Mỹ Nhân lâu.
Một gi¬an nhã các trang trí hoa lệ lại không mất lịch sự tao nhã trên lầu hai, chỉ thấy một vị thanh niên trẻ tuổi tuấn tú, thần thái thanh thản ngồi trên chiếc bàn gỗ khắc hoa gần cửa sở, ưu nhã nếm trà Phổ Nhỉ tốt nhất.
Hắn khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, màu da trắng nõn, ngũ quan lập thể tuấn tú giống như đao khắc, mày kiếm đậm có hình hơi hơi nhướng, hai tròng mắt lạnh lẽo sắc bén, sáng trong xuyên thấu, lại hào quang ngời ngời. Hoàn mỹ nhất chính là môi của hắn, đường cong nhu hòa, gợi cảm vô cùng, có lực hấp dẫn thật sâu. Áo gấm hoa lệ màu tím, càng phụ trợ ra khí chất cao quý lãnh ngạo trên người của hắn.
Người này đúng là thái tử Hổ Khiếu quốc Vũ Văn Huyền Băng, không biết hắn giờ phút này đang suy tư cái gì, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng thỉnh thoảng toát ra một chút cười lạnh bí hiểm và trào phúng khinh thường, hai tròng mắt u ám thâm sâu híp lại, tinh quang hiện ra, làm cho người ta đoán không ra ý tưởng giờ phút này của hắn.
"Thế nào? Tra được tư liệu và nơi đến có liên quan tới cô gái kia không?” Vũ Văn Huyền Băng nghe được động tĩnh, cũng không ngẩng đầu, mà là vuốt ve chén trà trong tay giống như không chút để ý nói.
Huyền Ảnh nhanh chóng liếc mắt chủ tử của mình một cái, nắm chặt hai tay toát ra mồ hôi lạnh, chần chừ không dám mở miệng.
"Nói!" Đợi lâu không thấy trả lời, Vũ Văn Huyền Băng không khỏi ngẩng đầu lên, tầm mắt dày đặc lạnh như băng dừng lại ở trên người Huyền Ảnh quỳ một gối trên mặt đất, con mắt híp lại phun ra một chữ. Thanh âm uy nghiêm lạnh lùng mặc dù không lớn, lại làm cho thân hình cao lớn cường kiện của Huyền Ảnh run lẩy bẩy.
"Hồi bẩm chúa thượng, thuộc hạ đã đánh mất người, cho nên” cho nên thật sự là tra không được. Huyền Ảnh âm thầm nuốt nước miếng, mới thật cẩn thận nói.
"Đã đánh mất? Cho ngươi tra nữ tử kia tra xét một ngày, lại không tra ra được gì, cuối cùng còn đánh mất cả người?” Vũ Văn Huyền Băng mạnh đứng dậy, hung ác nham hiểm sâu sắc, ánh mắt lạnh lẽo sâu không lường được nhìn xuống Huyền Ảnh quỳ trên đất, giọng điệu sắc bén mà phẫn nộ. "Chuyện nhỏ này cũng làm không xong, bổn tọa nuôi ngươi làm gì? Võ công của nàng kia cao hơn ngươi sao? Nếu không làm sao vứt ngươi lại được?”
"Hồi bẩm chúa thượng, nàng kia cũng không biết võ công.” Huyền Ảnh vừa dứt lời, chỉ thấy sắc mặt Vũ Văn Huyền Băng trở nên càng âm lãnh khó coi, không khỏi nhanh chóng nói tiếp, “Tối hôm qua thuộc hạ phụng lệnh chúa thượng theo dõi nữ tử kia, quả như lời chúa công nói, nàng kia không phải là hoa khôi Khuynh Thành, mà là giả trang. Nhưng nàng ta vẫn mang khăn che mặt, thuộc hạ cũng không nhận rõ nàng ta rốt cuộc là ai. Sau đó đêm dài hết sức, thuộc hạ nhìn thấy Khuynh Thành chân chính đem nữ tử kia, cùng với một người đàn ông xa lạ áo trắng từ hậu viện thanh lâu im ắng đi ra ngoài. Sau khi ra khỏi Mỹ Nhân lâu, thuộc hạ vẫn âm thầm theo dõi nữ tử kia, xuyên qua hai đường cái, lại không ngờ nàng ta cùng với người đàn ông áo trắng đột nhiên biến mất không thấy đâu. Lúc ấy thuộc hạ chỉ cảm thấy kinh ngạc khó hiểu, rõ ràng người nhìn chăm chú ở trong tầm mắt lại đột nhiên không thấy tăm hơi, giống như biến mất. Việc này ngẫm lại cũng rất quái dị, nhưng bọn họ quả thật là biến mất không thấy. Sau đó thuộc hạ vẫn ngầm thăm dò, gần như tìm lần tất cả địa phương chung quanh, tìm một ngày một đêm cũng chưa từng phát hiện tung tích của nữ tử và người đàn ông áo trắng kia.”
Huyền Ảnh đem mọi chuyện trước sau trải qua kể lại chi tiết, lần này hắn cũng thật là cảm thấy vô cùng quỷ dị, hai người sống biến mất trước mắt mình, hắn cũng hoài nghi có phải mình kỳ lạ hay không?
Hắn làm sao có thể ngờ được tòa Liên Ca lâu là bị Liên Mặc bày ra Chướng Nhãn pháp, ngoại trừ Liên Mặc và Tống Vãn Ca, bất luận kẻ nào cũng nhìn không thấy Liên Ca lâu tồn tại. Hai người bọn họ chính là từ cửa lớn đi vào mà thôi, cũng không có biến mất.
"Biến mất".Vũ Văn Huyền Băng liếc Huyền Ảnh, cười lạnh một tiếng nói, "Bổn tọa cũng không tin trên đời này có quỷ, chỉ sợ là bọn họ sử dụng Chướng Nhãn pháp gì, cho nên che lấp ánh mắt người khác mà thôi.” Trong câu nói của Vũ Văn Huyền Băng, đủ thấy kiến thức uyên bác.
"Vậy kế tiếp thuộc hạ nên làm cái gì? Có cần tiếp tục điều tra?” Huyền Ảnh nhìn thẳng vào ánh mắt thâm sâu âm hàn của Vũ Văn Huyền Băng, có chút khủng hoảng nói.
"Đương nhiên phải tra!" Vũ Văn Huyền Băng nhíu mày nghĩ nghĩ, lập tức hí mắt lạnh giọng nói, “Nếu nữ tử kia bị ngươi đánh mất, vậy từ nơi hoa khôi Khuynh Thành trong Mỹ Nhân lâu xuống tay đi. Nếu nàng kia tình nguyện giúp nàng ấy tranh đoạt hoa khôi, như vậy hai người bọn họ khẳng định quen biết. Ngươi trước tiên lui ra đi, lần này nếu làm không xong, tự quay về Diên Chí môn lĩnh phạt.”
« Dạ, lần này thuộc hạ nhất định làm tốt mọi chuyện!” Huyền Ảnh âm thầm nới lỏng một miệng khí lớn, vừa cung kính nói xong, nhanh chóng lui xuống.
Yên lặng một lát, Vũ Văn Huyền Băng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, tập trung nhìn về phía vũ đài hình tròn ở đại sảnh lầu một, suy nghĩ xa xăm có chút lung lay.
Nữ tử giả trang Khuynh Thành kia rốt cuộc là ai. Vì sao mỗi lời của nàng ta, mọi cử động sẽ làm mình không tự chủ được nhớ tới cô gái nhỏ tên là Nguyệt Vãn Ca kia? Cô gái nhỏ làm cho mình vừa yêu vừa hận ngày đêm vì nàng chết đi mà đau lòng bi phẫn?
Nàng ta và nàng đều thông tuệ nhạy bén giống nhau, tài nghệ vô song giống nhau, ngâm khẽ cười yếu ớt lại có thể thoải mái đả bại thị thiếp Mị Cơ đắc ý nhất của hắn. Nàng ta hát ca khúc thần thoại kia, cũng là rõ ràng dễ nghe, uyển chuyển êm tai, lời nhạc cũng giống như của riêng mình, không giống người thường.
Hơn nữa nàng ta làm bài thơ về mỹ nhân kia, câu nói duyên dáng, từ ngữ chuẩn xác, giống như chính là làm riêng cho Nguyệt Vãn Ca! Lạc Thần trong bài thơ kia đắp nặn ra, khiến mình lập tức nghĩ đến mỹ mạo khuynh thành quốc sắc thiên hương và tư nghi thoát trần như hằng nga trên cung trăng của Nguyệt Vãn Ca! Cho nên chính mình nhất thời động tình, mới có thể nhịn không được ra tiếng khen sâu sắc cho nàng ta!
Mà làm cho mình kinh ngạc nhất là, cổ tay phải của nàng ta đeo vòng ngọc màu tím trong suốt. Vòng ngọc kia mình đã từng gặp, ngay trên bữa tiệc ở Long Đằng quốc, trên cổ tay phải của tiểu mỹ nhân Nguyệt Vãn Ca cũng đeo vòng ngọc này.
Nghe nói vòng ngọc tím ở Long Đằng quốc chỉ có hoàng hậu các triều đại mới có tư cách mang, đó là tượng trưng cho thân phận hoàng hậu, hơn nữa vòng ngọc này độc nhất vô nhị, đao kiếm bất nhập, thủy hỏa bất dung, muốn hủy diệt đều khó có khả năng. Một khi đã đeo, như vậy ngoại trừ người đã đeo cho nàng, bất luận kẻ nào khác đều đừng mong tháo nó xuống.
Nếu thật sự như thế, vậy thì, nay vòng ngọc tím này lại vì sao đeo ở trên tay nữ tử nọ.
Chẳng lẽ sau khi cô gái nhỏ kia mất, Long Ngự Tà đã lấy vòng ngọc tím trên cổ tay nàng xuống, sau đó lại đưa cho nữ tử này?
A, Long Ngự Tà không phải yêu cô gái nhỏ Nguyệt Vãn Ca kia sao? Không phải là vì nàng ngay cả tính mạng của mình cũng có thể tổn hại sao? Sao nàng mới qua đời hơn nửa năm, hắn đã chuyển tình yêu có niềm vui mới rồi? Đây chính là cái hắn gọi là yêu sao?
Nếu quả thật là vậy, hắn chỉ biết càng thêm coi thường hắn ta, cũng càng thêm vì cô gái nhỏ kia mà thấy không đáng giá!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngày vui cảnh đẹp tự trời biết sao, lòng thưởng chuyện vui ở nhà ai?
Tối nay lại là một đêm trong sáng đoàn tụ sum vầy, sao lốm đốm đầy trời, trăng sáng trong, ánh sáng bạc chiếu nghiêng xuống. Trong hoàng cung Long Đằng, tiệc mừng, tối nay có vẻ càng náo nhiệt.
Hôm nay là sinh nhật Vân La Hoàng quý phi, Long Đằng đế cố ý sai người chuẩn bị yến tiệc cho sinh nhật quý phi. Tiệc tối bố trí trong Tử Thần điện, bởi vì là tiệc nhà, Long Đằng đế cũng không mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan trong triều.
Trong Tử Thần điện, Vân La Hoàng quý phi ngồi ngay ngắn ở ghế chủ chính giữa đại điện, ngạo khí mười phần nhận chúc mừng của Tần phi các cung. Tối nay, nàng mặc cực kì hoa lệ. Một chiếc áo gấm hoa hồng đỏ, vạt áo khảm ngọc trai, ánh sáng rực rỡ. Phía dưới là một chiếc váy sáng màu tím, chi chít thủy tinh làm đẹp, ở ngọn đèn chiếu rọi, đã cảm thấy nàng giống như có một đoàn mắt sáng vây quanh, rất là xinh đẹp động lòng người.
Mười sáu cây trâm vàng ròng nạm ngọc trên đầu tạo thành mười sáu cành quý, lấy hai cây phượng trâm cầm đầu, sáu cây trâm tím làm cánh, tám cái lông chim trả làm đuôi, hoa vàng bướm bạc vàng ròng chạm trổ làm đẹp, khảm đá phù dung, đá tử oánh, đá Khổng Tước, đá Nguyệt Quang, ngọc bích, tinh thể hoa hồng, ngọc Đông Lăng làm nền, minh châu, lục tủy, Bạch vương, san hô, làm thân phượng, trong miệng hai con chim phượng ngậm chuỗi châu dài, ngọc bích sáng sủa, ngọc chấm làm trâm nhị, ngọc trai rực rỡ, đẹp đẽ quý giá đến cực điểm. (#Ami: Không bị nặng gãy cổ sao >"<)
Những bảo bối này, hoảng hốt mê diệu ánh mắt mọi người. Các cung phi cực kỳ hâm mộ ghen tị rất nhiều, đáy lòng cũng không nổ tung, đều suy đoán. Mười sáu cánh bảo quan từ trước đến nay chỉ có hoàng hậu mới có tư cách đeo, Hoàng quý phi đây tự cho mình như thân phận hoàng hậu sao? Hoặc là, nàng ta đang hướng tới mọi người khoe ra địa vị đứng đầu hậu cung của nàng ta? Hay là, nàng ta đang hướng về mọi người ám chỉ, hoàng thượng có toan tính nâng nàng ta lên làm hậu?
Nhưng, Ngự Ca hoàng hậu mất chưa đến một năm, hoàng thượng nhanh như vậy đã lập hoàng hậu khác sao? A, tình yêu đế vương, quả nhiên tới nhanh, đi cũng nhanh. Nhớ ngày đó, hoàng thượng đối với Luyến phi nương nương là mọi cách nhu tình, tất cả mật ý, hận không thể đem nàng sủng đến trời, phần ân sủng có một không hai không biết ao ước chết bao nhiêu tỷ muội chốn hậu cung. Nhưng hôm nay, Luyến phi nương nương rời thế, hoàng thượng mặc dù đau lòng nhất thời, nhưng rất nhanh đã có niềm vui mới sao?
So với vị Hoàng quý phi Gia Luật Vân La này, các nàng tình nguyện hoàng thượng tự mình sủng một mình Luyến phi nương nương. Ít nhất Luyến phi tâm địa tốt bụng, chưa bao giờ được sủng mà kiêu, sẽ không ỷ thế hiếp người, càng sẽ không lục đục với nhau chèn ép ám hại tần phi trong hậu cung. Cho tới bây giờ, chúng Tần phi mới thật sự phát hiện Luyến phi tốt. Hoàng quý phi và Luyến phi rõ ràng có khuôn mặt giống nhau, khuynh quốc khuynh thành giống nhau, mỹ lệ không gì sánh được giống nhau, nhưng làm cho người ta cảm giác cũng là phương nam phương bắc, hoàn toàn bất đồng.
Khí chất của Luyến phi Hoàng quý phi vĩnh viễn đều không thể bằng được. Linh khí của tiên tử cung trăng kia, tư nghi phong hoa tuyệt đại kia, cách nói năng cao quý tao nhã, tài nghệ áp quần phương kia, trí tuệ đứng đầu, tất cả này đó, lại có điểm nào mà Hoàng quý phi nàng ta có thể sánh bằng?
Nàng ta điêu ngoa ngang ngược kiêu ngạo, ngang ngược càn rỡ, dựa vào mình là công chúa được sủng ái nhất Khương Di quốc, lại thêm hoàng thượng đối với nàng ta đau sủng có thêm, cho nên được sủng mà kiêu, không đem Tần phi nào trong hậu cung để vào mắt. Thậm chí ngay cả Hoàng phi Phong Linh Tuyết nàng ta cũng chẳng thèm ngó tới, ba phen mấy bận tới cửa gây hấn gây chuyện, muốn gây chuyện, chính là cuối cùng đều bị Hoàng phi nhất nhất hóa giải. Mà nàng ta đối đãi với các nô tài trong cung cũng thập phần không tốt, thường xuyên không phải đánh thì là mắng, có chuyện gì không hài lòng lại lấy các nô tài ra hả giận, các nô tài đều cực kì sợ nàng ta, nhưng giận mà không dám nói gì.
A, nay mới biết được Luyến phi tốt biết bao nhiêu. Chỉ tiếc, giai nhân đã qua đời. Trước mắt toàn bộ hậu cung Long Đằng nghiễm nhiên đã thành thiên hạ của một mình Hoàng quý phi nàng ta, cũng không biết phần ân sủng độc nhất vô nhị hoàng thượng đối với nàng ta có thể được bao lâu, các nàng cực kì chờ mong kết cục nàng ta thất sủng buồn bã, ai bảo từ xưa đế vương bạc tình nhất!
Trong lòng chúng Tần phi hơi không bình tĩnh, suy nghĩ phập phồng đủ loại. Ở mặt ngoài tuy là cười nhẹ lời chúc Hoàng quý phi, cũng là đều có tâm tư, đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Một chút, thanh âm của lễ quan trưởng xuyên qua tiếng nhạc truyền đến.
« Hoàng thượng giá lâm! »
Điện nhạc lập tức ngừng lại, Long Ngự Tà bước đi mạnh mẽ, vẻ mặt uy nghi đi vào chính điện. Thấy đầu hắn mang mũ có chuỗi ngọc, mười hai tua của thiên tử, khuôn mặt của hắn nhìn không rõ lắm, ánh mắt trống rỗng xa xôi, trên vầng trán là đế vương lạnh như băng cùng vô tình, long bào thêu rồng vàng sáng, nạm ngọc, giày gấm chỉ vàng, rõ ràng là một vị cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng, tôn quý vô cùng, uy nghiêm vô cùng, lại lãnh khốc tuyệt tình vô cùng.
"Nô tì bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế Cát Tường!”
Tất cả Tần phi trong điện nghỉ ngơi rời tiệc, ở dưới sự dẫn dắt của Hoàng quý phi Gia Luật Vân La, đều quỳ xuống thỉnh an Long Ngự Tà.
"Tất cả đứng lên đi, chư vị ái phi không cần đa lễ” Long Ngự Tà vung tay lên, mọi người lập tức tạ ơn đứng dậy. Lại trống rỗng giúp đỡ Gia Luật Vân La một phen, đạm thanh nói, “Hôm nay là sinh nhật của quý phi, cũng là tiệc nhà, chúng ái phi không cần chú ý những lễ nghi rườm rà này, thoải mái là tốt rồi!”
"Hoàng thượng, sao đến giờ người mới đến, nô tì đã chờ người lâu lắm rồi!” Gia Luật Vân La đứng dậy hơi bất mãn quệt mồm, thanh âm kiều mị vô cùng, thân mình mềm mại thuận thế lập tức tựa chặt vào trên cánh tay Long Ngự Tà.
"Không phải bây giờ đã đến đây sao?” Long Ngự Tà không để lại dấu vết tránh khỏi Gia Luật Vân La, giương mắt lướt nhìn đến mười sáu cánh bảo quan trên đầu nàng ta, không khỏi nhíu nhíu mày, ý lạnh trong mắt nhất thời cũng sâu sắc vài phần. "Ái phi, trẫm vẫn là thích nàng ăn mặc thanh nhã đơn giản một chút như ngày thường. Hôm nay đẹp đẽ quý giá long trọng như vậy, mất hương vị vốn có.”
Dứt lời, Long Ngự Tà lập tức vươn tay lấy xuống hai cây phượng đầu trâm cài đầu, mười sáu cánh bảo quan tức khắc cũng chỉ còn mười bốn cánh, vừa vặn phù hợp thân phận quý phi.
Chúng tần phi thấy động tác này của hoàng thượng, lại nghe hoàng thượng nói như vậy, cảm thấy nhất thời sáng tỏ. Thì ra hoàng thượng cũng không có ý lập hậu lại, là Hoàng quý phi quá mức tự phụ, tự mình đem mình trở thành hoàng hậu, bây giờ còn rước lấy bực mình của hoàng thượng. Nghĩ đến chỗ này, mọi người không khỏi cười trộm một trận.
"Hoàng thượng” Gia Luật Vân La kéo quần áo Long Ngự Tà, vừa kiều vừa hờn trách, giống như đang trách cứ hắn chẳng những phá toan tính của mình, còn làm cho mình mất mặt mũi trước mặt chúng Tần phi.
Hôm nay nàng cố ý trang điểm như vậy, cố ý mang mười sáu cánh bảo quan mà chỉ có hoàng hậu mới có tư cách mang, chính là muốn ám chỉ hoàng thượng muốn đưa nàng lên làm hậu. Trong ngày thường bất kể nàng có ý nguyện gì, hoàng thượng đều theo nàng. Vốn tưởng rằng đêm nay hoàng thượng vì nàng ăn mừng sinh nhật, tâm nguyện đi lên ngai vàng hoàng hậu của nàng hẳn là rất dễ dàng hoàn thành, thật không ngờ hoàng thượng...
"Ái phi, hôm nay là sinh nhật của nàng, phải vui vẻ một chút, sầu mi khổ mặt thật khó coi.” Long Ngự Tà cười như không cười nhìn Gia Luật Vân La một cái, nói xong, thẳng đi đến trên ghế ngọc khắc rồng ở ghế chủ ngồi xuống, rồi sau đó vẫy tay ý bảo mọi người ngồi.
Gia Luật Vân La không muốn tiếp tục khiến Long Ngự Tà không vui, thích thú cười nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí bên cạnh hắn. Mà chúng tần phi thì phân loại ngồi hai bên nàng ta, dựa theo địa vị phân cao thấp theo thứ tự ngồi xuống ở hai bên trái phải.
Bữa tiệc được tuyên bố bắt đầu, nhạc sĩ cung đình lập tức tấu lên khúc chúc thọ vui sướng. Tươi cười đắc ý trên mặt Gia Luật Vân La, cũng vì khúc này mà có vẻ càng vui mừng đắc ý hơn chút. Tuy rằng hoàng thượng vừa phá đi đắc ý của nàng, nhưng nàng tin tưởng ngai vàng hoàng hậu vẫn còn là của nàng, ai cũng cướp không được.
Dù sao, trong toàn bộ hậu cung, đều đếm ra mình quyền thế lớn nhất, địa vị phân cao nhất. Hiện nay, trong hậu cung có phi tử nào đối với mình không phải khúm núm, hết sức nịnh bợ cùng a dua? Lại có phi tử nào dám cùng mình lục đục với nhau, khiêu khích mình? Hơn nữa, bây giờ hoàng thượng đối với mình cũng là sủng ái có thêm. Cho nên, mình nhập chủ Đông cung lên làm hoàng hậu, đó cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Nàng nhất định phải siêu việt hơn người đàn bà kia, nữ tử gọi Nguyệt Vãn Ca kia, nữ tử sau khi mất đi lại được hoàng thượng phong làm Ngự Ca hoàng hậu kia! Nữ tử mà chính mình mới vừa vào hậu cung đã thường xuyên nghe người khác bàn tán! Nữ tử mà nghe nói dáng vẻ giống mình như đúc! Nữ tử mà nghe nói được Long Đằng đế sủng tận trời kia!
A, nay người đàn bà kia sớm không còn, gương mặt khuynh quốc khuynh thành này của mình là tốt nhất. Nàng tin tưởng hoàng thượng có một ngày cũng sẽ thật tình yêu mình, mà không phải đến gần gương mặt của mình để tưởng nhớ nữ tử đã chết hơn nửa năm kia!
Có đôi khi thực may mắn mình và người đàn bà kia có cùng một khuôn mặt, bởi vì khuôn mặt này có thể thắng được ánh mắt thâm tình cùng dịu dàng vuốt ve của hoàng thượng. Nhưng rất nhiều lúc, chính mình lại thống hận khuôn mặt giống người đàn bà kia, bởi vì hoàng thượng nhìn mặt mình lại nghĩ đến nữ tử khác, gương mặt này chính là để hắn gửi lấy tương tư cùng yêu say đắm.
Người khác đều nghĩ đến hoàng thượng yêu mình, ngàn y trăm thuận, cực kỳ sủng ái, hàng đêm lâm hạnh. Nhưng những cái gọi là sủng ái đó có mấy phần là phát ra từ thật tình của hoàng thượng, trừ mình ra, nào có ai biết đâu.
Chính mình tuy rằng ngang ngược càn rỡ, mãnh liệt kiêu ngạo, cũng không có bao nhiêu sáng suốt, nhưng không có nghĩa là bản thân không có đầu óc. Hoàng thượng sủng ái mình hoàn toàn là vì mình có khuôn mặt giống như đúc với Ngự Ca hoàng hậu, chuyện này chính mình đương nhiên biết. Cho nên, hoàng thượng đối với mình càng tốt, đã nói lên mức độ Ngự Ca hoàng hậu chiếm cứ trong cảm nhận của hoàng thượng càng nặng.
Quả thật, trước mắt mình ở trong toàn bộ hậu cung chạm tay có thể bỏng, phong quang vô hạn, độc bá thánh ân, sủng quán hậu cung, nhưng nhiều khi nhìn mọi chuyện không thể chỉ nhìn hiện tượng bên ngoài, mà là phải xem thực chất. Bất quá, tự mình sẽ cố gắng, cho dù không từ thủ đoạn, cũng nhất định phải đem biểu tượng này biến thành thực chất.
Ai bảo mình thật sự đã yêu hoàng thượng cam tâm tình nguyện muốn làm nữ tử của hắn chứ!
Tiếng nhạc qua đi, các cung phi theo thứ tự lần lượt tiến lên hành lễ cho Gia Luật Vân La, cũng đưa lên quà sinh nhật mình đã chuẩn bị tốt.
Trước hết tiến lên là Dung Tiệp Dư, trừ bỏ Hoàng quý phi và hoàng phi, toàn bộ trong hậu cung thì đếm vị trí của nàng này cao nhất, tất nhiên sẽ từ nàng này làm mẫu đi trước dâng tặng lễ vật.
Chỉ thấy nàng ấy mặc một bộ váy dài lụa mỏng màu lam hình thức đơn giản rất khác biệt, trên lưng thắt đai lưng gấm màu trắng nhạt, sau lưng cột thành một cái nơ bướm mỹ lệ, trên cánh tay kéo sợi gấm bóng màu trắng chế từ lụa, đạm nhạt thanh nhã, phiêu dật mà quyến rũ, cho mắt người sáng ngời cũng không thấy hoa lệ bức người. Trên đầu búi tóc hình phượng, một bên cắm chín cái trâm cài đầu kiểu hoa sen, bên kia thì khảm chín viên ngọc trai nhỏ, loại xinh đẹp không phối hợp này ngược lại làm cho người ta cảm thấy đẹp hơn, tóc xoã xuống thì buộc lại bằng một chiếc khăn gấm màu lam thắt hình nơ bướm, chỗ mi tâm dán hoa đào vàng khiến ý vị xuất trần của nàng tăng thêm vài phần mị thái, toàn bộ gương mặt nhất thời có vẻ mị cảm lên.
Long Ngự Tà tùy ý nhìn qua Dung Tiệp Dư một cái, thoáng nhìn phiến hoa đào vàng ở mi tâm nàng ấy, có một nháy mắt hoảng hốt chú ý. Tuy chỉ là trong nháy mắt, nhưng vẫn bị Gia Luật Vân La ngồi ở bên cạnh hắn phát hiện, cảm thấy mất hứng.
Dung Tiệp Dư này dáng vẻ quá mức xinh đẹp, nghe nói trước khi vào cung chính là một trong tam đại mỹ nhân nổi tiếng kinh đô, nàng đã sớm muốn tìm cơ hội trừ nàng ta đi. Hai mỹ nhân khác là Hoàng phi và Vũ phi. Vũ phi đã trở thành quá khứ từ lâu, không cần nàng ra tay, mà Hoàng phi nàng sớm muộn gì cũng sẽ tìm cơ hội thu thập.
"Nô tỳ chúc thọ quý phi nương nương, Chúc quý phi tỷ tỷ hàng năm có hôm nay, hàng tháng có sáng nay, dung nhan vĩnh viễn dừng lại, thánh sủng thường bên cạnh!” Ánh mắt yêu say đắm của Dung Tiệp Dư vụng trộm lướt một vòng ở trên người Long Ngự Tà, mới nghênh diện nhìn về phía Gia Luật Vân La, có chút trái lương tâm nói.
Dứt lời, Dung Tiệp Dư trình lên quà mừng của mình. Là một bức tranh thêu, thêu là mẫu đơn quốc sắc thiên hương, công thêu điêu luyện, nhưng trong mắt mọi người, cũng không xem là cái gì.
Dung Tiệp Dư cười yếu ớt sai người đem bức tranh thêu quay mặt khác, đem mặt trái hiện ra trước mặt trước, lúc này đây là chính là đồ án hình long phượng. Đây chính là song mặt thêu hiện nay ít có, hơn nữa đồ án hai mặt hoàn toàn khác nhau, quả nhiên là tinh mỹ trân quý vô cùng. Lúc này mọi người mới âm thầm sợ hãi than danh tác của Dung Tiệp Dư, vì lấy lòng nịnh bợ Hoàng quý phi, lễ vật đắt tiền như thế cũng bỏ được.
"Vị muội muội này là?” Gia Luật Vân La cũng không vội vàng nhận lấy thọ lễ của Dung Tiệp Dư, mà là ra vẻ nghi hoặc hỏi một câu, giống như chưa từng thấy qua nàng ấy. Nàng vốn không lạ gì bức tranh thêu này, trông nom nó có bao nhiêu trân quý làm chi.
"Bẩm quý phi tỷ tỷ, nô tì là Dung Tiệp Dư ở Lưu Ly Cung.” Dung Tiệp Dư có chút cẩn thận trả lời, trong lòng biết Hoàng quý phi là đang cố ý làm khó mình, nói không chừng rất nhanh sẽ mượn cớ chèn ép mình, cho nên mình mở miệng nhất định phải cẩn thận.
"A, thì ra là Tiệp dư muội muội!” Gia Luật Vân La cười như không cười nhìn Dung Tiệp Dư, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, nũng nịu quát lớn, "Dung Tiệp Dư, ngươi thật to gan, ngươi biết rõ Bổn cung ghét màu xanh da trời nhất, mà ngươi hôm nay lại còn cố ý mặc quần áo màu xanh da trời tiến đến chúc thọ cho bản cung, ngươi cố ý xúc phạm Bổn cung, tưởng qua mặt được Bổn cung sao? Hay là, ngươi căn bản không đem Bổn cung để vào mắt?”
Dung Tiệp Dư nghe Hoàng quý phi áp đặt cho nàng tội danh nghiêm trọng này, lập tức dọa trắng sắc mặt, nhanh chóng quỳ trên mặt đất giải thích: “Quý phi tỷ tỷ xin thứ tội, nô tì tuyệt không có ý này, nô tì sao dám coi rẻ uy nghi của quý phi tỷ tỷ? Hơn nữa nô tì cũng thật sự không biết quý phi tỷ tỷ ghét nhất là màu xanh da trời.”
"Không biết? Hay cho một câu không biết!” Gia Luật Vân La hừ lạnh một tiếng, tức giận trên mặt càng sâu. "Bổn cung nhớ rõ mười bảy mỗi tháng trong buổi thỉnh an của hậu cung, Bổn cung đều đã nói với các ngươi một lần. Sao, ngươi đem lời nói của Bổn cung trở thành gió bên tai ư?”
"Quý phi tỷ tỷ, nô tì cũng không nhớ rõ người có từng nói qua” Lời của Dung Tiệp Dư còn chưa dứt, đã bị Gia Luật Vân La đánh gãy.
"Bổn cung rõ ràng có nói, tin rằng các vị tỷ muội đang ngồi cũng có thể thay Bổn cung làm chứng.” Gia Luật Vân La lạnh giọng cười cười, quay đầu nhìn về phía một đám Tần phi khác, nói, “Các vị tỷ tỷ muội muội, các ngươi có ai không nhớ rõ Bổn cung nói qua lời này có thể đứng ra.”
Đợi một hồi lâu, không ai đứng ra. Trên thực tế, là không một người dám đứng ra cùng Hoàng quý phi đối nghịch. Hôm nay coi như Dung Tiệp Dư không may rồi, bị Hoàng quý phi lấy cái loại lý do này chèn ép. Các nàng cũng chỉ có thể lựa chọn im lặng là vàng, bo bo giữ mình. Ai bảo Hoàng quý phi đang được thánh sủng, các nàng không thể trêu vào đâu.
"Hoàng thượng, Dung Tiệp Dư không đem thần thiếp để vào mắt như thế, bảo nô tì về sau làm sao sống yên trong hậu cung, làm sao giúp hoàng thượng quản lý tốt hậu cung?” Gia Luật Vân La vừa nói vừa che mặt mà khóc, giả trang ra một dáng vẻ vừa ủy khuất vừa đau lòng.
"Vậy theo ý ái phi, muốn thế nào?” Ánh mắt Long Ngự Tà lóe lóe, hí mắt hỏi.
"Dung Tiệp Dư không biết quy củ như thế, tất nhiên là đem nàng ta nhốt vào lãnh cung, vĩnh viễn không cho nàng ta gặp thánh nhan của hoàng thượng!” Lời này của Gia Luật Vân La vừa nói ra, chúng Tần phi lập tức kinh ngạc sửng sốt, âm thầm oán ác độc và âm hiểm của nàng ta.
"Được, cứ theo ý ái phi đi!” Khóe miệng Long Ngự Tà gợi lên một chút cười yếu ớt, quay đầu nhìn về phía Dung Tiệp Dư sớm xụi lơ trên mặt đất, âm thanh lạnh lùng nói, “Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, tức khắc đưa Dung Tiệp Dư nhốt vào lãnh cung, đời này không thể bước ra lãnh cung nửa bước!”
Lời này vừa hạ xuống, mọi người thổn thức một trận, đối với Gia Luật Vân La càng phát ra cố kỵ. Nếu dám có vẻ oán hận và bất mãn biểu hiện ở trên mặt đối với nàng ta, chỉ sợ người ngay sau đó bị đánh vào lãnh cung sẽ là mình. Nghĩ thầm hoàng thượng quả nhiên đối với nàng ta ngàn y trăm thuận, hết sức sủng ái, chỉ vì một câu nói của nàng ta đã đem Dung Tiệp Dư nhốt vào lãnh cung, làm mất cuộc đời của nàng ấy.
Sau khi Dung Tiệp Dư bị thị vệ kéo xuống, tần phi các cung tiếp theo lục tục trình lên hạ lễ của mình. Đều là một số trân châu phỉ thúy, trâm hoa ngọc thạch…, mặc dù xinh đẹp trân quý, nhưng cũng không hiếm lạ.
Người cuối cùng dâng tặng lễ vật là nha hoàn Tâm Vân thân cận của hoàng phi Phong Linh Tuyết, nói là nương nương nhà mình thân mình không khoẻ, tối nay không thể tiến đến chúc thọ cho quý phi nương nương, cho nên để nàng tự mình đi một chuyến đem hạ lễ đưa lại đây.
Tâm Vân bước liên tục đi ra phía trước, quỳ xuống đất hành lễ, rồi sau đó trình lên một cặp lọ sứ Long Tuyền (1 tỉnh trong nước). Thân bình phát sáng, dịu dàng dịu dàng, chính là hàng cao cấp khó được.
Chúng Tần phi cảm thấy kỳ quái vị hoàng phi xưa nay không cùng bất luận kẻ nào gi¬ao tiếp hôm nay sao sửa lại tính tình, bảo nha hoàn thân cận của mình cố ý đến dâng quà mừng sinh nhật cho Hoàng quý phi. Vì thế một đám mở to hai mắt, cẩn thận xem xét đồ án trên thân bình kia, rốt cục nhìn ra manh mối trong đó, không khỏi cúi đầu che miệng cười trộm.
Thì ra trên một cái thân bình vẽ một con rồng xanh chín móng uy nghi khí thế ra biển, mà trên một lọ khác lại vẽ khổng tước xấu xí. Đây rất rõ ràng chính là châm chọc Hoàng quý phi chẳng qua là một Khổng Tước xấu xí mà thôi, sao làm được Phượng Hoàng? Sao xứng đôi Chân Long?
Sau khi Gia Luật Vân La sáng tỏ ý trong lễ vật này, sắc mặt nháy mắt đã trở nên khó nhìn, mạnh ẩn nhẫn mới không phát tác tại chỗ, nghĩ thầm sau đó nhất định phải tìm Phong Linh Tuyết kia tính sổ, tuyệt không để nàng ta đẹp mặt.
Mà Long Ngự Tà chỉ là híp mắt, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ, vẻ mặt có chút bí hiểm.
Dâng tặng lễ vật xong, lại có không ít tần phi cùng thi triển tài nghệ trợ hứng cho tiệc sinh nhật của Hoàng quý phi. Nói trợ hứng cho đẹp, trên thực tế là muốn thắng được nhu tình chú ý của vị quân vương tôn quý lãnh khốc trên ghế chủ kia.
Mỹ nhân các cung dùng tất cả vốn liếng, hao hết tâm tư ra sức biểu diễn, vẫn như cũ không dẫn được hứng thú của vị đế vương trên chỗ ngồi kia. Hắn vẫn là mắt lạnh nhìn các nàng biểu diễn, ngẫu nhiên hợp cười uống vào rượu ngon Hoàng quý phi kính lên.
Người cuối cùng lên sân khấu biểu diễn là Ngọc mỹ nhân, hôm nay nàng mặc áo tơ tằm mềm màu tím nhạt, dưới ống quần là một tầng lụa mỏng nhăn cùng màu có hình hoa bách hợp, lụa mỏng kéo dài vài thước, thân mặc áo tơ vàng mỏng mềm mại, bên hông xuyên qua dây tua xanh biếc, váy có hoa văn nụ hoa. Tóc đen như mực búi một kiểu rũ xuống rất khác biệt, nghiêng cắm một cây Lưu ly trâm thủy tinh màu tím được khảm Hồ Điệp, trong suốt xuyên thấu, ánh tím lóe ra, ở đèn cung đình chiếu rọi chiếu xạ ra ánh sáng rực rỡ đẹp đến chói mắt. Đẹp như hoa sen mới nở, nhẹ nhàng như liễu, xinh đẹp động lòng người.
Nàng biểu diễn là một điệu Lăng Ba vũ dùng lụa gấm, chỉ thấy nàng nhẹ giơ lên bàn tay trắng nõn, vẫy ra lụa gấm trong tay, sau đó nhẹ nhàng hướng về phía trước nhảy lên Cầu vồng màu xanh bay lên, tay áo phiêu phiêu, uyển chuyển như tiên tử trên cung trăng sắp sửa vụt bay lên. Nhanh nhẹn quay về, cuối cùng nhẹ nhàng kéo xuống, lại giống như thanh nga rời cung rơi xướng phàm trần.
Nàng tận tình múa, xoay tròn, dáng người lay động nhẹ nhàng mềm mại, xoay vòng, nhanh nhẹn muốn bay, phiêu dật tự nhiên nói không nên lời. Một đôi mắt long lanh nhìn quanh lưu chuyển, thanh tao xinh đẹp, thần thái phi dương. Đoạn gấm trong tay ở dưới điệu múa của nàng hình thành từng vòng ánh sáng rực rỡ mỹ lệ, quay chung quanh thân của nàng, cùng nàng múa khúc duy mỹ hoa lệ này.
Bồng bềnh chuyển xoáy về tuyết nhẹ, xinh đẹp tung đưa tựa du long. Nhỏ khoanh tay sau liễu vô lực, nghiêng dắt áo trên mây uốn sóng. Yên nga liễm lược không thắng thái, Phong đạm lên xuống như hữu tình.
Lăng Không vũ bước, tư thái muốn bay, nhẹ dắt váy áo, giơ tay nhấc chân cố ý bắt chước, trong kỹ thuật nhảy duyên dáng có bộ pháp tương tự, làm cho đế vương lãnh khốc ở ghế chủ hoảng hốt tâm thần.
Không tự chủ được cũng nhớ tới có một cô gái nhỏ như vậy, nàng thật sâu khắc ở trong đầu mình, chặt chẽ khắc vào tâm hồn mình, làm cho mình yêu đến không thể yêu nữa, cũng đau đến không thể đau nữa, làm cho mình ngày ngày đêm đêm nhớ nàng, từng giây từng phút nhớ kỹ nàng, thời thời khắc khắc nghĩ đến nàng, nhớ tới từng ly từng tý ở cạnh bên nàng.
Nhớ tới cô gái nhỏ vì sự trả thù của mình mà trong vòng một đêm trở thành công chúa mất nước.
Nhớ tới cô gái nhỏ vì gặp mình mà tuyệt thực để tỏ vẻ kháng nghị quật cường.
Nhớ tới ban đêm mình chiếm đoạt thân trong sạch của nàng, cái đêm tốt đẹp mà triền miên kia, cái đêm làm cho mình muốn ngừng mà không được kia, cái đêm làm cho mình e ngại không thể cùng nàng liều chết triền miên thẳng đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa kia.
Nhớ tới cô gái nhỏ bị mình khắc chữ ‘Luyến’ ở sau lưng cuồng tứ bá đạo muốn giam cầm cả đời kia.
Nhớ tới cô gái nhỏ yêu mị vì cứu tiểu quỷ kia mà múa điệu mị hoặc muốn lấy lòng của mình.
Trong không khí dường như nổi lên mùi hành thái.
Nhớ tới cô gái nhỏ tâm không cam lòng tình không nguyện ý bị mình ép làm cho mình trứng gà mặt đáng yêu.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng giận leo lên cây lấy diều mà suýt nữa rơi xuống sợ tới mức chính mình chết khiếp
Nhớ tới cô gái nhỏ khuynh thành tại buổi yến tiệc trung thu mặc trang phục lộng lẫy làm cho mình kinh diễm tâm động không thôi.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu cự tuyệt Vũ phi mời rượu lại bị mình uy hiếp mà nghiến răng nghiến lợi uống xong một ly rượu.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng giận bị Vũ phi khiêu khích tuyên bố chỉ biết nhảy điệu mị vũ mà bị mình mặt lạnh cản trở.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu bị Yên quý phi khiêu khích mà cố ý đùa dai khảy một ‘khúc đàn lâu năm’ để trêu đùa mọi người
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu bị Ngọc Mỹ nhân khiêu khích, đã vẽ tranh trêu chọc Ngọc mỹ nhân thất thế sau này sẽ là Phượng Hoàng rơi xuống không bằng gà
Bên tai dường như lại nghe thấy bài hát đại nghịch bất đạo, kinh thế hãi tục đến gần như có thể dùng điên cuồng để hình dung.
Tình yêu bất quá vốn là một loại biểu diễn bình thường tuyệt không ngạc nhiên
Đàn ông bất quá vốn là nhất kiện tiêu khiển gì đó có gì đặc biệt hơn người
Tình yêu bất quá vốn là một loại biểu diễn bình thường tuyệt không ngạc nhiên
Đàn ông bất quá vốn là nhất kiện tiêu khiển gì đó có gì đặc biệt hơn người
Nhớ tới cô gái nhỏ xinh đẹp bị mình dùng tiểu quỷ uy hiếp mà hát 《Tạp môn》, xinh đẹp vô cùng đến cực điểm tựa như một yêu tinh.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng giận đầu nhập vào ôm ấp của tướng phụ mà lần đầu tiên làm cho mình cảm nhận được mùi vị ghen tuông ra sao.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu bởi vì thai độc phát tác mà trở nên nhiệt tình quyến rũ dịu ngoan vô cùng.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu làm cho mình từ nay về sau trầm mê ở bên trong tình dục với nàng.
Nhớ tới cô gái nhỏ thâm tình nhẹ giọng gọi mình ‘Mặc’ lại bị mình hiểu lầm nghĩ rằng nàng đã yêu mình, làm cho mình mừng rỡ như điên.
Nhớ tới cô gái nhỏ nhu nhược bị Vũ phi đánh một bạt tai, lần đầu tiên chủ động nhào vào ngực mình bất lực khóc, làm cho mình thương yêu vô cùng.
Nhớ tới cô gái nhỏ làm cho mình hối hận đã không trước tiên đi cứu nàng, mà dao động việc nhiều năm qua để báo đáp và bảo vệ tướng phụ cùng Tuyết Nhi vì niềm tin.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu mang thai con nối dòng của mình mà làm cho mình kích động hưng phấn đêm không thể say giấc, thường thường vui vẻ ngây ngô cười.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu cố ý giảng buồn cười ghê tởm để phá hư việc muốn ăn của mình và Phi Vũ.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu say rượu qua đi cùng mình ở suối nước nóng triền miên hoan ái, hơn nữa đồng ý làm hoàng hậu của mình.
Nhớ tới cô gái nhỏ hung hãn đốt trán mình, chỉ vào mũi mình. Mắng to, nói muốn hung hăng ngược chết mình, còn bị nàng một cước đạp vào mông rồng.
Nhớ tới cô gái nhỏ khiến mình tổn hại sinh mệnh ở Linh U cốc vì nàng tìm kiếm cỏ linh chi thảo, cuối cùng cửu tử nhất sinh mới sống sót trở về.
Nhớ tới cô gái nhỏ làm cho mình cam tâm tình nguyện lấy máu ra làm thuốc dẫn cho nàng.
Nhớ tới cô gái nhỏ thông minh trong buổi tiệc quốc khánh sáng tạo nhanh nhẹn, trí tuệ siêu quần, khuất nhục thái tử Vũ Văn Huyền Băng của Hổ Khiếu quốc.
Nhớ tới cô gái nhỏ thoát trần trên yến tiệc tự tin nhận khiêu chiến của Mị Cơ, nhảy ra điệu múa kinh thế, giống như muốn khiêu vũ một đời hương thơm thoát trần.
Nhớ tới cô gái nhỏ mộng ảo làm cho mình kinh tình sợ hãi, không để ý hình tượng bay lên vũ đài ôm nàng thật chặt vào lòng, chỉ vì sợ hãi nàng đúng như tiên nữ rời trần thế mà đi.
Bên tai lơ đãng tiếng vọng bài hát 《Thiên hạ》:
Vứt bỏ cả giang sơn như họa,
Đổi lấy nụ cười của nàng đẹp như hoa
Đổi được rồi, thì đời này không còn vướng bận
Tâm không oán, yêu hận cũng tùy tâm
Thiên địa lớn, đường tình vô bờ bến
Chỉ vì nàng mà không màng thiên hạ
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu làm cho mình cam nguyện bỏ lại gi¬ang sơn vạn dặm, chỉ nguyện đổi lấy lúm đồng tiền như hoa của nàng, chỉ vì nàng không màng thiên hạ, muốn cùng nàng nắm tay tiêu dao.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng giận mọi cách giữ gìn và quan tâm với tướng phụ, mà làm cho mình ghen tị phẫn nộ đến không khống chế được phát cuồng.
Nhớ tới cô gái nhỏ bị mình ở trong mưa thô bạo chiếm đoạt mà nguy hiểm sảy thai.
Nhớ tới cô gái nhỏ tức giận lừa gạt mình nói đứa nhỏ không sao, nói sẽ xem xét tha thứ cho mình, lại lừa mình uống thuốc phá thai.
Nhớ tới cô gái nhỏ vô tình nói nàng chưa từng yêu mình, đối với mình chỉ có hận, nhẫn tâm tuyệt tình đánh nát tất cả ảo tưởng tốt đẹp của mình.
Nhớ tới cô gái nhỏ bị chính mình dưới sự giận dữ nhốt vào lãnh cung, lại không nghĩ rằng từ nay về sau âm dương cách xa nhau với nàng.
Trên Bích Lạc, dưới chín suối,
Cả hai nơi tìm lối chẳng ra.
Trời dài đất rộng có kỳ,
Hận này đằng đẵng còn ghi muôn đời.
Nhớ tới cô gái nhỏ mỗi khi nhớ lại nụ cười của nàng, lại làm cho mình đau lòng hối hận cả đời.
Nhớ tới cô gái nhỏ qua đời đã hơn nửa năm, không bao giờ có thể trở lại bên cạnh mình nữa..
Nhớ tới cô gái nhỏ làm cho mình ngày đêm đau đớn, cảm thấy đời không còn yêu.
Nhớ tới nàng, nhớ tới nàng, vẫn là nhớ tới nàng. Nhớ tới tất cả sự việc có liên quan đến nàng. Nhớ tới từ sau khi nàng rời đi, nửa năm qua giống như cái xác không hồn còn sống, mất tâm, mất hồn, nhưng tầm mắt lại sắc bén mẫn cảm khóa lại bất kỳ một vật hay chuyện tương tự hoặc liên quan với nàng.
Tỷ như phiến hoa đào dính sát vào mi tâm của Dung Tiệp Dư, đó là yến tiệc đêm Trung thu nàng từng làm, tỷ như Lăng Ba vũ múa lụa gấm Ngọc mỹ nhân vừa mới nhảy, điệu múa kia, tư thái kia, ánh mắt kia, không chỗ nào không phải là đang cố ý bắt chước điệu múa rời trấn phi tiên kinh thế của nàng ở tiệc quốc khánh. Thậm chí còn có bộ quần áo trên người Ngọc mỹ nhân, cũng là hàng nhái đêm đó nàng từng mặc.
Chỉ là, tự mình biết, vẫn biết, cô gái nhỏ, vĩnh viễn đều không thể thay thế. Không ai có thể thay thế được vị trí của nàng chiếm cứ trong lòng mình, không có ai, không có ai.
"Hoàng thượng, hoàng thượng, hoàng thượng!” Gia Luật Vân La liên tục kêu ba tiếng, mới khiến đế vương lạnh lùng đang thất thần hơi tỉnh lại.
Long Ngự Tà bỗng nhiên hoàn hồn, lại nhìn đến dung nhan xem ra nghiêng nước nghiêng thành của Gia Luật Vân La hiện ra trước mặt mình, gương mặt giống như đúc với Ca Nhi.
"Ca Nhi, nàng đã trở lại" Long Ngự Tà vươn tay xoa hai má Gia Luật Vân La, có chút xuất thần nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Hoàng thượng, nô tì không gọi là Ca Nhi, nô tì tên gọi Vân La.” Gia Luật Vân La cau chân mày kẻ đen, hơi ủy khuất và bất mãn oán trách nói, đáy lòng trong nháy mắt dành dụm lên dày đặc oán hận cùng không cam lòng.
Ca Nhi! Ca Nhi! Mỗi lần gọi đều là người đàn bà kia! Nửa năm qua, nàng không nhớ rõ có bao nhiêu lần hoàng thượng xuất thần vuốt ve gương mặt của mình, dịu dàng thâm tình đem mình gọi là Ca Nhi!
Long Ngự Tà nghe vậy, nháy mắt thanh tỉnh, ánh mắt phức tạp nhìn Gia Luật Vân La một cái, nói: “Trẫm mệt mỏi, yến tiệc đêm nay đến đây thôi, các vị ái phi tự hồi cung nghỉ ngơi đi.” Lạnh giọng dứt lời, cũng không đợi các cung Tần phi có phản ứng gì, lập tức đứng dậy nghiêm nghị rời đi.
Nhưng, khi hắn đi qua bên người Ngọc mỹ nhân thì bước chân tạm ngừng, lạnh lùng phun ra bốn chữ.
“Bắt chước bừa bãi.”
Một gi¬an nhã các trang trí hoa lệ lại không mất lịch sự tao nhã trên lầu hai, chỉ thấy một vị thanh niên trẻ tuổi tuấn tú, thần thái thanh thản ngồi trên chiếc bàn gỗ khắc hoa gần cửa sở, ưu nhã nếm trà Phổ Nhỉ tốt nhất.
Hắn khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, màu da trắng nõn, ngũ quan lập thể tuấn tú giống như đao khắc, mày kiếm đậm có hình hơi hơi nhướng, hai tròng mắt lạnh lẽo sắc bén, sáng trong xuyên thấu, lại hào quang ngời ngời. Hoàn mỹ nhất chính là môi của hắn, đường cong nhu hòa, gợi cảm vô cùng, có lực hấp dẫn thật sâu. Áo gấm hoa lệ màu tím, càng phụ trợ ra khí chất cao quý lãnh ngạo trên người của hắn.
Người này đúng là thái tử Hổ Khiếu quốc Vũ Văn Huyền Băng, không biết hắn giờ phút này đang suy tư cái gì, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng thỉnh thoảng toát ra một chút cười lạnh bí hiểm và trào phúng khinh thường, hai tròng mắt u ám thâm sâu híp lại, tinh quang hiện ra, làm cho người ta đoán không ra ý tưởng giờ phút này của hắn.
"Thế nào? Tra được tư liệu và nơi đến có liên quan tới cô gái kia không?” Vũ Văn Huyền Băng nghe được động tĩnh, cũng không ngẩng đầu, mà là vuốt ve chén trà trong tay giống như không chút để ý nói.
Huyền Ảnh nhanh chóng liếc mắt chủ tử của mình một cái, nắm chặt hai tay toát ra mồ hôi lạnh, chần chừ không dám mở miệng.
"Nói!" Đợi lâu không thấy trả lời, Vũ Văn Huyền Băng không khỏi ngẩng đầu lên, tầm mắt dày đặc lạnh như băng dừng lại ở trên người Huyền Ảnh quỳ một gối trên mặt đất, con mắt híp lại phun ra một chữ. Thanh âm uy nghiêm lạnh lùng mặc dù không lớn, lại làm cho thân hình cao lớn cường kiện của Huyền Ảnh run lẩy bẩy.
"Hồi bẩm chúa thượng, thuộc hạ đã đánh mất người, cho nên” cho nên thật sự là tra không được. Huyền Ảnh âm thầm nuốt nước miếng, mới thật cẩn thận nói.
"Đã đánh mất? Cho ngươi tra nữ tử kia tra xét một ngày, lại không tra ra được gì, cuối cùng còn đánh mất cả người?” Vũ Văn Huyền Băng mạnh đứng dậy, hung ác nham hiểm sâu sắc, ánh mắt lạnh lẽo sâu không lường được nhìn xuống Huyền Ảnh quỳ trên đất, giọng điệu sắc bén mà phẫn nộ. "Chuyện nhỏ này cũng làm không xong, bổn tọa nuôi ngươi làm gì? Võ công của nàng kia cao hơn ngươi sao? Nếu không làm sao vứt ngươi lại được?”
"Hồi bẩm chúa thượng, nàng kia cũng không biết võ công.” Huyền Ảnh vừa dứt lời, chỉ thấy sắc mặt Vũ Văn Huyền Băng trở nên càng âm lãnh khó coi, không khỏi nhanh chóng nói tiếp, “Tối hôm qua thuộc hạ phụng lệnh chúa thượng theo dõi nữ tử kia, quả như lời chúa công nói, nàng kia không phải là hoa khôi Khuynh Thành, mà là giả trang. Nhưng nàng ta vẫn mang khăn che mặt, thuộc hạ cũng không nhận rõ nàng ta rốt cuộc là ai. Sau đó đêm dài hết sức, thuộc hạ nhìn thấy Khuynh Thành chân chính đem nữ tử kia, cùng với một người đàn ông xa lạ áo trắng từ hậu viện thanh lâu im ắng đi ra ngoài. Sau khi ra khỏi Mỹ Nhân lâu, thuộc hạ vẫn âm thầm theo dõi nữ tử kia, xuyên qua hai đường cái, lại không ngờ nàng ta cùng với người đàn ông áo trắng đột nhiên biến mất không thấy đâu. Lúc ấy thuộc hạ chỉ cảm thấy kinh ngạc khó hiểu, rõ ràng người nhìn chăm chú ở trong tầm mắt lại đột nhiên không thấy tăm hơi, giống như biến mất. Việc này ngẫm lại cũng rất quái dị, nhưng bọn họ quả thật là biến mất không thấy. Sau đó thuộc hạ vẫn ngầm thăm dò, gần như tìm lần tất cả địa phương chung quanh, tìm một ngày một đêm cũng chưa từng phát hiện tung tích của nữ tử và người đàn ông áo trắng kia.”
Huyền Ảnh đem mọi chuyện trước sau trải qua kể lại chi tiết, lần này hắn cũng thật là cảm thấy vô cùng quỷ dị, hai người sống biến mất trước mắt mình, hắn cũng hoài nghi có phải mình kỳ lạ hay không?
Hắn làm sao có thể ngờ được tòa Liên Ca lâu là bị Liên Mặc bày ra Chướng Nhãn pháp, ngoại trừ Liên Mặc và Tống Vãn Ca, bất luận kẻ nào cũng nhìn không thấy Liên Ca lâu tồn tại. Hai người bọn họ chính là từ cửa lớn đi vào mà thôi, cũng không có biến mất.
"Biến mất".Vũ Văn Huyền Băng liếc Huyền Ảnh, cười lạnh một tiếng nói, "Bổn tọa cũng không tin trên đời này có quỷ, chỉ sợ là bọn họ sử dụng Chướng Nhãn pháp gì, cho nên che lấp ánh mắt người khác mà thôi.” Trong câu nói của Vũ Văn Huyền Băng, đủ thấy kiến thức uyên bác.
"Vậy kế tiếp thuộc hạ nên làm cái gì? Có cần tiếp tục điều tra?” Huyền Ảnh nhìn thẳng vào ánh mắt thâm sâu âm hàn của Vũ Văn Huyền Băng, có chút khủng hoảng nói.
"Đương nhiên phải tra!" Vũ Văn Huyền Băng nhíu mày nghĩ nghĩ, lập tức hí mắt lạnh giọng nói, “Nếu nữ tử kia bị ngươi đánh mất, vậy từ nơi hoa khôi Khuynh Thành trong Mỹ Nhân lâu xuống tay đi. Nếu nàng kia tình nguyện giúp nàng ấy tranh đoạt hoa khôi, như vậy hai người bọn họ khẳng định quen biết. Ngươi trước tiên lui ra đi, lần này nếu làm không xong, tự quay về Diên Chí môn lĩnh phạt.”
« Dạ, lần này thuộc hạ nhất định làm tốt mọi chuyện!” Huyền Ảnh âm thầm nới lỏng một miệng khí lớn, vừa cung kính nói xong, nhanh chóng lui xuống.
Yên lặng một lát, Vũ Văn Huyền Băng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, tập trung nhìn về phía vũ đài hình tròn ở đại sảnh lầu một, suy nghĩ xa xăm có chút lung lay.
Nữ tử giả trang Khuynh Thành kia rốt cuộc là ai. Vì sao mỗi lời của nàng ta, mọi cử động sẽ làm mình không tự chủ được nhớ tới cô gái nhỏ tên là Nguyệt Vãn Ca kia? Cô gái nhỏ làm cho mình vừa yêu vừa hận ngày đêm vì nàng chết đi mà đau lòng bi phẫn?
Nàng ta và nàng đều thông tuệ nhạy bén giống nhau, tài nghệ vô song giống nhau, ngâm khẽ cười yếu ớt lại có thể thoải mái đả bại thị thiếp Mị Cơ đắc ý nhất của hắn. Nàng ta hát ca khúc thần thoại kia, cũng là rõ ràng dễ nghe, uyển chuyển êm tai, lời nhạc cũng giống như của riêng mình, không giống người thường.
Hơn nữa nàng ta làm bài thơ về mỹ nhân kia, câu nói duyên dáng, từ ngữ chuẩn xác, giống như chính là làm riêng cho Nguyệt Vãn Ca! Lạc Thần trong bài thơ kia đắp nặn ra, khiến mình lập tức nghĩ đến mỹ mạo khuynh thành quốc sắc thiên hương và tư nghi thoát trần như hằng nga trên cung trăng của Nguyệt Vãn Ca! Cho nên chính mình nhất thời động tình, mới có thể nhịn không được ra tiếng khen sâu sắc cho nàng ta!
Mà làm cho mình kinh ngạc nhất là, cổ tay phải của nàng ta đeo vòng ngọc màu tím trong suốt. Vòng ngọc kia mình đã từng gặp, ngay trên bữa tiệc ở Long Đằng quốc, trên cổ tay phải của tiểu mỹ nhân Nguyệt Vãn Ca cũng đeo vòng ngọc này.
Nghe nói vòng ngọc tím ở Long Đằng quốc chỉ có hoàng hậu các triều đại mới có tư cách mang, đó là tượng trưng cho thân phận hoàng hậu, hơn nữa vòng ngọc này độc nhất vô nhị, đao kiếm bất nhập, thủy hỏa bất dung, muốn hủy diệt đều khó có khả năng. Một khi đã đeo, như vậy ngoại trừ người đã đeo cho nàng, bất luận kẻ nào khác đều đừng mong tháo nó xuống.
Nếu thật sự như thế, vậy thì, nay vòng ngọc tím này lại vì sao đeo ở trên tay nữ tử nọ.
Chẳng lẽ sau khi cô gái nhỏ kia mất, Long Ngự Tà đã lấy vòng ngọc tím trên cổ tay nàng xuống, sau đó lại đưa cho nữ tử này?
A, Long Ngự Tà không phải yêu cô gái nhỏ Nguyệt Vãn Ca kia sao? Không phải là vì nàng ngay cả tính mạng của mình cũng có thể tổn hại sao? Sao nàng mới qua đời hơn nửa năm, hắn đã chuyển tình yêu có niềm vui mới rồi? Đây chính là cái hắn gọi là yêu sao?
Nếu quả thật là vậy, hắn chỉ biết càng thêm coi thường hắn ta, cũng càng thêm vì cô gái nhỏ kia mà thấy không đáng giá!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngày vui cảnh đẹp tự trời biết sao, lòng thưởng chuyện vui ở nhà ai?
Tối nay lại là một đêm trong sáng đoàn tụ sum vầy, sao lốm đốm đầy trời, trăng sáng trong, ánh sáng bạc chiếu nghiêng xuống. Trong hoàng cung Long Đằng, tiệc mừng, tối nay có vẻ càng náo nhiệt.
Hôm nay là sinh nhật Vân La Hoàng quý phi, Long Đằng đế cố ý sai người chuẩn bị yến tiệc cho sinh nhật quý phi. Tiệc tối bố trí trong Tử Thần điện, bởi vì là tiệc nhà, Long Đằng đế cũng không mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan trong triều.
Trong Tử Thần điện, Vân La Hoàng quý phi ngồi ngay ngắn ở ghế chủ chính giữa đại điện, ngạo khí mười phần nhận chúc mừng của Tần phi các cung. Tối nay, nàng mặc cực kì hoa lệ. Một chiếc áo gấm hoa hồng đỏ, vạt áo khảm ngọc trai, ánh sáng rực rỡ. Phía dưới là một chiếc váy sáng màu tím, chi chít thủy tinh làm đẹp, ở ngọn đèn chiếu rọi, đã cảm thấy nàng giống như có một đoàn mắt sáng vây quanh, rất là xinh đẹp động lòng người.
Mười sáu cây trâm vàng ròng nạm ngọc trên đầu tạo thành mười sáu cành quý, lấy hai cây phượng trâm cầm đầu, sáu cây trâm tím làm cánh, tám cái lông chim trả làm đuôi, hoa vàng bướm bạc vàng ròng chạm trổ làm đẹp, khảm đá phù dung, đá tử oánh, đá Khổng Tước, đá Nguyệt Quang, ngọc bích, tinh thể hoa hồng, ngọc Đông Lăng làm nền, minh châu, lục tủy, Bạch vương, san hô, làm thân phượng, trong miệng hai con chim phượng ngậm chuỗi châu dài, ngọc bích sáng sủa, ngọc chấm làm trâm nhị, ngọc trai rực rỡ, đẹp đẽ quý giá đến cực điểm. (#Ami: Không bị nặng gãy cổ sao >"<)
Những bảo bối này, hoảng hốt mê diệu ánh mắt mọi người. Các cung phi cực kỳ hâm mộ ghen tị rất nhiều, đáy lòng cũng không nổ tung, đều suy đoán. Mười sáu cánh bảo quan từ trước đến nay chỉ có hoàng hậu mới có tư cách đeo, Hoàng quý phi đây tự cho mình như thân phận hoàng hậu sao? Hoặc là, nàng ta đang hướng tới mọi người khoe ra địa vị đứng đầu hậu cung của nàng ta? Hay là, nàng ta đang hướng về mọi người ám chỉ, hoàng thượng có toan tính nâng nàng ta lên làm hậu?
Nhưng, Ngự Ca hoàng hậu mất chưa đến một năm, hoàng thượng nhanh như vậy đã lập hoàng hậu khác sao? A, tình yêu đế vương, quả nhiên tới nhanh, đi cũng nhanh. Nhớ ngày đó, hoàng thượng đối với Luyến phi nương nương là mọi cách nhu tình, tất cả mật ý, hận không thể đem nàng sủng đến trời, phần ân sủng có một không hai không biết ao ước chết bao nhiêu tỷ muội chốn hậu cung. Nhưng hôm nay, Luyến phi nương nương rời thế, hoàng thượng mặc dù đau lòng nhất thời, nhưng rất nhanh đã có niềm vui mới sao?
So với vị Hoàng quý phi Gia Luật Vân La này, các nàng tình nguyện hoàng thượng tự mình sủng một mình Luyến phi nương nương. Ít nhất Luyến phi tâm địa tốt bụng, chưa bao giờ được sủng mà kiêu, sẽ không ỷ thế hiếp người, càng sẽ không lục đục với nhau chèn ép ám hại tần phi trong hậu cung. Cho tới bây giờ, chúng Tần phi mới thật sự phát hiện Luyến phi tốt. Hoàng quý phi và Luyến phi rõ ràng có khuôn mặt giống nhau, khuynh quốc khuynh thành giống nhau, mỹ lệ không gì sánh được giống nhau, nhưng làm cho người ta cảm giác cũng là phương nam phương bắc, hoàn toàn bất đồng.
Khí chất của Luyến phi Hoàng quý phi vĩnh viễn đều không thể bằng được. Linh khí của tiên tử cung trăng kia, tư nghi phong hoa tuyệt đại kia, cách nói năng cao quý tao nhã, tài nghệ áp quần phương kia, trí tuệ đứng đầu, tất cả này đó, lại có điểm nào mà Hoàng quý phi nàng ta có thể sánh bằng?
Nàng ta điêu ngoa ngang ngược kiêu ngạo, ngang ngược càn rỡ, dựa vào mình là công chúa được sủng ái nhất Khương Di quốc, lại thêm hoàng thượng đối với nàng ta đau sủng có thêm, cho nên được sủng mà kiêu, không đem Tần phi nào trong hậu cung để vào mắt. Thậm chí ngay cả Hoàng phi Phong Linh Tuyết nàng ta cũng chẳng thèm ngó tới, ba phen mấy bận tới cửa gây hấn gây chuyện, muốn gây chuyện, chính là cuối cùng đều bị Hoàng phi nhất nhất hóa giải. Mà nàng ta đối đãi với các nô tài trong cung cũng thập phần không tốt, thường xuyên không phải đánh thì là mắng, có chuyện gì không hài lòng lại lấy các nô tài ra hả giận, các nô tài đều cực kì sợ nàng ta, nhưng giận mà không dám nói gì.
A, nay mới biết được Luyến phi tốt biết bao nhiêu. Chỉ tiếc, giai nhân đã qua đời. Trước mắt toàn bộ hậu cung Long Đằng nghiễm nhiên đã thành thiên hạ của một mình Hoàng quý phi nàng ta, cũng không biết phần ân sủng độc nhất vô nhị hoàng thượng đối với nàng ta có thể được bao lâu, các nàng cực kì chờ mong kết cục nàng ta thất sủng buồn bã, ai bảo từ xưa đế vương bạc tình nhất!
Trong lòng chúng Tần phi hơi không bình tĩnh, suy nghĩ phập phồng đủ loại. Ở mặt ngoài tuy là cười nhẹ lời chúc Hoàng quý phi, cũng là đều có tâm tư, đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Một chút, thanh âm của lễ quan trưởng xuyên qua tiếng nhạc truyền đến.
« Hoàng thượng giá lâm! »
Điện nhạc lập tức ngừng lại, Long Ngự Tà bước đi mạnh mẽ, vẻ mặt uy nghi đi vào chính điện. Thấy đầu hắn mang mũ có chuỗi ngọc, mười hai tua của thiên tử, khuôn mặt của hắn nhìn không rõ lắm, ánh mắt trống rỗng xa xôi, trên vầng trán là đế vương lạnh như băng cùng vô tình, long bào thêu rồng vàng sáng, nạm ngọc, giày gấm chỉ vàng, rõ ràng là một vị cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng, tôn quý vô cùng, uy nghiêm vô cùng, lại lãnh khốc tuyệt tình vô cùng.
"Nô tì bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế Cát Tường!”
Tất cả Tần phi trong điện nghỉ ngơi rời tiệc, ở dưới sự dẫn dắt của Hoàng quý phi Gia Luật Vân La, đều quỳ xuống thỉnh an Long Ngự Tà.
"Tất cả đứng lên đi, chư vị ái phi không cần đa lễ” Long Ngự Tà vung tay lên, mọi người lập tức tạ ơn đứng dậy. Lại trống rỗng giúp đỡ Gia Luật Vân La một phen, đạm thanh nói, “Hôm nay là sinh nhật của quý phi, cũng là tiệc nhà, chúng ái phi không cần chú ý những lễ nghi rườm rà này, thoải mái là tốt rồi!”
"Hoàng thượng, sao đến giờ người mới đến, nô tì đã chờ người lâu lắm rồi!” Gia Luật Vân La đứng dậy hơi bất mãn quệt mồm, thanh âm kiều mị vô cùng, thân mình mềm mại thuận thế lập tức tựa chặt vào trên cánh tay Long Ngự Tà.
"Không phải bây giờ đã đến đây sao?” Long Ngự Tà không để lại dấu vết tránh khỏi Gia Luật Vân La, giương mắt lướt nhìn đến mười sáu cánh bảo quan trên đầu nàng ta, không khỏi nhíu nhíu mày, ý lạnh trong mắt nhất thời cũng sâu sắc vài phần. "Ái phi, trẫm vẫn là thích nàng ăn mặc thanh nhã đơn giản một chút như ngày thường. Hôm nay đẹp đẽ quý giá long trọng như vậy, mất hương vị vốn có.”
Dứt lời, Long Ngự Tà lập tức vươn tay lấy xuống hai cây phượng đầu trâm cài đầu, mười sáu cánh bảo quan tức khắc cũng chỉ còn mười bốn cánh, vừa vặn phù hợp thân phận quý phi.
Chúng tần phi thấy động tác này của hoàng thượng, lại nghe hoàng thượng nói như vậy, cảm thấy nhất thời sáng tỏ. Thì ra hoàng thượng cũng không có ý lập hậu lại, là Hoàng quý phi quá mức tự phụ, tự mình đem mình trở thành hoàng hậu, bây giờ còn rước lấy bực mình của hoàng thượng. Nghĩ đến chỗ này, mọi người không khỏi cười trộm một trận.
"Hoàng thượng” Gia Luật Vân La kéo quần áo Long Ngự Tà, vừa kiều vừa hờn trách, giống như đang trách cứ hắn chẳng những phá toan tính của mình, còn làm cho mình mất mặt mũi trước mặt chúng Tần phi.
Hôm nay nàng cố ý trang điểm như vậy, cố ý mang mười sáu cánh bảo quan mà chỉ có hoàng hậu mới có tư cách mang, chính là muốn ám chỉ hoàng thượng muốn đưa nàng lên làm hậu. Trong ngày thường bất kể nàng có ý nguyện gì, hoàng thượng đều theo nàng. Vốn tưởng rằng đêm nay hoàng thượng vì nàng ăn mừng sinh nhật, tâm nguyện đi lên ngai vàng hoàng hậu của nàng hẳn là rất dễ dàng hoàn thành, thật không ngờ hoàng thượng...
"Ái phi, hôm nay là sinh nhật của nàng, phải vui vẻ một chút, sầu mi khổ mặt thật khó coi.” Long Ngự Tà cười như không cười nhìn Gia Luật Vân La một cái, nói xong, thẳng đi đến trên ghế ngọc khắc rồng ở ghế chủ ngồi xuống, rồi sau đó vẫy tay ý bảo mọi người ngồi.
Gia Luật Vân La không muốn tiếp tục khiến Long Ngự Tà không vui, thích thú cười nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí bên cạnh hắn. Mà chúng tần phi thì phân loại ngồi hai bên nàng ta, dựa theo địa vị phân cao thấp theo thứ tự ngồi xuống ở hai bên trái phải.
Bữa tiệc được tuyên bố bắt đầu, nhạc sĩ cung đình lập tức tấu lên khúc chúc thọ vui sướng. Tươi cười đắc ý trên mặt Gia Luật Vân La, cũng vì khúc này mà có vẻ càng vui mừng đắc ý hơn chút. Tuy rằng hoàng thượng vừa phá đi đắc ý của nàng, nhưng nàng tin tưởng ngai vàng hoàng hậu vẫn còn là của nàng, ai cũng cướp không được.
Dù sao, trong toàn bộ hậu cung, đều đếm ra mình quyền thế lớn nhất, địa vị phân cao nhất. Hiện nay, trong hậu cung có phi tử nào đối với mình không phải khúm núm, hết sức nịnh bợ cùng a dua? Lại có phi tử nào dám cùng mình lục đục với nhau, khiêu khích mình? Hơn nữa, bây giờ hoàng thượng đối với mình cũng là sủng ái có thêm. Cho nên, mình nhập chủ Đông cung lên làm hoàng hậu, đó cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Nàng nhất định phải siêu việt hơn người đàn bà kia, nữ tử gọi Nguyệt Vãn Ca kia, nữ tử sau khi mất đi lại được hoàng thượng phong làm Ngự Ca hoàng hậu kia! Nữ tử mà chính mình mới vừa vào hậu cung đã thường xuyên nghe người khác bàn tán! Nữ tử mà nghe nói dáng vẻ giống mình như đúc! Nữ tử mà nghe nói được Long Đằng đế sủng tận trời kia!
A, nay người đàn bà kia sớm không còn, gương mặt khuynh quốc khuynh thành này của mình là tốt nhất. Nàng tin tưởng hoàng thượng có một ngày cũng sẽ thật tình yêu mình, mà không phải đến gần gương mặt của mình để tưởng nhớ nữ tử đã chết hơn nửa năm kia!
Có đôi khi thực may mắn mình và người đàn bà kia có cùng một khuôn mặt, bởi vì khuôn mặt này có thể thắng được ánh mắt thâm tình cùng dịu dàng vuốt ve của hoàng thượng. Nhưng rất nhiều lúc, chính mình lại thống hận khuôn mặt giống người đàn bà kia, bởi vì hoàng thượng nhìn mặt mình lại nghĩ đến nữ tử khác, gương mặt này chính là để hắn gửi lấy tương tư cùng yêu say đắm.
Người khác đều nghĩ đến hoàng thượng yêu mình, ngàn y trăm thuận, cực kỳ sủng ái, hàng đêm lâm hạnh. Nhưng những cái gọi là sủng ái đó có mấy phần là phát ra từ thật tình của hoàng thượng, trừ mình ra, nào có ai biết đâu.
Chính mình tuy rằng ngang ngược càn rỡ, mãnh liệt kiêu ngạo, cũng không có bao nhiêu sáng suốt, nhưng không có nghĩa là bản thân không có đầu óc. Hoàng thượng sủng ái mình hoàn toàn là vì mình có khuôn mặt giống như đúc với Ngự Ca hoàng hậu, chuyện này chính mình đương nhiên biết. Cho nên, hoàng thượng đối với mình càng tốt, đã nói lên mức độ Ngự Ca hoàng hậu chiếm cứ trong cảm nhận của hoàng thượng càng nặng.
Quả thật, trước mắt mình ở trong toàn bộ hậu cung chạm tay có thể bỏng, phong quang vô hạn, độc bá thánh ân, sủng quán hậu cung, nhưng nhiều khi nhìn mọi chuyện không thể chỉ nhìn hiện tượng bên ngoài, mà là phải xem thực chất. Bất quá, tự mình sẽ cố gắng, cho dù không từ thủ đoạn, cũng nhất định phải đem biểu tượng này biến thành thực chất.
Ai bảo mình thật sự đã yêu hoàng thượng cam tâm tình nguyện muốn làm nữ tử của hắn chứ!
Tiếng nhạc qua đi, các cung phi theo thứ tự lần lượt tiến lên hành lễ cho Gia Luật Vân La, cũng đưa lên quà sinh nhật mình đã chuẩn bị tốt.
Trước hết tiến lên là Dung Tiệp Dư, trừ bỏ Hoàng quý phi và hoàng phi, toàn bộ trong hậu cung thì đếm vị trí của nàng này cao nhất, tất nhiên sẽ từ nàng này làm mẫu đi trước dâng tặng lễ vật.
Chỉ thấy nàng ấy mặc một bộ váy dài lụa mỏng màu lam hình thức đơn giản rất khác biệt, trên lưng thắt đai lưng gấm màu trắng nhạt, sau lưng cột thành một cái nơ bướm mỹ lệ, trên cánh tay kéo sợi gấm bóng màu trắng chế từ lụa, đạm nhạt thanh nhã, phiêu dật mà quyến rũ, cho mắt người sáng ngời cũng không thấy hoa lệ bức người. Trên đầu búi tóc hình phượng, một bên cắm chín cái trâm cài đầu kiểu hoa sen, bên kia thì khảm chín viên ngọc trai nhỏ, loại xinh đẹp không phối hợp này ngược lại làm cho người ta cảm thấy đẹp hơn, tóc xoã xuống thì buộc lại bằng một chiếc khăn gấm màu lam thắt hình nơ bướm, chỗ mi tâm dán hoa đào vàng khiến ý vị xuất trần của nàng tăng thêm vài phần mị thái, toàn bộ gương mặt nhất thời có vẻ mị cảm lên.
Long Ngự Tà tùy ý nhìn qua Dung Tiệp Dư một cái, thoáng nhìn phiến hoa đào vàng ở mi tâm nàng ấy, có một nháy mắt hoảng hốt chú ý. Tuy chỉ là trong nháy mắt, nhưng vẫn bị Gia Luật Vân La ngồi ở bên cạnh hắn phát hiện, cảm thấy mất hứng.
Dung Tiệp Dư này dáng vẻ quá mức xinh đẹp, nghe nói trước khi vào cung chính là một trong tam đại mỹ nhân nổi tiếng kinh đô, nàng đã sớm muốn tìm cơ hội trừ nàng ta đi. Hai mỹ nhân khác là Hoàng phi và Vũ phi. Vũ phi đã trở thành quá khứ từ lâu, không cần nàng ra tay, mà Hoàng phi nàng sớm muộn gì cũng sẽ tìm cơ hội thu thập.
"Nô tỳ chúc thọ quý phi nương nương, Chúc quý phi tỷ tỷ hàng năm có hôm nay, hàng tháng có sáng nay, dung nhan vĩnh viễn dừng lại, thánh sủng thường bên cạnh!” Ánh mắt yêu say đắm của Dung Tiệp Dư vụng trộm lướt một vòng ở trên người Long Ngự Tà, mới nghênh diện nhìn về phía Gia Luật Vân La, có chút trái lương tâm nói.
Dứt lời, Dung Tiệp Dư trình lên quà mừng của mình. Là một bức tranh thêu, thêu là mẫu đơn quốc sắc thiên hương, công thêu điêu luyện, nhưng trong mắt mọi người, cũng không xem là cái gì.
Dung Tiệp Dư cười yếu ớt sai người đem bức tranh thêu quay mặt khác, đem mặt trái hiện ra trước mặt trước, lúc này đây là chính là đồ án hình long phượng. Đây chính là song mặt thêu hiện nay ít có, hơn nữa đồ án hai mặt hoàn toàn khác nhau, quả nhiên là tinh mỹ trân quý vô cùng. Lúc này mọi người mới âm thầm sợ hãi than danh tác của Dung Tiệp Dư, vì lấy lòng nịnh bợ Hoàng quý phi, lễ vật đắt tiền như thế cũng bỏ được.
"Vị muội muội này là?” Gia Luật Vân La cũng không vội vàng nhận lấy thọ lễ của Dung Tiệp Dư, mà là ra vẻ nghi hoặc hỏi một câu, giống như chưa từng thấy qua nàng ấy. Nàng vốn không lạ gì bức tranh thêu này, trông nom nó có bao nhiêu trân quý làm chi.
"Bẩm quý phi tỷ tỷ, nô tì là Dung Tiệp Dư ở Lưu Ly Cung.” Dung Tiệp Dư có chút cẩn thận trả lời, trong lòng biết Hoàng quý phi là đang cố ý làm khó mình, nói không chừng rất nhanh sẽ mượn cớ chèn ép mình, cho nên mình mở miệng nhất định phải cẩn thận.
"A, thì ra là Tiệp dư muội muội!” Gia Luật Vân La cười như không cười nhìn Dung Tiệp Dư, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, nũng nịu quát lớn, "Dung Tiệp Dư, ngươi thật to gan, ngươi biết rõ Bổn cung ghét màu xanh da trời nhất, mà ngươi hôm nay lại còn cố ý mặc quần áo màu xanh da trời tiến đến chúc thọ cho bản cung, ngươi cố ý xúc phạm Bổn cung, tưởng qua mặt được Bổn cung sao? Hay là, ngươi căn bản không đem Bổn cung để vào mắt?”
Dung Tiệp Dư nghe Hoàng quý phi áp đặt cho nàng tội danh nghiêm trọng này, lập tức dọa trắng sắc mặt, nhanh chóng quỳ trên mặt đất giải thích: “Quý phi tỷ tỷ xin thứ tội, nô tì tuyệt không có ý này, nô tì sao dám coi rẻ uy nghi của quý phi tỷ tỷ? Hơn nữa nô tì cũng thật sự không biết quý phi tỷ tỷ ghét nhất là màu xanh da trời.”
"Không biết? Hay cho một câu không biết!” Gia Luật Vân La hừ lạnh một tiếng, tức giận trên mặt càng sâu. "Bổn cung nhớ rõ mười bảy mỗi tháng trong buổi thỉnh an của hậu cung, Bổn cung đều đã nói với các ngươi một lần. Sao, ngươi đem lời nói của Bổn cung trở thành gió bên tai ư?”
"Quý phi tỷ tỷ, nô tì cũng không nhớ rõ người có từng nói qua” Lời của Dung Tiệp Dư còn chưa dứt, đã bị Gia Luật Vân La đánh gãy.
"Bổn cung rõ ràng có nói, tin rằng các vị tỷ muội đang ngồi cũng có thể thay Bổn cung làm chứng.” Gia Luật Vân La lạnh giọng cười cười, quay đầu nhìn về phía một đám Tần phi khác, nói, “Các vị tỷ tỷ muội muội, các ngươi có ai không nhớ rõ Bổn cung nói qua lời này có thể đứng ra.”
Đợi một hồi lâu, không ai đứng ra. Trên thực tế, là không một người dám đứng ra cùng Hoàng quý phi đối nghịch. Hôm nay coi như Dung Tiệp Dư không may rồi, bị Hoàng quý phi lấy cái loại lý do này chèn ép. Các nàng cũng chỉ có thể lựa chọn im lặng là vàng, bo bo giữ mình. Ai bảo Hoàng quý phi đang được thánh sủng, các nàng không thể trêu vào đâu.
"Hoàng thượng, Dung Tiệp Dư không đem thần thiếp để vào mắt như thế, bảo nô tì về sau làm sao sống yên trong hậu cung, làm sao giúp hoàng thượng quản lý tốt hậu cung?” Gia Luật Vân La vừa nói vừa che mặt mà khóc, giả trang ra một dáng vẻ vừa ủy khuất vừa đau lòng.
"Vậy theo ý ái phi, muốn thế nào?” Ánh mắt Long Ngự Tà lóe lóe, hí mắt hỏi.
"Dung Tiệp Dư không biết quy củ như thế, tất nhiên là đem nàng ta nhốt vào lãnh cung, vĩnh viễn không cho nàng ta gặp thánh nhan của hoàng thượng!” Lời này của Gia Luật Vân La vừa nói ra, chúng Tần phi lập tức kinh ngạc sửng sốt, âm thầm oán ác độc và âm hiểm của nàng ta.
"Được, cứ theo ý ái phi đi!” Khóe miệng Long Ngự Tà gợi lên một chút cười yếu ớt, quay đầu nhìn về phía Dung Tiệp Dư sớm xụi lơ trên mặt đất, âm thanh lạnh lùng nói, “Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, tức khắc đưa Dung Tiệp Dư nhốt vào lãnh cung, đời này không thể bước ra lãnh cung nửa bước!”
Lời này vừa hạ xuống, mọi người thổn thức một trận, đối với Gia Luật Vân La càng phát ra cố kỵ. Nếu dám có vẻ oán hận và bất mãn biểu hiện ở trên mặt đối với nàng ta, chỉ sợ người ngay sau đó bị đánh vào lãnh cung sẽ là mình. Nghĩ thầm hoàng thượng quả nhiên đối với nàng ta ngàn y trăm thuận, hết sức sủng ái, chỉ vì một câu nói của nàng ta đã đem Dung Tiệp Dư nhốt vào lãnh cung, làm mất cuộc đời của nàng ấy.
Sau khi Dung Tiệp Dư bị thị vệ kéo xuống, tần phi các cung tiếp theo lục tục trình lên hạ lễ của mình. Đều là một số trân châu phỉ thúy, trâm hoa ngọc thạch…, mặc dù xinh đẹp trân quý, nhưng cũng không hiếm lạ.
Người cuối cùng dâng tặng lễ vật là nha hoàn Tâm Vân thân cận của hoàng phi Phong Linh Tuyết, nói là nương nương nhà mình thân mình không khoẻ, tối nay không thể tiến đến chúc thọ cho quý phi nương nương, cho nên để nàng tự mình đi một chuyến đem hạ lễ đưa lại đây.
Tâm Vân bước liên tục đi ra phía trước, quỳ xuống đất hành lễ, rồi sau đó trình lên một cặp lọ sứ Long Tuyền (1 tỉnh trong nước). Thân bình phát sáng, dịu dàng dịu dàng, chính là hàng cao cấp khó được.
Chúng Tần phi cảm thấy kỳ quái vị hoàng phi xưa nay không cùng bất luận kẻ nào gi¬ao tiếp hôm nay sao sửa lại tính tình, bảo nha hoàn thân cận của mình cố ý đến dâng quà mừng sinh nhật cho Hoàng quý phi. Vì thế một đám mở to hai mắt, cẩn thận xem xét đồ án trên thân bình kia, rốt cục nhìn ra manh mối trong đó, không khỏi cúi đầu che miệng cười trộm.
Thì ra trên một cái thân bình vẽ một con rồng xanh chín móng uy nghi khí thế ra biển, mà trên một lọ khác lại vẽ khổng tước xấu xí. Đây rất rõ ràng chính là châm chọc Hoàng quý phi chẳng qua là một Khổng Tước xấu xí mà thôi, sao làm được Phượng Hoàng? Sao xứng đôi Chân Long?
Sau khi Gia Luật Vân La sáng tỏ ý trong lễ vật này, sắc mặt nháy mắt đã trở nên khó nhìn, mạnh ẩn nhẫn mới không phát tác tại chỗ, nghĩ thầm sau đó nhất định phải tìm Phong Linh Tuyết kia tính sổ, tuyệt không để nàng ta đẹp mặt.
Mà Long Ngự Tà chỉ là híp mắt, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ, vẻ mặt có chút bí hiểm.
Dâng tặng lễ vật xong, lại có không ít tần phi cùng thi triển tài nghệ trợ hứng cho tiệc sinh nhật của Hoàng quý phi. Nói trợ hứng cho đẹp, trên thực tế là muốn thắng được nhu tình chú ý của vị quân vương tôn quý lãnh khốc trên ghế chủ kia.
Mỹ nhân các cung dùng tất cả vốn liếng, hao hết tâm tư ra sức biểu diễn, vẫn như cũ không dẫn được hứng thú của vị đế vương trên chỗ ngồi kia. Hắn vẫn là mắt lạnh nhìn các nàng biểu diễn, ngẫu nhiên hợp cười uống vào rượu ngon Hoàng quý phi kính lên.
Người cuối cùng lên sân khấu biểu diễn là Ngọc mỹ nhân, hôm nay nàng mặc áo tơ tằm mềm màu tím nhạt, dưới ống quần là một tầng lụa mỏng nhăn cùng màu có hình hoa bách hợp, lụa mỏng kéo dài vài thước, thân mặc áo tơ vàng mỏng mềm mại, bên hông xuyên qua dây tua xanh biếc, váy có hoa văn nụ hoa. Tóc đen như mực búi một kiểu rũ xuống rất khác biệt, nghiêng cắm một cây Lưu ly trâm thủy tinh màu tím được khảm Hồ Điệp, trong suốt xuyên thấu, ánh tím lóe ra, ở đèn cung đình chiếu rọi chiếu xạ ra ánh sáng rực rỡ đẹp đến chói mắt. Đẹp như hoa sen mới nở, nhẹ nhàng như liễu, xinh đẹp động lòng người.
Nàng biểu diễn là một điệu Lăng Ba vũ dùng lụa gấm, chỉ thấy nàng nhẹ giơ lên bàn tay trắng nõn, vẫy ra lụa gấm trong tay, sau đó nhẹ nhàng hướng về phía trước nhảy lên Cầu vồng màu xanh bay lên, tay áo phiêu phiêu, uyển chuyển như tiên tử trên cung trăng sắp sửa vụt bay lên. Nhanh nhẹn quay về, cuối cùng nhẹ nhàng kéo xuống, lại giống như thanh nga rời cung rơi xướng phàm trần.
Nàng tận tình múa, xoay tròn, dáng người lay động nhẹ nhàng mềm mại, xoay vòng, nhanh nhẹn muốn bay, phiêu dật tự nhiên nói không nên lời. Một đôi mắt long lanh nhìn quanh lưu chuyển, thanh tao xinh đẹp, thần thái phi dương. Đoạn gấm trong tay ở dưới điệu múa của nàng hình thành từng vòng ánh sáng rực rỡ mỹ lệ, quay chung quanh thân của nàng, cùng nàng múa khúc duy mỹ hoa lệ này.
Bồng bềnh chuyển xoáy về tuyết nhẹ, xinh đẹp tung đưa tựa du long. Nhỏ khoanh tay sau liễu vô lực, nghiêng dắt áo trên mây uốn sóng. Yên nga liễm lược không thắng thái, Phong đạm lên xuống như hữu tình.
Lăng Không vũ bước, tư thái muốn bay, nhẹ dắt váy áo, giơ tay nhấc chân cố ý bắt chước, trong kỹ thuật nhảy duyên dáng có bộ pháp tương tự, làm cho đế vương lãnh khốc ở ghế chủ hoảng hốt tâm thần.
Không tự chủ được cũng nhớ tới có một cô gái nhỏ như vậy, nàng thật sâu khắc ở trong đầu mình, chặt chẽ khắc vào tâm hồn mình, làm cho mình yêu đến không thể yêu nữa, cũng đau đến không thể đau nữa, làm cho mình ngày ngày đêm đêm nhớ nàng, từng giây từng phút nhớ kỹ nàng, thời thời khắc khắc nghĩ đến nàng, nhớ tới từng ly từng tý ở cạnh bên nàng.
Nhớ tới cô gái nhỏ vì sự trả thù của mình mà trong vòng một đêm trở thành công chúa mất nước.
Nhớ tới cô gái nhỏ vì gặp mình mà tuyệt thực để tỏ vẻ kháng nghị quật cường.
Nhớ tới ban đêm mình chiếm đoạt thân trong sạch của nàng, cái đêm tốt đẹp mà triền miên kia, cái đêm làm cho mình muốn ngừng mà không được kia, cái đêm làm cho mình e ngại không thể cùng nàng liều chết triền miên thẳng đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa kia.
Nhớ tới cô gái nhỏ bị mình khắc chữ ‘Luyến’ ở sau lưng cuồng tứ bá đạo muốn giam cầm cả đời kia.
Nhớ tới cô gái nhỏ yêu mị vì cứu tiểu quỷ kia mà múa điệu mị hoặc muốn lấy lòng của mình.
Trong không khí dường như nổi lên mùi hành thái.
Nhớ tới cô gái nhỏ tâm không cam lòng tình không nguyện ý bị mình ép làm cho mình trứng gà mặt đáng yêu.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng giận leo lên cây lấy diều mà suýt nữa rơi xuống sợ tới mức chính mình chết khiếp
Nhớ tới cô gái nhỏ khuynh thành tại buổi yến tiệc trung thu mặc trang phục lộng lẫy làm cho mình kinh diễm tâm động không thôi.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu cự tuyệt Vũ phi mời rượu lại bị mình uy hiếp mà nghiến răng nghiến lợi uống xong một ly rượu.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng giận bị Vũ phi khiêu khích tuyên bố chỉ biết nhảy điệu mị vũ mà bị mình mặt lạnh cản trở.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu bị Yên quý phi khiêu khích mà cố ý đùa dai khảy một ‘khúc đàn lâu năm’ để trêu đùa mọi người
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu bị Ngọc Mỹ nhân khiêu khích, đã vẽ tranh trêu chọc Ngọc mỹ nhân thất thế sau này sẽ là Phượng Hoàng rơi xuống không bằng gà
Bên tai dường như lại nghe thấy bài hát đại nghịch bất đạo, kinh thế hãi tục đến gần như có thể dùng điên cuồng để hình dung.
Tình yêu bất quá vốn là một loại biểu diễn bình thường tuyệt không ngạc nhiên
Đàn ông bất quá vốn là nhất kiện tiêu khiển gì đó có gì đặc biệt hơn người
Tình yêu bất quá vốn là một loại biểu diễn bình thường tuyệt không ngạc nhiên
Đàn ông bất quá vốn là nhất kiện tiêu khiển gì đó có gì đặc biệt hơn người
Nhớ tới cô gái nhỏ xinh đẹp bị mình dùng tiểu quỷ uy hiếp mà hát 《Tạp môn》, xinh đẹp vô cùng đến cực điểm tựa như một yêu tinh.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng giận đầu nhập vào ôm ấp của tướng phụ mà lần đầu tiên làm cho mình cảm nhận được mùi vị ghen tuông ra sao.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu bởi vì thai độc phát tác mà trở nên nhiệt tình quyến rũ dịu ngoan vô cùng.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu làm cho mình từ nay về sau trầm mê ở bên trong tình dục với nàng.
Nhớ tới cô gái nhỏ thâm tình nhẹ giọng gọi mình ‘Mặc’ lại bị mình hiểu lầm nghĩ rằng nàng đã yêu mình, làm cho mình mừng rỡ như điên.
Nhớ tới cô gái nhỏ nhu nhược bị Vũ phi đánh một bạt tai, lần đầu tiên chủ động nhào vào ngực mình bất lực khóc, làm cho mình thương yêu vô cùng.
Nhớ tới cô gái nhỏ làm cho mình hối hận đã không trước tiên đi cứu nàng, mà dao động việc nhiều năm qua để báo đáp và bảo vệ tướng phụ cùng Tuyết Nhi vì niềm tin.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu mang thai con nối dòng của mình mà làm cho mình kích động hưng phấn đêm không thể say giấc, thường thường vui vẻ ngây ngô cười.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu cố ý giảng buồn cười ghê tởm để phá hư việc muốn ăn của mình và Phi Vũ.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu say rượu qua đi cùng mình ở suối nước nóng triền miên hoan ái, hơn nữa đồng ý làm hoàng hậu của mình.
Nhớ tới cô gái nhỏ hung hãn đốt trán mình, chỉ vào mũi mình. Mắng to, nói muốn hung hăng ngược chết mình, còn bị nàng một cước đạp vào mông rồng.
Nhớ tới cô gái nhỏ khiến mình tổn hại sinh mệnh ở Linh U cốc vì nàng tìm kiếm cỏ linh chi thảo, cuối cùng cửu tử nhất sinh mới sống sót trở về.
Nhớ tới cô gái nhỏ làm cho mình cam tâm tình nguyện lấy máu ra làm thuốc dẫn cho nàng.
Nhớ tới cô gái nhỏ thông minh trong buổi tiệc quốc khánh sáng tạo nhanh nhẹn, trí tuệ siêu quần, khuất nhục thái tử Vũ Văn Huyền Băng của Hổ Khiếu quốc.
Nhớ tới cô gái nhỏ thoát trần trên yến tiệc tự tin nhận khiêu chiến của Mị Cơ, nhảy ra điệu múa kinh thế, giống như muốn khiêu vũ một đời hương thơm thoát trần.
Nhớ tới cô gái nhỏ mộng ảo làm cho mình kinh tình sợ hãi, không để ý hình tượng bay lên vũ đài ôm nàng thật chặt vào lòng, chỉ vì sợ hãi nàng đúng như tiên nữ rời trần thế mà đi.
Bên tai lơ đãng tiếng vọng bài hát 《Thiên hạ》:
Vứt bỏ cả giang sơn như họa,
Đổi lấy nụ cười của nàng đẹp như hoa
Đổi được rồi, thì đời này không còn vướng bận
Tâm không oán, yêu hận cũng tùy tâm
Thiên địa lớn, đường tình vô bờ bến
Chỉ vì nàng mà không màng thiên hạ
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng yêu làm cho mình cam nguyện bỏ lại gi¬ang sơn vạn dặm, chỉ nguyện đổi lấy lúm đồng tiền như hoa của nàng, chỉ vì nàng không màng thiên hạ, muốn cùng nàng nắm tay tiêu dao.
Nhớ tới cô gái nhỏ đáng giận mọi cách giữ gìn và quan tâm với tướng phụ, mà làm cho mình ghen tị phẫn nộ đến không khống chế được phát cuồng.
Nhớ tới cô gái nhỏ bị mình ở trong mưa thô bạo chiếm đoạt mà nguy hiểm sảy thai.
Nhớ tới cô gái nhỏ tức giận lừa gạt mình nói đứa nhỏ không sao, nói sẽ xem xét tha thứ cho mình, lại lừa mình uống thuốc phá thai.
Nhớ tới cô gái nhỏ vô tình nói nàng chưa từng yêu mình, đối với mình chỉ có hận, nhẫn tâm tuyệt tình đánh nát tất cả ảo tưởng tốt đẹp của mình.
Nhớ tới cô gái nhỏ bị chính mình dưới sự giận dữ nhốt vào lãnh cung, lại không nghĩ rằng từ nay về sau âm dương cách xa nhau với nàng.
Trên Bích Lạc, dưới chín suối,
Cả hai nơi tìm lối chẳng ra.
Trời dài đất rộng có kỳ,
Hận này đằng đẵng còn ghi muôn đời.
Nhớ tới cô gái nhỏ mỗi khi nhớ lại nụ cười của nàng, lại làm cho mình đau lòng hối hận cả đời.
Nhớ tới cô gái nhỏ qua đời đã hơn nửa năm, không bao giờ có thể trở lại bên cạnh mình nữa..
Nhớ tới cô gái nhỏ làm cho mình ngày đêm đau đớn, cảm thấy đời không còn yêu.
Nhớ tới nàng, nhớ tới nàng, vẫn là nhớ tới nàng. Nhớ tới tất cả sự việc có liên quan đến nàng. Nhớ tới từ sau khi nàng rời đi, nửa năm qua giống như cái xác không hồn còn sống, mất tâm, mất hồn, nhưng tầm mắt lại sắc bén mẫn cảm khóa lại bất kỳ một vật hay chuyện tương tự hoặc liên quan với nàng.
Tỷ như phiến hoa đào dính sát vào mi tâm của Dung Tiệp Dư, đó là yến tiệc đêm Trung thu nàng từng làm, tỷ như Lăng Ba vũ múa lụa gấm Ngọc mỹ nhân vừa mới nhảy, điệu múa kia, tư thái kia, ánh mắt kia, không chỗ nào không phải là đang cố ý bắt chước điệu múa rời trấn phi tiên kinh thế của nàng ở tiệc quốc khánh. Thậm chí còn có bộ quần áo trên người Ngọc mỹ nhân, cũng là hàng nhái đêm đó nàng từng mặc.
Chỉ là, tự mình biết, vẫn biết, cô gái nhỏ, vĩnh viễn đều không thể thay thế. Không ai có thể thay thế được vị trí của nàng chiếm cứ trong lòng mình, không có ai, không có ai.
"Hoàng thượng, hoàng thượng, hoàng thượng!” Gia Luật Vân La liên tục kêu ba tiếng, mới khiến đế vương lạnh lùng đang thất thần hơi tỉnh lại.
Long Ngự Tà bỗng nhiên hoàn hồn, lại nhìn đến dung nhan xem ra nghiêng nước nghiêng thành của Gia Luật Vân La hiện ra trước mặt mình, gương mặt giống như đúc với Ca Nhi.
"Ca Nhi, nàng đã trở lại" Long Ngự Tà vươn tay xoa hai má Gia Luật Vân La, có chút xuất thần nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Hoàng thượng, nô tì không gọi là Ca Nhi, nô tì tên gọi Vân La.” Gia Luật Vân La cau chân mày kẻ đen, hơi ủy khuất và bất mãn oán trách nói, đáy lòng trong nháy mắt dành dụm lên dày đặc oán hận cùng không cam lòng.
Ca Nhi! Ca Nhi! Mỗi lần gọi đều là người đàn bà kia! Nửa năm qua, nàng không nhớ rõ có bao nhiêu lần hoàng thượng xuất thần vuốt ve gương mặt của mình, dịu dàng thâm tình đem mình gọi là Ca Nhi!
Long Ngự Tà nghe vậy, nháy mắt thanh tỉnh, ánh mắt phức tạp nhìn Gia Luật Vân La một cái, nói: “Trẫm mệt mỏi, yến tiệc đêm nay đến đây thôi, các vị ái phi tự hồi cung nghỉ ngơi đi.” Lạnh giọng dứt lời, cũng không đợi các cung Tần phi có phản ứng gì, lập tức đứng dậy nghiêm nghị rời đi.
Nhưng, khi hắn đi qua bên người Ngọc mỹ nhân thì bước chân tạm ngừng, lạnh lùng phun ra bốn chữ.
“Bắt chước bừa bãi.”
/88
|