàng vẫn luôn biết rõ. Nàng chỉ muốn cả đời này ca ca cũng không yêu người phụ nữ nào khác, chỉ yêu một mình nàng mà thôi, cho dù chỉ là quan tâm che chở giữa huynh muội, nàng cũng sẽ thỏa mãn.
Nhưng, bây giờ, ca ca thích Ca Nhi muội muội. Từ nhỏ đến lớn, chuyện nàng sợ hãi nhất và gánh nặng nhất rốt cục xảy ra, ca ca thật sự yêu người phụ nữ khác. Nàng nên làm gì bây giờ? Mà nên làm cái gì bây giờ? Ngay cả Hoàng thượng cũng yêu Ca Nhi muội muội, Hoàng thượng vô tâm vô tình cũng bởi vì Ca Nhi muội muội mà động tâm động tình rồi.
Từ trước tới nay, ở trong mắt người khác, mình đều là người trong lòng Hoàng thượng yêu nhất. Nhưng chỉ có chính nàng biết, chuyện vốn không phải như thế. Hoàng thượng chỉ là thích mình mà thôi, gần như thích, nhưng thích không phải yêu. Hoàng thượng thương yêu sủng nịch mình như vậy, nguyên nhân do nhiều phương diện, có lẽ bởi vì mình và hắn là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng bởi vì ca ca của mình là tướng phụ hắn kính yêu nhất, cũng có thể là bởi vì diện mạo của mình và tỷ tỷ đã chết của hắn có chút giống nhau, có lẽ...
Tóm lại, nguyên nhân có rất nhiều rất nhiều, nhiều đến nỗi nàng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu. Nhưng nhiều năm như vậy, nàng cũng tập yên ổn xem mình vốn là người trong lòng hoàng thượng yêu nhất hiểu rõ nhất, quen được Hoàng thượng sủng nịch, quen được Hoàng thượng chiều chuộng, càng quen ánh mắt dịu dàng của Hoàng thượng chỉ độc thuộc về mình.
Nhưng, sau này không bao giờ có nữa rồi, không bao giờ còn nữa rồi, bởi vì Ca Nhi muội muội mới là người tồn tại đặc biệt nhất trong lòng Hoàng thượng, cũng là người yêu nhất trong lòng Hoàng thượng. Nàng, mất tình yêu của ca ca, cũng mất đi tình yêu của Hoàng thượng, trái tim, đau quá, đau quá.
Phong Linh Tuyết vươn tay xoa ngực mình, đột nhiên một trận gió mát thổi đến, quả nhiên còn lạnh hơn trong nước, nàng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, trước mắt tối sầm lập tức mềm nhũn té xuống.
"Tuyết Nhi!" Tống Vãn Ca, Long Ngự Tà và Phong Thanh Dương đồng thời kinh hô một tiếng, vội vàng hướng tới nàng ấy vọt lên.
Còn chưa đi được hai bước Tống Vãn Ca cũng cảm thấy đầu óc đau đớn kịch liệt choáng váng không kịp hô đau đã thẳng tắp ngã về sau.
/68
|