"Tướng phụ huynh... mới vừa rồi huynh nói gì đó? Huynh, huynh lặp lại lần nữa?" Long Ngự Tà hình như có chút ngu ngốc, hai mắt mở thật to vẻ mặt không thể tin, nhưng phần nhiều là kích động mãnh liệt cũng mừng như điên giống như kiềm chế thế nào cũng kiềm chế không được. Mới vừa rồi tướng phụ nói Ca Nhi của hắn đã có thai một tháng rồi, đó chính là nói Ca Nhi mang đứa bé của hắn rồi "Chuyện này là thật sao?" hay là hắn xuất hiện ảo giác nghe lầm rồi.
"Hoàng thượng, vừa rồi vi thần nói Luyến phi nương nương đã có thai một tháng rồi.” Ngược lại với Long Ngự Tà kích động cùng với mừng rỡ như điên, Phong Thanh Dương lại là vẻ mặt lạnh nhạt không có gợn sóng, buồn rầu cùng với đau lòng của hắn đã bị hắn chôn ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng, không ai có thể nhìn trộm được. "Hoàng thượng, người trước tiên hãy ở đây chăm sóc Luyến phi nương nương, vi thần lui xuống nấu một chén thuốc cho Luyến phi nương nương.”
"Uh uh tướng phụ đi nhanh về nhanh.” Long Ngự Tà hưng phấn kích động đến trái tim cũng phát run, giọng nói càng lại mang theo run rẩy. Nếu không phải vì có tướng phụ ở đây, hắn thật sự muốn điên cuồng hô lên vài tiếng để phát tiết hưng phấn cùng mừng rỡ như điên đang la hét muốn phun ra trong lòng. Ha ha, hắn có con rồi, lại là con của hắn và Ca Nhi.
Long Ngự Tà cực lực kiềm chế kích động cùng mừng như điên tràn đầy, không muốn thất lễ thất thường ở trước mặt tướng phụ, mà đánh mất uy nghi đế vương. Nhưng hắn không biết khoé miệng mình đang vểnh càng lúc càng cao, cùng với vẻ mặt cười khúc khích che dấu không được, sớm đã nói rõ giờ phút này hắn vì hưng phấn và kích động mà trở nên có chút không bình thường rồi. Mà Long Ngự Tà càng không biết chính là, trước lần này, hắn sớm đã mất khống chế luống cuống qua không chỉ một lần. Uy nghi của đế vương hắn sớm đã đánh mất hai lần rồi chỉ là không tự biết mà thôi.
Phong Thanh Dương lắc đầu u ám thở dài, ánh mắt khôi phục nhìn Luyến phi đang hôn mê một cái, hướng về phía Long Ngự Tà khom người thi lễ rồi xoay người lui ra ngoài.
Trong tẩm cung lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ còn Long Ngự Tà và Tống Vãn Ca lẳng lặng nằm trên giường. Ngày mùa thu sáng rỡ ánh vàng rực rỡ, ấm áp tan ra tan ra, xuyên qua song cửa sổ màu đỏ thẳng tắp bắn vào, chiếu vào trên dung nhan tái nhợt nhưng mỹ lệ của Tống Vãn Ca, khiến cho gương mặt của nàng thoạt nhìn càng óng ánh trong sáng, hư ảo mờ mịt, cũng càng đẹp đến thần thánh không thể xâm phạm.
"Ca Nhi nàng nhất định phải nhanh chóng tỉnh lại một chút.Nàng biết bây giờ ta có bao nhiêu vui vẻ, có bao nhiêu kích động không? Nếu nàng không tỉnh lại cùng ta gánh chịu phần vui sướng này, ta sợ một mình ta sẽ vì không chịu nổi mà hạnh phúc thỏa mãn ngất xỉu đi.” Long Ngự Tà cúi xuống ghé vào trước long sàng, một tay nhẹ nhàng nắm bàn tay mềm mại buông xuống ngoài giường của Tống Vãn Ca áp vào mặt mình cọ xát lên xuống, tay kia thì trìu mến vô cùng vuốt ve hai gò má của Tống Vãn Ca, êm ái dao động qua lại.
Ánh mặt trời chiếu xạ ở trên bàn tay to trắng nõn thon dài của Long Ngự Tà, nhè nhẹ ấm áp từ làn da trên mu bàn tay nàng thẳng tắp thấm vào nội tâm của hắn, khiến cho trái tim băng hàn lãnh khốc của hắn trong nháy mắt bị ấm áp cuồn cuộn không ngừng bao vây chặt chẽ.
Thì ra ánh mặt trời cũng có thể ấm áp như thế, tại sao trước kia hắn chưa từng cảm giác như vậy chứ.
"Ca Nhi nàng mang thai rồi có biết không? Nàng mang đứa bé của ta rồi, ha ha, là con của hai người chúng ta, ta rất vui, thật sự rất vui, chưa từng vui vẻ như vậy.” Long Ngự Tà vừa cẩn thận vừa ha ha cười khúc khích, giờ phút này trái tim của hắn tràn đầy cảm động, hạnh phúc cùng thỏa mãn thình lình xảy ra khiến hắn như trong mây trong sương mù, chỉ cảm thấy rất chân thật, càng khiến cho hắn có loại cảm giác không biết hôm nay ra sao.
"Ca Nhi nàng có thai tại sao không nói cho ta biết sớm một chút chứ? Hay là, ngay cả bản thân nàng cũng không biết nàng đã mang con của chúng ta rồi? Ha ha, thật sự là cô gái nhỏ vừa hồ đồ vừa đáng yêu" Long Ngự Tà nhẹ nhàng vuốt cái mũi đẹp của Tống Vãn Ca một cái, cười đến vẻ mặt sủng nịch, rồi sau đó lại đem bàn tay của nàng đưa tới bên môi thâm tình hôn hôn.
"Ca Nhi con của chúng ta nhất định sẽ trở thành một đứa bé hạnh phúc nhất trên đời, ta sẽ đem tất cả những điều tốt nhất cho nó. Nếu Ca Nhi sinh một tiểu hoàng tử, ta lập tức phong nó thành thái tử, cho nó trở thành đế vương kế tiếp của Long Đằng quốc. Nếu Ca Nhi sinh một tiểu công chúa ta đây lập tức phong nó thành đệ nhất công chúa của Long Đằng quốc. Tóm lại bất luận Ca Nhi sinh là hoàng tử hay công chúa ta đều sẽ đối xử như nhau, đều sẽ toàn tâm toàn ý đi yêu đi sủng. Ha ha, Ca Nhi, ta tin tưởng nàng cũng sẽ rất yêu rất yêu đứa bé này. Cứ xem nàng yêu tiểu quỷ Trần nhi như vậy ta đã biết nàng khẳng định rất thích con nít. Sau này con của chúng ta sinh ra rồi, nàng không được bất công, không cho nàng chỉ yêu tiểu quỷ Trần nhi, mà không yêu con của chúng ta. Nếu không, ta sẽ ghen tỵ, nếu ta ghen tỵ thì hậu quả là cực kỳ nghiêm trọng đó.”
Ai da, Long Ngự Tà giống như đột nhiên nhớ tới gì đó, mạnh cau mày bĩu môi, thấp giọng hô một tiếng, trên khuôn mặt tuấn tú cũng lộ ra chút thần sắc mất hứng cùng ghen ghét. "Ca Nhi, nàng không thể chỉ yêu đứa bé, nàng yêu một mình ta là đủ rồi. Về phần đứa bé, cứ để cho ta tới thương yêu. Uh uh, cứ quyết định như vậy đi, Ca Nhi chỉ cần yêu ta, không được yêu người khác, ngay cả con của chúng ta cũng không được, không cho đứa bé đến tranh Ca Nhi với ta. Bất kể lúc nào, Ca Nhi đều là của một mình ta, ai cũng đừng mong chia được chút nào!"
Long Ngự Tà nhướng mày, giấu đi vẻ mặt ghen tỵ cùng bực mình, tràn ngập bá đạo nói.
"Ca Nhi xin lỗi, thật sự xin lỗi!" Long Ngự Tà chợt đem đầu của mình gối lên trên tay của Tống Vãn Ca, tràn ngập tự trách cùng đau lòng thì thào nói nhỏ. "Ca Nhi, ta đã cứu Tuyết Nhi trước, mà không phải cứu nàng trước, hy vọng nàng đừng có trách ta. Ca Nhi, ta lựa chọn đi cứu Tuyết Nhi trước tiên là có nguyên nhân. Ca Nhi, nàng biết không? Nếu không có tướng phụ và Tuyết Nhi, thì căn bản không có ta, thậm chí không có Long Đằng quốc bây giờ.”
"Ca Nhi, mười năm trước, phụ hoàng của nàng dẫn đầu trăm vạn đại quân tiến vào Long Đằng quốc, giết phụ hoàng của ta, làm nhục tỷ tỷ và mẫu hậu của ta, cả thủ đô Long Đằng tức thì bị phụ hoàng của nàng một phen thiêu cháy thành đống đổ nát. Sau lần đó, Long Đằng quốc gần như là dân chúng lầm than, mà ta lúc ấy chỉ có tám tuổi, sớm bị tình cảnh tàn bạo mà phụ hoàng của nàng giết cha ta cướp mẹ ta làm sợ đến thần chí không rõ, thậm chí bị rối loạn tâm thần. Mà ở thời điểm Long Đằng quốc nguy hiểm sụp xuống như vậy, chỉ có một mình tướng phụ nâng lên tất cả gánh nặng, cùng lúc đó mỗi ngày đều châm cứu phối thuốc chữa bệnh rối loạn thần trí cho ta, về phương diện khác còn tuyển hiền sĩ, hàng đêm vất vả thống trị quốc gia.”
"Có thể nói, tướng phụ vì cả Long Đằng quốc mà cúc cung tận tụy, cũng vì chữa lành bệnh cho ta mà nghĩ hết cách cuối cùng trời không phụ người có lòng, hai năm sau, chứng rối loạn thần kinh của ta cuối cùng cũng được tướng phụ điều trị tốt. Nhưng khung cảnh máu tanh kinh khủng này lại thành bóng ma trong lòng ta, hàng đêm dời đi không được, khiến cho ta mỗi đêm đều bị cơn ác mộng làm tỉnh giấc. Những lúc này là Tuyết Nhi hàng đêm an ủi nói chuyện với ta, mới giúp cho ta mỗi đêm có thể có hai canh giờ bình yên đi vào giấc ngủ.
Ca Nhi nàng biết không, hình dạng của Tuyết Nhi có ba phần giống với tỷ tỷ đã chết của ta, mà thần thái lại như bảy phần. Trước khi tỷ tỷ chết, tỷ ấy là người hiểu rõ nhất yêu nhất ta người đệ đệ này, tựa như nàng thương yêu tiểu quỷ Trần nhi vậy. Lúc đó, ta cũng tương tự cực kỳ cực kỳ đeo dính tỷ tỷ, luôn thích quấn quít lấy tỷ tỷ muốn này muốn nọ. Kỳ thật, còn hơn phụ hoàng và mẫu hậu, ta và tỷ tỷ càng thân cận hơn.
Cho nên ta đau sủng che chở Tuyết Nhi như vậy, cũng không phải vì yêu nàng ấy, mà là vì thông qua bóng dáng của nàng ấy, ta cuối cùng có thể cảm giác được tỷ tỷ tồn tại. Tuyết Nhi, ta không có yêu, chỉ có một chút thích cùng luyến tiếc. Từ nhỏ sức khỏe của nàng ấy đã không tốt, bản thân là một bộ thân thể nhu nhược, nhưng lúc ta bị cơn ác mộng quấn lấy hàng đêm lại làm bạn ở bên cạnh ta giúp ta xua tan ác mộng, giảm bớt bóng ma trong trái tim ta, giống như người tỷ tỷ cho ta an ủi cùng quan tâm chân thành nhất.”
"Ca Nhi nàng biết không, phần ân tình này của tướng phụ và Tuyết Nhi, ta chỉ sợ cả đời này cũng không thể báo đáp cho hết. Tướng phụ đối với ta mà nói cũng như thầy, như cha, lại như bạn bè, đối với huynh ấy tràn ngập tôn kính cùng ái tài. Còn Tuyết Nhi đối với ta mà nói tựa như tỷ tỷ, mặc dù Tuyết Nhi nhỏ hơn ta hai tuổi, nhưng từ nhỏ nàng ấy đã bắt đầu cực kỳ hiểu chuyện cũng có thể nói là trưởng thành sớm, cũng có lẽ là vì tướng phụ dạy dỗ tốt. Tóm lại, ta không hy vọng hai người bọn họ gặp chuyện không may, mặc kệ là ai xảy ra chuyện, không chỉ mình ta sẽ đau lòng, chỉ sợ một người khác trong bọn họ cũng sẽ đau lòng khổ sở đến chết. Cha mẹ của tướng phụ và Tuyết Nhi qua đời sớm, từ nhỏ hai người bọn họ đã sống nương tựa lẫn nhau, phần tình cảm huynh muội giữa bọn họ, người bình thường rất khó tưởng tượng ra.”
"Từ năm ta mười lăm tuổi chính thức đăng cơ quản lý triều chính đã ngự phong tướng phụ thành đệ nhất Thừa tướng dưới một người trên vạn người ở Long Đằng quốc, dưới sự đề nghị thật tốt của tướng phụ, ngự phong Tuyết Nhi thành hoàng phi trong cả hậu cung địa vị chỉ thấp hơn hoàng hậu. Lúc ấy ta chỉ nghĩ, tướng phụ và Tuyết Nhi chính là người cả đời này ta muốn vĩnh viễn báo đáp, cảm kích cùng bảo vệ. Niềm tin này vẫn kiên trì đến bây giờ, cũng tự mình chưa từng dao động hay thay đổi. Cho nên, hôm nay thấy Tuyết Nhi rơi xuống nước ta mới có thể theo tiềm thức trước tiên chạy đi cứu nàng ấy. Có lẽ là bởi vì loại niềm tin này đã thành cây trong đầu ta, trưởng thành rồi, cho nên hành vi của ta mới có thể hoàn toàn không bị mình khống chế.
Nhưng, Ca Nhi, khi ta nghĩ đến nàng chìm vào nước mà chết, lúc ấy ta giống như trong nháy mắt cảm thấy thế giới của mình sụp đổ xuống. Vừa nghĩ đến nàng cứ như vậy vĩnh viễn rời khỏi ta mà đi, lòng ta đau đớn đến sắp không thể hô hấp, cả người như say choáng váng, đại não trống rỗng, hoàn toàn không có suy nghĩ cùng trực giác. Một khắc đó, ta đã hối hận, hơn nữa là hối hận từ trước đến nay chưa từng có, ta hối hận không nên đi cứu Tuyết Nhi trước, mà nên cứu nàng trước. Đó là đả kích càng không thể chịu đựng được so với mất đi người ta kiên trì tin tưởng nhiều năm, bởi vì bây giờ đối với ta mà nói nàng so với bất luận kẻ nào bất cứ chuyện gì đều quan trọng hơn.”
"Ha ha, ý thức như vậy khiến ta cảm thấy mình có chút ích kỷ cùng tự cao, ta cảm thấy mình đã có lỗi với tướng phụ và Tuyết Nhi rồi. Nhưng bây giờ ta chỉ là nghĩ nếu quay trở lại một lần nữa, ta tình nguyện tự trách áy náy cả đời, ta cũng muốn đi cứu Ca Nhi trước. Ta không dám tưởng tượng, nếu không có Ca Nhi, thế giới của ta từ nay về sau sẽ biến thành dáng vẻ gì. Chưa từng có qua, sẽ không biết tốt đẹp khi có được. Chỉ khi nào có được rồi, mất đi lần nữa, thì cái loại đau xót đau đớn thấu tim cùng đau triệt nội tâm này làm sao có thể hình dung ra?
Ca Nhi, hôm nay nói với nàng nhiều chuyện trong lòng không muốn cho người khác biết như vậy, không vì cái gì khác, ta chỉ là muốn nói với nàng, nàng bây giờ chính là chỗ yếu nhất trong lòng ta,"
Long Ngự Tà dứt lời, cúi đầu thâm tình hôn lên trán Tống Vãn Ca, khóe miệng có chút giương lên, nở ra một nụ cười tươi sáng lạn ấm áp như ánh mặt trời, chân mày và khóe mắt toát ra chính là tràn đầy tình ý cùng yêu say đắm
Giờ phút này Long Ngự Tà tuấn tú ưu nhã giống như bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích, trên dưới cả người tản ra khí tức thân thiết nhu hòa, ấm áp tất cả quanh mình.
"Ca Nhi hy vọng cả đời này nàng sẽ không rời khỏi ta. Vật gì ta cũng có thể mất, chỉ có nàng ta mất không nổi!"
Mai và mốt sẽ ráng xong hết chương 8. Từ 1/6 - 4/6 sẽ tranh thủ đọc và tóm tắt lại các file hình. Hix chuẩn bị đấu mắt với đống chữ đó... để trang bị kính mới được =]]
"Hoàng thượng, vừa rồi vi thần nói Luyến phi nương nương đã có thai một tháng rồi.” Ngược lại với Long Ngự Tà kích động cùng với mừng rỡ như điên, Phong Thanh Dương lại là vẻ mặt lạnh nhạt không có gợn sóng, buồn rầu cùng với đau lòng của hắn đã bị hắn chôn ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng, không ai có thể nhìn trộm được. "Hoàng thượng, người trước tiên hãy ở đây chăm sóc Luyến phi nương nương, vi thần lui xuống nấu một chén thuốc cho Luyến phi nương nương.”
"Uh uh tướng phụ đi nhanh về nhanh.” Long Ngự Tà hưng phấn kích động đến trái tim cũng phát run, giọng nói càng lại mang theo run rẩy. Nếu không phải vì có tướng phụ ở đây, hắn thật sự muốn điên cuồng hô lên vài tiếng để phát tiết hưng phấn cùng mừng rỡ như điên đang la hét muốn phun ra trong lòng. Ha ha, hắn có con rồi, lại là con của hắn và Ca Nhi.
Long Ngự Tà cực lực kiềm chế kích động cùng mừng như điên tràn đầy, không muốn thất lễ thất thường ở trước mặt tướng phụ, mà đánh mất uy nghi đế vương. Nhưng hắn không biết khoé miệng mình đang vểnh càng lúc càng cao, cùng với vẻ mặt cười khúc khích che dấu không được, sớm đã nói rõ giờ phút này hắn vì hưng phấn và kích động mà trở nên có chút không bình thường rồi. Mà Long Ngự Tà càng không biết chính là, trước lần này, hắn sớm đã mất khống chế luống cuống qua không chỉ một lần. Uy nghi của đế vương hắn sớm đã đánh mất hai lần rồi chỉ là không tự biết mà thôi.
Phong Thanh Dương lắc đầu u ám thở dài, ánh mắt khôi phục nhìn Luyến phi đang hôn mê một cái, hướng về phía Long Ngự Tà khom người thi lễ rồi xoay người lui ra ngoài.
Trong tẩm cung lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ còn Long Ngự Tà và Tống Vãn Ca lẳng lặng nằm trên giường. Ngày mùa thu sáng rỡ ánh vàng rực rỡ, ấm áp tan ra tan ra, xuyên qua song cửa sổ màu đỏ thẳng tắp bắn vào, chiếu vào trên dung nhan tái nhợt nhưng mỹ lệ của Tống Vãn Ca, khiến cho gương mặt của nàng thoạt nhìn càng óng ánh trong sáng, hư ảo mờ mịt, cũng càng đẹp đến thần thánh không thể xâm phạm.
"Ca Nhi nàng nhất định phải nhanh chóng tỉnh lại một chút.Nàng biết bây giờ ta có bao nhiêu vui vẻ, có bao nhiêu kích động không? Nếu nàng không tỉnh lại cùng ta gánh chịu phần vui sướng này, ta sợ một mình ta sẽ vì không chịu nổi mà hạnh phúc thỏa mãn ngất xỉu đi.” Long Ngự Tà cúi xuống ghé vào trước long sàng, một tay nhẹ nhàng nắm bàn tay mềm mại buông xuống ngoài giường của Tống Vãn Ca áp vào mặt mình cọ xát lên xuống, tay kia thì trìu mến vô cùng vuốt ve hai gò má của Tống Vãn Ca, êm ái dao động qua lại.
Ánh mặt trời chiếu xạ ở trên bàn tay to trắng nõn thon dài của Long Ngự Tà, nhè nhẹ ấm áp từ làn da trên mu bàn tay nàng thẳng tắp thấm vào nội tâm của hắn, khiến cho trái tim băng hàn lãnh khốc của hắn trong nháy mắt bị ấm áp cuồn cuộn không ngừng bao vây chặt chẽ.
Thì ra ánh mặt trời cũng có thể ấm áp như thế, tại sao trước kia hắn chưa từng cảm giác như vậy chứ.
"Ca Nhi nàng mang thai rồi có biết không? Nàng mang đứa bé của ta rồi, ha ha, là con của hai người chúng ta, ta rất vui, thật sự rất vui, chưa từng vui vẻ như vậy.” Long Ngự Tà vừa cẩn thận vừa ha ha cười khúc khích, giờ phút này trái tim của hắn tràn đầy cảm động, hạnh phúc cùng thỏa mãn thình lình xảy ra khiến hắn như trong mây trong sương mù, chỉ cảm thấy rất chân thật, càng khiến cho hắn có loại cảm giác không biết hôm nay ra sao.
"Ca Nhi nàng có thai tại sao không nói cho ta biết sớm một chút chứ? Hay là, ngay cả bản thân nàng cũng không biết nàng đã mang con của chúng ta rồi? Ha ha, thật sự là cô gái nhỏ vừa hồ đồ vừa đáng yêu" Long Ngự Tà nhẹ nhàng vuốt cái mũi đẹp của Tống Vãn Ca một cái, cười đến vẻ mặt sủng nịch, rồi sau đó lại đem bàn tay của nàng đưa tới bên môi thâm tình hôn hôn.
"Ca Nhi con của chúng ta nhất định sẽ trở thành một đứa bé hạnh phúc nhất trên đời, ta sẽ đem tất cả những điều tốt nhất cho nó. Nếu Ca Nhi sinh một tiểu hoàng tử, ta lập tức phong nó thành thái tử, cho nó trở thành đế vương kế tiếp của Long Đằng quốc. Nếu Ca Nhi sinh một tiểu công chúa ta đây lập tức phong nó thành đệ nhất công chúa của Long Đằng quốc. Tóm lại bất luận Ca Nhi sinh là hoàng tử hay công chúa ta đều sẽ đối xử như nhau, đều sẽ toàn tâm toàn ý đi yêu đi sủng. Ha ha, Ca Nhi, ta tin tưởng nàng cũng sẽ rất yêu rất yêu đứa bé này. Cứ xem nàng yêu tiểu quỷ Trần nhi như vậy ta đã biết nàng khẳng định rất thích con nít. Sau này con của chúng ta sinh ra rồi, nàng không được bất công, không cho nàng chỉ yêu tiểu quỷ Trần nhi, mà không yêu con của chúng ta. Nếu không, ta sẽ ghen tỵ, nếu ta ghen tỵ thì hậu quả là cực kỳ nghiêm trọng đó.”
Ai da, Long Ngự Tà giống như đột nhiên nhớ tới gì đó, mạnh cau mày bĩu môi, thấp giọng hô một tiếng, trên khuôn mặt tuấn tú cũng lộ ra chút thần sắc mất hứng cùng ghen ghét. "Ca Nhi, nàng không thể chỉ yêu đứa bé, nàng yêu một mình ta là đủ rồi. Về phần đứa bé, cứ để cho ta tới thương yêu. Uh uh, cứ quyết định như vậy đi, Ca Nhi chỉ cần yêu ta, không được yêu người khác, ngay cả con của chúng ta cũng không được, không cho đứa bé đến tranh Ca Nhi với ta. Bất kể lúc nào, Ca Nhi đều là của một mình ta, ai cũng đừng mong chia được chút nào!"
Long Ngự Tà nhướng mày, giấu đi vẻ mặt ghen tỵ cùng bực mình, tràn ngập bá đạo nói.
"Ca Nhi xin lỗi, thật sự xin lỗi!" Long Ngự Tà chợt đem đầu của mình gối lên trên tay của Tống Vãn Ca, tràn ngập tự trách cùng đau lòng thì thào nói nhỏ. "Ca Nhi, ta đã cứu Tuyết Nhi trước, mà không phải cứu nàng trước, hy vọng nàng đừng có trách ta. Ca Nhi, ta lựa chọn đi cứu Tuyết Nhi trước tiên là có nguyên nhân. Ca Nhi, nàng biết không? Nếu không có tướng phụ và Tuyết Nhi, thì căn bản không có ta, thậm chí không có Long Đằng quốc bây giờ.”
"Ca Nhi, mười năm trước, phụ hoàng của nàng dẫn đầu trăm vạn đại quân tiến vào Long Đằng quốc, giết phụ hoàng của ta, làm nhục tỷ tỷ và mẫu hậu của ta, cả thủ đô Long Đằng tức thì bị phụ hoàng của nàng một phen thiêu cháy thành đống đổ nát. Sau lần đó, Long Đằng quốc gần như là dân chúng lầm than, mà ta lúc ấy chỉ có tám tuổi, sớm bị tình cảnh tàn bạo mà phụ hoàng của nàng giết cha ta cướp mẹ ta làm sợ đến thần chí không rõ, thậm chí bị rối loạn tâm thần. Mà ở thời điểm Long Đằng quốc nguy hiểm sụp xuống như vậy, chỉ có một mình tướng phụ nâng lên tất cả gánh nặng, cùng lúc đó mỗi ngày đều châm cứu phối thuốc chữa bệnh rối loạn thần trí cho ta, về phương diện khác còn tuyển hiền sĩ, hàng đêm vất vả thống trị quốc gia.”
"Có thể nói, tướng phụ vì cả Long Đằng quốc mà cúc cung tận tụy, cũng vì chữa lành bệnh cho ta mà nghĩ hết cách cuối cùng trời không phụ người có lòng, hai năm sau, chứng rối loạn thần kinh của ta cuối cùng cũng được tướng phụ điều trị tốt. Nhưng khung cảnh máu tanh kinh khủng này lại thành bóng ma trong lòng ta, hàng đêm dời đi không được, khiến cho ta mỗi đêm đều bị cơn ác mộng làm tỉnh giấc. Những lúc này là Tuyết Nhi hàng đêm an ủi nói chuyện với ta, mới giúp cho ta mỗi đêm có thể có hai canh giờ bình yên đi vào giấc ngủ.
Ca Nhi nàng biết không, hình dạng của Tuyết Nhi có ba phần giống với tỷ tỷ đã chết của ta, mà thần thái lại như bảy phần. Trước khi tỷ tỷ chết, tỷ ấy là người hiểu rõ nhất yêu nhất ta người đệ đệ này, tựa như nàng thương yêu tiểu quỷ Trần nhi vậy. Lúc đó, ta cũng tương tự cực kỳ cực kỳ đeo dính tỷ tỷ, luôn thích quấn quít lấy tỷ tỷ muốn này muốn nọ. Kỳ thật, còn hơn phụ hoàng và mẫu hậu, ta và tỷ tỷ càng thân cận hơn.
Cho nên ta đau sủng che chở Tuyết Nhi như vậy, cũng không phải vì yêu nàng ấy, mà là vì thông qua bóng dáng của nàng ấy, ta cuối cùng có thể cảm giác được tỷ tỷ tồn tại. Tuyết Nhi, ta không có yêu, chỉ có một chút thích cùng luyến tiếc. Từ nhỏ sức khỏe của nàng ấy đã không tốt, bản thân là một bộ thân thể nhu nhược, nhưng lúc ta bị cơn ác mộng quấn lấy hàng đêm lại làm bạn ở bên cạnh ta giúp ta xua tan ác mộng, giảm bớt bóng ma trong trái tim ta, giống như người tỷ tỷ cho ta an ủi cùng quan tâm chân thành nhất.”
"Ca Nhi nàng biết không, phần ân tình này của tướng phụ và Tuyết Nhi, ta chỉ sợ cả đời này cũng không thể báo đáp cho hết. Tướng phụ đối với ta mà nói cũng như thầy, như cha, lại như bạn bè, đối với huynh ấy tràn ngập tôn kính cùng ái tài. Còn Tuyết Nhi đối với ta mà nói tựa như tỷ tỷ, mặc dù Tuyết Nhi nhỏ hơn ta hai tuổi, nhưng từ nhỏ nàng ấy đã bắt đầu cực kỳ hiểu chuyện cũng có thể nói là trưởng thành sớm, cũng có lẽ là vì tướng phụ dạy dỗ tốt. Tóm lại, ta không hy vọng hai người bọn họ gặp chuyện không may, mặc kệ là ai xảy ra chuyện, không chỉ mình ta sẽ đau lòng, chỉ sợ một người khác trong bọn họ cũng sẽ đau lòng khổ sở đến chết. Cha mẹ của tướng phụ và Tuyết Nhi qua đời sớm, từ nhỏ hai người bọn họ đã sống nương tựa lẫn nhau, phần tình cảm huynh muội giữa bọn họ, người bình thường rất khó tưởng tượng ra.”
"Từ năm ta mười lăm tuổi chính thức đăng cơ quản lý triều chính đã ngự phong tướng phụ thành đệ nhất Thừa tướng dưới một người trên vạn người ở Long Đằng quốc, dưới sự đề nghị thật tốt của tướng phụ, ngự phong Tuyết Nhi thành hoàng phi trong cả hậu cung địa vị chỉ thấp hơn hoàng hậu. Lúc ấy ta chỉ nghĩ, tướng phụ và Tuyết Nhi chính là người cả đời này ta muốn vĩnh viễn báo đáp, cảm kích cùng bảo vệ. Niềm tin này vẫn kiên trì đến bây giờ, cũng tự mình chưa từng dao động hay thay đổi. Cho nên, hôm nay thấy Tuyết Nhi rơi xuống nước ta mới có thể theo tiềm thức trước tiên chạy đi cứu nàng ấy. Có lẽ là bởi vì loại niềm tin này đã thành cây trong đầu ta, trưởng thành rồi, cho nên hành vi của ta mới có thể hoàn toàn không bị mình khống chế.
Nhưng, Ca Nhi, khi ta nghĩ đến nàng chìm vào nước mà chết, lúc ấy ta giống như trong nháy mắt cảm thấy thế giới của mình sụp đổ xuống. Vừa nghĩ đến nàng cứ như vậy vĩnh viễn rời khỏi ta mà đi, lòng ta đau đớn đến sắp không thể hô hấp, cả người như say choáng váng, đại não trống rỗng, hoàn toàn không có suy nghĩ cùng trực giác. Một khắc đó, ta đã hối hận, hơn nữa là hối hận từ trước đến nay chưa từng có, ta hối hận không nên đi cứu Tuyết Nhi trước, mà nên cứu nàng trước. Đó là đả kích càng không thể chịu đựng được so với mất đi người ta kiên trì tin tưởng nhiều năm, bởi vì bây giờ đối với ta mà nói nàng so với bất luận kẻ nào bất cứ chuyện gì đều quan trọng hơn.”
"Ha ha, ý thức như vậy khiến ta cảm thấy mình có chút ích kỷ cùng tự cao, ta cảm thấy mình đã có lỗi với tướng phụ và Tuyết Nhi rồi. Nhưng bây giờ ta chỉ là nghĩ nếu quay trở lại một lần nữa, ta tình nguyện tự trách áy náy cả đời, ta cũng muốn đi cứu Ca Nhi trước. Ta không dám tưởng tượng, nếu không có Ca Nhi, thế giới của ta từ nay về sau sẽ biến thành dáng vẻ gì. Chưa từng có qua, sẽ không biết tốt đẹp khi có được. Chỉ khi nào có được rồi, mất đi lần nữa, thì cái loại đau xót đau đớn thấu tim cùng đau triệt nội tâm này làm sao có thể hình dung ra?
Ca Nhi, hôm nay nói với nàng nhiều chuyện trong lòng không muốn cho người khác biết như vậy, không vì cái gì khác, ta chỉ là muốn nói với nàng, nàng bây giờ chính là chỗ yếu nhất trong lòng ta,"
Long Ngự Tà dứt lời, cúi đầu thâm tình hôn lên trán Tống Vãn Ca, khóe miệng có chút giương lên, nở ra một nụ cười tươi sáng lạn ấm áp như ánh mặt trời, chân mày và khóe mắt toát ra chính là tràn đầy tình ý cùng yêu say đắm
Giờ phút này Long Ngự Tà tuấn tú ưu nhã giống như bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích, trên dưới cả người tản ra khí tức thân thiết nhu hòa, ấm áp tất cả quanh mình.
"Ca Nhi hy vọng cả đời này nàng sẽ không rời khỏi ta. Vật gì ta cũng có thể mất, chỉ có nàng ta mất không nổi!"
Mai và mốt sẽ ráng xong hết chương 8. Từ 1/6 - 4/6 sẽ tranh thủ đọc và tóm tắt lại các file hình. Hix chuẩn bị đấu mắt với đống chữ đó... để trang bị kính mới được =]]
/68
|