Trong Liên Ca lâu.
Lúc này, đã là màn đêm buông xuống, đèn rực rỡ lên.
Tống Vãn Ca ở trong phòng ăn đi tới đi lui, ánh mắt lo lắng thường thường nhìn về phía ngoài cửa, vẫn như cũ không thấy bóng dáng trong lòng chờ mong xuất hiện, thần sắc bất an trên mặt càng ngày càng rõ ràng.
"Trời đã tối, sao Mặc còn chưa về.”
Tống Vãn Ca vừa đi dạo, tản bộ, vừa thì thào tự nói. Nàng và Liên Mặc đều tính tốt lắm, chuẩn bị ngày mai sẽ khởi hành đi Thiên Ma Cung. Mà buổi chiều giờ Mùi (1h - 3h) thì Liên Mặc đến Mỹ Nhân lâu, nói là dạy hoa khôi ở lâu một khúc cuối cùng, bảo nàng ở nhà chờ hắn trở về cùng nhau dùng cơm tối. Trước kia mỗi lần Liên Mặc ra ngoài dạy khúc, đều về vào giờ Dậu (từ 5h - 7h chiều), chậm nhất cũng sẽ không vượt qua canh ba giờ Dậu.
Nhưng bây giờ, cũng đã là giờ Hợi một khắc (từ 9h - 11h), Liên Mặc vẫn đang chậm chạp chưa về. Đồ ăn trên bàn đều sắp lạnh, hôm nay nàng khó được vào bếp nấu ăn, thành quả bận rộn lao động hơn một canh giờ lại không người thưởng thức.
Lại đợi gần nửa canh giờ, vẫn không thấy Liên Mặc trở về. Tống Vãn Ca tùy tiện ăn chút. Rồi quyết định ra cửa nhìn xem, nàng thật sự lo lắng Liên Mặc đã xảy ra chuyện gì, bằng không hắn sẽ không trễ như vậy cũng chưa trông thấy bóng người.
Dọn dẹp xong bát đũa, Tống Vãn Ca vội vàng trở về phòng thay đổi bộ áo giả dạng thành thanh niên, lại sửa một phen trên mặt mình, đem dung nhan xem ra khuynh thành che đậy hơn phân nửa. Quay đầu nhìn nhìn đứa nhỏ, thấy nó đang an an ổn ổn ngủ say sưa, thế này mới yên tâm bước ra cửa phòng.
Ra khỏi Liên Ca lâu, nghênh diện đó là một đường cái rộng lớn sáng ngời. Liên Mặc đã nói với nàng, Liên Ca lâu ở giữa ngã tư đường phồn hoa nhất Phượng thành, ra cửa là phố xá sầm uất. Mà Mỹ Nhân lâu cách Liên Ca lâu chỉ khoảng hai con đường, từ nha môn lớn trước mặt đi thẳng 500m, sau đó quẹo phải, xuyên qua một con phố nữa là có thể đến.
Tống Vãn Ca dựa theo hướng dẫn của Liên Mặc, một đường bước vào Mỹ Nhân lâu. Ước chừng một khắc đồng hồ, Tống Vãn Ca đã đến trước cửa lầu chính Mỹ Nhân lâu.
Sớm nghe Liên Mặc nói, Mỹ Nhân lâu này chính là đệ nhất thanh lâu ở Phượng thành, cũng là nơi tiêu tiền của quan to hiển quý, phú hào to lớn. Trăm nghe không bằng một thấy, không hổ là dịu dàng hương tốt nhất, còn chưa vào lâu đã có làn gió thơm đập vào mặt, thanh sắc dao động người. Tất cả lui tới đều là kẻ có tiền quần áo hoa lệ, không có tiền sợ là ngay cả chu vi một trăm bước của Mỹ Nhân lâu cũng không thể vào.
Nghĩ đến điểm này, Tống Vãn Ca âm thầm cười cười. Chân trước vừa bước vào Mỹ Nhân lâu, một mùi son phấn đặc hơn lập tức nghênh diện xông vào mũi, bất giác hơi hơi nhíu mày. Xem ra, dù là thanh lâu cũng tránh không được loại hương vị gay mũi này.
Tiến vào trong lầu, lại là son phấn bay lượn, oanh thanh yến ngữ, trêu đùa càn rỡ không ngừng bên tai. Chân mày kẻ đen của Tống Vãn Ca nhíu chặt, giương mắt đánh giá chung quanh. Toàn bộ đại sảnh trang trí xa hoa, thoạt nhìn tráng lệ, bất quá bố cục coi như lịch sự tao nhã, có thể thấy được nhà thiết kế không tầm thường, không hổ là đệ nhất thanh lâu ở Phượng thành. Còn chưa đánh giá xong, đã gặp một nữ tử tuổi trung niên trang phục hoa mai phấp phới đi về phía nàng, chắc là tú bà trong lâu này rồi.
"A, vị công tử này trông khá lạ mặt, mới tới lần đầu ư. Muốn tìm dạng cô nương gì, công tử cứ việc chọn, nơi này của chúng ta loại hình cô nương gì cũng có.”
Người chưa tới tiếng đã tới trước, vẻ mặt tú bà ám muội cười đi vào trước người Tống Vãn Ca, sau khi thấy nàng thì giật mình một cái, nhưng trong giây lát lập tức giấu đi.
"Không phải đã nhìn ra mình là nữ giả nam trang rồi chứ, lợi hại như vậy?" Tống Vãn Ca âm thầm nói trong lòng.
Lấy lại bình tĩnh, Tống Vãn Ca âm thầm đánh giá tú bà trước mặt một phen, áo hồng mỏng, mặc dù người đã đến tuổi trung niên, lại vẫn thướt tha thuỳ mị, da thịt cũng bảo dưỡng rất khá, không chút nếp nhăn, nói vậy lúc tuổi còn trẻ nhất định cũng mê đảo không ít đàn ông.
"Cô nương khác thì không cần, làm phiền mama dẫn ta đến gặp cô nương hoa khôi trong lâu các người đi.” Tống Vãn Ca lấy ra một thỏi bạc, đưa cho tú bà nói.
"Chuyện này!" Tú bà có chút chần chờ nhận lấy bạc, trên mặt hơi lộ ra ngượng nghịu nói, “Vị công tử này, thật sự là ngại quá. Khuynh thành cô nương của chúng ta cũng không dễ dàng gặp khách, ngài nên gọi cô nương khác đi.”
Nghe tú bà nói vậy, Tống Vãn Ca lại lấy ra năm mươi lượng ngân phiếu từ trong tay áo đưa tới trong tay tú bà, cười nhạt nói ‘Mama, như vậy tổng có thể gặp được cô nương hoa khôi một lần chứ?”
"Công tử, vậy ngài chờ một chút trước, ta đi hỏi Khuynh Thành cô nương một chút, về phần có gặp ngài hay không sẽ xem ý của nàng ấy.” Tú bà cười tủm tỉm tiếp nhận ngân phiếu, cũng không đợi Tống Vãn Ca đáp lời lập tức xoay người rời đi.
Đợi một hồi lâu, mới thấy tú bà từ trên lầu đi xuống.
"Công tử, đã để ngài đợi lâu, Khuynh Thành cô nương của chúng ta cho mời. Công tử mời.” Tú bà nói xong, thẳng ở phía trước dẫn đường, Tống Vãn Ca theo sát phía sau đi lên lầu.
Lầu hai đều là một ít phòng cùng mấy gian phòng cao cấp, hiệu quả thị giác cũng tương đối khá, có thể đem tình huống ở lầu một thu hết vào mắt. Nhất là vũ đài hình tròn giữa đại sảnh kia, tất cả từ trên nhìn xuống không sót chút gì. Bố cục thiết kế như vậy chắc là để tiện cho những khách nhân xem biểu diễn đây, người cổ đại thật đúng là biết hưởng thụ.
Đang đánh giá chung quanh, chợt thấy tú bà đi đến ngừng lại trước cửa một gian phòng cao cấp, dùng ánh mắt ra hiệu Tống Vãn Ca có thể tự mình bước vào, sau đó xuống lầu tiếp đón khách khác.
Tống Vãn Ca ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cửa, ở trên ghi Khuynh Thành các. Đẩy cửa tiến vào trong các, chỉ thấy bên trong bố trí lịch sự tao nhã ấm áp, khiến cho người ta có một loại cảm giác tươi mát ấm áp thư thái. Trong phòng phe phẩy bàn gỗ mùi trầm hương, mặt trên đặt một bộ trà cụ sứ khắc hoa tinh mỹ, ẩn ẩn tản ra mùi hoa hồng. Bốn phía lầu các là cửa gỗ khắc hoa, tầng tầng màn che màu hồng màu đỏ thêu hoa, toàn bộ phòng có vẻ cực kỳ hư ảo mờ mịt.
Đang đánh giá, chợt nghe một tràng tiếng giòn vang của bức rèm che. Tống Vãn Ca ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử như minh châu mong manh từ trong rèm đi đến. Eo mềm mại đáng yêu, giống như cành liễu rũ nhỏ dài trước gió, thân thể lẳng lơ, như cành lê mềm rủ xuống sau xuân. Một đôi mắt, như nước mùa thu, hai hàng chân mày, như bức tranh núi xuân dài. Làn da như tuyết trắng đọng lại, xinh đẹp có thần, tóc đen rũ xuống như mây, bóng mượt thơm ngát.
Váy lụa dài màu tím, dáng người bề ngoài thon dài của nàng ta trở nên cực kỳ mê người, tóc đen nghiêng qua, chỉ cắm một cây ngọc trâm hồng nhạt kiểu hoa Ngọc Lan[1], dọc theo búi tóc lại cài lên những viên ngọc trai sáng trong. Trong quyến rũ tràn ngập tinh khiết, trong lãng mạn ẩn chứa ngây thơ không kiêu không phóng túng, không tàn bạo không rầm rĩ, cũng có một loại khí chất độc đáo quanh quẩn thân thể.
"Quả nhiên là một đại mỹ nhân khó gặp, không hổ là hoa khôi đệ nhất thanh lâu!” Tống Vãn Ca đánh giá Khuynh Thành từ trên xuống dưới một phen, đáy lòng âm thầm khen.
"Xin hỏi vị tiểu thư này tìm ta có chuyện gì”, Khuynh Thành cũng đánh giá Tống Vãn Ca từ trên xuống dưới một phen, cười yếu ớt nói.
"Á, cô nương làm sao nhìn ra ta là nữ giả nam trang?” Tống Vãn Ca nghe được nàng ta gọi mình là cô nương, giật mình sửng sốt một chút, đơn giản hào phóng thừa nhận. Nếu đã bị nàng ta khám phá, cũng không cần phải tiếp tục giả vờ.
"Đàn ông có hầu kết (trái cổ), lại thêm nữ tử mới xỏ lỗ tai, đối với chúng ta loại nữ tử thanh lâu biết rõ ngàn vạn người mà nói, muốn nhìn ra cũng không khó.” Khuynh Thành khẽ cười một tiếng, một câu nói toạc ra nghi ngờ của Tống Vãn Ca, quả nhiên là một nữ tử thận trọng.
Dứt lời, khuynh thành bước liên tục nhẹ nhàng tới bên cạnh bàn, hướng về phía Tống Vãn Ca làm một tư thế mời, trực tiếp ngồi xuống. Theo sau, nâng lên bàn tay trắng nõn nhỏ và dài rót một chén trà thơm cho Tống Vãn Ca, cũng tự châm trà.
"Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, một nụ cười, một cử động cũng động lòng người, ngay cả ngồi xuống và châm trà loại chuyện tầm thường làm nên cũng tao nhã mê người. Giọng nói cũng như hoàng anh xuất cốc, thanh thúy dễ nghe, uyển chuyển êm tai.” Trong chốc lát, ấn tượng đầu tiên của Tống Vãn Ca đối với nàng ta cực kỳ tốt, khó được gặp người thân ở thanh lâu nhưng không có vẻ khí phong trần.
"Khuynh Thành cô nương, hôm nay ta đến Mỹ Nhân lâu không vì cái gì khác, chỉ là muốn hỏi một câu nhạc công dạy cô nương đánh đàn bây giờ có còn ở trong lâu hay không?” Tống Vãn Ca đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng ra mục đích bản thân tìm đến.
Buổi chiều trước khi ra cửa Liên Mặc nói cho nàng biết, nói là dạy hoa khôi trong Mỹ Nhân lâu một khúc cuối cùng. Nhưng trước mắt cũng không còn thấy Mặc trong phòng? Chẳng lẽ Mặc đã rời khỏi Mỹ Nhân lâu? Nhưng nàng một đường đi tới cũng không chạm mặt Mực ở trên đường.
"Cô nương, xin hỏi cô nương và nhạc công của ta có quan hệ ra sao? Cô nương tìm hắn có chuyện gì không?” Khuynh Thành có chút cẩn thận nhìn Tống Vãn Ca, thần sắc mang theo vẻ không tầm thường.
"À, chuyện này” Tống Vãn Ca chần chờ một chút, mới có chút ngượng ngùng nói, “Huynh ấy là tướng công của ta, vì thấy huynh ấy trễ như vậy cũng chưa về nhà, lo lắng rất nhiều, cho nên mới đến tìm huynh ấy.”
"Tên của cô nương gọi là Vãn Ca?” Khuynh Thành nhíu nhíu chân mày, bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm nghị hỏi, trên vầng trán mang theo thật cẩn thận.
"Đúng vậy.” Tống Vãn Ca nghe vậy, có chút kinh ngạc, không biết nàng ta làm sao biết được tên mình. Chẳng lẽ là Liên Mặc nói cho nàng ta biết? "Không biết Khuynh Thành cô nương từ đâu biết được?”
"Đương nhiên là nhạc công nói cho ta biết.” Khuynh thành làm như thở dài nhẹ nhõm một hơi, tạm ngừng, lập tức kéo tay Tống Vãn Ca, nhấc lên bức rèm che đi vào trong phòng trong. "Cô nương nhanh chóng đi theo ta, Mặc nhạc công còn ở chỗ này của ta.”
Tiến vào phòng trong, Khuynh Thành lôi kéo Tống Vãn Ca đi đến bên giường gấm của mình, xốc rèm che lên, chỉ thấy Liên Mặc đang đóng chặt lại hai mắt nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, hô hấp mỏng manh, dường như bị vây trong trạng thái mê man.
Tống Vãn Ca cảm thấy cả kinh, cuống quít ghé vào mép giường, nắm tay Liên Mặc lên mắt đỏ vội vàng nói "Khuynh Thành cô nương, Mặc huynh ấy làm sao vậy? Huynh ấy làm sao có thể mê man được? Mặc bị thương sao?”
"Vãn Ca cô nương, cô nương trước tiên đừng nóng vội, Mặc nhạc công chỉ là bị thương ngoài da mặc dù có chút nghiêm trọng, nhưng may mà cũng không lo lắng đến tính mạng.” Khuynh Thành an ủi vỗ vỗ bả vai Tống Vãn Ca, dịu dàng nói. "Cô nương yên tâm, vết thương trên người hắn ta đã giúp rửa sạch băng bó cẩn thận, cũng giúp hắn thoa thuốc trị thương tốt nhất. Hắn chỉ là vì mất máu quá nhiều, lại tiêu hao lượng lớn tinh lực, nên mới phải hôn mê. Chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt một đêm, tin chắc ngày mai Mặc nhạc công sẽ có thể tỉnh táo trở lại.”
“Mặc đang tốt như vậy sao có thể đột nhiên bị thương. Là ai làm huynh ấy bị thương? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tống Vãn Ca cố nén nước mắt trong mắt, bàn tay mềm đau lòng xoa hai má tái nhợt suy yếu của Liên Mặc, trong lòng nổi lên dày đặc lo lắng cùng bất an.
"Chuyện này ta cũng không rõ lắm.” Khuynh Thành lắc lắc đầu, nàng quả thật không biết vì sao Mặc bị thương, hôm nay Mặc đến dạy nàng một khúc cuối cùng, đã sớm rời đi Mỹ Nhân lâu.
Chỉ là một canh giờ sau, Mặc nhạc công đột nhiên cả người bị thương từ ngoài cửa sổ bay vào phòng của nàng, lúc ấy dọa nàng nhảy dựng thật lớn. Nàng chưa hỏi rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn đã hôn mê bất tỉnh, chỉ nói với nàng đừng cho bất luận kẻ nào biết hắn đến nơi này, ngoại trừ thê tử Vãn Ca của hắn.
Nàng nghĩ, Mặc nhạc công là bị người ta đuổi giết. Bằng không trên người tại sao có thể có vết thương như vậy? Nhất là một kiếm ở ngực, sâu thêm hai phân sẽ lấy mạng của hắn. Nhưng không biết, cuối cùng là người nào, xuống tay thật ác độc. Mặc nhạc công đích thị là chống đỡ đến hơi cuối cùng mới trốn được đến nơi của nàng rồi?
Trong lúc Mặc nhạc công dạy nàng đánh đàn, nàng sớm đã xem hắn thành tri kỷ của mình, kỹ thuật đàn của hắn thực làm cho bản thân bội phục không thôi. Nàng vốn cho là tài đánh đàn của mình đã đạt cảnh giới dày công tôi luyện, thật không nghĩ đến so sánh với Mặc nhạc công, lại là cách biệt một trời? Quả nhiên là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Tuy rằng Mặc nhạc công đối với nàng vẫn lạnh nhạt hữu lễ, ngoại trừ dạy đánh đàn, cũng không nói chuyện với nhau nhiều. Nhưng nàng lần này cũng là không chút lựa chọn ra tay cứu giúp, lén đưa hắn giấu ở trong phòng của mình, giúp hắn xử lý băng bó vết thương. Không để cho bất kỳ kẻ nào biết. May mắn nàng cũng biết một ít y thuật, bằng không đi mời đại phu đến khám bệnh, chỉ sợ cũng phiền toái. Cũng do Mặc nhạc công tín nhiệm chính mình, loại cảm giác được người mình khâm phục kính yêu tri kỷ tín nhiệm thật sự tốt lắm.
"Khuynh Thành cô nương, cám ơn cô nương cứu Mặc, phần ân tình này của cô nương ta sẽ nhớ kỹ!” Tống Vãn Ca ngẩng đầu lên, lòng tràn đầy cảm kích nhìn về phía Khuynh Thành, cảm thấy ấn tượng tốt đối với nàng ấy bất giác lại sâu sắc một phần.
"Cô nương không cần khách sáo như thế, hắn là nhạc công của ta, mà ta đối với hắn cũng rất là khâm phục kính yêu, cứu hắn tất nhiên là cần.” Khuynh Thành nhướng mày cười yếu ớt, nghĩ nghĩ, lại nói, "Cô nương, Mặc nhạc công đêm nay sợ là phải ở lại chỗ này nghỉ ngơi một đêm. Về phần cô nương đành ủy khuất lui xuống, cùng ta ngủ ở trong phòng ấm bên cạnh.” Chỗ của nàng chỉ có hai giường, trước mắt chỉ có thể an bài như vậy.
"Chuyện này” Tống Vãn Ca do dự hồi lâu, không thể không nói chi tiết, “Khuynh Thành cô nương, hiện giờ ta không thể ngủ lại ở chỗ của cô nương được, chỉ vì trong nhà còn có đứa nhỏ cần ta chiếu cố. Mặc đành cầu xin cô nương chăm sóc một đêm, sáng sớm ngày mai ta sẽ tới đón huynh ấy. Đại ân đại đức của Khuynh Thành cô nương, ta trước tiên tạ ơn ở trong này.” Nói xong, Tống Vãn Ca vẻ mặt thành khẩn thi lễ thật sâu với nàng ấy.
"Cô nương, đừng như vậy!” Khuynh Thành nhanh chóng nâng Tống Vãn Ca dậy, trịnh trọng nói, "Cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ lo cho Mặc nhạc công. Cô nương cứ để ý trở về chăm sóc con của các người đi, chuyện ở đây cũng không cần lo lắng. Cô nương vẫn là mau trở về đi, đêm đã khuya, trên đường cẩn thận một chút”
"Uh, ta sẽ, cám ơn cô nương.” Tống Vãn Ca thành tâm cám ơn, giúp Liên Mặc đắp kín mền, lại quyến luyến nhìn hắn lần cuối cùng, thế này mới đứng dậy rời đi. Đáy lòng suy nghĩ trăm điều, phiền không bình tĩnh.
Nàng và Liên Mặc đi vào Phượng thành, cũng không có kết thù với bất kỳ kẻ nào, ở đâyy cũng không có bất luận kẻ nào quen biết bọn họ. Như thế xem ra, ngoại trừ bạo quân ác ma kia nàng nghĩ không ra còn có người nào có lý do gì làm hại Liên Mặc.
Nhưng, Long Ngự Tà hắn tại sao muốn làm như vậy? Hắn làm sao biết Liên Mặc ở Phượng thành.
Còn có, hắn có biết mình còn sống trên thế gian hay không?
Lúc này, đã là màn đêm buông xuống, đèn rực rỡ lên.
Tống Vãn Ca ở trong phòng ăn đi tới đi lui, ánh mắt lo lắng thường thường nhìn về phía ngoài cửa, vẫn như cũ không thấy bóng dáng trong lòng chờ mong xuất hiện, thần sắc bất an trên mặt càng ngày càng rõ ràng.
"Trời đã tối, sao Mặc còn chưa về.”
Tống Vãn Ca vừa đi dạo, tản bộ, vừa thì thào tự nói. Nàng và Liên Mặc đều tính tốt lắm, chuẩn bị ngày mai sẽ khởi hành đi Thiên Ma Cung. Mà buổi chiều giờ Mùi (1h - 3h) thì Liên Mặc đến Mỹ Nhân lâu, nói là dạy hoa khôi ở lâu một khúc cuối cùng, bảo nàng ở nhà chờ hắn trở về cùng nhau dùng cơm tối. Trước kia mỗi lần Liên Mặc ra ngoài dạy khúc, đều về vào giờ Dậu (từ 5h - 7h chiều), chậm nhất cũng sẽ không vượt qua canh ba giờ Dậu.
Nhưng bây giờ, cũng đã là giờ Hợi một khắc (từ 9h - 11h), Liên Mặc vẫn đang chậm chạp chưa về. Đồ ăn trên bàn đều sắp lạnh, hôm nay nàng khó được vào bếp nấu ăn, thành quả bận rộn lao động hơn một canh giờ lại không người thưởng thức.
Lại đợi gần nửa canh giờ, vẫn không thấy Liên Mặc trở về. Tống Vãn Ca tùy tiện ăn chút. Rồi quyết định ra cửa nhìn xem, nàng thật sự lo lắng Liên Mặc đã xảy ra chuyện gì, bằng không hắn sẽ không trễ như vậy cũng chưa trông thấy bóng người.
Dọn dẹp xong bát đũa, Tống Vãn Ca vội vàng trở về phòng thay đổi bộ áo giả dạng thành thanh niên, lại sửa một phen trên mặt mình, đem dung nhan xem ra khuynh thành che đậy hơn phân nửa. Quay đầu nhìn nhìn đứa nhỏ, thấy nó đang an an ổn ổn ngủ say sưa, thế này mới yên tâm bước ra cửa phòng.
Ra khỏi Liên Ca lâu, nghênh diện đó là một đường cái rộng lớn sáng ngời. Liên Mặc đã nói với nàng, Liên Ca lâu ở giữa ngã tư đường phồn hoa nhất Phượng thành, ra cửa là phố xá sầm uất. Mà Mỹ Nhân lâu cách Liên Ca lâu chỉ khoảng hai con đường, từ nha môn lớn trước mặt đi thẳng 500m, sau đó quẹo phải, xuyên qua một con phố nữa là có thể đến.
Tống Vãn Ca dựa theo hướng dẫn của Liên Mặc, một đường bước vào Mỹ Nhân lâu. Ước chừng một khắc đồng hồ, Tống Vãn Ca đã đến trước cửa lầu chính Mỹ Nhân lâu.
Sớm nghe Liên Mặc nói, Mỹ Nhân lâu này chính là đệ nhất thanh lâu ở Phượng thành, cũng là nơi tiêu tiền của quan to hiển quý, phú hào to lớn. Trăm nghe không bằng một thấy, không hổ là dịu dàng hương tốt nhất, còn chưa vào lâu đã có làn gió thơm đập vào mặt, thanh sắc dao động người. Tất cả lui tới đều là kẻ có tiền quần áo hoa lệ, không có tiền sợ là ngay cả chu vi một trăm bước của Mỹ Nhân lâu cũng không thể vào.
Nghĩ đến điểm này, Tống Vãn Ca âm thầm cười cười. Chân trước vừa bước vào Mỹ Nhân lâu, một mùi son phấn đặc hơn lập tức nghênh diện xông vào mũi, bất giác hơi hơi nhíu mày. Xem ra, dù là thanh lâu cũng tránh không được loại hương vị gay mũi này.
Tiến vào trong lầu, lại là son phấn bay lượn, oanh thanh yến ngữ, trêu đùa càn rỡ không ngừng bên tai. Chân mày kẻ đen của Tống Vãn Ca nhíu chặt, giương mắt đánh giá chung quanh. Toàn bộ đại sảnh trang trí xa hoa, thoạt nhìn tráng lệ, bất quá bố cục coi như lịch sự tao nhã, có thể thấy được nhà thiết kế không tầm thường, không hổ là đệ nhất thanh lâu ở Phượng thành. Còn chưa đánh giá xong, đã gặp một nữ tử tuổi trung niên trang phục hoa mai phấp phới đi về phía nàng, chắc là tú bà trong lâu này rồi.
"A, vị công tử này trông khá lạ mặt, mới tới lần đầu ư. Muốn tìm dạng cô nương gì, công tử cứ việc chọn, nơi này của chúng ta loại hình cô nương gì cũng có.”
Người chưa tới tiếng đã tới trước, vẻ mặt tú bà ám muội cười đi vào trước người Tống Vãn Ca, sau khi thấy nàng thì giật mình một cái, nhưng trong giây lát lập tức giấu đi.
"Không phải đã nhìn ra mình là nữ giả nam trang rồi chứ, lợi hại như vậy?" Tống Vãn Ca âm thầm nói trong lòng.
Lấy lại bình tĩnh, Tống Vãn Ca âm thầm đánh giá tú bà trước mặt một phen, áo hồng mỏng, mặc dù người đã đến tuổi trung niên, lại vẫn thướt tha thuỳ mị, da thịt cũng bảo dưỡng rất khá, không chút nếp nhăn, nói vậy lúc tuổi còn trẻ nhất định cũng mê đảo không ít đàn ông.
"Cô nương khác thì không cần, làm phiền mama dẫn ta đến gặp cô nương hoa khôi trong lâu các người đi.” Tống Vãn Ca lấy ra một thỏi bạc, đưa cho tú bà nói.
"Chuyện này!" Tú bà có chút chần chờ nhận lấy bạc, trên mặt hơi lộ ra ngượng nghịu nói, “Vị công tử này, thật sự là ngại quá. Khuynh thành cô nương của chúng ta cũng không dễ dàng gặp khách, ngài nên gọi cô nương khác đi.”
Nghe tú bà nói vậy, Tống Vãn Ca lại lấy ra năm mươi lượng ngân phiếu từ trong tay áo đưa tới trong tay tú bà, cười nhạt nói ‘Mama, như vậy tổng có thể gặp được cô nương hoa khôi một lần chứ?”
"Công tử, vậy ngài chờ một chút trước, ta đi hỏi Khuynh Thành cô nương một chút, về phần có gặp ngài hay không sẽ xem ý của nàng ấy.” Tú bà cười tủm tỉm tiếp nhận ngân phiếu, cũng không đợi Tống Vãn Ca đáp lời lập tức xoay người rời đi.
Đợi một hồi lâu, mới thấy tú bà từ trên lầu đi xuống.
"Công tử, đã để ngài đợi lâu, Khuynh Thành cô nương của chúng ta cho mời. Công tử mời.” Tú bà nói xong, thẳng ở phía trước dẫn đường, Tống Vãn Ca theo sát phía sau đi lên lầu.
Lầu hai đều là một ít phòng cùng mấy gian phòng cao cấp, hiệu quả thị giác cũng tương đối khá, có thể đem tình huống ở lầu một thu hết vào mắt. Nhất là vũ đài hình tròn giữa đại sảnh kia, tất cả từ trên nhìn xuống không sót chút gì. Bố cục thiết kế như vậy chắc là để tiện cho những khách nhân xem biểu diễn đây, người cổ đại thật đúng là biết hưởng thụ.
Đang đánh giá chung quanh, chợt thấy tú bà đi đến ngừng lại trước cửa một gian phòng cao cấp, dùng ánh mắt ra hiệu Tống Vãn Ca có thể tự mình bước vào, sau đó xuống lầu tiếp đón khách khác.
Tống Vãn Ca ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cửa, ở trên ghi Khuynh Thành các. Đẩy cửa tiến vào trong các, chỉ thấy bên trong bố trí lịch sự tao nhã ấm áp, khiến cho người ta có một loại cảm giác tươi mát ấm áp thư thái. Trong phòng phe phẩy bàn gỗ mùi trầm hương, mặt trên đặt một bộ trà cụ sứ khắc hoa tinh mỹ, ẩn ẩn tản ra mùi hoa hồng. Bốn phía lầu các là cửa gỗ khắc hoa, tầng tầng màn che màu hồng màu đỏ thêu hoa, toàn bộ phòng có vẻ cực kỳ hư ảo mờ mịt.
Đang đánh giá, chợt nghe một tràng tiếng giòn vang của bức rèm che. Tống Vãn Ca ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử như minh châu mong manh từ trong rèm đi đến. Eo mềm mại đáng yêu, giống như cành liễu rũ nhỏ dài trước gió, thân thể lẳng lơ, như cành lê mềm rủ xuống sau xuân. Một đôi mắt, như nước mùa thu, hai hàng chân mày, như bức tranh núi xuân dài. Làn da như tuyết trắng đọng lại, xinh đẹp có thần, tóc đen rũ xuống như mây, bóng mượt thơm ngát.
Váy lụa dài màu tím, dáng người bề ngoài thon dài của nàng ta trở nên cực kỳ mê người, tóc đen nghiêng qua, chỉ cắm một cây ngọc trâm hồng nhạt kiểu hoa Ngọc Lan[1], dọc theo búi tóc lại cài lên những viên ngọc trai sáng trong. Trong quyến rũ tràn ngập tinh khiết, trong lãng mạn ẩn chứa ngây thơ không kiêu không phóng túng, không tàn bạo không rầm rĩ, cũng có một loại khí chất độc đáo quanh quẩn thân thể.
"Quả nhiên là một đại mỹ nhân khó gặp, không hổ là hoa khôi đệ nhất thanh lâu!” Tống Vãn Ca đánh giá Khuynh Thành từ trên xuống dưới một phen, đáy lòng âm thầm khen.
"Xin hỏi vị tiểu thư này tìm ta có chuyện gì”, Khuynh Thành cũng đánh giá Tống Vãn Ca từ trên xuống dưới một phen, cười yếu ớt nói.
"Á, cô nương làm sao nhìn ra ta là nữ giả nam trang?” Tống Vãn Ca nghe được nàng ta gọi mình là cô nương, giật mình sửng sốt một chút, đơn giản hào phóng thừa nhận. Nếu đã bị nàng ta khám phá, cũng không cần phải tiếp tục giả vờ.
"Đàn ông có hầu kết (trái cổ), lại thêm nữ tử mới xỏ lỗ tai, đối với chúng ta loại nữ tử thanh lâu biết rõ ngàn vạn người mà nói, muốn nhìn ra cũng không khó.” Khuynh Thành khẽ cười một tiếng, một câu nói toạc ra nghi ngờ của Tống Vãn Ca, quả nhiên là một nữ tử thận trọng.
Dứt lời, khuynh thành bước liên tục nhẹ nhàng tới bên cạnh bàn, hướng về phía Tống Vãn Ca làm một tư thế mời, trực tiếp ngồi xuống. Theo sau, nâng lên bàn tay trắng nõn nhỏ và dài rót một chén trà thơm cho Tống Vãn Ca, cũng tự châm trà.
"Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, một nụ cười, một cử động cũng động lòng người, ngay cả ngồi xuống và châm trà loại chuyện tầm thường làm nên cũng tao nhã mê người. Giọng nói cũng như hoàng anh xuất cốc, thanh thúy dễ nghe, uyển chuyển êm tai.” Trong chốc lát, ấn tượng đầu tiên của Tống Vãn Ca đối với nàng ta cực kỳ tốt, khó được gặp người thân ở thanh lâu nhưng không có vẻ khí phong trần.
"Khuynh Thành cô nương, hôm nay ta đến Mỹ Nhân lâu không vì cái gì khác, chỉ là muốn hỏi một câu nhạc công dạy cô nương đánh đàn bây giờ có còn ở trong lâu hay không?” Tống Vãn Ca đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng ra mục đích bản thân tìm đến.
Buổi chiều trước khi ra cửa Liên Mặc nói cho nàng biết, nói là dạy hoa khôi trong Mỹ Nhân lâu một khúc cuối cùng. Nhưng trước mắt cũng không còn thấy Mặc trong phòng? Chẳng lẽ Mặc đã rời khỏi Mỹ Nhân lâu? Nhưng nàng một đường đi tới cũng không chạm mặt Mực ở trên đường.
"Cô nương, xin hỏi cô nương và nhạc công của ta có quan hệ ra sao? Cô nương tìm hắn có chuyện gì không?” Khuynh Thành có chút cẩn thận nhìn Tống Vãn Ca, thần sắc mang theo vẻ không tầm thường.
"À, chuyện này” Tống Vãn Ca chần chờ một chút, mới có chút ngượng ngùng nói, “Huynh ấy là tướng công của ta, vì thấy huynh ấy trễ như vậy cũng chưa về nhà, lo lắng rất nhiều, cho nên mới đến tìm huynh ấy.”
"Tên của cô nương gọi là Vãn Ca?” Khuynh Thành nhíu nhíu chân mày, bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm nghị hỏi, trên vầng trán mang theo thật cẩn thận.
"Đúng vậy.” Tống Vãn Ca nghe vậy, có chút kinh ngạc, không biết nàng ta làm sao biết được tên mình. Chẳng lẽ là Liên Mặc nói cho nàng ta biết? "Không biết Khuynh Thành cô nương từ đâu biết được?”
"Đương nhiên là nhạc công nói cho ta biết.” Khuynh thành làm như thở dài nhẹ nhõm một hơi, tạm ngừng, lập tức kéo tay Tống Vãn Ca, nhấc lên bức rèm che đi vào trong phòng trong. "Cô nương nhanh chóng đi theo ta, Mặc nhạc công còn ở chỗ này của ta.”
Tiến vào phòng trong, Khuynh Thành lôi kéo Tống Vãn Ca đi đến bên giường gấm của mình, xốc rèm che lên, chỉ thấy Liên Mặc đang đóng chặt lại hai mắt nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, hô hấp mỏng manh, dường như bị vây trong trạng thái mê man.
Tống Vãn Ca cảm thấy cả kinh, cuống quít ghé vào mép giường, nắm tay Liên Mặc lên mắt đỏ vội vàng nói "Khuynh Thành cô nương, Mặc huynh ấy làm sao vậy? Huynh ấy làm sao có thể mê man được? Mặc bị thương sao?”
"Vãn Ca cô nương, cô nương trước tiên đừng nóng vội, Mặc nhạc công chỉ là bị thương ngoài da mặc dù có chút nghiêm trọng, nhưng may mà cũng không lo lắng đến tính mạng.” Khuynh Thành an ủi vỗ vỗ bả vai Tống Vãn Ca, dịu dàng nói. "Cô nương yên tâm, vết thương trên người hắn ta đã giúp rửa sạch băng bó cẩn thận, cũng giúp hắn thoa thuốc trị thương tốt nhất. Hắn chỉ là vì mất máu quá nhiều, lại tiêu hao lượng lớn tinh lực, nên mới phải hôn mê. Chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt một đêm, tin chắc ngày mai Mặc nhạc công sẽ có thể tỉnh táo trở lại.”
“Mặc đang tốt như vậy sao có thể đột nhiên bị thương. Là ai làm huynh ấy bị thương? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tống Vãn Ca cố nén nước mắt trong mắt, bàn tay mềm đau lòng xoa hai má tái nhợt suy yếu của Liên Mặc, trong lòng nổi lên dày đặc lo lắng cùng bất an.
"Chuyện này ta cũng không rõ lắm.” Khuynh Thành lắc lắc đầu, nàng quả thật không biết vì sao Mặc bị thương, hôm nay Mặc đến dạy nàng một khúc cuối cùng, đã sớm rời đi Mỹ Nhân lâu.
Chỉ là một canh giờ sau, Mặc nhạc công đột nhiên cả người bị thương từ ngoài cửa sổ bay vào phòng của nàng, lúc ấy dọa nàng nhảy dựng thật lớn. Nàng chưa hỏi rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn đã hôn mê bất tỉnh, chỉ nói với nàng đừng cho bất luận kẻ nào biết hắn đến nơi này, ngoại trừ thê tử Vãn Ca của hắn.
Nàng nghĩ, Mặc nhạc công là bị người ta đuổi giết. Bằng không trên người tại sao có thể có vết thương như vậy? Nhất là một kiếm ở ngực, sâu thêm hai phân sẽ lấy mạng của hắn. Nhưng không biết, cuối cùng là người nào, xuống tay thật ác độc. Mặc nhạc công đích thị là chống đỡ đến hơi cuối cùng mới trốn được đến nơi của nàng rồi?
Trong lúc Mặc nhạc công dạy nàng đánh đàn, nàng sớm đã xem hắn thành tri kỷ của mình, kỹ thuật đàn của hắn thực làm cho bản thân bội phục không thôi. Nàng vốn cho là tài đánh đàn của mình đã đạt cảnh giới dày công tôi luyện, thật không nghĩ đến so sánh với Mặc nhạc công, lại là cách biệt một trời? Quả nhiên là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Tuy rằng Mặc nhạc công đối với nàng vẫn lạnh nhạt hữu lễ, ngoại trừ dạy đánh đàn, cũng không nói chuyện với nhau nhiều. Nhưng nàng lần này cũng là không chút lựa chọn ra tay cứu giúp, lén đưa hắn giấu ở trong phòng của mình, giúp hắn xử lý băng bó vết thương. Không để cho bất kỳ kẻ nào biết. May mắn nàng cũng biết một ít y thuật, bằng không đi mời đại phu đến khám bệnh, chỉ sợ cũng phiền toái. Cũng do Mặc nhạc công tín nhiệm chính mình, loại cảm giác được người mình khâm phục kính yêu tri kỷ tín nhiệm thật sự tốt lắm.
"Khuynh Thành cô nương, cám ơn cô nương cứu Mặc, phần ân tình này của cô nương ta sẽ nhớ kỹ!” Tống Vãn Ca ngẩng đầu lên, lòng tràn đầy cảm kích nhìn về phía Khuynh Thành, cảm thấy ấn tượng tốt đối với nàng ấy bất giác lại sâu sắc một phần.
"Cô nương không cần khách sáo như thế, hắn là nhạc công của ta, mà ta đối với hắn cũng rất là khâm phục kính yêu, cứu hắn tất nhiên là cần.” Khuynh Thành nhướng mày cười yếu ớt, nghĩ nghĩ, lại nói, "Cô nương, Mặc nhạc công đêm nay sợ là phải ở lại chỗ này nghỉ ngơi một đêm. Về phần cô nương đành ủy khuất lui xuống, cùng ta ngủ ở trong phòng ấm bên cạnh.” Chỗ của nàng chỉ có hai giường, trước mắt chỉ có thể an bài như vậy.
"Chuyện này” Tống Vãn Ca do dự hồi lâu, không thể không nói chi tiết, “Khuynh Thành cô nương, hiện giờ ta không thể ngủ lại ở chỗ của cô nương được, chỉ vì trong nhà còn có đứa nhỏ cần ta chiếu cố. Mặc đành cầu xin cô nương chăm sóc một đêm, sáng sớm ngày mai ta sẽ tới đón huynh ấy. Đại ân đại đức của Khuynh Thành cô nương, ta trước tiên tạ ơn ở trong này.” Nói xong, Tống Vãn Ca vẻ mặt thành khẩn thi lễ thật sâu với nàng ấy.
"Cô nương, đừng như vậy!” Khuynh Thành nhanh chóng nâng Tống Vãn Ca dậy, trịnh trọng nói, "Cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ lo cho Mặc nhạc công. Cô nương cứ để ý trở về chăm sóc con của các người đi, chuyện ở đây cũng không cần lo lắng. Cô nương vẫn là mau trở về đi, đêm đã khuya, trên đường cẩn thận một chút”
"Uh, ta sẽ, cám ơn cô nương.” Tống Vãn Ca thành tâm cám ơn, giúp Liên Mặc đắp kín mền, lại quyến luyến nhìn hắn lần cuối cùng, thế này mới đứng dậy rời đi. Đáy lòng suy nghĩ trăm điều, phiền không bình tĩnh.
Nàng và Liên Mặc đi vào Phượng thành, cũng không có kết thù với bất kỳ kẻ nào, ở đâyy cũng không có bất luận kẻ nào quen biết bọn họ. Như thế xem ra, ngoại trừ bạo quân ác ma kia nàng nghĩ không ra còn có người nào có lý do gì làm hại Liên Mặc.
Nhưng, Long Ngự Tà hắn tại sao muốn làm như vậy? Hắn làm sao biết Liên Mặc ở Phượng thành.
Còn có, hắn có biết mình còn sống trên thế gian hay không?
/88
|