"Ca Nhi, nàng đừng cố ý chọc ta tức giận có được hay không? Trong lòng nàng kỳ thật không phải nghĩ như vậy có đúng hay không? Ta biết trước kia là ta không tốt, làm rất nhiều chuyện tổn thương nàng, nhưng ta cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không, thật sự, Ca Nhi, nàng nhất định phải tin ta!" Long Ngự Tà chợt khôi phục lại thâm tình cùng dịu dàng như trước, thấy vậy Tống Vãn Ca sửng sốt, cái này, tốc độ biến sắc mặt của bạo quân này cũng quá nhanh rồi? Tốc độ biến sắc mặt là thế này sao? "Ca Nhi, ta biết trong lòng nàng có ta, nếu không trung thu đêm đó nàng cũng không đắm chìm như vậy.”
Nói tới đây, dịu dàng trên trán Long Ngự Tà càng sâu, thẳng hướng bên ngoài mà tràn ra, giống như muốn đắm chìm tất cả quanh mình. Nhưng lại càng khiến cho Tống Vãn Ca khó hiểu, hoàn toàn không rõ câu nói kia của hắn rốt cuộc là có ý gì? Đêm trung thu đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Nàng đã như thế nào với hắn?
“Ca Nhi, ta biết muốn cho nàng trong thoáng chốc buông tất cả oán hận là không thể, dù sao lúc trước ta đã làm rất nhiều chuyện không tốt với nàng. Bất quá, Ca Nhi yên tâm, ta có thể chờ, đợi đến nàng buông tất cả đề phòng cùng cừu hận, đem toàn bộ thể xác và linh hồn giao cho ta. Chỉ cần trong lòng Ca Nhi có ta, đó chính là hạnh phúc và thỏa mãn lớn nhất của ta.” Long Ngự Tà vươn tay nâng cằm của Tống Vãn Ca lên, thâm tình vô cùng nhìn nàng chằm chằm, "Ca Nhi, tâm ý của nàng ta hiểu. Mà tâm ý của ta, nàng, sớm muộn có một ngày cũng sẽ hiểu rõ.”
"Tâm ý của ta? Tâm ý của ngươi?", Tống Vãn Ca thì thào lặp lại lời nói của Long Ngự Tà, càng bị hắn làm cho bối rối, hoàn toàn không biết hắn nói gì. Nàng đối với hắn có thể có tâm ý gì?! Trừ hận vẫn là hận. Mà hắn đối với mình có thể có tâm ý gì. Ngoại trừ hành hạ và ngược đãi, đó là giam cầm cùng nhục nhã. "Có thể nói cho ta biết, đêm trung thu đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?"
"Ha ha, hay là không nói đi, nếu không chắc chắn Ca Nhi sẽ thẹn thùng. Long Ngự Tà dương môi cười khẽ, ngón trỏ ám muội vuốt ve đôi môi lộ vẻ tái nhợt của Tống Vãn Ca, thẳng đến nó có chút phiếm hồng mới buông tay ra "Chỉ cần ta hiểu rõ ý nghĩ chân thật nhất trong lòng Ca Nhi là được.” (#Ami: tội Long ca, si tâm vọng tưởng =.=")
Dứt lời, Long Ngự Tà cúi đầu, đang muốn hôn đôi môi ấm mềm của Tống Vãn Ca, thì thấy Tiểu Đức tử cầm một cái chén sứ, cẩn thận đi đến.
"Hoàng thượng, thuốc bổ đã nấu tốt lắm, Phong Thừa tướng nói phải thừa dịp nóng uống mới có thể hoàn toàn đem công hiệu của thuốc hấp thu.”
"Biết rồi, đưa chén thuốc qua đây.” Khuôn mặt tuấn tú của Long Ngự Tà đen đen, giọng điệu không phải tốt lắm. Sớm không đến trễ không đến, hết lần này tới lần khác ở lúc hắn muốn âu yếm lại chạy tới giết phong cảnh, bị người ta quấy nhiễu chuyện tốt cho dù là ai cũng đừng mong có sắc mặt tốt, càng huống hồ hắn là vua của một nước điên cuồng bá đạo.
"Nô tài tuân chỉ.” Tiểu Đức Tử vội vàng tiến lên từng bước cầm chén thuốc đưa tới trước mặt Long Ngự Tà, liếc đến sắc mặt bực mình của hắn, sợ đến cuống quít cúi thấp đầu xuống, không rõ mình vừa rồi làm sao mà chọc tới Hoàng thượng.
"Ca Nhi, đến đây, đem chén thuốc bổ này uống đi, đối với thân thể của nàng rất có lợi. Chén thuốc trước là tiêu trừ phong hàn, chén này là để bồi bổ thân thể.” Long Ngự Tà nhận chén thuốc, múc một muỗng đưa tới bên môi thử độ ấm, thấy không nóng rồi mới đưa tới bên miệng Tống Vãn Ca.
Vừa nghe đến lại phải uống thuốc, Tống Vãn Ca lập tức nhớ tới chén thuốc đen tuyền đắng chát không chịu nổi vừa uống lúc nãy, nhất thời chỉ cảm thấy miệng đầy đắng chát, thầm nghĩ lần nữa mê man quên đi. Nhưng trời không toại ý người, nàng ngất không được, chỉ có thể cắn môi trừng mắt nhìn chén thuốc trước mắt, mày sớm đã nhíu chặt lại cùng nhau, vẻ mặt buồn bực cùng với đau khổ.
"Luyến phi nương nương, người yên tâm, thuốc này chỉ dùng băng sơn Tuyết Liên và Tuyết Sâm ngàn năm nấu ra, đây chính là thánh phẩm bồi bổ thân thể. Băng sơn Tuyết Liên và Tuyết Sâm ngàn năm này có được thực sự không dễ, ở trên đời này đều là trân quý vô cùng, giá trị liên thành. Cả ngự dược phòng cũng chỉ có một đóa băng sơn Tuyết Liên và một nhánh Tuyết Sâm ngàn năm thôi, cùng bỏ chung vào đã nấu ra chén thuốc thánh phẩm bổ dưỡng vạn lượng vàng cũng khó cầu trong tay hoàng thượng. Luyến phi nương nương, người nhanh chóng uống xong đi, nô tài cam đoan với người, thuốc này tuyệt đối sẽ không đắng, hơn nữa đối với thân thể nương nương tuyệt đối có lợi.”
Tiểu Đức Tử vừa thấy vẻ mặt đau đớn của Tống Vãn Ca, chỉ biết nàng là sợ uống thuốc đắng, cuống quít cam đoan nói, còn thiếu không có vỗ ngực thôi.
"Đúng vậy, thuốc này tuyệt đối sẽ không đắng, Ca Nhi cứ yên tâm uống đi.” Long Ngự Tà buồn cười nhẹ lắc đầu, thì ra Ca Nhi của hắn sợ uống thuốc như thế, ha ha!
Nếu hai người cũng nói như vậy rồi, cho dù có đắng có khó uống nàng cũng phải kiên trì đến cùng uống xong, dù sao cũng là có lợi cho thân thể của mình. Bất đắc dĩ gật đầu, Tống Vãn Ca trực tiếp nhận lấy chén thuốc trong tay Long Ngự Tà, không muốn để cho hắn đút mình uống.
Trong chén sáng như tuyết, nước thuốc hiện lên màu sắc trong suốt óng ánh, dưới ánh đèn thuỷ tinh chiếu xạ còn phát ra chút ánh sáng màu bạc nhàn nhạt, thánh khiết thần thánh.
Một mùi thơm thanh nhã trong trẻo nhưng mát lạnh truyền lên mũi, không giống mùi của những vị thuốc khác, lại giống mùi thơm của hoa sen, quanh quẩn chóp mũi, thấm vào lòng.
Tống Vãn Ca cúi đầu nhẹ ngửi, rồi sau đó nhéo cái mũi một mạch uống xong tất cả nước thuốc trong chén. Vừa vào miệng đã cảm thấy mát lạnh ngọt lịm, sau khi nuốt xuống, còn có mùi thơm ngát nhàn nhạt giữa răng môi. Nước thuốc theo cổ họng thẳng vào lục phủ ngũ tạng, tiêu đi tầng tầng khí khô, bình phục hơi thở bốc lên trong bụng, lan ra mỗi một tấc da thịt, coi như một vũng nước đá trong trẻo nhưng lạnh lùng chảy qua trái tim, phất đi mỗi một dấu chân, còn lại là tâm hồn tĩnh lặng, lại giống như ngày mùa hè nắng chói chang uống xong một ly nước ô mai đá, chính là toàn thân thư sướng.
Sau khi uống xong, tinh thần trong nháy mắt rõ ràng trấn tĩnh không ít, thân thể cũng không hư nhuyễn vô lực giống như lúc trước. Quả nhiên chính là thánh dược, không ngờ có công hiệu này. Tống Vãn Ca không khỏi âm thầm than thở dưới đáy lòng.
"Hoàng thượng, nô tài cáo lui trước.” Tiểu Đức Tử vừa thấy ánh mắt lạnh lùng bay tới của Long Ngự Tà, cả người giật mình một cái, bật người thức thời cầm lấy chén thuốc trống trơn qua, sau khi hành lễ cung kính lui xuống.
"Ca Nhi, thuốc này không đắng chứ? Ta cũng muốn nếm thử.”
Lời còn chưa dứt, Long Ngự Tà đã nâng gò má Tống Vãn Ca lên, cúi đầu thâm tình mà lại cấp bách hôn lên, tùy ý mút hôn. Đôi môi mềm mại thơm mát này, hắn đã sớm khát vọng một ngày rồi (#Ami: một ngày mà nhiều?). Hắn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm đôi môi của Tống Vãn Ca, đầu lưỡi linh hoạt vẽ vẽ trên môi của nàng, dịu dàng mà bá đạo mút vào trên đôi môi mềm mại dễ chịu của nàng. Hương thơm ngọt ngào và cảm giác mềm mại dấy lên từng trận run rẩy trong đáy lóng hắn, đôi mắt u ám thâm sâu rất nhanh trở nên mê ly.
Ngay từ đầu Long Ngự Tà còn êm ái hôn nhẹ, dần dần chuyển biến thành đòi hỏi kịch liệt mà nóng bỏng. Chỉ chốc lát trôi qua, hắn hôn càng ngày càng sâu, cũng càng ngày càng triền miên, giống như muốn nuốt tất cả hô hấp của Tống Vãn Ca. Hắn dùng lực mở ra hàm răng đóng chặt của Tống Vãn Ca, cái lưỡi linh hoạt lập tức dò xét vào trong miệng của nàng tiếp tục công thành chiếm đất, bắt buộc quyến rũ cái lưỡi thơm tho của nàng dây dưa với mình, hấp thu mỗi một tấc ngọt cùng thơm trong môi của nàng. Thẳng đến khi toàn thân Tống Vãn Ca xụi lơ vô lực ngã vào trong lòng hắn, khi cảm giác sắp hít thở không thông ngất đi, hắn mới lưu luyến không rời buông nàng ra, vẻ mặt còn muốn tiếp tục.
"Ca Nhi, mỗi lần cùng một chỗ với nàng, ta đều không tự kìm hãm được.”
"Đừng," Tống Vãn Ca còn chưa kịp phản ứng lại ý trong lời nói của Long Ngự Tà, đã bị hắn nhẹ nhàng đẫy ngã trên giường, đầu choáng váng, không khỏi cau mày thấp giọng kêu một tiếng.
"Ngươi muốn làm gì?" Chống lại hai tròng mắt tràn ngập dục vọng của hắn, Tống Vãn Ca bất giác có chút bối rối.
"Ca Nhi, ta muốn nàng ", nói xong, Long Ngự Tà mạnh đem Tống Vãn Ca chặt chẽ đặt ở dưới thân, hai mắt không chớp một cái nhìn nàng không rời, tầm mắt chạy khắp các nơi trên dưới toàn thân nàng, trong mắt như lóe ánh sáng sâu xa tăm tối, lại vừa giống như nhảy lên ngọn lửa nóng cháy điên cuồng. "Ca Nhi, vẻ đẹp của nàng khiến ta vô lực chống cự, chỉ có thể giao vũ khí đầu hàng.”
Nói tới đây, dịu dàng trên trán Long Ngự Tà càng sâu, thẳng hướng bên ngoài mà tràn ra, giống như muốn đắm chìm tất cả quanh mình. Nhưng lại càng khiến cho Tống Vãn Ca khó hiểu, hoàn toàn không rõ câu nói kia của hắn rốt cuộc là có ý gì? Đêm trung thu đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Nàng đã như thế nào với hắn?
“Ca Nhi, ta biết muốn cho nàng trong thoáng chốc buông tất cả oán hận là không thể, dù sao lúc trước ta đã làm rất nhiều chuyện không tốt với nàng. Bất quá, Ca Nhi yên tâm, ta có thể chờ, đợi đến nàng buông tất cả đề phòng cùng cừu hận, đem toàn bộ thể xác và linh hồn giao cho ta. Chỉ cần trong lòng Ca Nhi có ta, đó chính là hạnh phúc và thỏa mãn lớn nhất của ta.” Long Ngự Tà vươn tay nâng cằm của Tống Vãn Ca lên, thâm tình vô cùng nhìn nàng chằm chằm, "Ca Nhi, tâm ý của nàng ta hiểu. Mà tâm ý của ta, nàng, sớm muộn có một ngày cũng sẽ hiểu rõ.”
"Tâm ý của ta? Tâm ý của ngươi?", Tống Vãn Ca thì thào lặp lại lời nói của Long Ngự Tà, càng bị hắn làm cho bối rối, hoàn toàn không biết hắn nói gì. Nàng đối với hắn có thể có tâm ý gì?! Trừ hận vẫn là hận. Mà hắn đối với mình có thể có tâm ý gì. Ngoại trừ hành hạ và ngược đãi, đó là giam cầm cùng nhục nhã. "Có thể nói cho ta biết, đêm trung thu đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?"
"Ha ha, hay là không nói đi, nếu không chắc chắn Ca Nhi sẽ thẹn thùng. Long Ngự Tà dương môi cười khẽ, ngón trỏ ám muội vuốt ve đôi môi lộ vẻ tái nhợt của Tống Vãn Ca, thẳng đến nó có chút phiếm hồng mới buông tay ra "Chỉ cần ta hiểu rõ ý nghĩ chân thật nhất trong lòng Ca Nhi là được.” (#Ami: tội Long ca, si tâm vọng tưởng =.=")
Dứt lời, Long Ngự Tà cúi đầu, đang muốn hôn đôi môi ấm mềm của Tống Vãn Ca, thì thấy Tiểu Đức tử cầm một cái chén sứ, cẩn thận đi đến.
"Hoàng thượng, thuốc bổ đã nấu tốt lắm, Phong Thừa tướng nói phải thừa dịp nóng uống mới có thể hoàn toàn đem công hiệu của thuốc hấp thu.”
"Biết rồi, đưa chén thuốc qua đây.” Khuôn mặt tuấn tú của Long Ngự Tà đen đen, giọng điệu không phải tốt lắm. Sớm không đến trễ không đến, hết lần này tới lần khác ở lúc hắn muốn âu yếm lại chạy tới giết phong cảnh, bị người ta quấy nhiễu chuyện tốt cho dù là ai cũng đừng mong có sắc mặt tốt, càng huống hồ hắn là vua của một nước điên cuồng bá đạo.
"Nô tài tuân chỉ.” Tiểu Đức Tử vội vàng tiến lên từng bước cầm chén thuốc đưa tới trước mặt Long Ngự Tà, liếc đến sắc mặt bực mình của hắn, sợ đến cuống quít cúi thấp đầu xuống, không rõ mình vừa rồi làm sao mà chọc tới Hoàng thượng.
"Ca Nhi, đến đây, đem chén thuốc bổ này uống đi, đối với thân thể của nàng rất có lợi. Chén thuốc trước là tiêu trừ phong hàn, chén này là để bồi bổ thân thể.” Long Ngự Tà nhận chén thuốc, múc một muỗng đưa tới bên môi thử độ ấm, thấy không nóng rồi mới đưa tới bên miệng Tống Vãn Ca.
Vừa nghe đến lại phải uống thuốc, Tống Vãn Ca lập tức nhớ tới chén thuốc đen tuyền đắng chát không chịu nổi vừa uống lúc nãy, nhất thời chỉ cảm thấy miệng đầy đắng chát, thầm nghĩ lần nữa mê man quên đi. Nhưng trời không toại ý người, nàng ngất không được, chỉ có thể cắn môi trừng mắt nhìn chén thuốc trước mắt, mày sớm đã nhíu chặt lại cùng nhau, vẻ mặt buồn bực cùng với đau khổ.
"Luyến phi nương nương, người yên tâm, thuốc này chỉ dùng băng sơn Tuyết Liên và Tuyết Sâm ngàn năm nấu ra, đây chính là thánh phẩm bồi bổ thân thể. Băng sơn Tuyết Liên và Tuyết Sâm ngàn năm này có được thực sự không dễ, ở trên đời này đều là trân quý vô cùng, giá trị liên thành. Cả ngự dược phòng cũng chỉ có một đóa băng sơn Tuyết Liên và một nhánh Tuyết Sâm ngàn năm thôi, cùng bỏ chung vào đã nấu ra chén thuốc thánh phẩm bổ dưỡng vạn lượng vàng cũng khó cầu trong tay hoàng thượng. Luyến phi nương nương, người nhanh chóng uống xong đi, nô tài cam đoan với người, thuốc này tuyệt đối sẽ không đắng, hơn nữa đối với thân thể nương nương tuyệt đối có lợi.”
Tiểu Đức Tử vừa thấy vẻ mặt đau đớn của Tống Vãn Ca, chỉ biết nàng là sợ uống thuốc đắng, cuống quít cam đoan nói, còn thiếu không có vỗ ngực thôi.
"Đúng vậy, thuốc này tuyệt đối sẽ không đắng, Ca Nhi cứ yên tâm uống đi.” Long Ngự Tà buồn cười nhẹ lắc đầu, thì ra Ca Nhi của hắn sợ uống thuốc như thế, ha ha!
Nếu hai người cũng nói như vậy rồi, cho dù có đắng có khó uống nàng cũng phải kiên trì đến cùng uống xong, dù sao cũng là có lợi cho thân thể của mình. Bất đắc dĩ gật đầu, Tống Vãn Ca trực tiếp nhận lấy chén thuốc trong tay Long Ngự Tà, không muốn để cho hắn đút mình uống.
Trong chén sáng như tuyết, nước thuốc hiện lên màu sắc trong suốt óng ánh, dưới ánh đèn thuỷ tinh chiếu xạ còn phát ra chút ánh sáng màu bạc nhàn nhạt, thánh khiết thần thánh.
Một mùi thơm thanh nhã trong trẻo nhưng mát lạnh truyền lên mũi, không giống mùi của những vị thuốc khác, lại giống mùi thơm của hoa sen, quanh quẩn chóp mũi, thấm vào lòng.
Tống Vãn Ca cúi đầu nhẹ ngửi, rồi sau đó nhéo cái mũi một mạch uống xong tất cả nước thuốc trong chén. Vừa vào miệng đã cảm thấy mát lạnh ngọt lịm, sau khi nuốt xuống, còn có mùi thơm ngát nhàn nhạt giữa răng môi. Nước thuốc theo cổ họng thẳng vào lục phủ ngũ tạng, tiêu đi tầng tầng khí khô, bình phục hơi thở bốc lên trong bụng, lan ra mỗi một tấc da thịt, coi như một vũng nước đá trong trẻo nhưng lạnh lùng chảy qua trái tim, phất đi mỗi một dấu chân, còn lại là tâm hồn tĩnh lặng, lại giống như ngày mùa hè nắng chói chang uống xong một ly nước ô mai đá, chính là toàn thân thư sướng.
Sau khi uống xong, tinh thần trong nháy mắt rõ ràng trấn tĩnh không ít, thân thể cũng không hư nhuyễn vô lực giống như lúc trước. Quả nhiên chính là thánh dược, không ngờ có công hiệu này. Tống Vãn Ca không khỏi âm thầm than thở dưới đáy lòng.
"Hoàng thượng, nô tài cáo lui trước.” Tiểu Đức Tử vừa thấy ánh mắt lạnh lùng bay tới của Long Ngự Tà, cả người giật mình một cái, bật người thức thời cầm lấy chén thuốc trống trơn qua, sau khi hành lễ cung kính lui xuống.
"Ca Nhi, thuốc này không đắng chứ? Ta cũng muốn nếm thử.”
Lời còn chưa dứt, Long Ngự Tà đã nâng gò má Tống Vãn Ca lên, cúi đầu thâm tình mà lại cấp bách hôn lên, tùy ý mút hôn. Đôi môi mềm mại thơm mát này, hắn đã sớm khát vọng một ngày rồi (#Ami: một ngày mà nhiều?). Hắn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm đôi môi của Tống Vãn Ca, đầu lưỡi linh hoạt vẽ vẽ trên môi của nàng, dịu dàng mà bá đạo mút vào trên đôi môi mềm mại dễ chịu của nàng. Hương thơm ngọt ngào và cảm giác mềm mại dấy lên từng trận run rẩy trong đáy lóng hắn, đôi mắt u ám thâm sâu rất nhanh trở nên mê ly.
Ngay từ đầu Long Ngự Tà còn êm ái hôn nhẹ, dần dần chuyển biến thành đòi hỏi kịch liệt mà nóng bỏng. Chỉ chốc lát trôi qua, hắn hôn càng ngày càng sâu, cũng càng ngày càng triền miên, giống như muốn nuốt tất cả hô hấp của Tống Vãn Ca. Hắn dùng lực mở ra hàm răng đóng chặt của Tống Vãn Ca, cái lưỡi linh hoạt lập tức dò xét vào trong miệng của nàng tiếp tục công thành chiếm đất, bắt buộc quyến rũ cái lưỡi thơm tho của nàng dây dưa với mình, hấp thu mỗi một tấc ngọt cùng thơm trong môi của nàng. Thẳng đến khi toàn thân Tống Vãn Ca xụi lơ vô lực ngã vào trong lòng hắn, khi cảm giác sắp hít thở không thông ngất đi, hắn mới lưu luyến không rời buông nàng ra, vẻ mặt còn muốn tiếp tục.
"Ca Nhi, mỗi lần cùng một chỗ với nàng, ta đều không tự kìm hãm được.”
"Đừng," Tống Vãn Ca còn chưa kịp phản ứng lại ý trong lời nói của Long Ngự Tà, đã bị hắn nhẹ nhàng đẫy ngã trên giường, đầu choáng váng, không khỏi cau mày thấp giọng kêu một tiếng.
"Ngươi muốn làm gì?" Chống lại hai tròng mắt tràn ngập dục vọng của hắn, Tống Vãn Ca bất giác có chút bối rối.
"Ca Nhi, ta muốn nàng ", nói xong, Long Ngự Tà mạnh đem Tống Vãn Ca chặt chẽ đặt ở dưới thân, hai mắt không chớp một cái nhìn nàng không rời, tầm mắt chạy khắp các nơi trên dưới toàn thân nàng, trong mắt như lóe ánh sáng sâu xa tăm tối, lại vừa giống như nhảy lên ngọn lửa nóng cháy điên cuồng. "Ca Nhi, vẻ đẹp của nàng khiến ta vô lực chống cự, chỉ có thể giao vũ khí đầu hàng.”
/68
|